Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người

Chương 63




Một câu “Thưa thần Tuyết Mãn vĩ đại” đã giúp Cố Kinh Bạch đổi lấy tất cả những gì cần cho kế hoạch tẩy trắng Hughes.

Có một cái đùi vàng bự như ngài thần linh đây để ôm đúng là sảng khoái.

Đương nhiên, tất cả những chuyện này phải đợi bản thân Hughes đồng ý rồi mới bắt đầu tiến hành được, dù sao cũng là tẩy trắng cho Hughes, nếu như không có được một cái gật đầu từ cậu thì chẳng khác nào làm tổn thương đối phương dưới danh nghĩa “Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu”.

Trong tiểu thuyết, biện pháp giải quyết sự việc của nam chính công không có vấn đề gì, chẳng qua…

“Chẳng qua cái gì?” Đại điện hạ Andrew được thần tử mời đến thần điện Quang Minh, vẻ mặt đề phòng nhìn vị thần tử dường như đang toát ra hơi thở thần thánh trước mặt, thật sự thì hắn khó mà có thiện cảm với đối phương được.

Đại điện hạ Andrew đã sớm nhận ra tình cảm của mình với Hughes, nhưng Hughes há mồm ngậm miệng đều là vị thần tử điện hạ không gì không làm được này. Sự tôn sùng chấp nhất như vậy khiến Andrew nếm thấy mùi vị dị thường, tuy rằng Hughes chưa nhận ra nhưng Andrew đã coi thần tử là tình địch của mình từ lâu rồi, và hắn tin rằng thần tử cũng nghĩ vậy.

Cố Kinh Bạch… đương nhiên đánh chết cũng sẽ không thừa nhận rồi.

Y nhếch môi mỉm cười như thần thánh đối xử bình đẳng với chúng sinh trước vị vương tử tóc vàng mắt xanh kia, trưng ra bộ mặt vô tội “Tui không hiểu tại sao cậu lại mang địch ý lớn như vậy với tui, tui chỉ đang giúp đỡ giáo chúng của mình thôi mà”.

“Tôi không có ý nhằm vào ngài, cũng không hiểu vì sao ngài lại cảm thấy tôi muốn nhằm vào ngài, tôi chỉ hi vọng ngài có thể giữ vững lý trí mà nghe tôi nói. Mục đích của chúng ta đều là cứu Hughes ra ngoài, vào lúc này không nên nội chiến một chút nào, đúng chứ? Có mâu thuẫn gì chúng ta có thể chờ đến khi giải quyết vấn đề xong rồi lại thảo luận sau. Ngài thấy thế nào?”

“Hughes đương nhiên là ưu tiên số một.” Tình cảm của đại điện hạ Andrew đối với Hughes rất chân thành, mặc dù hắn cảm thấy đề nghị này của thần tử rất giả vờ giả vịt, rất dối trá, nhưng vì Hughes, hắn vẫn chấp nhận.

Cố Kinh Bạch bớt vòng vo uyển chuyển, đi thẳng vào vấn đề: “Xin thứ lỗi đã mạo phạm, nhưng tôi cảm thấy ngài vẫn còn bị hạn chế trong tư duy của quý tộc. Ngài cảm thấy việc ép tử tước Cavendish cho mẹ của Hughes một danh phận là lễ vật lớn nhất trong cuộc đời của người phụ nữ, nhưng sự thực không phải như vậy.”

Đối với mẹ của Hughes — tiểu thư Julia, thì khổ nạn lớn nhất của đời bà chính là cái tên súc sinh thân xác là con người nhưng nội tâm dơ bẩn hơn cả ác ma, tử tước Cavendish.

Nếu như tiểu thư Julia trên trời có linh thiêng, muốn liệt kê một danh sách “Những chuyện mà tôi muốn làm nhất trong đời”, thì chắc chắn mục “hoàn toàn thoát khỏi móng chó của tử tước Cavendish” hẳn phải nằm trong top 3. Thứ dằn vặt bà nhiều nhất không phải là chuyện bà chỉ được làm tình nhân của tử tước mà là bà không còn cách nào khác ngoài trở thành tình nhân của lão, tại sao bà lại phải trao mình cho một tên khốn kiếp như vậy?

Khi còn sống bị bán làm nô lệ cho ma quỷ thì thôi đi, bây giờ chết rồi vẫn phải trở thành vợ bé của lão?

“Cậu…” Cánh môi đỏ như hoa tươi của đại điện hạ Andrew khẽ nhúc nhích, rất muốn phản bác nhưng lại không thể không thừa nhận, vị thần tử lúc nào cũng “thần thương người trần, người người bình đẳng” này nói rất đúng, kế hoạch của hắn không có vấn đề gì nhưng lại không công bằng với tiểu thư Julia.

Nếu không phải trong tình huống vạn bất đắc dĩ, chắc hẳn tiểu thư Julia cũng sẽ không chọn cách cứu giúp con trai mình bằng cái thứ hư danh chết tiệt kia.

Nhưng nếu như đây không phải là biện pháp duy nhất thì sao?

Đại điện hạ Andrew cau mày, ngón tay bất an vuốt ve quai tách trà: “Còn có biện pháp nào nữa? Tội danh của Hughes là đánh cắp thân phận quý tộc, chúng ta chỉ còn cách cho cậu ấy một thân phận quý tộc danh chính ngôn thuận thì mới có thể chứng minh thân phận đó không phải do cậu ấy ăn cắp mà là thứ cậu ấy nên có được, mà con đường để có thể có được thân phận quý tộc không còn cách mào ngoài chiến công, truyền thừa từ cha mẹ và hôn nhân.”

Chiến công của Hughes chưa đủ để biến cậu trở thành quý tộc.

Hôn nhân…

Mặt đại điện hạ Andrew đỏ lên, lời nói ra cũng lắp bắp: “Tôi, tôi cũng đã cân nhắc đến chuyện đón Hughes về nhà, tôi rất muốn lấy cậu ấy, không, không phải tôi muốn thừa cơ chiếm hời, tôi đang nói là nếu như cậu ấy nguyện ý, đứng trên lập trường của một người bạn tôi nhất định sẽ giúp việc này, việc nghĩa chẳng từ. Không không không, cũng không phải chỉ là bạn bè, tôi cũng rất thích cậu ấy.”

Cố Kinh Bạch mệt thay cho đại điện hạ, chỉ muốn phất tay một cái giúp hắn thoát khỏi bể khổ, nói với hắn là, biết rồi, biết rồi, cả thế giới đều biết anh thích cậu ta, lại còn là mối tình đầu. Nhưng suy nghĩ một lát xong Cố Kinh Bạch lại không hề nói gì mà chỉ lặng im dùng ma pháp quay lại cảnh này, coi như là chuẩn bị trước quà cưới cho Hughes.

“Nhưng bà nội nói, hiện tại kết hôn cũng không kịp nữa rồi, thậm chí ở giữa còn vấp phải ý cản trở của chú tôi.”

Đại điện Andrew thật thà khai hết với Cố Kinh Bạch, nói xong liền hối hận, hoàng thất vẫn luôn muốn bảo trì hình tượng người nhà hài hòa thân thiết đối với người ngoài.

Nhưng Cố Kinh Bạch cũng đã sớm đoán được rồi.

Cố Kinh Bạch chủ động giải thích cho Andrew về lo lắng của vương thái hậu Margarita: “Mười năm trước, quốc vương bệ hạ đưa ra đề xuất cắt giảm gánh nặng thuế má, trong đó chính ông là người làm gương trước tiên, đi đầu trong việc thu nhỏ phạm vi công nhận thành viên hoàng thất. Bắt đầu từ thế hệ của ông, chỉ có con ruột của quốc vương và nữ vương mới được gọi là thành viên hoàng thất, những người khác dù được bảo lưu danh hiệu nhưng sẽ không được hưởng đãi ngộ của hoàng thất nữa, chỉ được coi như là quý tộc mà thôi.”

Khác biệt lớn nhất giữa hoàng thất và quý tộc chính là mọi chi phí tiêu xài của thành viên hoàng thất đều do tài chính quốc gia chi trả. Từ cái lớn như châu báu trên vòng nguyệt quế của vương hậu cho đến cái nhỏ như bút lông chim để vương tử học tập, cái nào cũng là từ tiền mồ hôi nước mắt của người nộp thuế mà ra.

Hoàng thất phô trương một cách trắng trợn đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của xã hội bấy lâu nay, cứ được khơi ra thảo luận hết lần này đến lần khác.

Lúc đó người được công nhận là thành viên hoàng thất thật sự rất nhiều: một nhà quốc vương, anh chị em của quốc vương, anh chị em của cha của quốc vương, anh chị em của ông của quốc vương, anh chị em của cụ của quốc vương, dường như ở trên đường phố đế đô này, chỉ cần một cái bảng hiệu rơi xuống đất mà nện trúng ba người thì trong đó chắc chắc có một người là thành viên hoàng thất, chỉ riêng tiền lương cho hộ vệ đi theo thôi cũng đã là một khoản khổng lồ.

Vì vậy sau khi ban hành ra quy định “cắt giảm” hoàng thất, Hutu II đã được người dân toàn đế quốc từ trên xuống dưới vỗ tay khen ngợi. Trong nháy mắt, thành viên hoàng thất từ hơn một trăm người biến thành số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hutu II, vương hậu của Hutu II, em gái của Hutu II và chồng (con cái của họ cũng không tính là thành viên hoàng thất), vương hậu Jenny (trước mắt thân phận của bà xem như là vợ góa của anh trai của Hutu II, chồng đã chết, chỉ cần người vợ góa này không tái giá, sinh hoạt cũng sẽ được hoàng thất lo liệu), đại điện hạ Andrew, vương thái hậu Margarita, những thành viên hoàng thất được công nhận chính thức chỉ có bảy người này.

Mặc dù vương thái hậu Margarita là phạm nhân nhưng không hề bị tước đoạt thân phận thành viên hoàng thất, bà trước là vợ của quốc vương tiền nhiệm, sau là mẹ đẻ của quốc vương tiền nhiệm và quốc vương đương nhiệm, lại thêm thân phận là công chúa của công quốc Anjou, ngay cả hình phạt tử hình cũng không được áp dụng lên người bà.

Nhưng nói chung, trong kế hoạch tinh giản lần này, chỉ có thân phận của đại điện hạ Andrew là trở nên cực kỳ vi diệu.

Tuy rằng Hutu II “thuận theo dân ý” đặc cách liệt cháu trai vào danh sách thành viên hoàng thất nhưng điều đó có nghĩa là ngoại lệ này sẽ bị tước đoạt bất cứ lúc nào.

Một khi mất đi thân phận là thành viên hoàng thất, đại điện hạ Andrew cũng sẽ không còn quyền thừa kế ngôi vị nữa.

“Nếu như ngài mặc kệ sự phản đối, bằng mọi giá cưới một nô lệ có “danh dự ô uế” về, như vậy Hughes cũng sẽ trở thành thành viên hoàng thất. Bệ hạ chắc chắn sẽ “không thể không nhịn đau” mà giải trừ hai người ra khỏi danh sách thành viên hoàng thất, với lý do là “tiền thuế của người dân không thể tiêu vào người một tên nô lệ như Hughes được”.”.

“Tất nhiên ngài có thể không sợ sự uy hiếp của quốc vương, chấp nhận cho Hughes một thân phận, hai người cùng nhau làm quý tộc.”

“Nhưng nếu vậy, ngài sẽ đắc tội với người đã đặt kỳ vọng rất lớn vào ngài là vương thái hậu Margarita, và việc bà ban lệnh đặc xá nô lệ cho mẹ của Hughes cũng sẽ không còn giá trị gì nữa, đúng không?”

Không còn lệnh đặc xá nô lệ, nô lệ sẽ vĩnh viễn chỉ có thể là nô lệ, dù có gả cho quý tộc cũng sẽ không trở thành quý tộc được.

Đại điện hạ Andrew siết chặt nắm tay, đầu cúi thấp xuống, rất không cam lòng thừa nhận sự bất lực của mình: “Đúng vậy.”

Nam chính công ở giai đoạn đầu của tiểu thuyết chưa đạt được trạng thái mạnh mẽ vô địch, lời nói của hắn cũng không có trọng lượng mấy. Cũng nhờ lần này mà quyết tâm nhất định phải thâu tóm binh quyền vào tay, làm một đại đế đầu đội trời chân đạp đất của đại điện hạ Andrew được khơi dậy.

Cố Kinh Bạch lấy ra một phần tư liệu được ghi chép trên cuộn da dê cổ đưa tới trước mặt điện hạ Andrew: “Nếu như tôi nói, kế hoạch của tôi không phải là hôn nhân thì sao?”

“Cái này… cũng chỉ còn sót lại cách truyền thừa từ cha mẹ thôi mà? Kế hoạch của cậu thì khác kế hoạch của tôi ở chỗ nào?” Đại điện hạ Andrew chưa xem cuộn da dê đã mở miệng hỏi. Nhưng khi bắt đầu xem nội dung trên da dê, thắc mắc của hắn càng ngày càng ít, càng ngày càng ít, cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Cách này không phải truyền thừa từ cha mẹ, thậm chí khác biệt vô cùng lớn.

*

Cùng ngày đó, đại điện hạ Andrew cũng có động thái trên tài khoản xã hội cá nhân. Giống như thần tử William, sau khi chuyện của Hughes bại lộ, hắn cũng bởi vì tỏ rõ thái độ đứng về phía Hughes mà chịu đủ loại chỉ trích trên mạng. Chỉ có điều trong bức ảnh bị dính scandal kia trông thần tử giống như đang hôn lên mặt Hughes nên hỏa lực của đại chúng đều tập trung vào giáo hội Quang Minh còn vương tử thì bị lãng quên mất.

Những người ái mộ vương tử đều khuyên vương tử không cần phải vì tình nghĩa đồng môn mà dây vào vũng nước đục này.

Đại điện hạ tức giận đến mức nhiều lần muốn đập vỡ điện thoại di động, tình nghĩa đồng môn cái con quỷ, rõ ràng tình yêu của hắn cơ mà! Tại sao mọi người lại cảm thấy hắn và Hughes chỉ là tình bạn thuần khiết cơ chứ!? Không hề thuần khiết một chút nào có hiểu không?!

Khụ, lần này đại điện hạ Andrew login là để vạch trần việc tử tước Cavendish mới chính là kẻ chủ mưu đằng sau tất cả những chuyện sai lầm này, lão vì muốn kéo dài tước vị của gia tộc Cavendish, cưỡng ép Hughes phải làm kẻ thế thân cho người thừa kế của lão, nhưng đây vẫn chưa phải sự tích ghê tởm nhất của lão, ghê tởm nhất chính là lão đã ác ý giam cầm, cưỡng gian và hại chết một vị quý tộc khác, rồi cưỡng ép đứa con sinh ra mang thiên phú ma pháp cực cao của vị quý tộc này làm thế thân cho đứa con trai vô năng của mình nhằm kéo dài vinh quang gia tộc.

Vị quý tộc đó chính là nữ bá tước Julia.

Toàn mạng internet đều xôn xao, tiểu thư Julia đương rất nổi danh trên mạng, tất cả mọi người đều biết rằng bà là nô lệ ma tộc đã sinh ra Hughes, Hughes đánh cắp thân phận quý tộc, có khi còn đánh cắp cả thiên phú ma pháp của con trai thật sự của tử tước phu nhân, là một người đàn bà xấu xa đến không thể xấu xa hơn được nữa.

Nhưng đại điện hạ Andrew lại tuyên bố một phiên bản hoàn toàn khác, thậm chí còn có chứng cứ.

Trong tiểu thuyết, đại điện hạ Andrew có thể ép tử tước Cavendish thừa nhận lão đã từng cưới Julia, rất hiển nhiên là vì hắn đã nắm được bằng chứng khiến lão không dám nhìn mặt người khác. Bây giờ, Cố Kinh Bạch chỉ nhờ Andrew biến tất cả những chứng cớ này từ thủ đoạn cưỡng ép thành chứng cứ phạm tội để chiêu cáo thiên hạ.

Việc tiểu thư Julia rốt cuộc là quý tộc hay là nô lệ tạm thời đặt sang một bên, ít nhất những chứng cớ này có thể làm rõ rằng chủ ý biến Hughes thành thế thân của người thừa kế xác thực là xuất phát từ bản thân tử tước Cavendish.

Nội dung câu chuyện nghịch chuyển, đối tượng mà internet nhục mạ cũng thay đổi.

Đương nhiên cũng có không ít người đặt ra nghi vấn, tử tước Cavendish là chủ mưu không đồng nghĩa với việc Julia là quý tộc chứ không phải nô lệ, hai chuyện này không có quan hệ với nhau.

Vào lúc này, thần Ánh Sáng được thể hiện tầm quan trọng của mình.

Trên tài khoản xã hội của thần tử, Cố Kinh Bạch đăng một quyển sách — “Tuyển tập sử thi về các anh hùng”.

Quyển sách này là một quyển tiểu thuyết kinh điển, có thể coi như là truyện gối đầu giường của tất cả trẻ con trên đại lục Farris. Vào cuộc chiến tranh giữa của vị thần một nghìn năm trước, có bảy vị anh hùng đã được thần linh lựa chọn để dẫn dắt các dòng tộc đồng tâm hiệp lực, đánh bại sinh vật tà ác, cứu vớt thế giới.

Ai ai cũng có thể đọc làu làu tên của bảy vị anh hùng này, anh hùng nhân tộc Orr, anh hùng tinh linh tộc Wendine, anh hùng nhân thú tộc Kay, trong đó có một kẻ trời sinh phản bội, anh hùng ma tộc Eligos. Ngài là một ma tộc nhưng ngài không hề cảm thấy hành động tiến hành thanh tẩy toàn bộ đại lục của chủng tộc mình là đúng, ngài đã đấu tranh chống lại ma tộc, dâng lên sinh mệnh của mình.

Là một ma tộc vĩ đại, một ma tộc cao thượng, một ma tộc rất có tinh thần phản loạn.

Cũng vì Eligos mà sau khi ma tộc chiến bại, không phải toàn bộ ma tộc đều bị biếm thành nô lệ. Nhánh ma tộc đã phản kháng kia đều được ngợi khen, số ít hậu thế của công thần đã chiến đấu cùng anh hùng ma tộc cũng được sắc phong làm quý tộc.

Cố Kinh Bạch muốn chứng minh rằng tiểu thư Julia chính là một ma tộc đặc thù trong số ít đó.

Từ nhỏ bà bị bọn buôn người nham hiểm đê tiện lừa bán làm nô lệ, mất đi cuộc đời vốn đã có thể tươi sáng của mình, rõ ràng là hậu duệ của anh hùng hay một công thần nào đó lại gặp phải biết bao nhiêu bất công, bà thậm chí không thể đấu tranh cho bản thân mình, ai bảo bà là ma tộc cơ chứ?

Tư tưởng kỳ thị tất cả ma tộc đều phải làm nô lệ này, chẳng lẽ còn chưa đủ nói lên sự đáng sợ của chế độ nô lệ hay sao?

Cái mà thần tử muốn kêu gọi chính là tiêu trừ một xã hội phiến diện như vậy, trước sau phải kiên trì tuân theo giáo lí của giáo hội Quang minh — người người bình đẳng, thần linh thương xót tất cả chủng tộc! Thần linh tin tưởng rằng mục đích của thần tử thuần khiết như vậy.

Về phần tiểu thư Julia và Hughes rốt cuộc có phải là hậu duệ của anh hùng ma tộc hay của công thần nào đó hay không, xin mời ra thánh cốt, đo một chút là biết ngay ấy mà.

Bấy giờ là lúc cần Lục Chỉ ăn gian.

Thần Lục Chỉ căn bản không yêu người đời, chỉ yêu một người duy nhất là thần tử: Ta biết ngay mà, ta, cực kì quan trọng đấy nhá!
[Hết chương 63]