Chiếc xe cuối cùng đã đến nơi, Bích Diệp bước xuống và đi đến cổng nhấn phím thông báo. Hàn Mẫn nghe tiếng chuông, liền ra ngoài mở cửa."Con đến rồi sao, dì tưởng chiều con mới đến".
" Không sao đâu dì, hôm nay con cũng rảnh cả ngày sẵn tiện ở cạnh em ấy lâu hơn."
"Nó đang ở trong phòng cặm cụi làm bài đó, con lên đi"
Nói vài câu với dì, Bích Diệp liền đi lên lầu tìm Hoàng Lân.
"Cốc, cốc"
Nghe tiếng động ngoài cửa, Hoàng Lân nghĩ là mẹ lo cho cậu nên khuyên cậu ăn thêm chút gì, giọng liền làu bàu:
"Con không đói, mẹ cứ yên tâm, con biết chừng mực mà".
Nghe vậy, Bích Diệp liền hiểu được nỗi lo của dì mình, đành thở dài:
"Là chị".
Nghe được giọng nói là của Bích Diệp, cậu vui vẻ hẳn, vội ra mở cửa:
"Chị, sao chị đến đây?"
"Em đó, lúc nào cũng không làm chị bớt lo".
Nói rồi liền nắm tay cậu lôi đi đến giường rồi ấn cậu ngồi xuống, sau đó ngồi bên cạnh.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần jean phối với chiếc áo thun màu trắng form rộng, mái tóc đen dài xõa ở sau lưng, trông cô như một người không nhiễm khói bụi trần gian, trong sáng tinh khiết. Hai người mắt nhìn người đối diện thật lâu, tim Hoàng Lân không hiểu sao đập liên hồi, nhìn thật sâu vào đôi mắt màu tím đầy đặc biệt của chị ấy, trong đó có hình ảnh của cậu phản chiếu bên trong, cậu thấy cảm giác này thật sự rất tốt, trong đầu chợt xuất hiện suy nghĩ muốn đôi mắt này luôn nhìn thấy chỉ một mình mình. Khi phát giác được suy nghĩ trong đầu, cậu càng cảm thấy không ổn tí nào, sao mình có thể có một suy nghĩ kì lạ như vậy đối với chị họ chứ.
Trong lúc Hoàng Lân đang rối rắm với suy nghĩ của mình thì Bích Diệp âm thầm quan sát cậu, dạo gần đây vì ôn luyện cho kì thi chuyển cấp cô đã rất lâu không gặp cậu. Trông em ấy dường như ngày càng ốm hơn trước, lại trông tiều tụy vì thiếu ngủ như vậy, trong lòng không khỏi tức giận vì sao cậu chả biết chăm lo cho bản thân. Cô nhìn cậu hồi lâu sau đó liền nhớ mục đích của mình tới đây, liền xoay người lấy những quyển sách tham khảo trong cặp đưa trước mặt cậu:
"Chị nghĩ chúng sẽ rất hữu ích, em có thể tham khảo"
Hoàng Lân nhìn những cuốn sách trước mặt, vươn tay nhận lấy.
"À còn nữa, dạo gần đây lịch học của chị không nhiều, nếu em muốn, chị có thể làm gia sư cho em"
Có lẽ cô nghĩ Hoàng Lân không hề biết về lịch học của cô, thực ra lịch học cả ngày của cô đều được xếp kín, có lúc làm bài tới tận khuya, một ngày chợp mắt nhiều nhất chỉ 3 4 tiếng. Nhưng Hoàng Lân đều biết cả, cậu lúc nào cũng hỏi thăm sức khỏe của cô thông qua mẹ nàng. Thế nên trong thời gian cô ôn thi, không muốn làm phiền cổ, giờ nghe cô bảo vậy, tim cậu bỗng cảm thấy một cảm xúc khác lạ.
Hoàng Lân nhìn cô hồi lâu, trầm tư một hồi liền hỏi:
" Sao chị quan tâm em đến vậy?"
Bích Diệp khônng ngờ cậu lại hỏi câu hỏi này, tay phải chuyển dời đặt lên vai cậu:
" Chị không có quyền quan tâm em trai mình sao?."
Cậu nghe vậy, không hiểu vì sao cảm thấy không vui, trong lòng không hề thõa mãn với câu trả lời này. Nhưng để bầu không khí gượng gạo này kết thúc, liền nói lãng sang chuyện khác:
" Cảm ơn quà của chị, em sẽ tận dụng thật tốt".
Bích Diệp nghe vậy mỉm cười nhẹ rồi xoa đầu cậu:
"Ngoan lắm"
Ngồi nhìn từng động tác của chị, tâm lại càng động hơn. cô nhanh chóng thu hồi lại rồi đổi giọng khuyên bảo:
" Chị nghe dì bảo cả rồi, dù có học tập tới đâu cũng phải chú ý sức khỏe chứ, nếu em còn không chú ý sức khỏe của mình, chị...."
Lời nói còn chưa dứt liền bị Hoàng Lân đẩy ngã nằm trên giường, hai tay cậu chống sang hai bên cô, mắt nhìn chăm chú cô gái phía dưới. Giọng bỗng trầm thấp:
"Chị...sẽ thế nào?".
Giọng nói mang theo từ tính khiến cho Bích Diệp cảm thấy ngại, cô cảm thấy cậu rất lạ nhưng không biết rõ tại sao, cô nhìn thẳng vào mắt cậu để hiểu cảm xúc của người trước mặt nhưng lại không đọc được.
"Cốc, cốc"
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu liền xoay người ngồi thẳng lại, Bích Diệp cũng tranh thủ lúc này ngồi dậy rồi nhìn về phía cửa:
" Tiểu Lân, Tiểu Diệp, hai con có muốn ăn bánh một chút không, hôm nay dì đặc biệt xuống bếp làm bánh quy cho con nè".
Hoàng Lân nhìn cô như muốn hỏi ý kiến, cô liền bước đến mở cửa
"Cảm ơn ý tốt của dì, con nhất định sẽ nếm thử".
"Thế dì không làm phiền hai đứa nói chuyện nữa, con nhớ giúp dì dạy bảo lại nó".
Cô đóng cửa lại rồi quay lại nhìn về phía sau. Thấy Hoàng Lân vẫn đứng ngây ngốc ở đó liền bước đến hỏi:
" hay chúng ta ra sau vườn ngồi ăn bánh?"
Hoàng Lân nhìn ánh mắt chờ mong của cô, tâm tình liền nhu hòa lại rồi gật đầu đồng ý.