Chỉ Dẫn Của Phụ Huynh

Chương 13




Trước khi Quý Biệt tốt nghiệp, cậu phải về nước xử lý thủ tục tốt nghiệp.

Đoạn Trục không đi được, anh được nghỉ nhưng vẫn phải ở lại Boston xử lý chuyện công ty, nên đầu tháng tư Quý Biệt đành phải về một mình.

Hai người đã lâu không xa nhau lâu như vậy, khoảng nửa tháng trước khi Quý Biệt đi, kể từ giây phút cậu đặt vé xong, tâm trạng Đoạn Trục trở nên rất kém, Quý Biệt bị anh giày vò thảm hại, thậm chí đến cả đầu ngón tay cậu cũng muốn mau chóng chạy về nước.

Khoảng thời gian ở trong nước, Quý Biệt không muốn về nhà họ Đoạn, Đoạn Trục cũng không cho cậu ở nhà người khác, Quý Biệt chỉ đành thuê phòng ngắn hạn.

Đoạn Trục và Quý Biệt đặt phòng xong xuôi, anh định bảo Quý Biệt lắp mấy cái camera có thể kết nối mạng trong phòng, Quý Biệt vừa nghe liền từ chối.

Hôm Quý Biệt đi, Đoạn Trục dậy sớm tiễn cậu.

Mấy ngày trước Quý Biệt khó chịu đến nỗi không thể đi nhanh, nhìn Đoạn Trục lặng lẽ dừng xe rồi xách hành lý cho cậu, nghĩ đến sắp tới phải xa nhau hai tháng, Quý Biệt lại thấy không nỡ.

Thấy Đoạn Trục một tay đẩy xe hành lý, đi ở phía trước, Quý Biệt liền bước nhanh về phía trước, đi đến bên cạnh anh, nắm lấy tay anh.

Đoạn Trục hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Quý Biệt.

Quý Biệt bình tĩnh một giây, lúc trước mỗi khi ở nơi có người thứ ba, cậu và Đoạn Trục luôn ăn ý tránh tiếp xúc da thịt, đột nhiên nắm tay như vậy không khỏi có hơi vượt khuôn phép, nên Quý Biệt cho là Đoạn Trục sẽ rút tay lại.

Không ngờ Đoạn Trục dừng bước chân, trở tay lại nắm chặt hơn.

Quý Biệt hơi ngại ngùng, nhưng mà vẫn nắm tay anh đi đến cửa kiểm tra an ninh, như hai học sinh tiểu học đi du xuân.

Về nước chưa được mấy ngày, câu lạc bộ hùng biện hẹn cậu đi ăn, Quý Biệt hớn hở nhận lời.

Cậu và các thành viên trong câu lạc bộ đã một năm chưa gặp, tám từ chuyện lúc trước đến chuyện bây giờ, tán gẫu hết sức vui vẻ, Chu Ẩn ngồi bên cạnh Quý Biệt, khi mọi người tạm nghỉ sau khi kết thúc một chủ đề, Chu Ẩn níu quần Quý Biệt, thấp giọng hỏi cậu: “Vậy cuối cùng là mày chọn trường đại học nào?” 

Chu Ẩn với Quý Biệt liên lạc nhiều nhất, từ lúc chuẩn bị tài liệu đến lúc chọn trường, hai người vẫn luôn bàn tính với nhau, Quý Biệt mới đầu nhận được thông báo thì còn nói với Chu Ẩn, sau này tự dưng lại không nhắc nữa.

Quý Biệt nói tên một trường đại học, Chu Ẩn chau mày, hỏi Quý Biệt: “Sao mày lại chọn trường đó?”

“Mấy trường khác ở Boston tao đều không nộp…” Giọng Quý Biệt dần nhỏ đi, tốc độ nói cũng nhanh hơn, “Trường này cho học bổng toàn phần, tao cũng muốn ở lại Boston.” làm ơn đừng đọc sstruyen

Chu Ẩn nhìn Quý Biệt một hồi, mới nói: “Cái trường đầu tiên thông báo trúng tuyển cho mày không phải cũng cho học bổng toàn phần sao, trường đó tốt hơn gấp mấy lần.”

Chu Ẩn còn nhớ khi Quý Biệt nhận được thông báo trúng tuyển đã vui như thế nào, còn gọi điện thoại cho mình.

“Tao định học trước một năm, rồi xem có thể chuyển trường hay không…” Giọng điệu của Quý Biệt rất bình tĩnh, trên mặt không có cảm xúc gì, “Trường đầu tiên là tao nộp đại thôi, vốn cũng không muốn vào.”

Chu Ẩn không thể hiểu nổi lựa chọn của Quý Biệt, trong lòng cũng có rất nhiều nghi ngờ, nhưng mà Chu Ẩn cũng chọn một trường ở Boston, liền hỏi Quý Biệt có muốn thuê nhà chung không.

Quý Biệt giật mình, rồi nói mình đã có bạn cùng phòng rồi.

“Ai vậy?” Chu Ẩn hỏi cậu, “Bạn mày quen ở bên đó à?”

Quý Biệt nghĩ đến sau này Chu Ẩn sớm muộn gì cũng sẽ gặp, nên không giấu: “Là Đoạn Trục.”

Thấy Chu Ẩn muốn nói lại thôi, Quý Biệt không muốn cậu ta tiếp tục hỏi nữa, nên tìm một lời dẫn, chuyển chủ đề.

Quý Biệt đã định giữa tháng Sáu sẽ về Boston.

Ngày Mười tháng Sáu, cậu xử lý xong việc, nhớ tới mấy ngày nay gọi video với Đoạn Trục, Đoạn Trục lần nào cũng hỏi cậu có nhớ ngày mấy về nhà không, bỗng nhiên thấy hơi nhớ Đoạn Trục, liền đi xem vé máy bay.

Phát hiện tối nay đúng lúc có một chuyến bay còn vé dư, Quý Biệt mua liền, về phòng gấp gáp thu dọn đồ đạc rồi ra sân bay, điện thoại đột nhiên nhảy ra một tràng thông báo, có rất nhiều email đến từ hòm thư điện tử của một người lạ, trong email đều có tệp đính kèm.

Quý Biệt do dự một lúc, mở thư ra xem, trong đó có hai tấm ảnh, là Đoạn Trục và một cô gái cùng ăn cơm.

Đoạn Trục ăn mặc rất trang trọng, cô gái mặc một chiếc đầm xinh đẹp, đeo trang sức sáng lấp lánh, nhìn qua trông rất xứng đôi vừa lứa.

Quý Biệt nhìn ảnh xong, thừ người ra một hồi, sau đó cười cười.

Cậu cũng không biết tại sao mình lại cười, nhưng quả thật cậu không hề có cảm giác tổn thương, đến cả kinh ngạc và nặng nề cũng không có.

Quý Biệt lại mở ra mấy email khác, đều là ảnh Đoạn Trục đi cùng cô gái kia, hai người ăn cơm, Đoạn Trục lịch sự mở cửa xe cho cô.

Hai email cuối cùng chụp Quý Biệt và Đoạn Trục, bóng lưng hai người đi tản bộ ở ngoài nhà, chắc là chụp lúc hoàng hôn đầu xuân, Quý Biệt và Đoạn Trục đi cách nhau khoảng một cánh tay, không nhìn ra là quan hệ gì, bố cục ảnh cũng rất hoàn chỉnh.

Trong email cũng đi kèm rất nhiều câu chửi thô lỗ dành cho Quý Biệt, Quý Biệt lười đọc.

Cậu nghĩ một hồi, trả lời lại: “Xin hỏi hai email cuối có ảnh gốc không?”

Đợi một lúc đối phương cũng không trả lời, Quý Biệt liền xách hành lý, gọi xe về nhà.

Trên đường về, Quý Biệt nhịn không được gọi điện thoại cho Đoạn Trục.

Chuông reo rất lâu anh mới bắt máy, Quý Biệt hỏi anh: “Anh đang ở đâu thế?”

“Ở bên ngoài.” Đoạn Trục nói, giọng anh đè rất thấp, hình như đang ở trong một bữa tiệc xã giao, âm thanh xung quanh rất hỗn tạp.

Quý Biệt dừng một lúc, nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe, hỏi Đoạn Trục: “Vậy tối nay anh có về nhà không?”

Đoạn Trục ở đầu bên kia im lặng mấy giây, hình như khẽ giọng nói gì đó với người bên cạnh, rồi mới trả lời Quý Biệt: “Muộn quá rồi chắc anh ngủ lại bên ngoài.”

Quý Biệt nói “ừm”, hỏi tiếp: “Đại thiếu gia tối nay không có ai thị tẩm sao?”

Đoạn Trục ở đầu bên kia hình như bật cười, rồi nói: “Em cũng không ở đây.”

“Vậy ngày mai thì sao?” Quý Biệt hỏi anh, “Ngày mai anh có về nhà không?”

“Ngày mai cũng không chắc lắm…” Đoạn Trục đi đến một nơi yên tĩnh, nói, “Sao hôm nay thông suốt rồi?”

“Thông suốt cái gì…” Quý Biệt nhỏ giọng nói, “Không nói với anh nữa, cúp đây.”

Nói xong thì cúp thật.

Đoạn Trục ở bên kia chắc là bận thật, không gọi lại cho Quý Biệt, cũng không gửi tin nhắn cho cậu, cứ như vậy mà kết thúc trò chuyện.

Quý Biệt về đến nhà, đi một lượt từ dưới lên trên, xem coi Đoạn Trục có sắm thêm đồ gì mới không, thất vọng phát hiện ra chẳng có gì.

Cậu định ngủ ở phòng của cậu và Đoạn Trục ở lầu ba, nhưng mà giường đó lớn quá, cậu nằm một lúc thì cảm thấy tay chân đặt không đúng chỗ, liền ôm gối xuống lầu, vào ngủ trong phòng cho khách ở lầu hai.

Quý Biệt đã lâu chưa chợp mắt, nằm trên giường nhỏ mơ một giấc mơ vừa dài vừa đẹp, khi giấc mộng gần kết thúc, có người lay cậu tỉnh dậy, Quý Biệt mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt của Đoạn Trục, cho là mình còn đang nằm mơ, liền to gan giơ tay lên định đánh Đoạn Trục, cổ tay liền bị Đoạn Trục bắt lấy, không đánh tới được.

“Sao lại ngủ ở đây?” Đoạn Trục dịu dàng hỏi.

Quý Biệt mới nhận ra Đoạn Trục này là người thật, cậu nhìn Đoạn Trục một hồi rồi cười với anh, nói: “Sao đại thiếu gia đã về rồi, mấy giờ rồi?”

Nói xong kéo tay Đoạn Trục, nhìn đồng hồ của anh, phát hiện đã ba giờ sáng.

“Sao anh về rồi?” Quý Biệt vui mừng hỏi Đoạn Trục.

Đoạn Trục nói: “Anh sợ em về, nên về xem thử.”

Quý Biệt và anh đã hơn năm mươi ngày không gặp nhau, Quý Biệt vòng tay qua cổ Đoạn Trục, vùi mặt vào hõm cổ anh, mới có cảm giác thật sự được gặp mặt, cậu hôn Đoạn Trục hai cái, nửa bò lên người Đoạn Trục, nói: “Đại thiếu gia, cõng em lên lầu đi.”

Mỗi lần Quý Biệt để cho Đoạn Trục làm đến khi hết sức lực, Đoạn Trục thường bế cậu lên, nhưng mà chưa từng cõng cậu.

Động tác cõng này, dù sao cũng là một cảm giác khá mất sức, không xứng với thân phận Đoạn thiếu gia, nhưng hôm nay Quý Biệt không biết mình bị làm sao, chỉ là rất muốn để Đoạn Trục cõng mình, liền dán bên tai anh, khẽ nói: “Anh cõng em lên, em thổi cho anh.”

Đoạn Trục không nói gì, cõng Quý Biệt lên, Quý Biệt dùng chân kẹp lấy eo Đoạn Trục, nửa thân trên dính chặt vào lưng anh, chân gập lên, mười ngón chân trắng nõn mềm mịn, khớp xương mắt cá chân hơi phiếm hồng.

Đoạn Trục cõng cậu lên lầu, đặt trên giường ngủ, Quý Biệt nghiêng người lên, định cởi dây nịt của Đoạn Trục, tay lại bị Đoạn Trục ngăn lại, anh cúi đầu nhìn cậu, lát sau hôn lên trán Quý Biệt, nói với cậu: “Đừng nghịch nữa, mau ngủ đi.”