Chỉ Dẫn Của Phụ Huynh

Chương 9




Chiều thứ tư Đoạn Nguyên lên máy bay, Đoạn phu nhân cũng cùng đi theo.

Đoạn Trục và Quý Biệt về nhà, cuộc sống cứ bình bình đạm đạm trôi qua.

Trước tết, Đoạn Trục nhận được vài lá thư thông báo trúng tuyển, đều là những trường danh giá, Quý Biệt rất ngưỡng mộ, kéo Đoạn Trục đòi anh truyền thụ kinh nghiệm.

Đoạn Nguyên được nghỉ sớm, nhưng lần này hắn về cũng rất kì lạ, không lần nào tới trêu chọc Quý Biệt, ngày nào cũng im lìm nhìn Quý Biệt và Đoạn Trục một cách quái gở, khiến Quý Biệt nổi cả da gà. 

Đoạn Nguyên ở nhà vài ngày rồi ra ngoài chơi với bạn, chỉ có Đoạn phu nhân ở nhà, hồn vía lên mây, lượn từ lầu trên xuống lầu dưới, từ nhà chính sang nhà phụ, trong nhà yên ổn đến kỳ dị, còn thoải mái và sung sướng hơn cả lúc Đoạn Nguyên ở nước ngoài.

Cũng may Quý Biệt sắp thi cuối kỳ, không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, chỉ chuyên tâm ôn luyện.

Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ thi cuối kỳ của Quý Biệt kết thúc, bắt đầu kỳ nghỉ, chớp mắt một cái đã đến năm mới.

Đoạn tiên sinh bay thẳng từ công ty đến trang viên, ba người nhà họ Đoạn thêm Quý Biệt cùng nhau đi, Đoạn Trục bảo Quý Biệt theo sát anh, Quý Biệt rất nghe lời, dường như không rời anh nửa bước. 

Trang viên của ông Đoạn ở thành phố M, cách sân bay khoảng hai tiếng đi xe, diện tích rất lớn, phủ đầy cây xanh, còn có một sân golf đủ tiêu chuẩn.

Ông Đoạn từng là một sĩ quan cao cấp, nhà bà Đoạn làm kinh doanh, bà là con một, hai ông bà sinh được năm người con, Đoạn tiên sinh là con thứ, sau khi kế thừa gia nghiệp của bà Đoạn, việc làm ăn phất lên như diều gặp gió, người nhà họ Đoạn đa số đi ra từ thương trường, làm quan chức thì ít.

Số người nhà họ Đoạn cũng xem như là sung túc, phân bố từ bắc chí nam, đều không ở cùng một thành phố, con cháu cũng chỉ có tết mới có thể gặp nhau, Quý Biệt không thích đón tết lắm, bởi vì cậu không hòa nhập được với nhà họ Đoạn. 

Còn Đoạn Trục thì luôn là trung tâm của đám đông, ai cũng vây quanh Đoạn Trục, hình thành nên một vòng xã giao thu nhỏ.

Những lúc thế này Quý Biệt sẽ rất hiểu chuyện, có thể trốn bao xa là trốn ngay, cúi đầu nghịch điện thoại, cho bớt phần lúng túng.

Năm nay đám cháu nhà Đoạn như đã hẹn trước với nhau, thái độ lấy lòng Đoạn Trục cấp thiết hơn, dường như trong lúc Quý Biệt không biết thì đã xảy ra chuyện gì rồi. 

Trang viên mới xây một hồ bơi trong nhà, Đoạn Trục nói muốn đi bơi, bảy, tám thanh thiếu niên chạy đi thay đồ như ong vỡ tổ, đi về phía hồ bơi.

Quý Biệt vốn không muốn đi, nhưng cậu chưa từng thấy Đoạn Trục bơi bao giờ, nảy sinh tâm lý muốn góp vui khó tả, Quý Biệt khoác một cái áo choàng tắm lớn, cũng thong thả đi phía sau bọn họ.

Quý Biệt ngồi trên ghế bên cạnh hồ bơi, bảo người giúp việc làm một ly nước trái cây, nhìn người trong hồ bơi vui đùa.

Em gái họ của Đoạn Trục, Đoạn Úy Nhiên, ngồi bên cạnh cậu, cùng cậu nhìn mọi người bơi.

Trong đám cháu nhà họ Đoạn, Quý Biệt nói chuyện với Đoạn Úy Nhiên nhiều nhất.

Đoạn Úy Nhiên cùng khối với cậu, đang học ở một trường tư thục nữ sinh có tiếng.

Cô không giống với những người khác, cô cũng không thích gia nhập vào đám đông vây quanh Đoạn Trục.

Cuộc thi hùng biện lần trước, Đoạn Úy Nhiên cũng tham gia, Quý Biệt và cô có gặp mặt một lần, Đoạn Úy Nhiên còn hỏi xin số điện thoại của cậu, nói là có thể cùng nhau tham khảo bài học, “Cậu không xuống bơi à?” Quý Biệt hỏi cô.

Đoạn Úy Nhiên cười cười, nói: “Không phải cậu cũng không xuống đấy sao.”

“Đông người quá.” Quý Biệt nói.

“Vô ích thôi.” Đoạn Úy Nhiên bình luận, “Đoạn Trục dễ tiếp cận như thế thì tốt rồi.”

Quý Biệt không đáp lời, cô tiếp tục nói: “Đoạn Nguyên dù là em cùng cha khác mẹ, nhưng dù sao cũng là em trai ruột của anh ấy, mà anh ấy cũng có thèm để tâm tới đâu. Đón một cái tết mà đã muốn trèo lên Đoạn Trục, đúng là ngây thơ.”

Quý Biệt liếc Đoạn Úy Nhiên một cái, thầm nhủ sao ai cũng biết chuyện này vậy.

“À, có phải là cậu chưa biết phải không?” Đoạn Úy Nhiên thấy biểu cảm của Quý Biệt, đột nhiên giật mình, hỏi cậu.

Quý Biệt không khẳng định cũng không phủ định, Đoạn Úy Nhiên liền nói: “Vậy cậu cứ xem như chưa biết đi.”

Quý Biệt gật đầu, Đoạn Úy Nhiên ghé sang, dán vào tai Quý Biệt nói: “Cậu ở cùng Đoạn Trục và Đoạn Nguyên, lẽ nào không thấy quan hệ của bọn họ rất lạ sao?”

Người đang tiếp cận gần nhất với Đoạn Trục trong hồ bơi là một người anh họ, năm nay vừa tốt nghiệp đại học, đang kể cho Đoạn Trục nghe chuyện năm ngoái anh ta thực tập ở một công ty nào đó.

Đoạn Nguyên đứng bên ngoài vòng tròn, lúc trước cậu ta là người thân cận với Đoạn Trục nhất, năm nay lại cách xa anh nhất, trên mặt không có cảm xúc gì.

“… Mình không nhìn ra.” Quý Biệt nói.

Quả thật cậu không phát giác ra điều gì lạ, Đoạn Nguyên từ nhỏ đã vừa kính vừa sợ Đoạn Trục, nhưng Quý Biệt có thể cảm giác được, Đoạn Nguyên rất sùng bái anh trai mình.

“Cậu chậm tiêu thiệt.” Đoạn Úy Nhiên nói, “Mấy năm gần đây, tài sản của nhà họ Đoạn, đều để dưới tên Đoạn Trục ——“

Cô nói được một nửa liền dừng lại, bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt của Đoạn Trục.

Đoạn Trục đột nhiên ra khỏi hồ, lên bờ, đi về phía Quý Biệt và Đoạn Úy Nhiên, người giúp việc đứng bên cạnh hồ bơi lập tức khoác khăn tắm lên người Đoạn Trục.

Người giúp việc khác mang hai ly nước trái cây tới, Đoạn Trục đúng lúc đi đến trước mặt Quý Biệt, cầm ly của Quý Biệt lên uống một ngụm, chau mày, trả lại cho người giúp việc, nói: “Làm lại ly khác, bỏ ít đá.”

Quý Biệt nhìn Đoạn Trục không nói gì, Đoạn Trục liền hỏi cậu: “Tại sao không xuống nước?”

“Nhiều người quá.” Quý Biệt nói.

“Không xuống nước thì em thay đồ làm gì.” Đoạn Trục cúi người xuống, vươn tay cột chặt dây áo choàng tắm của Quý Biệt, rồi liếc Đoạn Úy Nhiên một cái, khách sáo hỏi, “Đang nói chuyện gì vậy?”

Quý Biệt tựa người về phía sau, cách xa bàn tay Đoạn Trục ra một chút, mới nói: “Chuyện thi cử.”

Đoạn Trục bật cười, nói: “Thật sự không xuống nước à?”

Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân của Quý Biệt, nói: “Không xuống nước thì về phòng thay đồ đi, chân lạnh rồi đây này.”

Đoạn Trục xoay lưng lại với hồ bơi, người phía dưới không biết anh đang làm cái gì, nhưng Đoạn Úy Nhiên thì thấy rõ mồn một.

Trên mặt Đoạn Trục mang theo ý cười, Đoạn Úy Nhiên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Đoạn Trục, tim nhảy dựng —— Đoạn Trục buộc dây áo cho Quý Biệt, dáng vẻ đo nhiệt độ tuy rằng bình tĩnh, nhưng biểu cảm lại mang theo chút xẩu hổ khi cố ý công khai tuyên bố chủ quyền, giống như là đang lo lắng Quý Biệt và Đoạn Úy Nhiên quá thân thiết.

“Em không lạnh.” Quý Biệt rụt chân lại.

Tay Đoạn Trục ướt mem, vừa sờ vào Quý Biệt, chân cậu cũng dính nước.

Đoạn Trục cúi đầu nhìn, rồi cầm khăn lông trên bàn, cẩn thận lau khô nước trên mắt cá chân Quý Biệt, rồi mới nói với cậu: “Không lạnh cũng phải thay.”

Quý Biệt nhìn vào mắt Đoạn Trục mấy giây, sau đó “dạ” một tiếng, đứng dậy, đi vào hành lang.