Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 57




Bên ngoài gió đêm thét gào, chiếc Macan màu trắng vững chãi chạy đi trong đêm tối, hai hàng cây bạch dương bên đường giống như hai hàng vệ sĩ, khiến cho người ta có cảm giác yên tâm.

Lâm Tử Du bị xúc động chỉ bởi câu nói bình thản của Minh Chúc, lặng yên nhìn cô một hồi lâu, chậm rãi cúi đầu xuống.

Minh Chúc cũng không biết Lâm Tử Du có suy nghĩ gì, cô cũng không có nói tiếp, không ai biết được tương lai sẽ ra sao, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.

Chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Minh Chúc nhìn đến chiếc điện thoại, là Đường Hinh gọi tới, cô nhận máy, “Cậu về đến nhà rồi sao?”

Đường Hinh hiện giờ đang đứng ở cửa bệnh viện, có chút buồn bực nói: “Tớ đang về, bây giờ đang ở bệnh viện, lát nữa cậu vào đến nội thành rồi tiện đường thì ghé đón tớ một chuyến đi.”

Minh Chúc trong lòng hốt hoảng, cứ tưởng là cô nàng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: “Sao lại phải đi bệnh viện?”

“Không có việc gì, không có bị thương, cậu đừng gấp, nghe tớ nói hết đã.”

Nửa giờ trước, tài xế của Đường Vực lái xe đi về phía nội thành, trợ lý hỏi: “Đường tổng, có phải là nên đưa Đường tiểu thư về nhà trước không?”

Đường Hinh nhìn về phía Đường Vực, “Anh nói muốn đi đâu mà?”

Đường Vực ngồi ghế sau cùng với cô, nhưng vừa lên xe đã một mực cúi đầu nhìn vào điện thoại, hình như là có công việc, sau khi để điện thoại di động xuống cũng không nói với cô được mấy câu, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mới nhìn qua cô, “Đi bệnh viện thăm chú nhỏ.”

Đường Hải Trình?

Đầu óc Đường Hinh xoay chuyển cực nhanh, cười cười: “Tôi đi chung với anh nhé.”

Đường Vực sửng sốt một chút, lại một lần nữa nhìn về phía cô, còn chưa có hỏi ra thành câu, Đường Hinh liền cười nói: “Trước đó Khương đạo có nói, nếu có thời gian rảnh liền muốn cùng đi thăm Đường đội trưởng, dù sao chú ấy cũng là cố vấn quân sự của chúng tôi, sau này còn rất nhiều chuyện phải nhờ vả chú ấy. Đã vậy hiện giờ anh muốn đi bệnh viện, thì tôi đi cùng với anh đến thăm một chút luôn.”

“Không phải cô nói là có việc bận sao?”

“…..”

“Xém tí là quên,” Đường Hinh ho khan một tiếng, “Thật ra tôi đã có hẹn cùng với bạn, nhưng cô ấy cho tôi leo cây rồi.”

Công phu nói dối không chớp mắt thật sự là càng lúc càng lợi hại.

Đường Vực nửa tin nửa ngờ nhìn cô, dựa về trên ghế, cười gằn một tiếng: “Đường đội trưởng là chú nhỏ của tôi, công ty là công ty nhà chúng tôi, chú ấy có thể không giúp đỡ sao?”

Đường Hinh: …..

Thật sự là không biết giữ mặt mũi cho con gái nhà người ta gì cả, ế là đáng đời.

Đường Hinh duy trì nụ cười, “Tôi quên mất, đã vậy thì, dừng xe ở bên đường đi, tôi bắt xe trở về cũng được.”

Trợ lý vừa muốn dừng xe lại, Đường Vực lười biếng lên tiếng: “Quên đi, cùng đi đi, tối nay rồi chở cô về nhà.”

Vì vậy, hiện giờ Đường Hinh cảm thấy cực kì mất mặt, mới nhờ Minh Chúc đến cứu giúp một chút, “Cậu đến đón tớ đi, quá lúng túng, càng nghĩ càng thấy thật mất mặt, xấu hổ muốn chết được, tớ cảm thấy chỉ xém chút nữa thôi … là Đường Vực biết tớ thích anh ta rồi.”

Minh Chúc dở khóc dở cười, “Vậy cậu có muốn anh ta biết không?”

“Hiện giờ thì không muốn, quá thua thiệt.”

“Ừ, cũng đúng.”

Minh Chúc đã tự mình trải nghiệm, cô là thật sự cảm thấy con gái mở miệng trước là có hơi thua thiệt, lúc trước là cô nhịn không được, cho nên bây giờ mới bị Lục Trác Phong nắm đằng chuôi, lại thêm một thời gian dày vò, cũng chỉ là nước chảy mây trôi.

Vào đến nội thành, sau khi đưa Lâm Tử Du về nhà, Minh Chúc chạy thẳng đến bệnh viện quân khu.

Minh Chúc dừng xe trước cửa bệnh viện, trong lúc chờ Đường Hinh đột nhiên nhìn thấy xe của Minh gia tiến vào bệnh viện, cô nhìn chằm chiếc xe kia cho tới khi nó khuất bóng mới gọi điện thoại cho Thẩm Mạn, “Mẹ à.”

Giọng nói của Thẩm Mạn có chút vui mừng, “Nha đầu.”

Minh Chúc hỏi: “Cha đâu ạ?”

“Cha con à ….” Thẩm Mạn khựng lại một chút, “Ông ấy đang ở bệnh viện, huyết áp có hơi cao, vào trong này nghỉ ngơi hai ngày là được rồi, con muốn về nhà sao?”

Minh Chúc chạy xe tiến vào bệnh viện tìm chỗ đậu xe, lại hỏi thăm số phòng bệnh.

Thẩm Mạn vội vàng nói: “Vẫn là phòng bệnh cũ lần trước, con không cần tới đâu, thật sự không có việc gì lớn, hai ngày nữa cha con xuất viện rồi về nhà ăn một bữa cơm, con xem xem, đã bao lâu rồi còn chưa về được một lần?”

Trước khi bế quan viết kịch bản có trở về một lần, đến bây giờ đã là ba tháng rồi.

Minh Chúc tìm được chỗ đậu, “Con bây giờ đang ở bệnh viện rồi đây.”

Cúp điện thoại, Minh Chúc gọi điện thoại cho Đường Hinh, Đường Hinh chạy tới rất nhanh, lo lắng hỏi: “Chú thế nào rồi?”

Minh Chúc đi về phía thang máy, ấn xuống một nút, “Mẹ tớ nói là bị cao huyết áp.” Cô nhìn chằm chằm cửa thang máy, “Có thể là do áp lực công việc quá lớn hoặc là bị anh tớ chọc giận thôi, tớ đi xem một chút.”

“Anh trai cậu không tới nỗi …. Phản nghịch như vậy chứ?”

“Không phản nghịch, nhưng mà lúc nào cũng có chuyện để bọn họ không vừa ý nhau.” Minh Chúc hời hợt nói.

Đường Hinh chỉ gặp qua cha mẹ cô mấy lần, vẫn là sau khi đến thành Bắc học đại học mới gặp được, có thể nhìn ra được quan hệ của Minh Chúc và cha mẹ không quá thân thiết, trước kia trường cấp ba mời họp phụ huynh đều là bà ngoại Minh Chúc đi, bà ngoại mặc dù lớn tuôu3, nhưng nhìn thế nào vẫn còn rất minh mẫn, có khí chất, có thể thấy được lúc tuổi còn trẻ là rất đẹp.

Dáng vẻ Minh Chúc không giống với Minh Thành Quân, cũng không quá giống Thẩm Mạn, nói là lớn lên rất giống bà ngoại thời trẻ.

Đến cửa phòng bệnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

Hình như có không ít người.

Minh Chúc gõ lên cửa vài cái, đẩy cửa đi vào, có vài người đàn ông trung niên mặc quân trang ngồi bên cạnh giường bệnh, đồng loạt nhìn về phía cô, Thẩm Mạn nở nụ cười nhìn cô, “Tới rồi sao, vào đây vào đây.” Nhìn thấy Đường Hinh sau lưng cô, “Đường Hinh cũng tới nữa sao, mau vào đây ngồi.”

Đường Hinh có chút khó xử, nhiều sĩ quan như vậy …

Cô có ý muốn đi trước.

Minh Chúc bắt lấy tay cô, hướng về phía những người trong phòng lên tiếng chào hỏi, “Chú Lưu, chú Mạc, chú Trương …” Lần lượt chào hỏi từng người xong xuôi đâu đấy lại kéo tay Đường Hinh bước vào.

“Haizz, con bé Minh Chúc này đã rất lâu không gặp rồi, đã bao lâu rồi cháu không về đại viện?”

Thẩm Mạn vội vàng nói, “Lúc trước có về thăm một lần, không ở quá lâu, cũng không ra ngoài chào hỏi cho nên các chú mới không biết.”

“Xinh lên rồi, lần cuối gặp cháu hình như là đợt tết năm ngoái, năm nay 25 rồi nhỉ?”

Minh Chúc gật đầu: “Dạ.”

Thẩm Mạn cười cười: “Qua hết sinh nhật tháng 11 là tròn 25 tuổi.”

Minh Chúc cứ như là không nghe thấy, sinh nhật của cô …. Vừa đúng là ngày dỗ của Từ Duệ cho nên cô đã rất nhiều năm không có làm sinh nhật. Đi đến trước giường bệnh, nhìn về phía Minh Thành Quân tinh thần ông có vẻ không tệ lắm, “Cha, có đỡ hơn chút nào không?”

Minh Thành Quân cười cười vỗ vỗ lên giường, Minh Chúc ngồi xuống, ông nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, sao con lại đến bệnh viện?”

Minh Chúc nói: “Cùng Đường Hinh đi thăm bạn.”

Cô cầm lấy quả táo và con dao gọt trái cây trên bàn, cẩn thận gọt vỏ, “Là anh con làm cha tức giận sao?”

“Không phải, thằng nhóc kia cũng phải mấy tháng rồi không có về nhà, chắc là có nhiệm vụ rồi.”

“À.”

Đường Hinh ngồi bên cạnh nói chuyện với Thẩm Mạn, sẵn tiện bị kéo luôn vào cuộc trò chuyện của mấy người sĩ quan, vừa ngại ngùng vừa khó xử, đặc biệt là lúc Thẩm Mạn hỏi cô nàng có bạn trai chưa, xong rồi lại nói bóng nói gió hỏi Minh Chúc có bạn trai không …

Minh Chúc cũng nghe thấy, cô quay đầu đưa mắt nhìn, “Mẹ à, mẹ đừng hỏi nữa, có bạn trai con sẽ tự nói.”

Dù gì cô vẫn chưa kịp nói với bà ngoại chuyện của Lục Trác Phong, chủ yếu là do không biết mở miệng thế nào …. Cô biết rõ bà ngoại và bà Từ không hi vọng cô và Lục Trác Phong sẽ thành đôi, nếu không đã nhiều năm như vậy, với sự quý mến của hai người đối với Lục Trác Phong thì hẳn là đã sớm tác hợp cho bọn họ.

Minh Chúc thân với bà ngoại, chuyện của cô và Lục Trác Phong, vẫn muốn nói với bà ngoại trước thì hơn.

Thẩm Mạn hình như thở dài, “Tuổi hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, có người thích hợp thì tiến tới đi, mà Hinh Hinh này, con có muốn dì giới thiệu bạn trai cho con không?”

Đường Hinh đang ăn nho đột nhiên bị sặc, “Không cần không cần đâu, con cám ơn dì.”

Minh Chúc đưa quả táo cho Minh Thành Quân, Minh Thành Quân nhận lấy, nhìn cô nói: “Mẹ con nói đúng, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, để khoẻ lại rồi cha và mẹ con giúp con xem xét một chút.” Thật ra trong lòng đã sớm có ứng cử viên rồi, thương trường chính trường đều có, còn chưa nói tới mấy người chiến hữu của ông ngay trong phòng này, ai mà có con trai còn độc thân, dáng dấp không tệ, tính cách nhân phẩm tốt đều muốn Minh Chúc thử xem có thích hay không.

Mấy ông chú bên cạnh cũng chen vào theo, “Đúng đúng, con trai chú còn cô đơn đây, nha đầu, cháu có nghĩ đến nhà chú làm con dâu không.”

“Biến biến biến, có tới cũng là tới nhà của tôi.”

Mấy ông chú già cứ vậy mà cãi nhau, Minh Chúc dở khóc dở cười.

Nửa tiếng sau, Minh Chúc cùng Đường Hinh rời khỏi phòng bệnh.

Đường Hinh kéo cô đi thẳng một đường lắc đầu sợ hãi nói, “Mẹ cậu là muốn giới thiệu bạn trai cho tớ, cứ nhằm vào tớ mà nói thôi.”

Minh Chúc cười cười, “Bọn họ cũng không phải là chưa từng giới thiệu cho tớ.”

Đường Hinh nhớ tới chuyện gì đó, cười thành tiếng, “Vậy được, xém chút là quên mất, sao cậu lại không nói chuyện của cậu và Lục Trác Phong? Lục Trác Phong không phải là sắp được thăng chức sao? Cha cậu hẳn là rất thích anh ấy mới phải.”

“Sau này hãy nói đi.”

Sau khi lên xe, Minh Chúc nhìn Đường Hinh một chút, “Đường tổng đi rồi sao?”

Đường Hinh nằm bẹp lên trên lưng ghế, “Ừ, thật sự là …. Nữ theo đuổi nam không phải cho người làm mà, sao lúc đó cậu theo đuổi được Lục Trác Phong hay vậy?”

“Tớ …. Thêu một bộ đồ cưới.”

“Hiện giờ tớ học còn kịp không?”

“Có thể, để tớ nói bà ngoại thu nhận cậu làm đệ tử, không thu học phí, dám đi hay không?” Minh Chúc vừa nói vừa muốn cầm điện thoại lên gọi.

“Không dám không dám, tớ cũng không kiên nhẫn đến mức đó.” Đường Hinh vội vàng ngăn cô.

Thật ra, cô cũng không tính là theo đuổi Lục Trác Phong, trước kia tỉnh tỉnh mê mê, cứ cảm thấy Lục Trác Phong cũng thích cô, bởi vì anh đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức không thực, nếu như vậy mà không phải là thích thì còn có thể là gì được chứ?

Những ngày tiếp theo, Minh Chúc tối mắt tối mũi bế quan sửa chữa kịch bản.

Lục Trác Phong có điện thoại trong tay, lúc không huấn luyện hoặc không có nhiệm vụ liền có thể dùng, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại nấu cháo với cô, lúc này thành Bắc vẫn chưa mở lò sưởi, khi Minh Chúc gõ bàn phím máy tính ngón tay bị cóng đến nỗi cứng lại, cô phàn nàn với anh: “Sao mà lạnh dữ.”

Lục Trác Phong biết cô rất sợ lạnh, anh chỉ cô: “Trong nhà không phải là có cái bàn nhỏ sao? Em đem lên giường mà ngồi.”

Trước đây lúc ở trên trấn, phương nam là địa phương không có hơi ấm, mùa đông luôn luôn ẩm ướt và giá lạnh, so với phương bắc càng lạnh thấu xương.

Minh Chúc vừa đến mùa đông là không có cách nào ngồi trước bàn làm bài tập cho được, đem cái bàn nhỏ lên giường, chui vào trong chăn làm bài tập, có lần cô quên không đóng cửa phòng, vừa đúng lúc Lục Trác Phong tới dựa vào cửa gõ gõ vài cái, cười nhìn cô: “Lạnh đến vậy sao?”

Minh Chúc có chút ngại ngùng, nhìn chiếc áo lông trên người anh một chút, nhỏ giọng nói: “Lạnh chứ, chỉ có anh mới không sợ lạnh …”

“Vừa đến mùa đông là co lên trên giường làm bài tập?”

“Cũng không hẳn … Hôm nào lạnh lắm mới như vậy.” Minh Chúc bò xuống giường, xỏ chân vào dép lê, có chút túng quẫn đứng trước mặt anh, vội vàng giải thích, cô không có giống bà lão sợ lạnh đến vậy đâu.

“Đi, đi ra ngoài dạo chơi.” Lục Trác Phong xoa nhẹ lên đầu cô một cái, quay người đi.

“Đi đâu vậy?”

Minh Chúc chạy theo sau lưng anh hỏi.

Xế chiều hôm đó, Lục Trác Phong liền dẫn cô đi mua cái lò sưởi nhỏ, bà ngoại luôn cảm thấy thứ này không an toàn, lỡ như quên tắt bị bắt lửa cháy thì làm sao? Vì vậy nhất định không cho cô mua, còn nói thời tiết mùa đông lạnh là bình thường.

Lục Trác Phong đem cái lò sưởi nhỏ của cô gắn dưới gầm bàn, rất cẩn thận vặn một cái, công tắc mở ra một luồng khí ấm áp dễ chịu. Anh vỗ vỗ đầu cô, “Sau này lúc làm bài tập thì lén mở lên, không để cho bà ngoại biết, nhé?”

Minh Chúc không nhịn được cười, “Được.”

Trung tuần tháng 11, thành Bắc rốt cuộc cũng bắt đầu cung cấp khí ga lò sưởi.

Buổi tối, khi cô ngồi trong thư phòng sửa chữa kịch bản, Lục Trác Phong gọi điện thoại cho cô, Minh Chúc vui vẻ nhận máy, bên kia đầu dây gió thổi rất lớn, Minh Chúc hỏi anh: “Anh còn ở sân huấn luyện sao?”

“Không có, đang về ký túc xá.” Lục Trác Phong đi đến dưới lầu ký túc xá, tiếng gió lập tức không còn nữa, “Vẫn còn đang sửa kịch bản sao?”

Minh Chúc dạ, đứng lên, “Sửa sắp xong rồi, sửa xong rồi sẽ đem đến cho thủ trưởng xem, cũng là cho anh xem.”

Lục Trác Phong đi lên lầu, bước chân dừng một chút, thấp giọng cười cười: “Hai ngày nữa đi thăm em có được hay không?”

- Hết Chương 57-