Chị Có Từng Yêu Tôi?

Chương 33




Ngồi trên chuyến xe quay về nhà, lòng Bích Diệp luôn quay đi quẩn lại lời nói vô ý kia của Minh Hạo. Rốt cuộc hắn ta biết được những gì. Từ cách hành xử lẫn ánh mắt của hắn, cô có thể hiểu rõ đây là một người con trai không hề đơn giản. Nhưng việc hắn nói khiến cô không thể chấp nhận được. Người không thân thuộc là sao chứ? Không lẽ là một người nào đó trong gia tộc hay...đó chính là cô. "Không! Không thể nào. Mình là con gái ba mẹ sao có thể gọi là không thân thuộc."

Bích Diệp là một người cũng được xem là khá cố chấp, khi có bất kì một hạt giống nghi ngờ nào nảy ra trong lòng đều sẽ phải tra rõ đến cùng. Nếu đã vậy, chỉ có cách tiếp cận hắn để nắm thêm thông tin vậy.

Chiếc xe cuối cùng cũng đến biệt thự Hàn gia. Cô tiến vào nhà mà không cần nhấn chuông. Các cô giúp việc thấy cô chủ nhỏ trở về liền vui mừng muốn lên lầu thông báo cho ông bà chủ.

"Không cần đâu, em tự tìm họ là được. Giờ họ đang ở đâu?"

"Dạ ông bà chủ đang ở trong phòng của họ ạ!"

"Được rồi cảm ơn chị. Mọi người tiếp tục công việc đi."

"Ông xã. Bây giờ anh bảo em phải làm sao đây?"

Minh Quân đến gần vợ mình, nắm chặt vai cô trấn an.

"Em không ngờ Hàn Mẫn đã biết hết mọi chuyện rồi. Là em có lỗi với em ấy...hức hức..."

"Em bình tĩnh lại. Chuyện này chắc chắn sẽ không thể nào giấu mãi được. Sớm muộn gì cô ấy cũng biết."

"Là em...tất cả là do em...chính em đã gây tổn thương lớn như vậy cho em ấy. Nều năm đó em không gặp phải Quách Minh..."

"Được rồi, nếu chuyện đã vậy em hãy hẹn cô ấy ra gặp mặt rồi giải quyết hiểu lầm này. Nều cứ tránh nhau mãi cũng không phải là cách. "

Hàn Nhược ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, có lẽ anh là người con trai bao dung nhất mà cô từng gặp, anh không chỉ luôn chăm sóc mà còn dâng cả tình yêu của mình cho cô. Nhưng càng như vậy cô càng cảm thấy mình thật dơ bẩn, không xứng đáng với anh. Nếu có thể cô mong mình có thể gặp anh sớm hơn...như vậy, những chuyện đáng xấu hổ đó đã không xảy ra.

"Anh hi sinh vì em nhiều như vậy, đáng sao?"

"Đáng! Vì em tất cả đều đáng giá".

Nếu họ có thể gặp nhau sớm hơn, chắn chắn anh sẽ không để cô làm ra những việc đó, để cô như bao cô gái khác, có được tình yêu trọn vẹn mà không phải đau khổ.

"Nhưng còn một chuyện quan trọng hơn anh muốn bàn bạc với em"

"Chuyện gì ạ?"

"Về thân thế của tiểu Diệp"

Hàn Nhược liền chuyển sang vẻ mặt đầy đau đớn:

"Phải, số phận con bé thật sự quá đáng thương. Lúc mới sinh ra đã không còn cha mẹ bên cạnh."

"Ừm, nhưng không phải chúng ta cũng đã cố gắng bù vào những khoảng trống của con bé rồi sao?"

"Phải, em xem nó như con ruột của mình. Nhưng em lo thân phận của nó sớm muộn gì cũng bị phát hiện, nhất là tổ chức Blackdeath đó, theo thông tin mật gần đây truyền về, tổ chức đó dường như bắt đầu hoạt động lại và truy tìm người mà chúng muốn hạ sát."

"Phải, như vậy chứng minh chúng hoàn toàn chưa từ bỏ viên đá Maria kia."

"Ông xã, liệu chúng ta có nên sớm nói cho con bé việc nó không phải người họ Hàn để nó tự đưa ra quyết định..."

"Cha...Mẹ...."

Hai người nghe tiếng gọi phía sau, tim liền thắt lại. Tại sao sự việc này lại xảy ra sớm như vậy. Cuối cùng việc họ lo ngại đã đến. Nhìn con gái mà mình nuôi nắng từ bé, luôn bao bọc không muốn cô tổn thương. Nhưng sự thật chính mình lại là người làm ra tổn thương cho Bích Diệp.

Bích Diệp đi sang phòng của họ mở cửa nhưng không có ai liền đi sang phòng sách tầng trên.từ khi tiến đến cửa phòng đã nghe tiếng nức nở của mẹ, nhưng cô biết ba mình luôn cấm người khác bước vào căn phòng này nên cũng chỉ đưa tai sát cửa. Khi nghe được câu nói mình không phải con ruột của họ, cô đã khóc, khóc thật sự. Từ nhỏ cô không muốn người khác thương hại, an ủi nên luôn không khóc, không muốn làm phiền mọi người. Nhưng giờ phút này, cô càm giác mình rất yếu đuối, cảm giác thất lạc bao trùm thâm tâm cô. Giờ đây, tất cả cảm xúc đau đớn tức giận hay yếu đuối cô đều không muốn giấu nữa. Hét thật to

"Mẹ nói đi! Con không phải con của hai người thật sao!"

Hai người im lặng nhìn cô, trong đôi mắt họ đều là sự đau xót, thất thần.

"Cha...mẹ...tại sao hai người không giải thích cho con đi. Mắng con là nói linh tinh đi. Làm ơn...nói là con đang nghe lầm đi mà..."

Bích Diệp tiến đến trước mặt hai người, cầm lấy tay Hàn Nhược:

"Mẹ...làm ơn...cầu xin người...hãy nói rằng đó chỉ là hiểu lầm...chỉ là hiểu lầm..."

Nước mắt cô rơi liên tục, đôi tay không ngừng run rẩy chờ đợi câu trả lời nhưng vẫn không ai đáp. Có lẽ chính những gì cô nghe thấy là đáp án mà họ muốn nói với cô. Cha...mẹ thật ra không phải của cô, tất cả những thứ mình có thì ra...trước giờ đều không phải của mình. Cô buông tay Hàn Nhược ra, cô có tư cách gì trách họ chứ. Cô vốn dĩ không phải người nhà họ Hàn, họ đã cho cô mái ấm mà cô không đáng có, coi cô như con gái mà nuôi nấng, làm sao cô dám trách họ.

Cô chạy nhanh khỏi phòng, không quay đầu lại nhìn họ. Phải, cô phải đi khỏi đây, cô không thuộc về nơi này.

"Minh Quân, phải làm sao đây, con bé phát hiện ra rồi, liệu nó có thể chịu nổi đả kích lớn như vậy. Đều tại em, đều tại em, sao lại đi nói chuyện này với anh ở phòng sách chứ, đều.."

"Em bình tĩnh lại đi, chuyện này sớm muộn cũng xảy ra, chi bằng đến sớm một chút cũng tốt."

"Nhưng..."

"Yên tâm, anh sẽ không để con bé xảy ra chuyện gì!"

"Tại sao?tại sao người mà em yêu thương đều bị em làm cho tổn thương vậy chứ! Tại saoooo"

Minh Quân ôm lấy cô thật chặt, như thả ra cô sẽ ngay lập tức tan biến trước mặt anh:

"Đừng như vậy! Có anh bên em, anh sẽ cùng em giải quyết"

Hàn Nhược ôm lấy Minh Quân mà khóc, nước mắt thấm cả vào vai áo anh, nhưng vẫn không làm dịu được trái tim đau đớn của cô lúc này.

Bích Diệp phóng như điên ra đường, mưa càng lúc càng to, quất vào gương mặt cô khiền tầm nhìn mờ mịt. Khuôn mặt ướt đẫm khiến người ta không phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước mưa. Bích Diệp cảm nhận được vị nước mưa từ trong mắt chảy xuống, thật mặn. Tiếng nghẹn ngào bật ra khỏi cổ họng, cô cứ cắm đầu mà chạy, chạy mãi, sau đó cả cơ thể gần như kiệt sức, ý thức dần dần mất đi nhưng cô cảm nhận được có người đang bế cô lên và đưa đi.