Khi Ngô Thế Huân về đến ký túc của Lộc Hàm, còn chưa vào trong đã cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng trước khi anh đi đã đóng cửa lại, hơn nữa còn đóng rất mạnh không có lý nào mà cửa lại không đóng vào được. Nhưng mà bây giờ vừa chạm đến cánh cửa lại phát hiện chỉ khép hờ, nỗi bất an mạnh mẽ trào đến, Ngô Thế Huân lập tức đẩy cửa bước vào.
Trong phòng khách đèn đã tắt, Ngô Thế Huân vội bật đèn lên, ngay khi căn phòng sáng đèn, anh liền kinh ngạc phát hiện xe lăn bị đổ nghiêng sang một bên và cũng không thấy bóng dáng của Lộc Hàm.
“Lộc Hàm!!!” Anh gọi lớn tên cậu, vừa xông vào phòng ngủ vừa mở đèn lên nhưng vẫn như cũ cái gì cũng không thấy, cuối cùng khi anh xông vào phòng vệ sinh, mới phát hiện thấy Lộc Hàm đang ngồi dưới đất dựa vào vách tường, điện thoại thì bị ngâm trong bồn rửa mặt đầy nước.
Ngô Thế Huân liền ngồi thụp xuống đỡ lấy vai Lộc Hàm, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt và thân thể cậu xem ra cũng không bị thương chỗ nào.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Ngô Thế Huân nhìn đôi mắt của Lộc Hàm tràn đầy hoảng sợ, vì vậy mới vỗ nhẹ lên khuôn mặt cậu. Lộc Hàm qua một lúc mới dần dần nhìn về phía Ngô Thế Huân, yên lặng chăm chú nhìn anh, rồi mới mở lời nói: “Tôi…tôi không thể ở đây…”
Ngô Thế Huân cảm thấy nhất định Lộc Hàm ban nãy đã trải qua chuyện gì, cho nên lại càng lo lắng, truy hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lộc Hàm lại trả lời không đúng câu hỏi, ánh mắt lay động nói: ” Tôi tuyệt đối sẽ không gây ra tin đồn nào cho anh đâu…hãy để tôi tiếp tục ở chung với anh…”
Ngô Thế Huân nghe thấy thế, càng cảm thấy kỳ lạ còn càng thêm lo lắng, đang muốn hỏi thêm vài điều, đột nhiên đôi môi đã bị Lộc Hàm hôn lấy. Anh kinh ngạc nhìn Lộc Hàm chủ động hôn mình, sau khi kinh ngạc qua đi, Ngô Thế Huân mới phát hiện Lộc Hàm đang run rẩy, vì thế anh đẩy vai Lộc Hàm ra, lớn giọng hỏi: “Em nói đi!”
Lộc Hàm hô hấp dần trở nên nặng nề, càng ngày càng khẩn trương, nhìn Ngô Thế Huân nói: “Không phải thích tôi sao? Anh đưa tôi đi đi…”
Ngô Thế Huân cảm thấy cục diện này tựa hồ cũng không phải là anh có thể khống chế, vì vậy liền thở dài, đem Lộc Hàm từ dưới đất bế lên, lại thuận tiện từ trong túi lôi ra điện thoại, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi phòng. Trước khi đi thì gọi điện cho Lâm Tranh, để cho anh tìm người mau sớm kiểm tra.
Không quá năm phút, cửa phòng đọc sách dần dần mở ra, người ở bên trong cười khẽ một tiếng, rồi từ từ đi ra.
Ở trong căn phòng tối tăm, ánh sáng từ điện thoại di động chiếu trên khuôn mặt của hắn.
——————————————
“Camera giám sát thì sao?”
Ngô Thế Huân phiền não kéo kéo cổ áo, Lâm Tranh ngồi ở bên cạnh anh, nhìn đống thuốc an thần trong tay anh.
Lâm Tranh trả lời: “Không có, từ lúc cậu nói thời gian cậu rời khỏi, cho đến thẳng khi trời sáng, tất cả các camera giám sát đều không có.”
Ngô Thế Huân càng cảm thấy quỷ dị, anh nhìn về phía Lâm Tranh, hỏi: “Anh cảm thấy là cái gì?”
Lâm Tranh nói: “Nhìn dáng dấp không phải người hiền lành, chắc là ân oán cá nhân của Lộc Hàm.”
Ngô Thế Huân không hiểu, nói: “Nhưng tài liệu của em ấy đã điều tra còn viết rất rõ ràng, em ấy chỉ là đứa trẻ nhà nghèo bình thường, em ấy có thể có ân oán gì, sẽ chọc được đến người nhìn thấy có vẻ rất lợi hại như vậy sao?”
Lâm Tranh tiếp tục nhìn đống thuốc an thần mà bác sĩ kiến nghị, từ từ nói: “Nếu bác sĩ nói là bị kinh sợ mới dẫn đến tinh thần hoảng hốt, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt rồi… Cho nên nói thế này Lộc Hàm là bị đe dọa?”
Ngô Thế Huân dựa ra sau sô pha, nâng bàn tay lên che lấy khuôn mặt, lo lắng đến muốn nổi điên.
Ngày hôm qua sau khi trở về nhà, tinh thần của Lộc Hàm vẫn là không ổn lắm, cậu không quan tâm đến những câu hỏi của Ngô Thế Huân, nhưng cũng không nguyện ý để cho Ngô Thế Huân đi đâu cách mình quá xa.
Cuối cùng vì không có biện pháp gì, Ngô Thế Huân
đành gọi điện thoại hỏi bác sỹ, nói ra tình trạng của Lộc Hàm, sau khi nghe được bác sỹ liền kiến nghị cho cậu uống thuốc ngủ.
Lộc Hàm sau khi ngủ được Ngô Thế Huân liền nhanh chóng rời đi, sau đó đi xem những gì mà Lâm Tranh cho người đi điều tra tại ký túc của Lộc Hàm tìm được về, nhưng là vẫn chậm một bước, tất cả các camera giám sát đều không có điều tra được gì cụ thể.
Ngô Thế Huân không tài nào lý giải nổi, cuối cùng vẫn là định điều tra từ phía Lộc Hàm. Anh đứng lên, nhìn lên trên tầng, nói: “Hay là cứ chờ hỏi thẳng Lộc Hàm đi!”
Sau đó anh liền đi lên tầng, bước vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ lúc này Lộc Hàm đã tỉnh lại, lặng yên tựa đầu vào giường, khi thấy Ngô Thế Huân tiến vào, cậu cùng anh đối mặt một chút, sau đó lại dời đi tầm mắt của mình.
Ngô Thế Huân ngồi xuống mép giường, nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm, hỏi cậu: “Đã đỡ hơn chưa?”
Lộc Hàm cúi xuống nói “rồi” một tiếng.
Ngô Thế Huân lúc này mới bớt lo lắng: “Vậy có thể nói là đã có chuyện gì xảy ra không?”
Lộc Hàm vẫn cúi đầu, mím mím môi, không trả lời.
Ngô Thế Huân thấy vậy càng sốt ruột, tiếp tục nói: “Em đừng sợ, nếu như có bị uy hiếp, chúng ta có thể hoàn toàn dùng pháp luật để giải quyết, chỉ cần em nói ra…”
“Không có!”
Lộc Hàm cắt ngang lời Ngô Thế Huân, chân mày có hơi cau lại. Sau đó cậu nói:
“Ngô tiền bối, tôi cảm thấy chuyện của mình nên là tự mình giải quyết…”
Ngô Thế Huân nghe thấy cách xưng hô “Ngô tiền bối”, lại là cảm giác giác bất lực dâng lên, nhớ đến những lời Lộc Hàm nói hôm qua, anh đột nhiên hỏi: “Gọi tôi là Ngô tiền bối?”
Lộc Hàm ngây người.
Ngô Thế Huân nói: “Hôm qua em đã thừa nhận quan hệ của chúng ta, tôi mới đưa em về nhà!”
Lộc Hàm khốn khổ, ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thế Huân, cùng anh mắt đối mắt.
“Em không cần phải giấu tôi chuyện gì, tôi sẽ nỗ lực hết mình giúp em giải quyết vấn đề.”
Ngô Thế Huân tiếp tục nói: “Đương nhiên nếu em không muốn nói cũng không sao, tôi tôn trọng em.”
Lộc Hàm lại cúi đầu, hốc mắt đỏ lên nhưng vẫn cố nhịn, chung quy vẫn là không muốn đem sự thật nói ra, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng, nghẹn ngào nói một câu “cảm ơn anh”.
Ngô Thế Huân xoa đầu cậu, trong lòng nỗi bất an lo lắng cũng không thể tiêu tan.
“Ngô Thế Huân!” Đây là lần đầu tiên Lộc Hàm gọi tên anh trước mặt anh, làm Ngô Thế Huân cực kỳ ngạc nhiên mà nhìn cậu, qua một lúc, Lộc Hàm mới tiếp tục nói: “Tôi có thể cùng Thanh Thủy đi Mỹ không? Mấy ngày trước cậu ấy nói với tôi cậu ấy phải quay lại Mỹ học, còn mời tôi đi cùng. Anh Lâm Tranh cũng nói tôi được bồi thường 50 vạn, tôi cảm thấy số tiền đó cũng đủ để tôi ở Mỹ nửa năm.”
“Tôi ở lại đây chỉ có thể liên lụy tới anh, tôi muốn đi dưỡng thương cho tốt rồi mới quay lại. Hơn nữa…về chuyện của chúng ta, có thể để tôi suy nghĩ kỹ thêm một chút không?…”
Đưa ra quyết định lờn nhứ thế, Lộc Hàm nói xong toàn thân còn run lên không biết là vì cao hứng hay là vì khẩn trương. Cậu sợ Ngô Thế Huân sẽ không đồng ý, nhưng với cục diện trước mặt cậu thật sự không thể ở lại.
Ngô Thế Huân nghe thấy vậy thì rất kinh ngạc, anh hoàn toàn không thể ngờ đến Lộc Hàm lại quyết định như vậy, tất cả nguyên nhân ắt hẳn đều là vì chuyện tối qua, nhưng chuyện tối qua chân tướng là như thế nào Lộc Hàm vẫn kiên quyết không muốn nhắc đến.
Ngô Thế Huân trầm mặc một lúc, mới nhẹ nhàng cúi người xuống, ôm Lộc Hàm vào lòng, ở bên tai cậu nói: “Tôi thật hy vọng, sẽ có ngày em cho tôi một đáp án khiến tôi mãn nguyện.”
————————————————
“Cậu thật sự cứ để cậu ấy đi như vậy sao?” Lâm Tranh có chút ngạc nhiên. Ngô Thế Huân có thể yên lòng mà buông tay như vậy, làm người khác thật không thể tin nổi.
Ngô Thế Huân cúi đầu, khẽ cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy tôi luôn sai rồi, em ấy còn nhỏ, nhưng cũng không phải là trẻ con, em ấy sẽ có suy nghĩ riêng của mình, có thêm phiền phức cũng được, mà thêm vui vẻ cũng được, nếu em ấy không nguyện ý chia sẻ, tôi cũng sẽ không cưỡng cầu.”
Lâm Tranh cảm thấy những lời này mà được nói ra từ miệng của Ngô thế Huân thật sự quá giả dối, cho nên lại truy hỏi: “Vậy chuyện tối hôm đó cậu có thể buông tay sao?”
Ngô Thế Huân dừng lại một chút mới nói: “Tôi vẫn luôn cho điều tra.”
Lâm Tranh: “Cậu nói xem tại sao cậu ấy lại không chịu nói?”
Ngô Thế Huân lắc đầu, nói: “Đoán không ra!”
Lâm Tranh cũng không định hỏi thêm, từ trong túi lôi ra một văn kiện nói: “Người tung tin đồn đã tìm ra rồi!”
Ngô Thế Huân mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn Lâm Tranh khẽ nhìn mình cười nói: “Là Tiếu Nhất Lâm.”