Tang Thi Vương sáng suốt nhất thế gian
(Edit: Mèo Bay/Beta: Andy/Do not reup)
—
Cuối cùng Cố Kinh Bạch vẫn phải chấp nhận hiện thực, không giãy giụa chuyện giấc ngủ tự do hay không tự do nữa, y đi vào thư phòng nhỏ của khách sạn, theo sau là ánh mặt trời ban sớm, rồi mở quang não đang được ngụy trang thành sổ ghi chép ra, bắt đầu nghiên cứu việc học hành và nghề nghiệp tương lai của Cố Kinh.
Trước tiên phải kiểm kê tài sản hiện có của Cố Kinh, xác định xem trong tay mình có bao nhiêu vốn khởi điểm.
Sau đó hiểu rõ thêm về vòng quan hệ giao thiệp của Cố Kinh, học lực và kinh nghiệm công tác, khoanh vùng phạm trù nghề nghiệp có thể lựa chọn.
Cuối cùng xem lướt qua một chút bối cảnh phát triển khoa học kỹ thuật của [Thế giới nhỏ 1314], triển khai thăm dò các quy tắc giới hạn, xác định cái gì có thể làm còn cái gì không thể làm.
Cố Kinh là một tên nhóc nhà giàu tiêu chuẩn, được cha mẹ thương, được anh cả chiều, học đại học ngành nghệ thuật, sau khi tốt nghiệp theo mẹ làm Phó hội trưởng dưới danh nghĩa của một quỹ từ thiện. Bề ngoài không tồi, tính cách rất tốt, không ham mê mấy thứ bất lương, ngược lại còn mang một chút khí chất đa sầu đa cảm của người làm nghệ thuật, từ nhỏ đến lớn được người khác theo đuổi không ít, xem như là một tờ cổ phiếu* cao cấp.
(*Nguyên gốc là 绩优股, cổ phiếu blue–chip, chỉ cổ phiếu của những công ty có tiếng tăm, có doanh thu ổn định và không có nợ quá mức cho phép)
Có thể nói là nhóc Alpha làm cho mọi người bớt lo nhất trong giới hào môn, không có dã tâm gì, hơn nữa lại là người thừa kế đã định của gia tộc.
Nhắc đến Cố Kinh, giới hào môn không một ai là không khen một câu xử sự lễ độ, công tử văn nhã.
Cũng coi như là một nam thần trẻ tuổi.
Nhưng mà đáng tiếc, một nam thần như vậy, cho dù là trong tiểu thuyết hay trong phim truyền hình đều cực kỳ giống như được sinh ra chỉ để phục vụ cái thiết lập nhân vật “nam phụ thâm tình”. Ngay từ đầu, anh đã định là đánh không lại tổng tài công trực tiếp nắm giữ cả gia tộc vừa có tiền vừa có quyền hơn anh.
Khụ, thật bất hạnh.
Trêи con đường Cố Kinh Bạch gây dựng sự nghiệp, nếu y không nghe theo nguyện vọng của cố chủ Cố Kinh mà cứ dựa vào cái danh Cố gia, thì không cần biết y làm cái gì, nói chung kết quả đều sẽ rất thuận lợi, tất nhiên chưa biết được có kiếm bộn hay không nhưng ít nhất sẽ không thất thoát đi chỗ khác. Dù vậy y vẫn muốn tôn trọng ý nguyện của Cố Kinh, cắt đứt hoàn toàn với gia tộc để học cách tự mình xoay sở…
Chỉ có điều, thật sự không phải là Cố Kinh Bạch khó tính, nhưng cái người tên Cố Kinh này chính là kiểu “chả làm được trò trống gì cho đời, kỹ năng đốt tiền thì luôn xếp hạng nhất”.
Còn một chỗ bị hạn chế nữa, đó là Cố Kinh Bạch không thể hoàn toàn vứt bỏ thiết lập tính cách và giới hạn năng lực của Cố Kinh, dùng những hiểu biết về thương mại ở không gian mười chiều để kiếm lời trong thế giới nhỏ. Cục quản lý tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này, trừ phi nhiệm vụ cần hắn phải diễn vai một con cá sấu tài chính hùng mạnh. Kỳ thực chỉ cần hơi nghĩ một chút là có thể suy đoán ra, nhân viên Cục quản lý nếu muốn sử dụng đạo cụ vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật hiện có thì chỉ cần không ngừng viết báo cáo nộp lên trêи, nhưng phương thức này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cục diện kinh tế ở thế giới nhỏ, thế nên là đừng có mơ.
“Dù sao các anh cũng chỉ là người thi hành nhiệm vụ của cố chủ, không phải cố vấn quản lý tài sản của cố chủ.” Trợ lý nhỏ AI từng tổng kết chuẩn xác như vậy.
Hơi bất cẩn một chút là có thể cấu thành phạm tội kinh tế, khá giống quan điểm của thời xưa “quan không tranh lợi với dân”. Đương nhiên, chỉ là tương tự, hai bên vẫn là hai khái niệm khác nhau, đừng nhầm lẫn.
Múa quạt mà lại bị mang còng thì sẽ rất khó phát huy hết khả năng.
Cố Kinh Bạch vừa ăn bữa sáng được đưa vào phòng, vừa nỗ lực phác hoạ ra lựa chọn của mình trêи quang não, còn chưa nghĩ ra được gì thì điện thoại di động vang lên.
Người gọi tới không ai khác chính là vai chính Omega thụ.
“Em vừa mới đưa Nhân Nhân đi nhà trẻ.” Trong video Lâm Nhiễm nói như vậy, thần sắc của cậu hơi tiều tụy, dưới mắt một mảng xanh đen, hình như cả đêm không ngủ, cậu quả thật cũng nói thẳng như vậy, “Em nghĩ cả một đêm, cuối cùng vẫn quyết định tìm anh hỏi rõ, coi như là lần cuối cùng em tùy hứng vậy.”
“Em nói đi.” Cố Kinh Bạch nuốt hận buông dao nĩa xuống, cắm vào khăn ăn, y thật sự chỉ muốn ăn một bữa ngon miệng mà thôi.
Nhưng bây giờ bên kia điện thoại di động là “chị em tốt” của y, tối hôm qua đã chịu đả kϊƈɦ rất lớn. Quan hệ giữa hai người còn đang lúng túng, nếu hiện tại y vẫn có thể ăn được thì Cố Kinh có còn là người không?
Lý trí của Cố Kinh Bạch cuối cùng cũng thuyết phục được đam mê ăn uống của y.
Mà Lâm Nhiễm thấy Cố Kinh mất tập trung như vậy, trong lòng cũng đã nguội lạnh hơn nửa, nhưng cậu vẫn không muốn cứ bỏ qua như vậy, dường như từ nơi sâu thẳm có cái gì đó bắt cậu nhất định phải hỏi tiếp, cậu kiên trì nói: “Sau khi về nhà em đã suy nghĩ kĩ càng về quá khứ của chúng ta, đúng thật là anh chưa một lần nào nói với em là anh yêu em, có lẽ là em đã tưởng bở, hiểu lầm ý của anh.”
“Đây không phải lỗi của em.” Cố Kinh Bạch dùng ngữ khí trầm trọng “xin hãy nén bi thương” để trả lời Lâm Nhiễm.
“Nhưng, em, em thật sự rất hỗn loạn. Em đột nhiên nhớ tới chuyện năm năm trước, có lần chúng ta đồng thời nói với nhau rằng mình có chuyện muốn nói, anh còn nhớ không?”
Cố Kinh Bạch ngồi nghiêm chỉnh gật đầu, dùng khăn ăn lau khóe môi, không ngờ chuyện này lại tới sớm như vậy. Y đương nhiên nhớ những phân đoạn quan trọng trong nội dung kịch bản. Năm năm trước, nam phụ Cố Kinh dự định bày tỏ với Omega mà mình thầm mến – Lâm Nhiễm, mà trùng hợp là, hoặc là nói tình tiết máu chó cũ rích login lần thứ hai, Lâm Nhiễm cố tình ngăn cản Cố Kinh mở lời trước, thẳng thắn với anh rằng mình và bá tổng Alpha công đã xảy ra sự cố.
Nghe đâu trong đoạn này, nam diễn viên đóng vai nam phụ Cố Kinh đã cống hiến kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của cả một đời lăn lộn trong giới giải trí, khiến một đống người qua đường khóc như mưa như gió vì nam phụ, còn được liệt vào cái gì mà “Mười ánh mắt khiến lòng người tan nát nhất trong lịch sử màn ảnh nhỏ”.
Trong những video cắt ghép CP đều ưa chuộng sử dụng phân đoạn này.
Bởi vì nó thật sự khiến người ta đau lòng đến rớt nước mắt.
Sau khi nhớ lại khoảng thời gian chung sống cùng Cố Kinh, Lâm Nhiễm đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt vốn giấu ở sâu trong ký ức kia, càng nghĩ càng thấy sai sai. Cậu cũng không biết rốt cuộc mình đang mong đợi cái kết như thế nào, thậm chí còn hoài nghi liệu có phải mình bị điên rồi hay không, bởi vì quá hi vọng rằng chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ mà ảo tưởng rằng ít nhất vào đêm ấy, Cố Kinh đã từng yêu cậu.
Ở trước màn hình lớn trong không gian mười chiều, trợ lý nhỏ AI cười lạnh một tiếng, điên cuồng châm chọc tên cộng sự họ Lục đang tích cực nghiên cứu quyển “Nghiệp vụ thường ngày của tiểu tam”.
“Anh có thấy cảnh này quen quen không?”
“Loài người các anh thật kỳ quái, lúc nào cũng mất đi rồi mới biết quý trọng.”
“Ai bảo cứ thích tỏ ra trâu bò, tự tìm được chết cơ?”
Lục Chỉ không thể không ngắt lời trợ lý nhỏ AI: “Tôi không phải là con người, làm sao tôi biết được con người nghĩ thế nào? Hơn nữa, tình huống của tôi và Lâm Nhiễm không giống nhau, tôi đã sớm thừa nhận là tôi hối hận đến xanh ruột rồi.”
Mục tiêu làm việc của Lục Chỉ luôn rất rõ ràng, đã quyết cái gì thì sẽ không bị vật ngoài thân mê hoặc. Ví dụ như thuở niên thiếu một lòng muốn nổi bật hơn người mà kiếm cả đống tiền, ít nhất không phải hoảng loạn chuyện bất cứ lúc nào có thể chết đói, sau khi biến thành tang thi, mục tiêu chính là trở thành quý ngài tang thi số một thế giới, mà sau khi gặp phải Cố Kinh Bạch, hắn lại chỉ muốn nói chuyện yêu đương.
Trợ lý nhỏ AI: “… Ừ, hai người không giống nhau, so với cậu ta anh còn mặt dày hơn nhiều.”
“Tôi cần mặt mũi làm gì? Người yêu cũng đã chạy mất rồi.” Lục Chỉ căn bản cảm thấy mặt mũi chẳng đáng giá mấy đồng, đã làm ăn rồi thì không thể làm mình làm mẩy, lúc còn là tang thi hay lúc theo đuổi người ta đều như vậy, “Cậu có biết khi nói chuyện yêu đương quan trọng nhất là cái gì không?”
“Đương nhiên biết, là tín nhiệm, là tôn trọng, là thẳng thắn.” Trợ lý nhỏ AI là cộng sự hợp tác ăn ý nhiều năm của Cố Kinh Bạch nên cũng lây nhiễm tư tưởng của người xuất thân từ gia đình đảng viên.
“Không, là nói chuyện trực tiếp.” Tâm trạng của Lục Chỉ lúc nói về đề tài này so với lúc trước thoải mái hơn nhiều. Ở giai đoạn này hắn chỉ muốn hoàn thành một mục tiêu nhỏ, chính là làm sao để Cố Kinh Bạch nguyện ý nói chuyện với hắn.
Lục Chỉ cũng không phải đồ ngu, không phải trợ lý nhỏ AI nói cái gì hắn cũng tin. Hôm qua, sau khi trợ lý nhỏ nói với hắn rằng Cố Kinh Bạch sống chung với một người tên Tuyết Mãn, hắn tìm đến đám người là nhân viên lâu năm trong Cục. Kết quả, đúng là có không ít người biết Tuyết Mãn nhà trưởng phòng Cố. Lục Chỉ càng nghe càng hoảng sợ.
“Tuyết Mãn? À, là Tuyết Mãn mà trưởng phòng Cố yêu nhất nhà ấy hả?”
“Tôi thường xuyên thấy cậu ấy mua mấy món đồ ăn vặt đắt đỏ cho Tuyết Mãn, uầy, ăn còn sướиɠ hơn cả tôi.”
“Nếu không phải trong Cục có quy định thì chắc chắn ngày nào trưởng phòng Cố cũng mang Tuyết Mãn đi làm.”
Đúng là có người tên Tuyết Mãn này, khá được sủng ái, nhưng quan trọng nhất là, kẻ kia chưa từng có lịch sử đen tối tìm đường chết với Cố Kinh Bạch.
Lục Chỉ sâu sắc hiểu rõ thế nào là phận làm tiểu tam, muốn tranh sủng đạp đổ chính thất cũng phải chờ sau khi Cố Kinh Bạch nguyện ý đáp lại hắn mới có thể triển khai bước tiếp theo được.
Hắn là Tang Thi Vương sáng suốt nhất trêи thế gian này.
Trợ lý nhỏ AI cho dù có muốn lảm nhảm nhiều hơn nữa thì cũng chỉ có một cái miệng, không thể nói thêm được nữa.
Trêи màn hình lớn, Cố Kinh Bạch cũng đã chuẩn bị xong lời giải thích, nói với Lâm Nhiễm ở bên kia video: “Chúng ta đồng thời có lời muốn nói, anh đã để em nói trước.”
“Đúng thế.” Lâm Nhiễm suy nghĩ suốt một đêm, ấn tượng khắc sâu.
“Em nói em yêu người ta, tuy rằng người kia có chút cuồng khống chế, ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu hơi dư thừa, nhưng hắn là mối tình đầu của em, lúc đó em muốn thử nỗ lực xem có thể thay đổi được đối phương hay không. Đó là lần đầu tiên em nói em thích ai, thời khắc then chốt như vậy anh sao có thể làm em cụt hứng được? Cho nên khi ấy anh không mở miệng.”
“Vậy lúc đó anh muốn nói cái gì?”
“Người mà anh thầm mến, hôm đó… đã qua đời.”
Điện thoại di động của Lâm Nhiễm rơi bộp xuống đất, cậu vội vội vàng vàng muốn nhặt lên nhưng thử mấy lần vẫn không nhặt được, giống như điện thoại không muốn trở về bên cạnh cậu vậy. Chẳng biết vì nguyên do gì, cậu đột nhiên cảm thấy thất vọng, cảm thấy những ảo tưởng của mình thật là buồn cười. Rõ ràng không thể trở về như trước nhưng vẫn không muốn từ bỏ. Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao lại biến thành như vậy chứ?
Rõ ràng… Cố Kinh đưa ra một lời giải thích cực kỳ hợp tình hợp lý, chân thực hơn nhiều so với vọng tưởng mà cậu ôm ấp mong đợi.
Cố Kinh là một người bạn rất chu đáo, cậu vẫn luôn biết rõ điều đó mà? Mấy năm nay cũng không phải là cậu chưa từng cảm thấy hổ thẹn vì mình cứ “chiếm tiện nghi” của bạn tốt, nhưng lần nào cũng bị Cố Kinh chặn lời, hoặc có lẽ thực ra chính cậu mới là kẻ lưu luyến sự dịu dàng kia.
Lâm Nhiễm cũng không phải là không có tiền, trước khi sinh Nhân Nhân, cậu ta tốt xấu gì cũng từng có địa vị cao trong giới giải trí.
Nói cho cùng, cậu hoàn toàn không xứng làm một người bạn, cứ chăm chăm đắm chìm trong tình yêu của mình. Cho đến khi đột nhiên tỉnh táo lại mới phát hiện, tình yêu không còn, tình bạn cũng mất.
Ngày đó Cố Kinh đau thương như vậy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc, nhưng cuối cùng cũng chỉ mỉm cười chúc phúc cho cậu. Nếu như cậu bớt để ý bản thân một chút, nếu như cậu quan tâm bạn thân của mình thêm một chút thì đã không bỏ qua những biến cố mà Cố Kinh phải chịu đựng lúc đó. Đáng tiếc là không có nếu như.
“Em biết rồi. Xin lỗi vì đã mang đến cho anh nhiều phiền toái như vậy.” Cuối cùng Lâm Nhiễm cũng nhặt được điện thoại lên, dù thấy hơi xấu hổ nhưng cậu vẫn kiên trì nói nốt lời muốn nói, “Anh cứ về đi, đây là nhà của anh, em với Nhân Nhân sẽ mau chóng chuyển đi.”
“Không vội, hai người cứ từ từ, dù sao anh cũng vẫn là cha nuôi của Nhân Nhân mà.”
Ý tứ lời này chính là không định giữ lại, dù giả vờ khách khí cũng không, kiểu một đao chặt đứt rất phù hợp với phong cách làm việc trước nay của Cố Kinh Bạch, tuyệt đối không dây dưa dài dòng, việc phải quyết đoán thì không thể không quyết đoán.
Ảo tưởng của Lâm Nhiễm hoàn toàn vỡ tan, cậu vội vàng cúp điện thoại.
Thanh tiến độ nhiệm vụ bay vút một phát qua hơn một nửa khiến Cố Kinh Bạch bất ngờ. Không ngờ giải quyết vai chính thụ dễ dàng như vậy, thế này thì chẳng phải chỉ cần khiến vai chính công tin tưởng rằng y không yêu Lâm Nhiễm nữa là có thể trở lại không gian mười chiều rồi sao?
Ngay lúc Cố Kinh Bạch đang xuýt xoa thế giới này sao lại tốt bụng như vậy thì định luật Murphy* chầm chậm lăn đến.
(*Vào năm 1949, Edward Murphy (một kỹ sư của lực lượng không quân Mỹ) đã đề xuất một “định luật” về vận xui mang tên ông. Nội dung của định luật này là: “Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó chắc chắn sẽ xảy ra.”)
Trêи quang não vang lên tiếng cảnh báo khẩn cấp, một màu đỏ bắt mắt xuất hiện, đậm hơn và đáng sợ hơn nhiều so với lúc ở thế giới nhỏ trước đó.
Là tín hiệu cảnh báo rằng thế giới nhỏ này sắp tiêu tùng rồi.
“?!!!” Xảy ra chuyện gì vậy?! Cố Kinh Bạch không thể tin nổi nghĩ, không lẽ là chỉ vì mình hoàn toàn cự tuyệt vai chính thụ? Không phải chứ? Không lẽ Lâm Nhiễm là nhân vật trụ cột của thế giới này?
Nhân vật trụ cột, ý theo mặt chữ, khi một thế giới nhỏ ra đời, ý chí tồn tại của thế giới sẽ xoay quanh “đứa con của trời”, từ điểm bắt đầu cho đến khi kết thúc, một khi “đứa con của trời” chết sớm hoặc chệch khỏi vận mệnh ban đầu thì thế giới nhỏ sẽ tiêu đời. Nhưng mà dạng nhân vật trụ cột này rất hiếm khi xuất hiện, ví dụ như ở thế giới trước của Chương Thiên, cho dù Chương Thiên có chết thì cũng sẽ không xảy ra tình trạng toàn thế giới sụp đổ. Bởi vậy mới nói, không phải ai cũng được trời cao ưu ái.
Đến cả Chương Thiên đã vất vả như vậy rồi mà vẫn chưa được chọn mặt gửi vàng, đúng là thê thảm.
Trợ lý nhỏ AI login rất đúng lúc: [Xác nhận có xuất hiện nhân vật trụ cột, nhưng không phải Lâm Nhiễm, ít nhất là không phải do chuyện tình cảm của cậu ta gặp trắc trở mà thế giới này gặp chuyện lớn như vậy.]
Trợ lý nhỏ AI: [Thời gian không đủ để giải thích, em sẽ xâm nhập vào thế giới nhỏ này để chỉ dẫn cho anh.]
Trợ lý nhỏ AI: [Anh xuống lái xe đi, chúng ta vừa đi vừa nói.]
Xe của Cố Kinh không giống với tính cách của chủ nhân cho lắm, là một chiếc Lamborghini siêu bắt mắt, mẫu màu trắng, loại mới nhất, là quà sinh nhật của anh trai Cố Trầm tặng. Dù Cố Kinh chẳng hề thích kiểu dáng quá gây chú ý kia nhưng anh vẫn rất quý cái xe này, bởi vì đây là quà anh trai tặng.
Theo hướng dẫn của trợ lý nhỏ AI, Cố Kinh Bạch phóng như chớp, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bệnh viện số 1 của thành phố A.
Y tìm được đội ngũ bác sĩ cấp cứu đang sốt ruột hoảng loạn vì mãi mà vẫn không liên lạc được với người nhà bệnh nhân.
“Tôi là bạn của Hoắc Chi Trĩ, cậu ta có ở đây không?”
“Ai cơ?”
Cố Kinh Bạch lấy bức ảnh mà trợ lý nhỏ AI đã kịp thời tải vào điện thoại di động cho y: “Là người này. Lúc đó cậu ta hẳn là đang lái một chiếc Koenigsegg màu đen, tôi nhìn trêи tin tức có một chiếc Koenigsegg gặp phải tai nạn nghiêm trọng, người đã được đưa đến bệnh viện số 1, toàn bộ thành phố A không có nhiều Koenigsegg, tôi nghi ngờ người gặp nạn là một người bạn Omega của tôi.”
“Trời ạ, đúng đúng đúng, chính là cậu ấy, điện thoại di động của cậu ấy bị hỏng lúc gặp tai nạn, chúng tôi cũng không tìm được bất kỳ thông tin gì trêи người cậu ấy để xác định thân phận. Cảnh sát đã gọi rất nhiều nơi nhưng vẫn không liên lạc được với gia đình. Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng có người quen của cậu ấy đến.”
“Tình huống bây giờ của cậu ta thế nào?”
“Nói thật là không tốt lắm.” Bác sĩ giao cho Cố Kinh Bạch một ít giấy tờ đồng ý phẫu thuật, “Chúng tôi cần người nhà đồng ý ký tên vào giấy cam đoan thì mới có thể thực hiện cuộc phẫu thuật này, bởi vì lần phẫu thuật này có khả năng gặp nguy hiểm quá lớn. Nhưng cá nhân tôi kiến nghị ca phẫu thuật này nhất định phải làm càng nhanh càng tốt.” Hiện tại trong bệnh viện chỉ có thể sơ cứu đơn giản, đối với người bệnh rất bất lợi.
“Xin bác sĩ nhất định hãy cứu sống cậu ấy, dù là bao nhiêu tiền, dù là cần điều kiện chữa bệnh thế nào.” Vấn đề duy nhất của Cố Kinh Bạch là y không phải người nhà, “Tôi sẽ mau chóng liên lạc với người nhà của cậu ấy, kể cả có xảy ra bất trắc gì tôi cũng có thể gánh chịu một mình. Bây giờ phẫu thuật luôn đi.”
“Nhưng, nhưng mà…” Người của bệnh viện cũng khó xử, không phải họ không muốn cứu người, nhưng trước kia thật sự đã gặp phải quá nhiều kẻ cố tình gây sự.
Có thể lái được Koenigsegg, vừa nhìn đã biết là người có bối cảnh không nhỏ, lại còn là ca phẫu thuật nguy hiểm như vậy, bọn họ càng không dám gánh vác trách nhiệm. Bởi vì một khi phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những náo loạn mà bọn họ nhận lấy chắc chắn sẽ không phải ở mức bình thường.
Cố Kinh Bạch thực sự bất lực, mọi người đều là người làm công ăn lương, y rất hiểu lý do khiến bác sĩ khó xử.
Nhưng…
Cái tên nhân vật phản diện ác độc Hoắc Chi Trĩ này nhất định phải sống, bởi vì cậu ta là một nhân vật quan trọng. Cố Kinh Bạch không biết nhân vật phản diện ác độc gặp phải tai nạn giao thông thế nào, cũng không hiểu tại sao cái chết của một nhân vật phản diện ác độc lại khiến thế giới nhỏ tan nát. Hiện tại y không thể để ý quá nhiều, chỉ có thể nói: “Tôi là Alpha của cậu ấy, tuy chúng tôi chưa kết hôn nhưng lấy thân phận con trai thứ hai của Cố gia và con trai độc nhất của Hoắc gia cũng đủ để mọi người áp dụng điều lệ đặc thù rồi chứ?”
Mặc dù xã hội hiện đại không còn chú ý đến việc ai là Alpha của ai, ai là Omega của ai như trước nhưng nếu nhắc tới huyết thống hào môn thì vẫn có chút đặc quyền.
Ví dụ như khi gặp phải tình huống này, cho dù biết rõ Cố Kinh có thể không có quan hệ gì với người gặp nạn thì cũng chẳng sao. Vì phải cứu người nên Cố Kinh mới muốn bệnh viện áp dụng điều lệ đặc thù, trêи lý thuyết, bệnh viện có thể cho phép Cố Kinh dưới thân phận là Alpha của Hoắc Chi Trĩ ký vào giấy cam đoan. Đương nhiên, sau đó xảy ra bắt trắc gì thì đấy là trách nhiệm của Cố Kinh.
Ký tên giao tiền xong, trợ lý nhỏ AI đã đi trước một bước, lợi dụng thân phận hào môn của Cố Kinh để liên lạc với đội ngũ y bác sĩ nổi tiếng nhất, cũng lấy tốc độ nhanh nhất để đưa họ đến bệnh viện.
Vì ca phẫu thuật này rất nguy hiểm, phải gia tăng một chút đảm bảo, đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra.
Cố Kinh Bạch ngồi ở ngoài phòng chờ, gọi cho anh trai Cố Trầm: “Anh, em sẽ giải thích với anh sau, thế nhưng hiện tại anh có thể giúp em liên lạc với gia chủ Hoắc gia trước được không? Chính là cha mẹ của Hoắc Chi Trĩ.”
Muốn liên hệ được với vợ chồng Hoắc gia không phải dễ, Cố Kinh Bạch cũng chẳng còn cách nào. Y vốn còn muốn dựa theo ý nguyện của Cố Kinh, không đi làm phiền người trong nhà, nhưng trợ lý nhỏ AI đã phân tích qua, vòng quan hệ của Cố Kinh nhìn chung toàn là loại phú nhị đại không có thực quyền gì giống anh ta, hỏi qua hỏi lại cuối cùng kiểu gì cũng kinh động đến Cố gia, đến lúc ấy sẽ càng phải giải thích nhiều chuyện hơn, không bằng trực tiếp nhờ anh trai giúp ngay từ đầu.
Cố đại ca giúp đỡ rất tận lực, tuy rằng anh có một bụng câu hỏi muốn nói với em trai, vốn định hôm nay họp xong sẽ đi tìm em trai nói chuyện một lúc, nhưng sau khi nghe được chuyện em trai nhờ vả, anh vẫn ưu tiên hỗ trợ trước.
“Anh sẽ tìm người nhà Hoắc gia nhanh nhất có thể và bảo bọn họ liên hệ lại với em.”
Hiệu suất của Cố đại ca đúng là kinh người, chưa đến mười phút sau, Cố Kinh Bạch đã nhận được một cuộc điện thoại từ cha của Hoắc Chi Trĩ.
Hoắc tổng lúc này còn đang thảnh thơi trêи biển rộng, hưởng thụ du thuyền mình mới mua, dùng điện thoại bình thường căn bản không liên lạc được với ông, ông phải lấy điện thoại vệ tinh gọi cho Cố Kinh Bạch: “Có chuyện gì?”
“Bác Hoắc, những lời cháu sắp nói hoàn toàn không phải nói đùa, tình hình cụ thể cháu sẽ chờ bác trở về rồi
giải thích trực tiếp với bác sau. Hiện tại, cháu mong bác có thể tin tưởng cháu, dùng tốc độ nhanh nhất quay về thành phố A, Hoắc Chi Trĩ gặp tai nạn giao thông, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ cháu đang ngồi ngoài phòng giải phẫu của bệnh viện số 1.”
“!!!”
Một lát sau, Cố Kinh Bạch nói lại những lời tương tự với Hoắc phu nhân – người đang quấn quít với tiểu thịt tươi ở trêи một hòn đảo tư nhân hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Phản ứng của hai vợ chồng đều giống nhau, khϊế͙p͙ sợ, khó chịu, ra sức mắng chửi người kia không phải người, thời điểm con trai cần nhất lại biệt tăm đến hơi rắm cũng chẳng thấy đâu, cuối cùng mới dùng hết sức lực lễ phép cám ơn Cố Kinh. Cái ơn lớn thế này không lời nào cảm tạ hết nổi, sau khi bọn họ biểu đạt hết tâm ý mới quyết định việc quan trọng nhất hiện giờ là về nước càng nhanh càng tốt.
Sau khi Cố Kinh Bạch có được giấy ủy thác hợp pháp của hai người mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống dành chút thời gian xem xét cách giải quyết tình huống bất ngờ này.
Cố Kinh Bạch nói với trợ lý nhỏ AI: [Giúp anh liên hệ với biên kịch của “Chạy Mau Đi Mommy Đại Minh Tinh”, là người thực sự viết kịch bản ban đầu ấy, không phải biên kịch của đoàn phim trêи danh nghĩa kia, anh cảm thấy phải nói chuyện với người đó một chút.]
Thế giới này rõ ràng không phải là sản phẩm phái sinh của bộ phim truyền hình máu chó mô típ cũ rích kia.
Ngay từ thời điểm nam phụ Cố Kinh bắt đầu xuất hiện ở không gian mười chiều, Cố Kinh Bạch còn tưởng rằng phản ứng của Cố Kinh chỉ là hệ quả của cái logic “thiết lập nhân vật trước sau như một” do thế giới nhỏ áp đặt. Dù nghĩ kiểu gì đi nữa thì người như Cố Kinh cũng không thể vì tình mà không đoái hoài đến người nhà.
Nhưng bây giờ chỉ một vụ tai nạn xe cộ của một nhân vật phản diện ác độc lại có thể ảnh hưởng đến sự sống còn của cả thế giới nhỏ, điều này không thể giải thích bằng cái logic kia được nữa.
Đằng sau nhất định có chuyện gì đó mà Cố Kinh Bạch không biết.
Thật mệt đầu.
Vốn tưởng rằng đến thế giới nhỏ này rồi có thể hơi hơi thả lỏng một chút, coi như là nghỉ bù cho những ngày thức đêm thức khuya làm việc, ai mà ngờ rằng vừa đến đã phải đối mặt với cục diện vướng tay vướng chân như vậy.
Cố Kinh Bạch vừa sửa sang lại lời giải thích để nói với người ngoài, vừa tìm kiếm sự hỗ trợ từ trợ lý nhỏ AI: [Nếu như, anh là nói nếu như, không cứu sống được Hoắc Chi Trĩ, anh có thể khởi động quyền hạn cứu thế ở mức độ nào?]
Trợ lý nhỏ AI cũng đã nghĩ tới trường hợp cuối, trả lời Cố Kinh Bạch: [Anh không thể sử dụng các loại thuốc cấm để cải tử hoàn sinh, nhưng có thể dùng khoang cấp cứu của không gian mười chiều.]
Cố Kinh Bạch hỏi thêm: [Nếu như vẫn không cứu được?] Khoang cấp cứu cũng không phải vạn năng.
Trợ lý nhỏ AI: [Em sẽ giúp anh nộp đơn yêu cầu sự hỗ trợ của Cục quản lý. Nhưng kể cả sau khi có nhân viên tới thay thế Hoắc Chi Trĩ thì em cũng không thể bảo đảm được thế giới này sẽ không bị sụp đổ.]
Nhân vật trụ cột là nhân vật rất đặc biệt và nhạy cảm.
Cố Kinh Bạch: [Đấy chỉ là phương án dự phòng nhưng em cứ làm đi, tạm thời trước mắt anh sẽ cố gắng dùng hết khả năng của mình để cứu sống Hoắc Chi Trĩ.]
Cố Kinh Bạch đã phái camera ẩn đi tìm hiểu, vấn đề lớn nhất của Hoắc Chi Trĩ thực ra không phải liên quan đến thương thế do tai nạn xe cộ mà là ý thức của cậu ta muốn chết, không còn ý chí muốn sống. Có trời mới biết cái tên nhân vật phản diện ác độc này đã xảy ra chuyện gì. Cố Kinh Bạch hận không thể gọi Lâm Nhiễm đến trước giường bệnh kϊƈɦ thích Hoắc Chi Trĩ một chút, xem thử xem nhân vật phản diện ác độc này liệu có bị vai chính thụ mà cậu ta ghét nhất chọc tức đến bật dậy hay không.
Lục Chỉ ngồi trước màn hình lớn, trong đầu nảy ra một suy nghĩ lớn mật.
—
Đến buổi chiều, Cố Kinh Bạch không biết rốt cuộc là biện pháp nào đã có tác dụng, trái tim vốn đã ngừng đập của Hoắc Chi Trĩ đã có nhịp tim trở lại, yếu ớt nhưng kiên định.
*** Hết chương 31