Biệt thự Quách gia, trong phòng của tiểu thiếu gia Hoàng Lân. Cậu ấy đang ngồi cạnh mẹ mình mà xin xỏ:" mẹ à, con muốn gặp chị ấy". Mẹ cậu nghe vậy cười bảo: "con quên là hôm qua chị Bích Diệp đã nói từ nay phải đi học sao? Có lẽ sau này chỉ có thể gặp vào cuối tuần thôi." cậu nghe vậy liền cảm thấy buồn phiền trong lòng, ra khỏi phòng rồi đi đến sau nhà tìm xích đu ngồi chơi. Trong đời cậu ngoài mẹ và bà nội ra thì chị ấy là người quan trong nhất. Lúc nào chị ấy cũng sẽ chơi cùng cậu, ăn cùng cậu, thậm chí dỗ dành cậu mỗi khi bị ba khiển trách. Nhưng năm nay chị ấy lại phải đi học rồi. Không thể gặp thường xuyên như trước nữa, tâm trạng cậu liền chùn xuống. Có lẽ sang năm, sau khi đủ tuổi, cậu mới được đi học cùng chị. Bây giờ chỉ có một suy nghĩ trong đầu là mong thời gian trôi thật nhanh để cùng chị đi học mỗi ngày. Cậu bỗng nhớ chị nhiều hơn rồi...Chiếc xích đu cứ đu đưa mãi rồi cũng dừng. Hoàng Lân bước xuống rồi vào nhà tìm mẹ muốn được ăn no. Trẻ con tuổi còn nhỏ vẫn cần ăn no mới được à nha. Khi thấy cậu mò xuống bếp, dì Trương liền cười đùa:"ây da, xem ra tiểu thiếu gia của chúng ta vì nhớ tỉ tỉ hao tâm hao lực nên đói bụng rồi đây".
Sau đó nhanh chóng lấy món cháo cá yêu thích cho cậu ăn. Cậu chủ nhỏ ngồi nhìn tô cháo mà mình thích nhưng sao hôm nay lại khong có hứng ăn, có lẽ do mọi khi ăn món này luôn được Bích Diệp đúc ăn, hôm nay là trường hợp ngoại lệ nên khi ăn cũng chả thấy ngon như trước. Xem ra món ăn này ngon hay không là còn tùy thuộc vào tâm trạng rồi.
Hàn Mẫn xuống bếp đã thấy con trai mình đang ăn món ưa thích của nó nhưng lại thất thần liền hỏi:
" con sao thế? Không phải mọi lần thấy cháo cá liền ăn hết sạch sao?". Cậu bé thấy mẹ bất ngờ xuất hiện liền làm nũng: "mẹ, mẹ chở con đi gặp chị Bích Diệp đi, con hứa sẽ không kén chọn nữa". Nghe vậy cô liền hiểu ý, nhéo má thằng bé:" con đó, học đâu ra thói đưa điều kiện với mẹ hả, chị Diệp của con phải đi học đến chiều mới về nhà, nếu còn dành thời gian chơi với con sẽ kiệt sức đó, con muốn như vậy không?.". Cậu nghe chữ hiểu chữ không nhưng đại khái nắm được nội dung chính. Nếu khiến Bích Diệp mệt cậu sẽ không vui. Thấy cậu hiểu chuyện, Hàn Mẫn cười nói:" Được rồi, đợi đến thứ 7 chủ nhật mẹ sẽ cho con sang nhà chị chơi cả hai ngày luôn, không cần về nhà.". Nghe đến đây hai mắt cậu sáng lên nhanh chóng, thật mong đợi đến ngày được gặp lại chị Bích Diệp.