Tôi là Quách Hoàng Lân, con trai của Quách Minh và Hàn Mẫn. Từ nhỏ đến lớn tính cách có phần nóng nảy, bốc đồng, lại thích lo chuyện người khác mà đi đánh nhau với người ta. Về mặt học tập lại không quá xuất sắc, nhưng có lẽ do vẻ ngoài của mình dễ được chú ý, cộng thêm tôi cũng có đam mê về diễn xuất từ nhỏ nên đi casting thử mà giấu giếm cha mẹ, không ngờ vị đạo diễn kia nhìn được tài năng của tôi nên đã kí hợp đồng ngay. Từ đó, tôi đã trở thành diễn viên nhí nổi tiếng, mà công ty của cha lại chuyên về showbiz nên tôi được ông ấy hỗ trợ nhiều mặt.Tôi nhớ hồi còn năm lớp 4, do bị cậu bạn xúc phạm mình chỉ là kẻ ngu dốt, không được gì ngoài vẻ bề ngoài, nổi tiếng nhờ cha mẹ trải đường. Lúc đó tôi quả thật rất tức giận liền lao vào đánh cậu ta, các bạn học xung quanh nhanh chóng lao vào ngăn cản, một vài người khác đi tìm cô giáo chủ nhiệm để cáo trạng.
Thế là ngày hôm sau cô giáo liền mời phụ huynh và ghi tội danh của tôi vào sổ kiểm điểm. Nào là hung hăng càn quấy, không tập trung học, mong phụ huynh quản lí nhiều hơn. Vậy là sao khi về nhà, tôi liền bị mẹ phạt quỳ, đã vậy còn không cho tôi ăn tối. Tôi chợt nhớ hôm nay nhà của dì sẽ tới chơi nhà. Nếu để Bích Diệp thấy được mặt không tốt của mình, liệu chị ấy có ghét bỏ.
"Mẹ à, con không phải do mẹ sinh ra đúng không? Sao mẹ phạt con nặng thế?"
"Phải, con là mẹ nhặt được ngoài bãi rác đó. Lo mà kiểm điểm lại bản thân, nếu không mẹ vứt con lại ngoài kia"
Haizz, tôi nghĩ có lẽ mẹ đang tức giận nên nói hùa theo. Nhưng mà tôi không muốn bỏ qua cơ hội được chơi cùng Bích Diệp.
"Mẹ à, để hôm khác phạt con được không. Hôm nay dù sao cũng có khách đến chơi nhà, mẹ cũng cần mặt mũi mà, không phải sao?"
Hàn Mẫn nghe qua cũng thấy có lí, dù miệng nói muốn phạt đứa nhỏ này nhưng tâm vẫn không nỡ.
"Được, ngày hôm sau hình phạt sẽ nặng gấp bội, con cứ chờ đó."
Mẹ tôi lại thế nữa rồi, nhưng chuyện tôi để tâm lúc này chỉ là một lát nữa có thể gặp chị ấy.
Ngược hoàn toàn với tôi, Bích Diệp là một người con gái rất hoàn hảo, chị ấy học tập luôn đứng hạng nhất toàn khối, lại còn rất xinh đẹp. Tuy vẫn còn nhỏ nhưng đã có thể cảm nhận được vài nét sắc sảo hiện trên gương mặt, nếu lớn lên sẽ càng xinh đẹp yêu kiều.
Tôi là người có tính cách khá bốc đồng nên thường bị mẹ của mình mắng, nhưng tôi có thể cảm nhận được là bà chỉ muốn khuyên bảo con mình. Còn cha tôi, có lẽ chả mải mai để ý, có lúc tôi nghĩ nếu mình gϊếŧ người ông cũng sẽ không để tâm. Một người cha suốt ngày đi làm việc, lúc ở nhà thì chả quan tâm đến ai, khi cậu mắc lỗi ông cũng chỉ dùng tư thế của một bậc bề trên, ngồi trên ghế bắt chéo chân nhìn con trai mình, rồi lạnh nhạt phun ra một câu:
"Phế vật" Rồi xoay người lên lầu. Tôi cảm thấy dù mình có làm bao nhiêu việc vẫn chả bao giờ nhận được sự quan tâm, chú ý của ông ta. Thế rồi tôi cũng dần buông thả bản thân, không muốn làm hài lòng ông ấy nữa, nếu ông muốn tôi đi đông tôi sẽ đi tây, muốn tôi không đánh nhau tôi sẽ đánh nhau.
Những lúc như vậy, tôi như rơi vào bóng tối mà tuyệt vọng. Nhưng ông trời luôn sẽ ban phát ánh sáng cho kẻ lâm vào trong bóng tối không phải sao? Bích Diệp đã trở thành tia sáng ấy- tia sáng khiến tôi ấm áp, không kiềm lòng được muốn giữ chặt.
Cô không giống những người khác, phê phán cậu sau lưng, hay sẽ dùng lời nói ngon ngọt lấy lòng cậu. Mỗi lúc thấy buồn bực, khuôn mặt ấm áp, thấu hiểu ấy liền xuất hiện. Tôi biết, chị ấy là người quan trọng nhất với mình, chị ấy vừa là thần tượng, là nơi an toàn để thả lỏng bản thân mình. Mỗi khi đánh nhau xong, về nhà liền bị mẹ phạt, cha thì lạnh lùng quay mặt đi, tôi liền tìm đến chị. Và tôi biết mình có thể mất mọi thứ, duy chỉ có Bích Diệp là không thể.