Minh Chúc cúi đầu, không biết trả lời thế nào.
Lục Trác Phong mím chặt môi, lại nắm lấy cằm cô nâng lên, trên mặt có chút không kiên nhẫn, nhưng ngữ khí lại được kiềm chế rất tốt, “Hửm? Nói chuyện.”
Minh Chúc bắt lấy tay anh, muốn giãy ra, lại bị anh nắm ngược lại, siết chặt trong tay, cô giãy giụa, nhưng cũng không thoát ra được.
Hai người trầm mặc nhìn nhau cả một lúc lâu, Minh Chúc chịu không được nhưng cảm xúc liên tục thay đổi trong đáy mắt anh, giọng nói mềm nhũn, “Không phải, không phải là em không tin tưởng anh, em biết anh sẽ không…”
Cô tức giận chẳng qua là do anh sau khi trở về, rõ ràng là có thể, nhưng vẫn không liên lạc với cô.
Cảm xúc con người là thứ có thể lên men, ấp ủ lâu ngày thì nhất định tới lúc cũng sẽ bộc phát.
Lục Trác Phong nhìn chằm chằm vào cô, chắc chắn rằng cô không nói dối, khó khăn lắm mới nhẹ nhàng thở phào, anh hiện giờ cũng đã hiểu được sự việc mấy năm trước đều là khúc mắc trong lòng cả hai người bọn họ, cộng thêm phần lớn thời gian hai người có được với nhau đều là lúc ở trên trấn, anh vẫn chưa có cơ hội giới thiệu cô với những người bên cạnh mình.
“An Tình không phải là cái gì mà con dâu nuôi từ bé của anh, ông nội và bố cô ấy đều là liệt sĩ, lúc cô ấy sáu tuổi thì bố cô ấy cũng đã không còn, lên mười tuổi mẹ cô ấy cũng qua đời, để lại cô ấy một thân một mình, cũng có người thân nguyện ý nuôi dưỡng nhưng cô ấy lại không muốn đi. Ông nội anh và ông nội cô ấy trước đây là chiến hữu, quan hệ của hai người rất tốt, ông nội anh trời sinh là kiểu người mặt lạnh tim nóng, không thể trơ mắt nhìn cô gái nhỏ không nơi nương tựa, liền đem An Tình về nhà, xem như cháu gái mà nuôi dưỡng, lúc anh học trung học, cũng không biết ai tạo tin đồn nói nhảm sau lưng, nói cái gì mà con dâu nuôi từ bé, nói như thật. Khi đó mọi người đối xử với An Tình rất tốt, An Tình cũng không hoàn toàn ở lại nhà của bọn anh, cô hứng lên muốn ở đâu thì ở đó, tin đồn truyền đi cả nửa tháng, An Tình liền dọn đến nhà Hạ Trình. Về sau anh mới biết được là thằng nhóc thối Hạ Trình kia tạo tin đồn, liền đánh cậu ta một trận, bắt cậu ta phải đi nói sự thật, cho nên cái gì mà con dâu nuôi từ bé, anh thật sự không có.”
Minh Chúc không ngờ tới sự tình là như vậy, cô cúi đầu xuống, có chút mạnh miệng nói: “Nói không chừng cô ấy thích anh đấy?”
“Em suy nghĩ nhiều rồi, bạn trai của An Tình là Hạ Trình, người cô ấy thích từ nhỏ vẫn luôn là Hạ Trình, cũng là do Hạ Trình là người bày đầu trò đùa con dâu nuôi từ bé, cho nên bây giờ nếu hai người đó cãi nhau, con nhóc kia đều muốn đem chuyện này đi đâm chọc Hạ Trình, mắng bao nhiêu lần vẫn không đổi.”
Minh Chúc sửng sốt một chút, ra là nhưng lời ngày đó cô nghe được thật ra là An Tình và bạn trai đang cãi nhau?
“Chuyện của hai người đó còn rất nhiều, sau này sẽ từ từ nói cho em nghe.”
Hiện giờ Lục Trác Phong không có tâm trạng đi buôn chuyện của người khác, chuyện của anh còn lo chưa xong đây, bạn gái sắp tới tay, đi ra ngoài một chuyến liền biến đi đâu mất, còn bị gán thêm tội danh có con dâu nuôi từ bé, “Tính tới hiện tại, rốt cuộc em đã nói dối anh bao nhiêu lần.”
Minh Chúc: ….
Lục Trác Phong hạ quyết tâm ngày hôm nay phải đem chuyện bộ đồ cưới tính toán rõ ràng, ai mà biết được cô gái này về sau còn có ý đồ gì, có đôi khi anh cũng không biết phải làm sao với cô, nhìn cô mềm mại nhỏ nhắn có vẻ dễ thu phục, thật ra là hết lần này đến lần khác trong bông có kim, đột nhiên đâm bạn một cái, là muốn mạng người.
“Ở toà nhà 16 gạt anh ở toà nhà 7.”
“Rao bán đồ cưới ở Taobao dám nói với anh là vứt đi rồi, chuyện này nói dối mấy lần, tự em tính đi.” Lục Trác Phong vây chặt cô trong lòng mình, cúi đầu hỏi từng câu, “Sao? Có tính được không?”
“……”
Minh Chúc thật sự không nhớ nổi, với anh, anh dán lại quá gần, có cảm giác có thể hôn cô bất cứ lúc nào, nhưng vẫn không hôn, đùa cô. Hình như, lại nhớ lại cảm giác bị bức cung ở biên cương lần trước.
Cô cắn cắn môi, dùng sức đẩy đẩy anh, cũng tức lên, “Anh thì sao? Anh rõ ràng ba ngày trước đã trở về, nếu như không phải nhìn thấy ảnh chụp trên vòng bạn bè của em họ Đường Hinh, em cũng không biết anh đã trở về.”
Lục Trác Phong sửng sốt một chút, “Vòng bạn bè của ai?”
Minh Chúc sờ sờ túi, phát hiện điện thoại di động không có ở đây, cô quay mặt sang chỗ khác, “Ảnh chụp còn lưu trong điện thoại di động của em đấy.”
Lục Trác Phong liếc nhìn cô, hỏi: “Điện thoại ở đâu?”
“Chắc trong phòng khách…”
Vừa nãy anh đột nhiên xuất hiện, lại còn lạnh lùng bạo lực xông vào nha, còn đóng đinh đồ cưới của cô, làm loạn một trận, đầu óc cô đến bây giờ vẫn còn hỗn độn, chỉ có thể nhớ ra chỗ đó.
Anh xoay người đi lấy.
Minh Chúc muốn đi theo, anh quay đầu lại, “Chờ ở đây đi.”
Minh Chúc dừng chân lại, ngồi lên trên giường, chờ thì chờ.
Lục Trác Phong nhìn cô một cái, chắc chắn rằng cô không chạy loạn, mới quay người đi.
Minh Chúc ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn bức Tô Tú đang treo trên đầu giường kia, Lục Trác Phong hình như là có tính toán rồi mới đóng lên, đường đường chính chính treo ngay chính giữa, cũng không đến nỗi khó coi đến vậy …. Nhớ đến bộ dáng người đàn ông vừa nãy đứng trên giường kiềm nén tức giận đóng đinh một mạch, vừa tức vừa thương, cô bò lên giường, đứng ngay ở vị trí vừa nãy anh đứng, đưa tay lên sờ thừ.
Lúc anh vừa bắt đầu đóng đinh, cô rất tức giận, anh dựa vào cái gì mà luôn luôn bá đạo và ép người như vậy?
Hiện giờ, đột nhiên có muốn tức cũng không tức được.
Đồ cưới của cô, ở trên xe chuyển phát nhanh quanh đi quẩn lại một vòng, lại quay về, lúc anh khiêng bộ đồ cưới xuất hiện ở cửa ra vào, cô liền biết, không tránh khỏi, cũng không tránh được.
Bất kể là cô, hay là anh.
Hốc mắt cô không hiểu sao có chút nóng lên, sờ qua sờ lại bên trên bức thêu kia, hai tay bắt lấy khung lồng kính, còn muốn dịch tới dịch lui, nhìn xem có phải thật sự đóng đến kiên cố như vậy không …
Lục Trác Phong ở phòng khách tìm điện thoại cho cô, trên ghế sa lon iPad vẫn đang phát ra bộ phim, có chút ầm ĩ, anh cũng không để ý, lật gối ôm ra, liền nhìn thấy điện thoại bị đè ở dưới.
Anh cầm điện thoại về phòng ngủ, vừa vào cửa, đã nhìn thấy cô gái kia đang đứng trên giường, hình như còn đang định đem bức đồ cưới anh vừa mới đóng lên tháo ra.
Anh trầm mặt, đi đến bên giường, đứng sau lưng cô, bất ngờ lên tiếng: “Em muốn làm gì? Còn muốn tháo ra bán lần nữa hay sao?”
Minh Chúc giật mình thu tay lại, quay đầu nhìn anh, hừ nhẹ: “Xấu như vậy, em còn thật sự muốn bỏ đi ….”
“Có nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Lục Trác Phong một tay kéo cô qua, tay kia ôm lấy chân của cô gập xuống, chống đỡ cả thân người cô ngã lên trên giường, nghiêng người đè xuống, một loạt động tác trôi chảy như vậy mà làm xong nhẹ nhàng bình thản. Tim Minh Chúc đập như hươu chạy, tóc dài rối tung, nhu nhu nhược nhược nằm dưới thân anh, tay vừa mới cử đồng, liền bị anh đè lại, chụp lên đỉnh đầu.
“Còn muốn bán hay không?” Anh hỏi.
Minh Chúc nhìn anh, đôi mắt ngập nước mềm mại như cún con, cô đụng đụng chiếc điện thoại trong lòng bàn tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh muốn xem ảnh chụp sao?”
Lục Trác Phong liếm môi một cái, nhìn cô chằm chằm mất mấy giây, thả lỏng tay, điện thoại rơi vào trong lòng bàn tay cô, cũng không có ý định xem, nhưng lại hất cằm một cái, ý nói cô mở album ảnh ra, anh muốn xem thử xem, rốt cuộc là ảnh chụp như thế nào.
Gương mặt Minh Chúc có hơi nóng, cố gắng phớt lờ sức nặng trên thân, mở album ảnh, phóng to tấm hình kia ra giơ trước mặt anh, có hơi mờ một chút.
“Nhìn đi nhìn đi, xem anh giải thích thế nào.”
Ảnh chụp đương nhiên là chụp lén, trong tấm ảnh, An Tình ở rất gần, hầu như sắp mặt đụng mặt, ngón tay còn đang chỉ lên màn hình điện thoại của anh, trong tay anh vẫn đang cầm điện thoại của An Tình.
Lục Trác Phong nhíu chặt mày, nhớ tới cô gái chụp lén kia, nhắm mắt lại, cúi đầu nhìn cô, “Biết lúc đó anh đang làm gì không?”
Minh Chúc rủ mắt xuống: “Không biết, em chỉ biết là anh đã về.”
Khuỷu tay anh chống lên nệm, đưa tay vuốt vuốt tóc cô, chỉ chỉ lên bức đồ cưới trên tường, kiềm chế nói: “Máy bay trực thăng vừa hạ cánh là anh liền theo bọn họ đi tham gia hôn lễ, còn chưa ngồi xuống đã mượn điện thoại của Hạ Trình tính gọi điện thoại cho em. Trước khi đi em có nhắc đến Vưu Hoan, nhắc đến hai lần, anh biết đồ cưới em vẫn chưa vứt đi, nhưng chắc chắc cũng sẽ không cất giữ cẩn thận, lúc đó chợt nhớ đến chuyện này, liền muốn nhìn thử xem, rốt cuộc có phải là đúng như anh suy đoán hay không.”
“Kết quả là, liền nhìn thấy bộ đồ cưới em đã nói là vứt đi treo trên Taobao bán phá giá, 200 tệ….”
Anh hít một hơi thật sâu, trực tiếp cúi đầu, cắn nhẹ lên cằm cô, Minh Chúc á một tiếng, thân thể run rẩy, giống như bị điện giật, cả người đều mềm nhũn ra.
Lục Trác Phong thấy cô như vậy, càng lúc càng muốn khi dễ cô, bắt nạt cô xong, lại giải thích, “Anh chưa từng mua đồ trên mạng, cũng không hiểu những thứ này, An Tình nói tạo xong tài khoản Taobao còn phải mở tài khoản thanh toán, lưu lại số điện thoại di động, còn phải lưu thẻ ngân hàng gì đó, không dễ làm, liền dùng tài khoản của An Tình mua. Tình huống lúc đó chính là như vậy, ảnh chụp là chụp lén, anh cũng không biết làm sao lại truyền đến tay em.”
“Em nói thử xem, lúc anh nhìn thấy đồ cưới bị đăng bán trên Taobao 200 tệ thì tâm trạng như thế nào, nên nói sao với em đây?”
Lục Trác Phong lấy di động xuống, ném lên gối nằm, rủ mắt xuống nhìn cô.
“…..”
Minh Chúc cũng không nghĩ đến sự việc lòng vòng như thế, cô có chút túng quẫn, “Vậy anh cũng không nên không gọi điện thoại cho em chứ, nếu anh gọi điện thoại cho em, em đã ….”
Lục Trác Phong ngắt lời cô, “Đã thế nào?”
“Đã không bán …”
“200 tệ, em làm sao mà nghĩ được cái giá này? Hửm?”
Lục Trác Phong cúi đầu, nhìn vào chỗ vừa nãy, lại cắn lên cằm cô một cái, giọng nói Minh Chúc run rẩy, hai bên tai đều đỏ, “200 tệ chính là … Dù sao 200 tệ cũng bán không được, rốt cuộc người là anh không phải sao, anh cũng không …”
Lời còn chưa dứt, đã bị ai đó hôn lên.
Lục Trác Phong nắm lấy cằm cô, cắn vào môi cô một cái, càng không cho phép cô nói ra những lời đau lòng kia.
Ngoại trừ lần đầu tiên, mỗi một lần hôn Lục Trác Phong đều cực kỳ nhiệt tình, đôi mắt đen nhánh kia không chớp không nháy mà nhìn thẳng vào cô, lâu lâu có hơi híp mắt lại, nhưng ánh mắt chưa hề rời khỏi gương mặt cô, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô.
Thẳng đến khi ánh mắt cô ngập nước ướt sũng, không còn chút chống cự nào, ý loạn tình mê mà vòng tay lên cổ anh, nhắm mắt lại, mặc kệ anh chà đạp.
Lần hôn này so với trước đây còn kịch liệt hơn, có lẽ vì còn mang theo một chút tức giận và trừng phạt, dần dần, mùi vị của nụ hôn có chút thay đổi. Lục Trác Phong rắp tâm khi dễ cô, đầu lưỡi mạnh mẽ đi vào, hôn đến mãnh liệt, cộng thêm việc thay đổi địa điểm, cảm giác hôn nhau trên giường vẫn là rất khác, có cảm giác lâng lâng có chút triền miên và nồng nhiệt.
Thân thể nặng nề của người đàn ông đè ở trên, Minh Chúc dường như có chút hít thở không thông, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đều lâm vào tình cảnh hỗn độn, càng không phải nói đến trên lưng, bàn tay thô ráp của người đàn ông vuốt ve trên da cô đem lại cảm giác rung động mãnh liệt.
Lục Trác Phong đã vượt ranh giới.
Đã không vừa lòng với cảm giác hôn môi đơn thuần nữa.
Cho đến khi Minh Chúc kịp phản ứng, áo len của cô đã bị ai đó cởi mất, bàn tay người đàn ông di chuyển trên người cô, cô run lên cúi đầu nhìn thoáng qua, có chút xấu hổ nghĩ, mới vừa nãy không phải là đang cãi nhau sao? Làm sao … lại biến thành cái dạng này ….
“Lục Trác Phong …”
“Hửm?”
Lục Trác Phong khẽ hôn lên tai cô, chống lấy thân mình, lại một lần nữa cúi đầu, từ gò má cô hôn đến bên tai, cắn nhẹ một cái, giọng nói khàn khàn: “Anh nhớ em lắm.”
Tim Minh Chúc run lên, cánh tay đang ôm lấy cổ anh bắt đầu di chuyển, ngón tay trắng nõn thon mịn xuyên quá mái tóc ngắn đen tuyền của anh, lại một lần nữa cùng anh triền miên.
Đang lúc ý loạn tình mê, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Minh Chúc mở mắt ra, tỉnh táo hơn phân nửa, đẩy đẩy người đàn ông một thân quân trang chỉnh tề trên người mình ra, lại nhìn lại bản thân mình quần áo xốc xếch, cả khuôn mặt đều đỏ lựng, “Em, em gọi thức ăn ngoài …”
Lục Trác Phong còn đang chôn ở cổ cô, giống như quả núi đặt trên người cô, không nhúc nhích, hình như cũng không muốn để ý đến cái gì mà thức ăn ngoài đang ở ngoài cửa kia, anh ừ, thanh âm rầu rĩ.
Đợi chừng mấy giây, chuông cửa ngừng reo.
Minh Chúc có hơi hoảng hốt, nghĩ đến chút nữa chuông cửa lại reo liền muốn đi mở cửa, cô đẩy đẩy anh, “Anh … đứng dậy đi.”
Lục Trác Phong lắng tai nghe một chút, lại cúi đầu hôn cô, ôm cô ép về phía mình, “Không có ai, em nghe lầm rồi.”
Minh Chúc á một tiếng, không có người thật sao?
Dưới lầu, cậu nhân viên giao thức ăn ngoài ấn chuông cửa mấy lần không thấy chủ hộ mở cửa, vừa đúng giờ tan tầm các gia đình khác trở về, vội vàng đi theo lên lầu.
Một phút sau, đứng ngay trước nhà Minh Chúc, dùng sức gõ cửa, “Minh tiểu thư, thức ăn ngoài của cô đến rồi.”
Bên trong: ….
Câu nhân viên cúi đầu nhìn điện thoại một chút, gọi qua một cuộc.
Điện thoại trên gối nằm trong nháy mắt vang lên.
Sắc mặt Minh Chúc ửng hồng đầy đẩy anh, thở gấp, “Thật là ….. thức ăn ngoài…..”
Lục Trác Phong hít một hơi thật sâu, ôm lấy cô, vòng tay ra sau lưng cô, giúp cô cài móc áo trong, giúp cô chỉnh trang quần áo lại xong đâu đấy, vuốt vuốt tóc cô, nhìn xem bộ dạng cô đỏ hồng cả khuôn mặt, lại không dám nhìn thêm nữa.
Anh đứng lên, vỗ vỗ đầu cô, thấp giọng dặn dò: “Em đừng đi ra, để anh đi lấy cho.”
Bộ dạng này của cô thật quá không thích hợp để gặp người ngoài.
Minh Chúc cũng không dám nhìn anh, cứ nghĩ là anh muốn đi lấy thức ăn giao đến cho cô, liền yên tâm ngồi trên giường chờ, xoa xoa mặt, muốn yên tĩnh một lát.
Két – một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.
Cô sửng sốt một lát, nhìn về phía cửa phòng tắm, nghe âm thanh xả nước, có chút không nhịn được nhớ lại, vừa rồi bọn họ đã đến bước đó thì không thể nào Lục Trác Phong không có phản ứng.
Khuôn mặt Minh Chúc nhanh chóng bốc cháy, vẫn không hiểu sao nhốn nhốn nháo nháo lại rùm beng lên lăn đến trên giường.
Lục Trác phong chống tay trước bồn rửa mặt, cật lực tát nước lạnh lên mặt, cúi đầu đưa mắt nhìn xuống, chỗ ở giữa kia phồng lên hết sức rõ ràng, ngay cả một chút dấu hiệu giảm nhiệt cũng không có.
Anh nhìn bản thân mình trong gương, đáy mắt đỏ ngầu, nhìn kiểu gì cũng có vẻ dục cầu bất mãn. Anh thở dài, trực tiếp tiếp cúi đầu xuống dưới vòi nước, dòng nước lạnh băng chảy tràn ra phía sau đầu, nước lạnh cuối thu còn có thể giúp người ta tỉnh táo không ít, hai phút sau, rốt cuộc cũng khống chế được nỗi xúc động kia.
Từ cửa truyền đến tiếng gõ ầm ầm ầm ầm.
Cậu nhân viên giao thức ăn ngoài đã gấp muốn chết, rõ ràng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng TV phát ra, điện thoại cũng gọi thông, có người ở nhà đấy chứ! Vì sao lại không nghe điện thoại? Vì cái gì mà không ra lấy thức ăn? Đã trễ giờ rồi có biết hay không? Cậu đây là không muốn bị trừ tiền lương có biết không?
Đang giơ tay lên, chuẩn bị gõ xuống cửa một hồi nữa.
Cửa đột nhiên mở ra.
Lục Trác Phong cởi áo khoác ngoài, trên người chỉ mặc một cái áo thun, trên mặt còn nhiễu nước, bình tĩnh nhìn cậu nhân viên giao thức ăn ngoài một chút, nhận lấy thức ăn trên tay cậu, “Cám ơn.”
Sau đó, đóng sầm cửa lại.
Cậu nhân viên giao thức ăn ngây ra như phỗng đứng yên tại chỗ.
Dùng góc độ của đàn ông mà nghĩ, cậu có thể đã quấy rầy chuyện tốt của người ta rồi, trách không được …. Lâu như vậy mới mở cửa, nghe nói quân nhân lâu lắm mới được thả một lần, cho nên một lần cũng thật là lâu, đúng là tội lỗi mà.
- Hết Chương 52-