Lúc mở cửa ra, Lộc Hàm liền quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân đang chậm rãi mang giày vào, vừa nhìn đã thấy bộ dạng của anh vô cùng không thoải mái.
Rõ ràng như thế là diễn cho ai xem?
Sau đó Lộc Hàm giả như không nhìn thấy, không nhẫn nại nói: “Anh nhanh lên đi, em đói chết rồi!”
Trong giọng nói không có chút thương xót nào.
Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên nhìn Lộc Hàm một cái, tủi thân vô cùng nên không nói gì. Âm thầm chỉnh lại cổ áo, bộ đồ này là sáng sớm nay Lâm Tranh để Tiểu Bàn đưa tới.
Vừa mới biết người mang đồ đến là Tiểu Bàn, trong lòng Ngô Thế Huân vô cùng hoảng hốt, cũng may là Lâm Tranh đã gói đồ tử tế mới giao cho cậu ta mang đến.
Nếu không, để Tiểu Bàn biết được quan hệ giữa anh và Lộc Hàm, cậu nhất định lại giận cho mà xem.
Tối qua thiên thời địa lợi nhân hòa, vạn sự thích hợp như thế, mà vào đúng lúc anh không dễ dàng gì mới dỗ được Lộc Hàm lên giường, thân mật mà hôn được một hồi, đang nghĩ đến việc tiến hành bước tiếp theo, thì Lộc Hàm lại sống chết không chịu.
Lý do chính là cậu muốn đọc cho hết《Tầm mịch》.
Đối với chuyện công việc Lộc Hàm sẽ tuyệt đối không lơ là, hơn nữa lần này lại gặp phải đối thủ cường đại đến tranh giành như thế, cho nên đối với sự làm loạn của Ngô Thế Huân, cậu tuyệt đối sẽ cự tuyệt.
Giận hờn cả một đêm, sáng nay lúc tỉnh lại Ngô Thế Huân đều cảm thấy toàn thân thật không thoải mái, sau đó vừa quay đầu lại liền nhìn thấy thông qua cửa kính trong suốt của phòng tắm, Lộc Hàm đang tắm rửa. Nhất thời nhiệt huyết phun trào, lập tức bừng bừng khí thế, mới đi đến bên phòng tắm muốn nhân cơ hội buổi sáng khí vượng mà bù đắp chuyện tối hôm qua.
Sau đó…à không có sau đó…bởi vì Ngô Thế Huân lại bị Lộc Hàm dùng lý do “em đói chết rồi” cự tuyệt.
Đóng cửa lại, Ngô Thế Huân ở phía sau thầm quan sát Lộc Hàm đang cúi đầu suy nghĩ, bèn dùng sức một cái kéo lấy cánh tay của cậu.
Lộc Hàm quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân, mặt đầy vẻ không hiểu chuyện gì, sau đó còn chưa kịp phản ứng đầu đã được đội lên một chiếc mũ snapback, cậu ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thế Huân, anh liền vừa đeo khẩu trang vừa trừng mắt nhìn cậu.
Thanh âm không rõ ràng, nói: “Cho dù chỗ này rất an toàn, cũng nên chú ý một chút, cũng không chắc không có fans của anh ở đây!”
Lộc Hàm “ừ” một tiếng, cũng cảm thấy Ngô Thế Huân nói rất có lý.
Hai người đi thang máy xuống nhà hàng của khách sạn, mỗi một bàn ăn đều được dùng bình phong và cây xanh che chắn rất tốt. Lộc Hàm đi chậm lại đằng sau vẫn là mang theo bộ mặt nặng nề nhiều tâm tư, Ngô Thế Huân thấy thế liền hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
Lộc Hàm trầm mặc một lúc, sau đó mới trả lời: “Thời Thu Tập sao lại chết sớm như vậy?”
Ngô Thế Huân: “…”
Anh cúi đầu thở dài thườn thượt rồi lại “a” lên một tiếng, sau đó mới quan sát khuôn mặt của Lộc Hàm, rồi hỏi: “Em có phải xem đến bị tẩu hỏa nhập ma không? Sao đến bây giờ vẫn còn nghĩ đến!”
Lộc Hàm nghiêm chỉnh nói: “Sao anh một chút nghiêm túc cũng không có thế? Em đã nhắn tin hỏi anh Lâm Tranh rồi, anh ấy nói ngày kia sẽ phải đi thử vai, anh còn muốn kéo dài nữa sao!”
Nói xong Lộc Hàm lại cúi đầu, mở điện thoại ra, tiếp tục đọc tình tiết.
Đúng thực là có chút gấp gáp, từ quen thuộc với tình tiết đến khi diễn thử, thời gian chỉ có hai ba ngày thì đúng là không đủ rộng rãi.
Nhưng Ngô Thế Huân lại nghĩ đến chuyện đã nhiều ngày như thế chưa được bồi đắp tình cảm, cho nên mới định đi trước một bước giữ bí mật, đợi xong việc mới nói rồi cùng ở bên giúp Lộc Hàm luyện tập.
Nhưng mà không ngờ là Lộc Hàm lại hỏi Lâm Tranh trước.
Đây đúng là hiển nhiên chứng tỏ Ngô Thế Huân bị trầm mê trong nam sắc rồi…
Ngô Thế Huân thấy người ta không thèm để ý đến bản thân mình nữa, liền có hơi hoảng một chút, nhân viên phục vụ đưa đồ ăn Tây lên, anh do dự một chút sau đó mới thầm lặng đẩy phần đồ ăn đến trước mặt Lộc Hàm.
Lộc Hàm vẫn như cũ không thèm để ý, Ngô Thế Huân nhìn trộm cậu một cái, sau đó lại đưa phần tôm từ trong đĩa của mình đưa đến trước mặt Lộc Hàm.
Cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Lộc Hàm, em ấy đang trừng mắt nhìn mình…
Lộc Hàm nhìn anh vài giây, sau đó cậu cầm đĩa qua tự mình ăn, ăn xong lại trả đĩa lại cho anh.
Đây tựa như là hành động có hơi nguôi giận.
Ngô Thế Huân cười cười, còn đang định mở miệng nói, thì từ bên cạnh đột nhiên có một cô gái bước đến.
Ngô Thế Huân cảm thấy không ổn, rất nhanh đã đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn cô gái kia.
“Có thể ký tên cho em được không?” Cô gái xem chừng khoảng 20 tuổi, tám phần là fan hâm mộ.
Ngô Thế Huân đi đến bên cạnh cô gái kia, cầm lấy bút và giấy, cười nhu hòa, nói: “Được thôi!”
Sau đó dư quang tựa như phát hiện ra, cô gái kia là đang quan sát Lộc Hàm đang ngồi ở đối diện, cho nên Ngô Thế Huân liền nghiêng người qua che che, vừa ký vừa nói: “Nhớ là không được chụp linh tinh nhé, fans mà đuổi đến đây sẽ phiền hà lắm!”
Nói xong lại lộ ra nụ cười cực kỳ vô hại, còn ôn nhu đến muốn bùng nổ, nói: “Cảm ơn sự yêu thích của bạn.”
Cô gái kia ngại ngùng khẩn trương đến gật đầu lia lịa, nói một câu cảm ơn rồi rất nhanh rời khỏi, trong lòng ôm lấy tờ giấy có chữ ký của Ngô Thế Huân, bước chân cũng bởi vì tâm tình vui sướng mà trở nên khoan khoái nhẹ nhàng.
Ngô Thế Huân nhìn thấy người đã đi xa, mới nhẹ nhàng thở hắt ra rồi ngồi xuống.
“Đừng cúi đầu nữa!”
Lộc Hàm nghe được tiếng nói của anh cũng không ngẩng đầu lên, ngược lại còn nói: “Miệng quạ đen*.”
*Miệng quạ đen= mồm miệng xui xẻo.
Ngô Thế Huân: “…”
————————————————
“Đang xem gì thế?”
Tiếu Nhất Lâm nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần tiên sinh đang tháo cà vạt bước vào phòng.
Từ cái lần có cuộc điện thoại thần bí cũng là ngày gặp vị Trần tiên sinh này, cho dù chuyện bò lên giường thực hiện quy tắc ngầm cậu ta đã quá hiểu rõ, nhưng vẫn là cảm thấy không ổn. Cho dù lúc đó bị người đè xuống giường, nhưng Tiếu Nhất Lâm vẫn lo lắng liệu có phải có người dụng tâm lợi dụng cậu ta “thành danh” hay không? Sau đó nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cậu ta.
Nhưng mà lại cũng không dám lười biếng, có thể nói cái đêm đó toàn bộ tôn nghiêm đều mất hết.
Sau đó ngay hôm sau mọi thứ liền thay đổi đến long trời lở đất.
Cậu ta chỉ biết người đàn ông trung niên đó họ Trần, người đàn ông đó cũng chỉ cho phép cậu ta gọi mình là Trần tiên sinh.
Ngày hôm sau chuyện đó cậu ta trực tiếp được thông báo đến công ty giải trí nào đó, sau đó nhận được sự dậy dỗ của thầy hướng dẫn chuyên nghiệp. Vốn dĩ đã có cơ sở vững chắc, lại được người chỉ điểm bồi dưỡng, năng lực của cậu ta không chỉ tiến bộ có một hai điểm.
Sau đó lại có rất nhiều chuyện không thế nghĩ đến xảy ra, ví như cường nghạnh giành được vai của Lộc Hàm, còn được cùng Ngô Thế Huân hợp tác, lại ví như hiện tại có cơ hội được đóng vai nam chính trong bộ phim của đạo diễn nổi tiếng Vương Tống Vĩ.
Tất cả phát sinh đều khó thể tưởng tượng nổi, Tiếu Nhất Lâm không biết bao nhiêu lần đã tự mình suy đoán xem, rốt cục vị Trần tiên sinh này là ai, bối cảnh phía sau lại như thế nào?
Nhưng Trần tiên sinh đã từng dặn dò cậu ta, bảo cậu ta làm cái gì thì làm cái đó, lúc cần phải nỗ lực để giành vai diễn, lúc cần phải nỗ lực diễn xuất, thì một chút cũng không được lười biếng. Những gì không nên hỏi tuyệt đối không được hỏi, phải biết học khiếm tốn, và cũng cần phải biết bỏ đi tôn nghiêm mà đi làm những việc ông ta yêu cầu.
Tiếu Nhất Lâm vẫn luôn lưu lại ở căn chung cư hào nhoáng này, cách ba đến năm ngày Trần tiên sinh sẽ đến, đối với thân phận của mình, Tiếu Nhất Lâm đương nhiên là rất biết tự lượng sức.
Cậu ta cảm thấy cậu ta là quân cờ dưới tay Trần tiên sinh, có lẽ là ông ta nhìn thấy cậu ta có tài hoa cho nên muốn nâng đỡ. Nhưng mà nâng đỡ cậu ta không phải vì muốn cậu ta nổi tiếng, mà là có mục đích khác.
Cho nên trước mắt, cậu ta chỉ có thể nhìn ông ta không ngừng bắt mình giành vai diễn của Lộc Hàm, nhưng mà vẫn luôn cảm thấy người có quyền có thế như Trần tiên sinh không thể nào mất công mất sức như thế chỉ vì để đi đối phó với một người mới như Lộc Hàm.
Cho nên cậu ta phi thường nghi hoặc, nhưng mà lý trí vẫn bảo trì trầm mặc.
Thời gian Trần tiên sinh nâng đỡ cậu ta, tất nhiên là tận lực sử dụng thật quá giống như được bao dưỡng, nhưng mà trừ có đêm đầu tiên đó, thời gian còn lại Trần tiên sinh vẫn là tương đối ôn hòa và dễ dàng giao tiếp.
Tiếu Nhất Lâm đặt laptop ở trên đùi xuống, sau đó xuống giường đi dép vào, rồi đi đến bên cạnh Trần tiên sinh đỡ lấy áo khoác của ông ta.
“Đang xem các tình tiết của 《Tầm mịch》, ngày kia phải đến chỗ đạo diễn Vương thử vai rồi!”
Trần tiên sinh nghĩ một chút, nói: “Chuẩn bị đến đâu rồi?”
Tiếu Nhất Lâm để áo khoác và cà vạt đặt ở một bên sô pha, sau đó đi lấy điện thoại. Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, nói: “Cũng ổn, nhưng thể loại này tôi cũng ít tiếp xúc, nên không có nắm chắc mười phần!”
Sau đó Tiếu Nhất Lâm đắn đo một chút, cuối cùng vẫn là mở miệng nói: “Tôi không hiểu tại sao Ngô tiền bối lại diễn bộ phim này, đề tài nhạy cảm như vậy, thật là sẽ không bị dị nghị sao?”
Trần tiên sinh ngồi xuống giường, nghiêng đầu qua đọc những tư liệu giới thiệu về đạo diễn Vương.
“Hiển nhiên là có mục đích của cậu ta, cậu chỉ cần lấy được vai diễn là đủ.”
Trần tiên sinh lại ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Nhất Lâm, hỏi: “Có tự tin không?”
Tiếu Nhất Lâm không có do dự, rất nhanh đã trả lời: “Có!”
“Cậu cũng là lanh lợi thông minh đó, lúc thử vai không những phải quan tâm đến tình tiết và tình cảm của nhân vật, mà còn phải quan tâm nhất đến đặc điểm quay phim của đạo diễn. Dù sao trước khi công chúng được chiêm ngưỡng tác phẩm, tất cả phong cách đều dựa theo thói quen của đạo diễn mà định đoạt.”
Tiếu Nhất Lâm được khen ngợi, bèn mỉm cười, ngồi xuống mép giường, tiếp tục hỏi: “Trần tiên sinh, ngài có hiểu được bộ phim này không?”
Trần tiên sinh đặt tay ra sau gáy của Tiếu Nhất Lâm, nhẹ nhàng bóp mấy cái, trả lời: “Hiểu rất rõ, hơn nữa tôi đã để trợ lý của mình tổng hợp các đặc điểm khi quay phim cùng với sở thích của đạo diễn Vương, đã gửi qua email cho cậu, ngày mai nghiêm túc nghiên cứu đi, phải chiều theo sở thích của ông ta mới được!”
Tiếu Nhất Lâm nghe được những lời kia cực kỳ sung sướng, vui vẻ mà “vâng” một tiếng.