Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người

Chương 38




Trong lúc Cố Kinh Bạch đi gặp bá đạo tổng tài Vũ Văn Hoằng thì ở nhà Lục Chỉ cũng tiếp đãi một vị khách đặc biệt —— Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm đưa cả Nhân Nhân đi cùng, nghe nói Nhân Nhân muốn đến chơi với ba Cố.

Đáng tiếc, Cố Kinh không có nhà.

Lục Chỉ bảo dì giúp việc ôm Nhân Nhân xuống phòng giải trí chơi game, sau đó mới dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nói với Lâm Nhiễm đang ngồi trước mặt mình: “Loại thủ đoạn này mà cũng dám múa ra trước mặt tôi? Đúng là thứ bạn bè thấp kém quá phận.”

Hành vi trà xanh low như vậy, mi xem thường ai đó?

“Tôi phải nói như vậy cậu mới chịu gặp tôi đấy chứ.” Lâm Nhiễm vẫn cười như không có việc gì, cậu ta cũng không có ý định che giấu mục đích của bản thân, cũng sẽ không bao giờ thật sự lợi dụng con trai mình để đạt được mục đích. Chỉ là cậu ta hiểu rõ Cố Kinh và Hoắc Chi Trĩ, dù cho sau này bọn họ không còn là bạn đi chăng nữa thì Cố Kinh vẫn sẽ không để Hoắc Chi Trĩ đến tìm cậu ta gây sự, còn Hoắc Chi Trĩ thì chỉ tình nguyện gặp cậu ta nếu hắn được tát vào mặt cậu ta một cái.

Lục Chỉ nhíu mày, tên Lâm Nhiễm này có vẻ khó đối phó hơn so với trong tưởng tượng của hắn một chút, tất nhiên chỉ là một chút thôi. Hắn khoanh tay trước ngực, ngồi xuống đối diện với Lâm Nhiễm: “Nói đi, cậu nhọc lòng cũng phải lén lút gặp được tôi là có mục đích gì?”

“Muốn nhắc nhở cậu, A Kinh, ý tôi là Cố Kinh đã đi gặp Vũ Văn Hoằng rồi, bao giờ anh ấy về, tôi mong cậu khuyên anh ấy đừng nên cứng đối cứng với gã.” Lâm Nhiễm cúi đầu, chỉ cần nhắc đến tên Vũ Văn Hoằng thôi cũng khiên cho tâm trạng cậu không tốt, “Vũ Văn Hoằng lòng dạ độc ác, tôi không muốn Cố Kinh lại vì tôi mà bị thương tổn, nhưng hiện tại anh ấy không muốn gặp tôi, tôi cũng không muốn trở thành nguồn cơn rắc rối của anh ấy.”

“Cậu hiểu rõ người trước của mình ghê nhỉ?” Lục Chỉ khịt mũi coi thường, nở nụ cười, ngữ khí trào phúng, “Nhưng cậu đánh giá bản thân quá cao, cũng đánh giá người nhà tôi quá thấp rồi đấy. Đúng là anh ấy đi gặp Vũ Văn Hoằng, nhưng chắc chắn không phải vì cậu.”

Tuy rằng Lục Chỉ cũng không biết vì sao Cố Kinh nhất định muốn gặp Vũ Văn Hoằng, nhưng hắn có lòng tin rằng Cố Kinh sẽ không can thiệp vào chuyện của Lâm Nhiễm nữa, trong một số trường hợp không thể tránh khỏi phải nhắc đến Lâm Nhiễm, Cố Kinh cũng sẽ không tự dưng nổi tinh thần trượng nghĩa không cần thiết.

Chẳng qua trước mặt Cố Kinh, Lục Chỉ nhất định sẽ không thừa nhận sự tư tin này của mình, bởi hắn còn muốn dùng cái mặt nạ “hoài nghi” của mình để lôi kéo sự chú ý của Cố Kinh, khiến cho y không còn thời gian để nghĩ đến Lâm Nhiễm nữa.

“Tôi chưa bao giờ mất cảnh giác với Vũ Văn Hoằng.” Bất kỳ người nào đã từng nếm trải cảm giác bị giam cầm cũng sẽ không thể nào thả lỏng cảnh giác đối với kẻ đã hành hung mình được. Có một khoảng thời gian, ngay cả tiếng gió thổi cỏ lay cũng khiến Lâm Nhiễm sợ sệt đến mức ôm con trai trốn trong một góc nhà. Sau khi quyết định tái xuất trên sóng truyền hình, Lâm Nhiễm thuê vệ sĩ tốt nhất và thám tử tư, vệ sĩ thì bảo vệ con trai, thám tử thì nhìn chằm chằm Vũ Văn Hoằng, cậu làm tất cả những biện pháp mình có thể làm nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Lục Chỉ biết Lâm Nhiễm không phải là một tên ngốc bạch ngọt, đương nhiên, Lâm Nhiễm vẫn có não để phòng bị Vũ Văn Hoằng như vậy là chuyện tốt.

“Cho nên, cậu không định làm hòa với Vũ Văn Hoằng chứ gì?”

“Tại sao tôi lại phải làm hòa với Vũ Văn Hoằng?” Lâm Nhiễm khó hiểu nhìn Lục Chỉ, chuyện này hoàn toàn phát ra từ chân tâm, cậu trốn còn không kịp ấy chứ, lại còn đuổi theo làm hòa, đầu óc có bệnh à?

“Chỉ là hình thái tư duy kinh điển của mấy bộ phim ôm bầu bỏ trốn thôi.” Lục Chỉ nhún vai, hắn phải thừa nhận rằng hắn chịu ảnh hưởng nhất định từ  “nhân cách chính”, luôn cảm thấy lúc nào Lâm Nhiễm cũng có thể phản bội, quay ngoắt đầu về bên Vũ Văn Hoằng, “Có biết trước đây tôi ghét nhất điểm gì ở cậu không?”

Bây giờ người nói dường như không còn là Lục Chỉ nữa rồi, hắn cảm thấy những lời này là do một “người” khác đang ngủ say trong thân thể hắn muốn nói ra.

Lục Chỉ không chờ Lâm Nhiễm trả lời đã tự đưa ra đáp án: “Cậu suốt ngày tìm Cố Kinh khóc lóc, kể lể chuyện về Vũ Văn Hoằng, thế nhưng chờ đến khi Cố Kinh đau lòng rồi chuẩn bị vì cậu đi đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu với gã, thì cậu đã làm hòa với Vũ Văn Hoằng rồi. Vũ Văn Hoằng tất nhiên sẽ không ghi hận cậu, mà sẽ gom góp tất cả cừu hận tính lên đầu Cố Kinh.”

Loại hành vi này đúng là ultimate* giết chết tình bạn.

(*Ultimate: chiêu cuối cùng có lực sát thương cao nhất của các vị tướng trong game moba)

Mỗi khi kể lại chuyện gì, người kể đều vô tội hóa vai trò của bản thân theo thói quen, cũng không thể trách họ, đó là lẽ thường tình mà. Nhưng mà cho dù thế nào thì cũng không thể chân trước vừa bán thảm xong, chân sau bán luôn cả bạn bè chứ?

Lục Chỉ nhắm chặt mắt lại, khi mở mắt ra hắn đã biến thành Hoắc Chi Trĩ vừa tỉnh lại: “Hoặc là đổi một cách nói khác, nếu có một ngày Cố Kinh nói với cậu rằng thật ra từ trước đến giờ tôi luôn lừa gạt anh ấy, là kiểu lừa gạt nghiêm trọng không thể tha thứ, thì cậu có khuyên anh ấy tránh xa tôi ra không? Chắc chắn cậu sẽ làm vậy, đúng chứ? Đồng thời chắc chắn cậu cũng sẽ nói xấu tôi thêm. Kết quả thì thế nào? Ngày hôm sau Cố Kinh làm hòa với tôi, anh ấy còn nói với tôi rằng cậu đã nói xấu tôi nhiều thế nào. Nếu là cậu thì cậu có tức không?”

Sắc mặt Lâm Nhiễm trắng bệch, tính cách cậu thực sự có phần nhu nhược: “Cậu không cần nêu ví dụ, tôi hiểu, cho nên tôi mới…”

“Không, cậu không hiểu.” Người nói chuyện lại đổi về Lục Chỉ, Hoắc Chi Trĩ đã rơi vào giấc ngủ say.

Lục Chỉ cố nén cảm giác không khỏe, nói với Lâm Nhiễm: “Tôi đưa ra ví dụ này là để hỏi cậu lần nữa, nếu đổi lại Cố Kinh nói với cậu rằng anh ấy sẽ không qua lại với tôi nữa, cậu có tin hay không? Đừng có miệng nhanh hơn não mà trả lời là có, một lần bị rắn cắn chẳng nhẽ cả đời lại không sợ dây thừng.”

“Nếu con người không học hỏi đúc kết kinh nghiệm từ những sai lầm của mình để lẩn tránh nguy hiểm thì sẽ không bao giờ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn được.

“Cho nên, tôi mong rằng từ nay về sau cậu hãy cách xa Cố Kinh ra, OK?”

Lâm Nhiễm á khẩu không trả lời được, bởi vì điều Hoắc Chi Trĩ nói đều là sự thật, ngay cả bản thân cậu cũng cực kỳ hoài nghi liệu niềm tin kiên định của mình có bị Vũ Văn Hoằng lung lay hay không.

“Đừng có rêu rao cái gì mà vì tốt cho Cố Kinh rồi tự ý chường mặt đến, vô dụng thôi. Tôi… bạn của tôi, tôi sẽ tự mình bảo vệ!” Sắc mặt của Lục Chỉ không tốt lắm. Không phải là hậu quả do hắn cưỡng ép đè Hoắc Chi Trĩ xuống, nhưng khoảnh khắc Hoắc Chi Trĩ tỉnh lại, cho dù chỉ luân phiên một lát như vậy thôi cũng đã khiến Lục Chỉ đầu váng mắt hoa, tưởng chừng như thể lực bị rút cạn.

“Là tôi tự chuốc lấy nhục nhã rồi.” Lâm Nhiễm như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than, thật sự không thể tiếp tục ở đây được nữa. Thậm chí nội tâm cậu cũng đã bị Lục Chỉ gõ đến mức không kìm được mà suy nghĩ sâu xa, chuyện bản thân đến nhắc nhở Cố Kinh rốt cuộc xuất phát từ lòng tốt hay là có mục đích gì khác không thể cho ai biết.

Vào lúc Lâm Nhiễm còn sót lại một tia tôn nghiêm định đứng dậy cáo từ, Lục Chỉ cố gắng dùng ý chí mạnh mẽ của mình chống đỡ bản thân, hỏi Lâm Nhiễm vấn đề cuối cùng: “Nếu đã biết Vũ Văn Hoằng là con chó điên có thể cắn loạn người khác, tại sao ban đầu cậu không đi tố cáo gã? Tự tay tống gã vào tù, cho gã nếm thử đãi ngộ mà cậu từng phải chịu năm ấy, chẳng lẽ cậu không muốn vậy à?”

Lâm Nhiễm đứng tại chỗ trố mắt, trên đường cùng con trai về nhà, cậu vẫn mãi suy nghĩ đến vấn đề này.

Đúng vậy, tại sao cậu không tố cáo Vũ Văn Hoằng?

Chuyện cũ giữa Lâm Nhiễm và Vũ Văn Hoằng thực ra rất đơn giản, cậu gặp phải Vũ Văn Hoằng trong một bữa tiệc, minh tinh Omega đang “hot” và tổng tài Alpha, một bên nhu nhược một bên cường thế, Vũ Văn Hoằng còn anh hùng cứu mỹ nhân tát bay tên phú thương đê tiện vừa bỏ thuốc Lâm Nhiễm, cực kỳ giống với mấy tình tiết trong phim. Bởi vì tác dụng của thuốc, Lâm Nhiễm rơi vào kỳ phát tình sớm, tin tức tố của Omega hấp dẫn Alpha, cứ như vậy hai người xảy ra quan hệ.

Sau đó chính là quãng thời gian bên nhau khá ngọt ngào. Trong khoảng thời gian yêu đương cuồng nhiệt ấy, điều khiến Lâm Nhiễm không hài lòng chỉ có tính khí tự cao và nóng nảy của Vũ Văn Hoằng, lúc gã nổi nóng thì trở nên liều mạng, trong tay có cái gì là đập cái đó.

Đương nhiên sau đó gã sẽ bày tỏ sự hối lỗi, không ngừng tự hạ thấp bản thân xin lỗi rồi liên tục tặng quà này nọ.

Lâm Nhiễm cố gắng thay đổi những vẫn không khống chế được tính khí của Vũ Văn Hoằng, có lẽ gã có thể thay đổi, nhưng đáng tiếc hiệu quả rất nhỏ, còn bản thân Lâm Nhiễm thì bị đối xử càng lúc càng quá đáng.

Lâm Nhiễm còn phát hiện ra căn bản cậu không được người thân của Vũ Văn Hoằng tôn trọng, bất kể là bạn bè hay mẹ của gã cũng chỉ coi cậu là niềm vui nhất thời của Vũ Văn Hoằng. Cậu đi đối chất với Vũ Văn Hoằng, gã cũng không đề cập tới chuyện bạn bè của mình, chỉ nói năm đó người mẹ Beta của gã sống khổ sở như thế nào, làm mẹ độc thân nuôi nấng gã ra sao, phải thông cảm cho bà.

Cho đến lần chia tay ầm ĩ nhất của Lâm Nhiễm và Vũ Văn Hoằng, là lần Lâm Nhiễm phát hiện ra cậu là “người thứ ba”.

Chuyện này là do Hoắc Chi Trĩ nói cho Lâm Nhiễm biết, lúc đó Hoắc Chi Trĩ cũng đã ghét Lâm Nhiễm lắm rồi, chẳng qua hắn vẫn nhắc nhở Lâm Nhiễm rằng ở nước ngoài Vũ Văn Hoằng có một vị hôn thê, tất cả mọi người đều biết: “Đừng bảo chỉ mình mày không biết đấy nhé?”

Lâm Nhiễm đúng là không biết thật, cậu kiên quyết muốn chia tay với Vũ Văn Hoằng, ấy vậy mà Vũ Văn Hoằng lại vẫn qua loa với cậu như những lần trước, nói cái gì mà đính hôn là do mẹ ép buộc, nhưng Lâm Nhiễm nhất định không chịu tha thứ cho gã.

Vì vậy, Vũ Văn Hoằng nhốt Lâm Nhiễm lại, cưỡng bách cậu tiến vào kỳ phát tình mấy lần, uy hiếp, đánh đập, tầng tầng lớp lớp các loại thủ đoạn. Nếu không phải Cố Kinh cứu Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm thậm chí còn cho rằng mình sẽ chết luôn ở đó rồi. Sau khi trốn ra, Lâm Nhiễm phải tiếp nhận trị liệu tâm lý trong một quãng thời gian rất dài. Cố Kinh cũng từng đề xuất cậu báo cảnh sát, nhưng Lâm Nhiễm thật sự quá sợ, cậu luôn cảm thấy mình không thể nào phản kháng lại Vũ Văn Hoằng được, chỉ có chạy trốn là lối thoát duy nhất.

Có lẽ năm năm trôi qua, vật đổi sao dời, chuyên gia tâm lý đã giúp Lâm Nhiễm vượt qua hơn nửa nỗi sợ hãi của cậu, khi cậu cuối cùng cũng lấy lại được dũng khí để nhìn thẳng vào quãng thời gian ở bên Vũ Văn Hoằng, cậu mới phát hiện ra Vũ Văn Hoằng cũng chưa đến mức một tay che trời như cậu tưởng.

Tư bản hùng hậu?

Hiện tại đã là thời đại thông tin, Lâm Nhiễm đã giành lại được tiếng tăm, nếu cậu thật sự quyết định trở mặt lên mạng tung hết mọi chuyện ra ánh sáng, Vũ Văn Hoằng cũng không có khả năng xóa bỏ ký ức của tất cả mọi người. Nếu gã có động tĩnh gì chắc chắn sẽ bị cả thế giới nhìn thấy.

Khổ nỗi không có chứng cứ, sợ tố cáo không thắng thì sao?

Nói vậy thì thật buồn cười, một trong những thủ đoạn Vũ Văn Hoằng dùng để đối phó với Lâm Nhiễm năm đó chính là video cảnh nóng. Như vậy, việc trong tay Vũ Văn Hoằng nắm giữ thứ đó đã đủ để xử gã mười năm.

Lâm Nhiễm cúi đầu nhìn con trai Nhân Nhân ngây thơ không rành thế sự. Bây giờ hai người họ đang định xuống núi, lúc đến cậu gọi được một cái xe để lên núi, nhưng lúc xuống thì chờ mãi không có xe nên đành ôm con trai vừa đi xuống vừa tiếp tục đặt xe, cậu hỏi con: “Nhân Nhân, con có muốn biết ba của con là ai không? Nếu như người ấy là một kẻ xấu thì con sẽ làm thế nào?”

Lúc này đang giữa trưa, trời rất nóng, hun cho Lâm Nhiễm choáng cả đầu, mồ hôi từ khóe mắt lăn xuống, cậu cũng không rõ cảm xúc của mình bây giờ là gì.

Nhân Nhân chưa được năm tuổi, vẫn chưa thể nào lý giải được những cảm xúc phức tạp nên chỉ có thể nghiêng đầu thử nói với mẹ: “Con sẽ đến nhà giam để thăm ông ta chăng?”

Lâm Nhiễm bật cười, không ngờ thằng bé lại đưa ra một đáp án như thế: “Sao con lại biết chuyện thăm nom tù nhân vậy?”

“Lần trước trong lúc mọi người chơi game, con với chị biên kịch có nhắc đến rồi.” Nhân Nhân không hiểu thủ đoạn giết người là cái gì, yêu hận tình thù là cái gì, nhóc chỉ biết rằng ba Cố của nhóc thiếu chút nữa là bị giam vào ngục vì tội ‘giết người’, “Chị biên kịch bảo con, người nào làm sai thì phải chịu sự trừng phạt, phải ngồi tù, nhưng người thân vẫn có thể đến ngục giam thăm người đó.”

Đúng vậy, đạo lý này đến một đứa nhóc năm tuổi cũng hiểu rõ, vì sao cậu lại không nghĩ ra cơ chứ? Lâm Nhiễm nghĩ, làm việc xấu ắt sẽ phải gánh chịu trừng phạt của luật pháp. Nếu còn nhẫn nhịn nữa sẽ khiến cho kẻ kia nghĩ rằng cậu vẫn chưa dứt bỏ được tình cảm, không thể lại đi trên vết xe đổ được!

Lâm Nhiễm quyết định…

Cuối cùng Hoắc gia cho xe đưa cậu xuống núi, dù sao cậu cũng đang phải bế một đứa trẻ con. Không phải Lục Chỉ mềm lòng mà Hoắc Chi Trĩ cũng không nỡ để một đứa bé phải chịu tội dưới ánh mặt trời thiêu đốt kia, dù sao nó cũng là con nuôi của Cố Kinh. Ý chí của Hoắc Chi Trĩ lại một lần nữa tác động lên Lục Chỉ.

Cùng lúc đó, Cố Kinh Bạch và Vũ Văn Hoằng cũng đang xung đột rất kịch liệt.

Cái tên tổng tài bá đạo Vũ Văn Hoằng này nếu mà đem ra so sánh với Lục Chỉ thì đúng là loại chất lượng kém. Trước đây Cố Kinh Bạch cảm thấy không có cách nào để nói chuyện được với Lục Chỉ, bây giờ y mới phát hiện Lục Chỉ còn tốt hơn Vũ Văn Hoằng một trăm lần. Lục Chỉ chỉ đơn thuần là mạch suy nghĩ khác với người thường, dù sao thì hắn cũng đã biến thành một loại sinh vật khác là tang thi, nhưng ít ra hắn còn tình nguyện nghe theo Cố Kinh Bạch, nếu không lý giải được cũng sẽ cố gắng sửa đổi.

Còn Vũ Văn Hoằng thì hoàn toàn không chịu sửa đổi, gã vốn không hiểu tiếng người, không phải là do khác chủng tộc mà là do gã chẳng biết cái gì gọi là tôn trọng người khác. Gã chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, mà chỉ nghĩ đến bản thân mình.

Cố Kinh Bạch cực kỳ hối hận, nói thêm một câu với cái loại này là lãng phí thêm một giây trong cuộc đời, y phải báo cmn cảnh sát mới được!

Cho đến khi Vũ Văn Hoằng giơ tay bóp cổ y.

Nói thật, hành vi này rất phù hợp với thiết lập tính cách của Vũ Văn Hoằng, gã là một tên cuồng bạo lực ngầm, không phải chỉ động thủ với mỗi mình Lâm Nhiễm mà đối với bất kỳ kẻ nào dám to gan khiêu chiến quyền uy của mình, gã đều sẽ như vậy. Trong kịch bản phim, Cố Kinh và Vũ Văn Hoằng tay đấm chân đá không dưới năm lần, nhưng kỳ lạ là không lần nào có người báo cảnh sát.

Lúc đó Cố Kinh Bạch xem qua nội dung phim cũng cảm thấy chuyện này thật kỳ quái, cái thế giới này như kiểu không có pháp luật vậy.

Dù vậy lúc Vũ Văn Hoằng động thủ với y, Cố Kinh Bạch thật ra vẫn hơi do dự, bởi y còn phải cân nhắc đến Cố gia, nguyện vọng của cố chủ Cố Kinh chính là không muốn liên lụy tới gia tộc của mình.

Cố Kinh Bạch vẫn có khả năng tự kiềm chế bản thân.

Cho đến khi thế giới nhỏ đột nhiên xuất hiện dị động mà người khác không thấy, nó lại bất ổn rồi! Cố Kinh Bạch nóng lòng thoát khỏi Vũ Văn Hoằng để về nhà kiểm tra xem Lục Chỉ sao rồi. Thế nhưng lại bị Vũ Văn Hoằng kéo lại chắn lối đi. Bấy giờ Cố Kinh Bạch mới không nhịn được nữa bèn trở tay ấn Vũ Văn Hoằng lên bàn, ấn cho Vũ Văn Hoằng thành con rùa không ngóc đầu lên được.

Ưu tiên số một vĩnh viễn là sự an nguy của thế giới nhỏ!

Trong ánh mắt khiếp sợ bàng hoàng của Vũ Văn Hoằng, Cố Kinh Bạch lễ phép nhờ vị khách bàn bên giúp y báo cảnh sát.

Sau đó Cố Kinh Bạch định rời đi luôn.

Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó thế giới nhỏ đã khôi phục lại trạng thái ổn định. Cảnh sát tuần tra trong khu vực vừa lúc đó cũng đến nhà hàng, Cố Kinh Bạch không rời đi được nữa.

Trong nhà hàng có camera giám sát, ghi lại rõ việc Vũ Văn Hoằng động thủ với Cố Kinh hai lần và cảnh Cố Kinh tự vệ. Cố Kinh chỉ chế trụ Vũ Văn Hoằng chứ không hề có hành vi nào khác. Cho dù từ góc độ nào cũng đều là Vũ Văn Hoằng gây hấn làm mất trật tự nơi công cộng, còn Cố Kinh thì không gặp bất cứ rắc rối gì.

Trong đồn cảnh sát, luật sư hàng đầu của Cố gia kịp thời chạy đến, xí trước luật sư của Vũ Văn Hoằng để làm thủ tục từ chối cho phép Vũ Văn Hoằng nhận bảo lãnh.

Đây là pháp luật của [Thế giới nhỏ 1314], không giống lắm so với không gian mười chiều của Cố Kinh Bạch, may là có luật sư chuyên nghiệp của Cố gia đến xử lý.

Vũ Văn Hoằng chưa bao giờ bị mất mặt như vậy, gã tức giận gào thét với Cố Kinh Bạch: “Tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Nhưng Cố Kinh Bạch ngay cả mắt cũng không thèm liếc, chỉ hỏi luật sư ngồi bên người: “Gã đã bị lôi đến đồn cảnh sát mà còn dám uy hiếp tôi, tôi đã ghi âm rồi, như vậy có thể tố cáo gã không? Hoặc là xin lệnh bảo vệ cái gì mà cấm gã tới gần tôi trong phạm vi 500 mét được không?”

“Được chứ, để tôi giúp ngài xem sao…” Tuy rằng điều luật này hầu như chỉ được dùng để cấm Alpha tới gần Omega.

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Cố Kinh Bạch lập tức liên lạc với Lục Chỉ, vừa gọi điện cho Lục Chỉ vừa chạy về Hoắc gia. Lục Chỉ đã khôi phục lại, nhìn không khác gì so với lúc bình thường.

Tuy rằng trong lòng Cố Kinh Bạch còn nghi ngờ nhưng bây giờ không tìm thấy manh mối gì từ phía Lục Chỉ: “Em thật sự không sao chứ?”

“Thôi được rồi, được rồi, biết ngay không lừa được anh cái gì hết mà.” Lục Chỉ thành thật kể, “Lâm Nhiễm vừa tới, em với nó hàn huyên vài câu, nhưng mà anh yên tâm đi, bọn em cũng không đến nỗi đánh nhau như anh với Vũ Văn Hoằng.”

Cố Kinh Bạch vừa nghe nói Lâm Nhiễm đến là hiểu, chắc chắn Hoắc Chi Trĩ lại bị Lâm Nhiễm kích thích nên mới khiến cả thế giới nhỏ rung chuyển.

Sau khi xác định Hoắc Chi Trĩ đã ngủ say, sẽ không lại bị kích thích nữa, Cố Kinh Bạch vội vàng gọi video cho Cố gia. Y xem như đã kết thù với Vũ Văn Hoằng, cho dù không có Lâm Nhiễm, vai chính công và nam phụ cũng không thể nào sống hòa thuận với nhau được. Đã thế… không bằng tiên hạ thủ vi cường.

Trong phim, Cố gia bị Vũ Văn Hoằng chèn ép liên tục, nguyên nhân chủ yếu là do ban đầu Cố gia không hề phòng bị, có một hạng mục bị Vũ Văn Hoằng giở ám chiêu, khiến cho nguồn tài chính bị đứt đoạn, chỉ cần tìm cách bù lại nguồn vốn thì có khi Cố gia vẫn còn sức chiến một trận.

Chỉ cần cho Cố Kinh Bạch chút thời gian, y sẽ nghĩ ra biện pháp liên hợp với đối thủ cạnh tranh có ân oán với Vũ Văn Hoằng rồi giải quyết dứt điểm Vũ Văn Hoằng, chặt đứt hậu họa cho Cố gia.

“Xin lỗi, con nhất thời kích động, Vũ Văn Hoằng ghi hận nhà mình rồi.” Về chuyện này, Cố Kinh Bạch cảm thấy cực kỳ có lỗi, thậm chí y cũng không thể nào bảo Vũ Văn Hoằng có giỏi thì cứ nhắm vào tao đây này, đừng có động vào gia đình tao. Với tính cách của Vũ Văn Hoằng, gã sẽ như vớ được nhược điểm của Cố Kinh, nghiền ép Cố gia đến chết mới thôi.

Vốn dĩ nhiệm vụ ban đầu của Cố Kinh Bạch là ngăn chặn Cố gia đi đến bước đường này, không ngờ mọi việc vẫn lao trên đường cũ, Cố Kinh Bạch thật sự rất áy náy.

Thế những mẹ Cố lại nói: “Con trai à con đang nói cái gì vậy? Con làm đúng lắm! Cố gia chúng ta mà phải sợ Vũ Văn Hoằng chắc? Dòng họ Vũ Văn không có gốc gác, chẳng qua là dựa vào mấy đồng tiền phi pháp không biết kiếm được từ đâu của mẹ Vũ Văn Hoằng nên mới phát tài. Cái loại tập đoàn không có tí căn cơ này không đáng sợ. Con cũng coi thường cha và anh trai con quá rồi.”

Trong video cha Cố và Cố đại ca ngồi sau cũng không nói gì, nhưng đại ý đều tương tự thế, cái thằng oắt con Vũ Văn Hoằng ấy hả, bọn họ không thèm để vào mắt.

Cố Kinh Bạch suy nghĩ một lát rồi cũng thông suốt, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất trong nội dung bản mới và bản cũ. Trong bản cũ Cố gia bị Vũ Văn Hoằng áp chế trăm phần trăm, nhưng trong bản mới, Cố Kinh được đổi lên vai chính, do đó sức mạnh gia tộc của y chắc chắn cũng không thể quá kém được. Chỉ có một điều không thay đổi là dù ở bản mới hay cũ thì cha mẹ Cố gia vẫn không thích Lâm Nhiễm cho lắm.

Cúp điện thoại, Cố Kinh Bạch lại bắt đầu ngụp lặn trong kịch bản để tìm kiếm manh mối, y muốn tham khảo kịch bản mới xem rốt cuộc Vũ Văn Hoằng nước mắt sau song sắt thế nào.

Hoàn toàn không tìm được cách nào, nhưng Cố Kinh Bạch lại bắt được một chi tiết nhỏ rồi đưa ra một suy đoán to gan.

Đúng lúc này, trợ lý nhỏ AI login mang đến tin tức tốt —— biên kịch phim truyền hình – Tiểu Nam, cuối cùng cũng đã tới rồi.

Biên kịch Tiểu Nam am hiểu viết các loại kịch bản phim được sản xuất theo dây chuyền công nghiệp hoá, cho dù là văn ngược, văn ngọt hay văn vừa ngược vừa ngọt, chỉ cần tư sản baba cần cái gì là bà có thể viết ra cái đó, dường như chẳng biết cái gì gọi là phòng cách cá nhân. Tác phẩm thành danh của bà chính là “Chạy Mau Đi Mommy Đại Minh Tinh”.

Cố Kinh Bạch dành thời gian nói chuyện với biên kịch, tất nhiên là thông qua tin nhắn chứ không phải nói chuyện trực tiếp.

Cố Kinh Bạch đi thẳng vào vấn đề: [Nhân vật nam chính trong “Chạy Mau Đi Mommy Đại Minh Tinh” rốt cuộc là ai vậy? Tôi đang nói đến nhân vật thụ chính ấy.]

Tiểu Nam: [… Tại sao anh lại hỏi vậy?]

Cố Kinh Bạch: [Nếu trong bản mới nam phụ có thể biến thành nam chính thì tại sao thụ chính lại không thể bị đổi thành người khác chứ? Hoặc là, để tôi đổi cách hỏi khác, năm đó người mà cô muốn viết thành thụ chính thật ra phải là Hoắc Chi Trĩ, đúng không?]

Không phải nhân vật phản diện ác độc Hoắc Chi Trĩ, mà là một người đại diện cho hình mẫu Omega cá tính độc lập Hoắc Chi Trĩ.

Bằng không sẽ không giải thích được những điểm kỳ lạ của cha mẹ Hoắc. Hai gia tộc lớn thông gia, trong trường hợp chỉ có một đứa con trai duy nhất kết hôn, thế mà họ lại không tính chuyện bồi dưỡng. Vậy thì thông gia để làm gì?

Nếu như đặt giả thuyết rằng Hoắc Chi Trĩ là chủ thụ thì con đường tương lai lập tức trở nên rõ ràng, Hoắc Chi Trĩ là người thừa kế duy nhất nắm giữ huyết thống của cả hai nhà, do đó mặc dù là Omega nhưng hắn vẫn có thể đạt được những thành tựu mà người khác không thể với tới. Không cần dựa vào bất kỳ Alpha nào, tự bản thân hắn đã chính là bàn tay vàng rồi.

Như thế thì [Thế giới nhỏ 1314] không phải diễn sinh từ cái kịch bản cẩu huyết cũ kia, cũng không phải diễn sinh từ bản mới, mà là diễn sinh từ ý tưởng ban đầu của biên kịch, chính là phiên bản hợp tình hợp lý nhất!

Tiểu Nam gõ rất nhiều chữ, rồi lại xóa bỏ từng chữ từng chữ một.

Bà không nói bất kỳ câu gì với Cố Kinh Bạch, chỉ gửi cho y thứ vẫn được để trong cặp văn kiện của mình, chính là phiên bản ban đầu mà bà không cam lòng xóa đi kia.

Hoắc Chi Trĩ đúng là ứng cử viên vai chính ban đầu của bà, ấy vậy mà… năm đó bà gửi bài vô số lần nhưng mãi vẫn không có ai đếm xỉa đến. Một lần duy nhất được lọt vào mắt xanh của kim chủ baba thì lại bị yêu cầu phải trực tiếp xóa vai chính thụ, chuyển một người bạn của thụ lên thành vai chính, người này chính là Lâm Nhiễm. Thế là câu chuyện về Omega độc lập bị biến thành câu chuyện cẩu huyết ôm bầu chạy trốn của một Omega thánh mẫu có lòng bao dung với cả thế giới.

Trong lúc viết bà đã phát tiết một cách mù quáng, ngược vai chính thụ đến chết đi sống lại, còn bắt vai chính thụ phải không oán không hối, không được hận dù chỉ là một chút. Kết quả mỉa mai thay, phiên bản đó lại một lần là qua, thậm chí còn được rất nhiều người hoan nghênh.

Bạn bè an ủi bà, bảo rằng đây không phải là lỗi của bà, chẳng qua thời đó khẩu vị của khán giả nó thế.

Bản thân bà cũng không hối hận chuyện có cơm rơi xuống đầu, dù sao bà cũng là người trưởng thành rồi, phân biệt được sự khác nhau giữa sáng tác nghệ thuật với cuộc sống hiện thực.

Bà chỉ thấy có lỗi với nhân vật dưới ngòi bút của mình, lẽ ra bà không nên trả thù Lâm Nhiễm một cách ấu trĩ như vậy, Lâm Nhiễm có tội tình gì đâu? Mà nếu đã quyết định đổi vai chính, bà cũng không nên để lại nhân vật Hoắc Chi Trĩ. Đằng này bà lại biến hắn từ vai chính thành nhân vật phản diện chuyên ngược nhân vật thụ, làm như vậy cũng chẳng thể khiến cho Hoắc Chi Trĩ cảm thấy vui sướng gì cả.

Do đó, nhiều năm qua đi, lại có đoàn phim đến tìm bà bảo rằng muốn cải biên lại “Chạy Mau Đi Mommy Đại Minh Tinh”, bà bèn dụng tâm viết lại một câu chuyện hoàn toàn thuộc về Lâm Nhiễm, còn nhân vật Hoắc Chi Trĩ thì không tồn tại, nghe vậy bên sản xuất cũng không đồng ý.

Không chờ bà với bên sản xuất ầm ĩ xong thì họ nghe ngóng được thông tin “Chạy Mau Đi Mommy Đại Minh Tinh” đã diễn sinh ra một thế giới nhỏ.

Nhưng thế giới nhỏ này vừa mới ra đời đã có nguy cơ bị hủy diệt.

Bởi vì Hoắc Chi Trĩ suýt chết.

[Từ trước đến nay vai chính mà tôi vừa ý nhất là Hoắc Chi Trĩ.]

[Cậu ấy không phải là một vai chính hoàn mỹ mà giống như một người sống bình thường, mà bây giờ cậu ấy cũng thật sự biến thành người sống rồi.]

[Lúc còn trẻ tôi đã gây ra nhiều chuyện rắc rối, đáng tiếc thay, tạo nên hậu quả như bây giờ.]

[Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, cô không cần phải lo.] Cố Kinh Bạch trả lời.

Trong bản thảo, từ đầu đến cuối Vũ Văn Hoằng là nhân vật phản diện. Nhân vật Lâm Nhiễm vẫn là một Omega độc thân nuôi con, che giấu quá khứ từng bị Vũ Văn Hoằng cưỡng bức. Sau đó dưới sự cổ vũ của Hoắc Chi Trĩ, Lâm Nhiễm dũng cảm đứng lên tống cổ Vũ Văn Hoằng vào tù.

Nếu Lâm Nhiễm trong câu chuyện có khả năng làm việc này, thế thì…

Cố Kinh Bạch không khỏi nảy ra một ý tưởng táo bạo, trong lúc y đang cân nhắc xem phải liên hệ Lâm Nhiễm thế nào để cậu ta không cảm thấy quá đột ngột, thì Lục Chỉ đến gõ cửa.

“Nghĩ đi nghĩ lại thì, có chuyện này em không thể không nói thẳng với anh.”

“Được, em giấu anh làm chuyện gì rồi?” Đối với những hành vi tùy hứng của Lục Chỉ, Cố Kinh Bạch đã bắt đầu chết lặng. Thậm chí khi Lục Chỉ tự dưng chủ động báo cáo, y còn có cảm giác vui mừng. Nếu lần sau có thể bàn bạc với y trước khi làm thì càng tốt.

“Em còn chưa kịp làm mà.”

“!!!” Ủa, cậu ta chủ động tiến bộ rồi này!!

[Hết chương 38]