Đoạn Trục và Quý Biệt ở nhà dây dưa hai ngày, sáng ngày thứ ba, Quý Biệt mơ màng bị anh gọi dậy, Đoạn Trục nói định ra ngoài, rồi nói tiếp: “Ba anh dẫn ông bà nội tới Boston rồi.”
Quý Biệt giật mình choàng tỉnh, ngồi dậy, nhìn Đoạn Trục.
“Bây giờ đang ở công ty, giờ anh qua đó.” Đoạn Trục vừa thắt cà vạt vừa nói.
Quý Biệt lắc lắc đầu, bình tĩnh lại, hỏi anh: “Vậy bọn họ có đến nhà mình không? Em có cần dọn ra ngoài vài ngày không?”
Đoạn Trục nói: “Không cần, bọn họ có chỗ ở khác rồi.”
Thấy Quý Biệt còn nghi ngờ, Đoạn Trục hỏi cậu: “Sao, sợ cái gì?”
Quý Biệt vừa tỉnh, ánh mắt còn mơ màng, chậm rãi nói chuyện Đoạn Trục: “Sợ bị phát hiện đó, chứ còn sợ cái gì nữa.”
“Em đang giận anh đấy à?” Đoạn Trục hình như đã hiểu sai ý của Quý Biệt, cho rằng Quý Biệt đang giận vì anh vẫn chưa nói với người nhà, liền đi tới dịu dàng dỗ Quý Biệt, “Bị phát hiện cũng không cần sợ, có anh chống đỡ rồi.”
Quý Biệt không nói gì, Đoạn Trục lại rất vui, hôn lên mặt Quý Biệt một hồi mới đứng dậy đi.
Quý Biệt miệt mài quá độ, cơ thể chẳng còn sức lực, về lại giường, nhưng ngủ không được, nằm một lúc thì rời giường.
Cậu vẫn sợ người nhà Đoạn Trục sẽ đến đây, bảo người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ của Đoạn Trục, đem bộ đồ vệ sinh cá nhân của mình ở trong phòng tắm sang phòng cho khách, còn ngồi một lúc trên giường trong phòng cho khách, giả định như đã sinh hoạt ở đây.
Cảm thấy phòng ngủ dọn dẹp cũng ổn rồi, Quý Biệt lại đi đến phòng sách, cất tấm ảnh chụp chung của hai người trên bàn của Đoạn Trục.
Trước khi cất đi, Quý Biệt vô thức liếc tấm ảnh một cái.
Đây là bọn họ chụp khi ở vườn quốc gia Yellowstone, đứng ở một nơi có thể chụp được núi lửa, xung quanh không có người, Đoạn Trục nói muốn chụp chung, Quý Biệt giơ máy chụp hình lên tự sướng, Đoạn Trục ôm lấy Quý Biệt, hơi cúi đầu, dựa gần vào người Quý Biệt.
Khoảnh khắc bấm nút chụp, Quý Biệt cũng không biết nghĩ thế nào, liền quay đầu hôn Đoạn Trục một cái trên môi anh, mắt thì nhắm tịt.
Quý Biệt cảm thấy tấm ảnh này rất ngu ngốc, Đoạn Trục lại rất thích, in nó ra, bỏ vào một khung ảnh rất đẹp, nhất định đòi đặt trên bàn mỗi ngày đều nhìn thấy.
Quý Biệt cầm khung ảnh lên, mở ngăn kéo ra, thấy bên trái ngăn kéo có một chiếc hộp thiếc, hoa văn trên hộp rất quen mắt, nhưng vì phép lịch sự, Quý Biệt không mở ra xem, cất khung ảnh vào, rồi đóng ngăn kéo lại.
Buổi trưa Quý Biệt ngồi trên bàn ăn, Đoạn Trục gọi điện thoại cho cậu, nói chiều và tối anh đều sẽ ở bên cạnh người nhà, bảo Quý Biệt ăn cơm đàng hoàng.
Quý Biệt thầm nhủ, thân xác anh còn không ở đây thì anh quản được chắc, miệng thì vâng dạ rất ngoan, còn nhắn Đoạn Trục nhớ về sớm.
Nghe điện thoại xong, Quý Biệt buông đũa xuống, cầm lấy một cái bánh bao kim sa lên ăn, đẩy bát cơm lở dở sang một bên.
Cậu vừa cắn một miếng, điện thoại lại vang lên, là âm thanh thông báo email, Quý Biệt tiện tay cầm lên nhìn, người gửi ảnh cho cậu lần trước lại gửi nữa rồi.
Quý Biệt lên tinh thần, lau tay, mở tệp đính kèm ra, tập trung tinh thần thưởng thức, chỉ thấy Đoạn Trục và cô gái lần trước đứng chung, đằng sau còn có ba mẹ và ông bà nội của anh, đứng trước cửa một nhà hàng, đang chuẩn bị đi vào.
Bộ quần áo Đoạn Trục mặc đúng là kiểu sáng nay anh mặc ra ngoài, tấm ảnh này chắc mới chụp trưa nay.
Email lần này không chửi rủa nữa, chỉ viết vài chữ, “Đoạn Trục và vợ chưa cưới của hắn”.
Quý Biệt bật cười, nhắn lại cho đối phương, nói: “Nhị thiếu gia cũng động lòng xuân rồi hả?”
Mấy phút sau đối phương trả lời cậu một đống những lời chửi mắng dơ bẩn, Quý Biệt liếc một cái rồi tắt.
Đến hơn ba giờ chiều, Đoạn Trục gửi tin nhắn hỏi Quý Biệt đang làm gì, Quý Biệt nằm trên sô pha xem phim trinh thám, tay đặt trên màn hình chợt dừng lại, rồi gõ: “Nhận email.”
Đoạn Trục hỏi cậu email gì, Quý Biệt chuyển tiếp nguyên cả tệp đính kèm và dòng chữ “Đoạn Trục và vợ chưa cưới của hắn” sang cho Đoạn Trục.
Chưa tới nửa phút sau, Đoạn Trục gọi điện thoại tới, Quý Biệt đợi nó vang lên hai tiếng mới nghe máy.
“Quý Biệt, cô ấy không phải vợ chưa cưới…” Giọng Đoạn Trục rất gấp gáp.
“Ừm…” Quý Biệt nói, “Hôm em về Boston cũng nhận được ảnh hai người đi ăn riêng.”
Bên phía Đoạn Trục yên lặng một hồi, rồi anh hỏi Quý Biệt: “Sao lúc trước em không nói?”
“Không muốn hỏi.” Quý Biệt thành thật đáp.
“Anh về nhà giải thích với em.” Đoạn Trục nói, “Đến cả số điện thoại của cô ấy anh cũng không có.”
Quý Biệt đề xuất cho anh: “Không có thì đi xin đi.”
Đoạn Trục giống như bị Quý Biệt chọc tức, dừng lại một lát, mới thấp giọng nói: “Em đừng giận mà.”
“Em đâu có giận…” Quý Biệt nói xong, không quản nổi miệng lại thêm một câu, “Nhưng mà cô ấy thật sự rất thích hợp làm thiếu phu nhân nhà họ Đoạn.”
Đoạn Trục dừng lại hai giây, nói: “Để anh về nhà.”
Anh không để ý đến lời phản đối của Quý Biệt, chưa tới một tiếng sau đã về tới nhà.
Quý Biệt vừa xem phim xong, quay đầu thấy Đoạn Trục mở cửa, còn đang thở hồng hộc, Quý Biệt hỏi anh: “Sao lại về thật vậy?”
Đoạn Trục bước từng bước đến bên cạnh Quý Biệt, nói với cậu: “Email lần trước em nhận được đâu, đưa anh xem.”
Quý Biệt ngoan ngoãn cầm điện thoại lên, kiếm lại email đó, rồi đưa cho Đoạn Trục.
Đoạn Trục xem một lúc, rồi nói với Quý Biệt: “Cô Lưu là con gái của bạn ba anh, năm nay vừa đến Boston. Trợ lý ba anh hẹn anh ra gặp mặt, anh đến nơi mới biết là đi ăn riêng với cổ, ăn xong thì anh tiễn cổ đi.”
Quý Biệt nhìn Đoạn Trục, mặt không có cảm xúc gì, Đoạn Trục đặt điện thoại Quý Biệt sang một bên, cúi người muốn hôn cậu, Quý Biệt quay mặt đi né tránh.
Đoạn Trục liền vươn tay ra giữ lấy vai Quý Biệt, cố định Quý Biệt lại, nói với cậu: “Đừng giận nữa.”
Đoạn Trục cuối cùng cũng hôn được môi Quý Biệt, giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ, khẽ nói: “Em biết anh không thể kết hôn với cô ấy được mà.”
Quý Biệt nhìn Đoạn Trục, hỏi anh: “Vậy sao?”
“Qua hai năm nữa, nhiều nhất là ba năm…” Đoạn Trục nói, “Chúng ta sẽ kết hôn. Chỗ ba mẹ anh sẽ xử lý, em không cần phải bận tâm gì hết. Anh sẽ không để em chịu một chút uất ức nào.”
Quý Biệt nhìn Đoạn Trục không nói gì, khi Đoạn Trục hôn cậu lần nữa, cậu không tránh, giống như đã chấp nhận lời giải thích của Đoạn Trục, cũng đồng ý với sắp xếp của anh.
Sau khi hôn xong, Đoạn Trục tì trán mình vào trán cậu, nói với Quý Biệt: “Nhưng mà em ghen, anh rất vui.”
Đoạn Trục hôm nay chắc là đã chạy vội về nhà, trông hơi phong trần bụi bặm, anh nhìn chằm chằm vào Quý Biệt, ánh mắt sáng rỡ, dường như thật sự đang rất vui.
Quý Biệt khẽ nói mình không có ghen, Đoạn Trục cũng không thèm nghe.