Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 70




Giữa trưa vẫn là Lục Trác Phong nấu cơm, Minh Chúc ở bên cạnh nhìn xem, sức khoẻ của bà Từ không tốt lắm, thời tiết lại lạnh, một mực nằm trong phòng, bà ngoại thì đang ở sát vách.

Không người quấy rầy, Minh Chúc tiến lại ôm anh từ phía sau.

Lục Trác Phong đụng vào tay cô đang ôm trên lưng anh, cong cong khoé miệng.

Cô hôm nay có chút dính người.

“Lát nữa em đưa anh đi Tô Châu.”

“Em ngoan ngoãn ở nhà đi, mình anh đi là được rồi.” Lục Trác Phong xoa bóp tay cô, cả đi cả về là hơn ba tiếng đồng hồ, anh không nỡ để cô bôn ba như vậy, “Sau khi trở về có thể đi quân khu tìm anh.”

Cô hiện giờ vẫn đang trong quá trình sửa chửa kịch bản, vẫn còn được thông hành tuỳ thời đi quân khu.

Minh Chúc nghĩ nghĩ, dựa vào trên lưng anh thủ thỉ: “Nếu không em quay về cùng anh vậy.”

Lục Trác Phong trút rau xanh đã xào kỹ lên dĩa, quay người ôm eo cô, đưa mắt nhìn ra cửa, “Bà Từ vừa mới rời giường.”

Minh Chúc vội vàng buông anh ra, lùi về sau hai bước, nhìn ra ngoài cửa, bà Từ vừa đi đến cửa, cười nói: “Bà lại ngủ nữa rồi, vốn còn tính nấu cho hai đứa bữa cơm.”

Lục Trác Phong nói: “Không cần đâu, bà cứ nghỉ ngơi đi, con làm là được.”

Minh Chúc cười trừ: “Con gọi bà ngoại sang ăn cơm.”

Trên bàn cơm, Minh Chúc lén nhìn bà ngoại và bà Từ, ý nghĩ muốn cùng theo Lục Trác Phong trở về được kiềm lại, khó khăn lắm mới trở về một lần, vẫn là nên ở bên hai bà lão nhiều hơn một chút vậy.

Cô múc thêm cho bà ngoại chén canh, “Bà ngoại, lát nữa con sẽ đưa anh Lục đi Tô Châu.”

Lục Trác Phong lườm cô một chút, “Em ở nhà với bà ngoại và bà Từ đi.”

Minh Chúc nói: “Vừa đúng lúc em cần đi Tô Châu mua vài thứ đồ.”

Bà ngoại nhìn cô một cái, lắc đầu, “Con muốn đi thì đi đi.”

Đúng là con gái lớn không giữ được mà ….

Lục Trác Phong không có hành lý, sau khi cơm nước xong, châm cho bà Từ một lò than lửa, ngồi bên cạnh nhìn Minh Chúc bồi bà ngoại và bà Từ xem tivi, bà ngoại muốn xem xem nha đầu nhà mình lúc nào mới nói sự thật, vỗ vỗ tay cô, “Nha đầu, con thực sự đã từng gặp bạn gái của Tiểu Lục rồi sao?”

Minh Chúc vẫn chưa biết Lục Trác Phong đã đem chuyện của bọn họ kể xong hết, vô cùng nghiêm túc, gật đầu: “Gặp qua rồi.”

Bà ngoại lại hỏi: “Vậy có ảnh chụp không? Cho bà xem một chút.”

Lục Trác Phong cong cong khoé miệng, đang định nói chuyện, Minh Chúc sợ anh lấy điện thoại di động ra, bên trong album ảnh có mấy tấm ảnh chụp, tất cả đều chỉ là cô. Cô vội nói: “Không có, dù sao dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, sau này … Sau này bà cũng sẽ gặp thôi.”

Bà ngoại cười híp mắt: “Thật vậy sao? Vậy con đẹp hơn hay bạn gái Tiểu Lục đẹp hơn?”

Minh Chúc á một tiếng, nghĩ nghĩ nói: “Đều đẹp cả …”

Lục Trác Phong nhịn không được, nhìn cô, cười khẽ thành tiếng.

Cười cái gì?

Minh Chúc trừng anh.

Lục Trác Phong thu lại ý cười, khoé miệng cong lên nhàn nhạt, bà ngoại rõ ràng là muốn để Minh Chúc tự thú, anh cũng không có cách nào nhúng tay được, chỉ có thể ngồi yên mà nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ cưng chiều.

“Vậy cô ấy có thích mặc sườn xám không? Sau này nếu Tiểu Lục tổ chức hôn lễ, bà định tặng bọn họ bộ sườn xám, để mặc đi mời rượu.”

“Cô ấy … thích ạ.”

Sườn xám tinh xảo lại xinh đẹp, ai mà không thích?

Bà ngoại vỗ vỗ tay cô, nhìn Lục Trác Phong một chút, “Vậy được rồi, Tiểu Lục trở về đem số đo nói cho Minh Chúc, để Minh Chúc nói với bà, bà con phải chuẩn bị cho sớm.”

Lục Trác Phong dở khóc dở cười, lại không thể ăn ngay nói thật, đành phải hùa theo diễn, “Được, cám ơn bà ngoại.”

Minh Chúc ngây người, hỏi số đo không phải là lộ tẩy sao?

“Ầy bà ngoại, hiện giờ ai cũng thích mặc áo cưới, không nhất định phải tổ chức hôn lễ theo kiểu Trung Quốc, nói không chừng bạn gái của anh Lục thích kiểu Tây thì sao?” Cô ôm vai bà ngoại, dỗ dành, “Mắt của bà đã không tốt rồi, cũng đừng có làm việc nhiều quá, có rảnh thì cùng bà Từ đi chơi đi dạo công viên, đi quảng trường khiêu vũ với người ta cũng được.”

Bà ngoại kéo tay cô, cảm thán trong lòng, trước đây sao lại không biết nha đầu này nói láo sành sõi như vậy, diễn y như thật, nếu không phải Lục Trác Phong đã sớm báo trước với bà, bà đã tin rồi.

Hai giờ, Lục Trác Phong phải đi.

Minh Chúc kiên trì muốn tiễn anh, Lục Trác Phong chỉ có thể cầm lấy chìa khoá trên tay cô, đi mở cửa xe.

Đến nhà ga Tô Châu, Lục Trác Phong tìm một chỗ đậu xe, anh xoa xoa đầu cô, “Lúc về chạy chậm một chút.”

Minh Chúc ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Lục Trác Phong nghĩ nghĩ, vẫn là nên nhắc nhở cô một chút, quay đầu nhìn cô, cười nhạo thành tiếng: “Nếu bà ngoại và bà Từ còn hỏi đến bạn gái anh, em cũng đừng có nghiêm túc thổi phồng quá mức như vậy, biết em xinh đẹp rồi.”

Minh Chúc: “Em chỉ là lễ phép mới khen thôi.”

Lục Trác Phong vẫn cười, “Bỏ đi, em thích khen thì khen đi, không ngờ tới em còn rất tự luyến đấy.”

Sau đó là một tiếng ‘Haizz’ kéo dài, mang đầy ý đùa giỡn.

Minh Chúc đỏ mặt.

Lục Trác Phong liếc mắt nhìn đồng hồ, chồm người qua, ép cô vào lưng ghế, cúi đầu hôn môi cô, tối hôm qua hai người vừa làm chuyện thân mật nhất, rốt cuộc vẫn là không giống nhau, chuyện nam nữ kỳ lạ là chỗ đó, người yêu nhau làm chuyện của người yêu nhau, không chỉ là thoả mãn sinh lý mà càng nhiều hơn chính là tâm lý.

Tối hôm qua Minh Chúc không hề cảm thấy dễ chịu, nhưng vẫn rất thoả mãn.

Lục Trác Phong có cảm giác rõ ràng cô càng dính người hơn so với trước đó, cũng hoạt bát hơn hẳn, anh cũng như vậy, trước đây mỗi lần từ trên trấn rời đi đều không nỡ, lần này sự không nỡ chỉ càng sâu thêm.

Tất cả triền miên quyến luyến cùng tình ý toàn bộ đều được gửi gắm trong nụ hôn này.

Một lúc lâu sau, Lục Trác Phong buông cô ra, sờ sờ khuôn mặt đang bốc cháy của cô, trán cụng vào trán cô, thấp giọng: “Nếu bà ngoại còn hỏi em thì em cứ thừa nhận đi nhé, để cho anh sớm được thấy mặt trời, hửm?”

Ánh mắt cô có chút mê ly, “Vâng ….”

Anh cười thành tiếng: “Vậy thì anh sẽ tranh thủ nộp báo cáo kết hôn, anh cũng đã 30 rồi.”

Lại là cái giọng điệu kia.

Minh Chúc nhịn cười, ôm cổ anh: “Anh đây là đang ép cưới sao?”

Lục Trác Phong nửa ôm cô, cười như không cười nói: “Không phải, có cô gái mới mười tám tuổi đã nói muốn gả cho anh, kéo dài nhiều năm như vậy, anh cảm thấy mình đã chờ đợi đủ lâu rồi, nếu có thể thì nên làm luôn cho xong, quân nhân rất xem trọng lời hứa.”

“Em nói muốn gả cho anh lúc nào! Em chỉ nói em thêu đồ cưới là vì anh.” Cô đẩy anh ra.

Lục Trác Phong dựa vào trên ghế, liếc mắt nhìn cô, “Vậy không hề có ý gì khác sao?”

Minh Chúc thở ra một hơi: “Không giống, lần trước là không tính, nếu như lúc đó anh không đi, nói không chừng hiện tại là đã gả cho anh rồi. Nhưng ai bảo anh đi làm chi? Lần này là anh theo đuổi em, làm gì có chuyện dễ dàng gả đi như vậy?”

Lục Trác Phong nhíu mày: “Vậy là gả hay không gả?”

Minh Chúc sửng sốt một chút, đột nhiên không biết mình tức giận cái gì, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Gả chứ….”

——————————————

Minh Chúc ở lại trên trấn thêm một ngày, bà ngoại thỉnh thoảng vẫn hỏi cô vài câu, ví dụ như bạn trai cô cao bao nhiêu, công việc ổn định hay không ổn định, vốn dĩ Minh Chúc vốn thành thật trả lời, nghe bà hỏi công việc ổn định hay không ổn định liền do dự không nói.

Cô không biết nên nói thế nào, liền khen những điểm tốt, dù sao, Lục Trác Phong cũng có rất nhiều ưu điểm.

Lúc rời khỏi trấn, bà ngoại cười híp mắt nhìn cô: “Lần sau nhớ dẫn bạn trai về cho bà ngoại xem mặt nhé.”

Minh Chúc gật đầu: “Vâng.”

Hoàn toàn không biết, mình đã bị Lục Trác Phong bán đi mất.

Đần độn khen mình một hồi, lại khen anh thêm một trận.

Quả thực muốn khen hai người lên tới trời, dưới đất cũng không có chỗ đứng nữa.

Trở lại thành Bắc, vừa đúng lúc Đoàn làm phim từ Ca Lợi Á trở về, tổ biên kịch lại một lần nữa bế quan toả cảng, sửa chữa kịch bản thêm một lần nữa.

Trung tuần tháng giêng, kịch bản được sửa chữa xong.

Ngày hôm sau, Đoàn làm phim liền phải đi quân khu một chuyến, đem kịch bản chính thức cho Thủ trưởng quân khu nhìn xem, một đoàn người gặp Đường Vực dưới lầu công ty, Đường Vực mặc một thân quần áo thoải mái, đứng ở cổng, đi bên cạnh là trợ lý của anh ta.

Minh Chúc đưa mắt nhìn Đường Hinh, Đường Hinh quay mặt đi chỗ khác, không nhìn tới Đường Vực.

Rõ ràng là có cái gì đó không đúng.

Đường Vực không nói không rằng liếc mắt nhìn Đường Hinh, dừng một chút, lạnh nhạt nói: “Chú nhỏ cũng muốn đi cùng, lát nữa tôi đi đón chú ấy, dẫn chú ấy đi cùng luôn.”

Khương đạo cười cười: “Chúng tôi đi đón ông ấy là được sao, sao có thể lần nào cũng làm phiền Đường tổng được.

Trước đây, mọi người đều biết Đường Vực từng theo đuổi Minh Chúc, đi quân khu, liên hoan gì đó đều là lấy cớ, hiện tại Minh Chúc đang hẹn hò với Lục Trác Phong rồi, Đường Vực chán nản một khoảng thời gian, hẳn là đã từ bỏ.

Đỗ Hồng cũng nói: “Đúng vậy, xe chúng tôi còn dư chỗ ngồi, chúng tôi đi đón là được.”

Đường Vực cười cười: “Tôi cũng đi theo xem thế nào, lên xe cả đi, thời gian không còn sớm nữa.”

Anh đưa mắt nhìn Đường Hinh, muốn nói lại thôi.

Minh Chúc hỏi Đường Hinh: “Muốn đi chung xe với Đường tổng không? Vậy thì tớ không cần lái xe.”

Đường Hinh biết Minh Chúc đang tạo cơ hội cho cô, thế nhưng lúc này lại không được, kéo cô lôi đi, “Không muốn, ai thèm ngồi xe anh ta.”

“Cậu và Đường Vực cãi nhau sao?” Minh Chúc hỏi.

Đường Hinh lắc đầu, nhún vai, gắng gượng mà nói, “Không có, tỏ tình bị từ chối, cho nên … Cậu nói xem tớ làm gì còn mặt mũi ngồi xe của anh ta nữa.” Cô thở dài, tâm trãng rõ ràng là đang sa sút.

Minh Chúc sửng sốt một chút, “Khi nào?”

“Một tuần lễ trước.”

Trước đó thu được một số tiền nhỏ từ vòng bạn bè, Đường Hinh lấy cớ này mời Đường Vực ăn cơm, Đường Vực đồng ý, hai người đi đến nhà hàng lẩu lần trước, Đường Hinh hỏi Đường Vực: “Anh ăn lẩu đến nghiện rồi sao?”

Đường Vực trả lời: “Không phải cô thích ăn lẩu sao?”

Cứ một câu như vậy, làm tâm tình Đường Hinh trở nên kích động, cộng thêm lần trước ở Ca Lợi Á, anh cẩn thận xử lý vết thương trên tay cô, dán băng cá nhân, làm cho cô có một loại ảo giá, cảm thấy Đường Vực hình như không giống so với trước kia.

Có lẽ … có một chút thích cô chăng?

Suy nghĩ thật lâu, Đường Hinh quyết định tỏ tình với Đường Vực.

Cô chưa nói qua với Minh Chúc, cũng chưa hề nói với bất cứ ai khác, vốn dĩ cô nghĩ, nếu như Đường Vực đồng ý thì sẽ nói với các cô ấy sau.

Không đồng ý thì chỉ đành tự mình chịu khổ.

Cả đêm đều nghĩ làm thế nào để tỏ tình Đường Hinh căn bản không còn tâm trạng để ý tới ăn uống, cho nên đồ ăn gọi lên còn thừa lại không ít.

Cô nhìn thoáng qua, có chút ngượng ngùng: “Tôi đang giảm béo.”

Đường Vực liếc cô một chút, dập tắt thuốc lá, giọng điệu có vẻ rất muốn ăn đòn mà nói: “Đúng là nên giảm một chút, nhìn mặt cô còn tròn hơn so với hồi hè.”

“Anh còn nhớ rõ mặt tôi hồi mùa hè tròn méo thế nào sao?” Đường Hinh hơi kinh ngạc, “Tôi còn tưởng rằng anh chỉ biết có Minh Chúc.”

Nói xong liền có chút hối hận.

Đường Vực từng theo đuổi Minh Chúc, đây là sự thật, lúc vừa mới bắt đầu Đường Hinh quả thật có chút để tâm, nếu như không phải là Minh Chúc, không chừng cô cũng không có đủ dũng khí dông dài với Đường Vực.

Tôi không có mù, cũng không mất trí nhớ, có gì mà không nhớ được.” Đường Vực cười nhạo lên tiếng, dường như cũng không quá để ý, anh bình bình thản thản, theo đuổi thì theo đuổi, theo đuổi không được đau lòng cũng là thật, sau một thời gian cũng đã vượt qua cảm giác tổn thương này, nguồn động lực này vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Đường Hinh nhấp môi dưới, đi đến trước mặt anh, cầm lấy túi xách, nhìn về phía anh: “Đường Vực, anh cảm thấy em xinh không?”

Đường Vực á một tiếng, có chút không kịp phản ứng, anh không ngờ tới Đường Hinh đột nhiên lại hỏi một vấn đề như thế này.

Đường Vực nhìn cô gái trước mặt mình, liếm môi một cái, đột nhiên hiểu ra, sửng sốt mấy giây mới lấy lại được tinh thần, cười thành tiếng.

“Xinh chứ, mời tôi ăn cơm nên muốn tôi khen cô một câu?”

Cũng là một cô gái Giang Nam lớn lên từ vùng sông nước, làn da Đường Hinh rất trắng, anh nhớ rõ lúc Đoàn làm phim đi dã ngoại huấn luyện cùng với Lục Trác Phong, ở tại biên cương ngây người gần một tháng, những người khác đều đen xuống một sắc, chỉ có cô và Minh Chúc là không thay đổi gì.

Minh Chúc quả thực rất đặc biệt, cũng rất xinh đẹp, đây là sự thật, rất nhiều người chỉ cần nhìn thoáng qua người đầu tiên nhìn thấy chính là cô.

Đường Vực trước đây cũng thế.

Đường Hinh cũng xinh đẹp, nét đẹp của cô theo kiểu ngọt ngào, gò má phải có lúm đồng tiền, lúc không cười nhìn có vẻ rất tinh ranh, lúc cười vui vẻ thì có chút ngây ngô, có thể lây cho người khác vui vẻ mà cười theo.

Đường Hinh có chút hồi hộp, mà lại càng lúc càng khẩn trương, cô nhanh chóng nói: “Vậy em làm bạn gái của anh, có được không? Dù sao anh cũng nói em xinh, em cũng thấy dung mạo của anh rất đẹp mắt.”

Đường Vực sửng sốt một hồi lâu, nhìn chằm chằm cô, “Phụ nữ các cô không phải rất để ý chuyện khuê mật với nhau … Ừm, tôi đã từng theo đuổi Minh Chúc, cô không ngại chứ?”

“Tại sao em phải để ý? Dù sao Minh Chúc cũng không thích anh, cô ấy và Lục Trác Phong sẽ sớm kết hôn thôi, là quân hôn đấy, ai dám phá chứ?” Đường Hinh nháy nháy mắt, nhìn thấy Đường Vực sầm mặt xuống.

Anh hừ một tiếng: “Logic của cô như vậy, có phải là bị bệnh hay không?”

Đường Hinh: …

Cô có bệnh chỗ nào chứ?

Đường Vực đút tay vào túi quần, liếc cô từ trên xuống, “Tôi là loại người tìm bạn gái chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài hay sao?”

Nào có ai mới mở miệng liền hỏi xem mình có xinh đẹp hay không.

Nếu anh mà nói không xinh đẹp, vậy không phải cô cũng không tỏ tình hay sao.

Có bệnh.

Nói tóm lại, Đường Vực hôm đó cũng không hề trả lời Đường Hinh.

Đường Hinh cảm thấy đây chính là đáp án, Đường Vực từ chối cô.

- Hết Chương 70-