Chỉ Có Thể Mang Anh Cất Vào Tim!

Chương 4: Sinh nhật vũ tiền hạo (1)




* * *

Giờ ra chơi - tại canteen , tiếng bước chân dồn dập , tiếng nói chuyện vui vẻ , cười đùa với nhau của các học sinh nam lẫn nữ làm không khí nơi đây thật là nhộn nhịp .

Nhưng hình như đa số cuộc nói chuyện đều là bàn tán về Yến Dương - nhân vật đang 'hot' trong trường , vì được nhận một hình phạt rất là đặc biệt , đó là dạy học cho lớp 10A3 .

Yến Dương đi vào canteen,nó cố ý đi thật nhanh để không ai để ý , lựa chọn một bàn trống chỗ tối tăm nhất , đặt đĩa thức ăn xuống bàn , và đem theo cả laptop đựng trong balo trên lưng để làm việc . Thực sự có rất nhiều việc nó phải làm , lúc nãy trong giờ học nó mới chỉ khởi động công việc , bây giờ mới chính thức bắt đầu quá trình .

Ngày mai phải dạy học cho lớp rồi , nên thực sự nó rất lo lắng sẽ không có đủ thời gian làm nốt phần việc , đành phải cấp tốc làm cho xong hôm nay vậy . Tuyết Như thì bận bịu rất nhiều thứ , không giỏi về phần hack nên đành để nó làm thay cô .

Nó loay hoay mãi trên bàn phím laptop , khuôn mặt căng thẳng cẩn thận từng chút một , vì nếu sơ ý quên một chữ cái thì mọi dữ liệu thu thập được sẽ biến mất ngay lập tức , nhiệm vụ rất quan trọng nên nó chẳng thể nào vừa ăn vừa làm , nó đang cố gắng để hack được máy chủ của phòng bảo mật công ty họ Huỳnh , một bộ phận quan trọng mấu chốt trong công ty .

Đang thực hiện thì Yến Dương bỗng nhận được một tin nhắn mới , tiếng rung của Iphone làm nó bừng tỉnh , vội vàng nhấn Stop trong laptop , rồi mới yên tâm tạm dừng hack để mở khóa màn hình điện thoại đọc tin nhắn . Là tin của Tuyết Như , dòng chữ nhỏ hiện ra trong mắt nó , nó lẩm bẩm đọc :

''Mày đã hack xong chưa vậy ? ''

''Còn một chút . '' _ Nó nhanh chóng trả lời tin nhắn , rồi tay lại gõ gõ trên laptop tiếp tục quá trình hack của mình , đôi mắt lạnh tanh nhìn hàng dữ liệu chạy nhanh , ma trận bằng chữ nhấp nháy rồi một dòng chữ hiện ra :

- Hack xong phần mềm máy chủ .

''Đã xong rồi sao ? '' _ Tuyết Như đứng từ xa theo dõi thái độ của Yến Dương , thấy nó ngồi im , môi nở một nụ cười rạng rỡ thì lúc này mới nhắn tin tiếp cho nó .

- Ừ . Xong . Lát tao sẽ gửi tài liệu hack qua chỗ mày , còn lại mày lo đi . Tao ăn chút đã nha . _ Nó trả lời rồi cất laptop vào ba lô , sau đó lại tiếp tục đợi tin của Tuyết Như .

Tuyết Như hơi nhíu mày , lại nhập tiếp câu mình muốn nói :

- Vũ Hạo đang đến chỗ mày , xóa hết tin nhắn nhé .

Nói rồi , Tuyết Như từ xa nháy mắt với nó , để làm ký hiệu chúc nó làm tốt phần diễn của mình , xong bỏ đi mất , và không ai để ý thái độ của Tuyết Như cả - trừ Anh Thiên đang ngồi một mình đằng kia ...

Cô ta đang tự kỷ gì vậy ?

Nó nhanh chóng xóa sạch tin nhắn của nó với cô trong bộ nhớ máy , rồi thản nhiên giả vờ ăn bánh uống nước thảnh thơi , còn chơi game rất chăm chú trong Iphone .

Nghe tiếng bước chân của Vũ Hạo nhẹ nhàng đi đến , nó ngẩng mặt lên nhìn bóng hình trước mắt , thấy Vũ Hạo cười thân thiện , rồi hỏi nó :

- Anh ngồi đây được không ?

- Tùy . _ Nó lạnh nhạt , đưa tay tắt màn hình Iphone rồi cất máy vào balo , sau đó lại tự nhiên uống một ngụm Pepsi , thái độ thích thú .

Vũ Hạo ngồi xuống , đặt đĩa thức ăn lên bàn , rồi nhìn vào nó , chợt nheo mày nhớ lại chuyện gì :

- Tối qua anh có gọi cho em ... nhưng ... hình như ... là không phải em nhỉ ?

- Tôi biết rõ . _ Nó vẫn bình tĩnh uống Pepsi , ánh mắt coi bộ không coi hắn ra gì , nó đang giả bộ diễn kịch , nên cần phải diễn cho thật giỏi .

Khuôn mặt Vũ Hạo bỗng tối sầm lại trong rất khó coi , đôi lông mày anh vũ chau lại , hắn thở dài , chống cằm làm bộ mệt mỏi , buồn bã :

- Anh thích em như vậy nên mới xin số . Không ngờ ... em làm anh đau lòng quá đi mất .

- Anh đau lòng thì có liên quan tới kinh tế của tôi hả ? _ Nó nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng , xen một tý gì đó khinh thường , rồi lại uống nữa . Nó uống mãi mà không biết chán luôn .

- Cho anh xin số của em đi mà ... _ Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại nhưng lạnh ngắt của nó , dùng ánh mắt cún con ra sức nũng nĩu .

Nó chợt cười thầm , tên sát gái này cũng thật trẻ con quá mà , hắn đang định diễn vở kịch gì đây nữa không biết ?

Nó hất tay hắn ra , đeo balo vào định đi luôn , nhưng lại cười lạnh nói :

- Xin đừng làm tán tỉnh tôi nữa , tôi không hứng thú . Điên thật mà !

Nói xong , nó lại quay đi , thì bị bàn tay mạnh mẽ của hắn kéo lại , hắn cảm thấy thích nó hơn sau câu nói này , vì nó là cô gái đặc biệt nhất hắn từng gặp , cô nào thấy hắn cũng xin số hắn , không cho thì bám dai hơn đĩa , mê mẩn hắn đến cuồng , ảo tưởng hóa điên . Nó thì ...

Thực sự nó làm hắn điên loạn ngay từ lần gặp đầu tiên , một cô gái mạnh mẽ và độc lập .

- Tối nay đi sinh nhật anh nhé !

- Sinh nhật ? _ Yến Dương chợt ngạc nhiên , khựng lại nhớ ra điều gì đó ... À , sinh nhật của hắn trong hồ sơ ghi là hôm nay nhỉ , thế mà quên khuấy mất , nó vẫn cười nhếch :

''Tại sao tôi phải đi ? ''

- Vì ... anh muốn thấy em ... không có em ... sinh nhật cũng không vui được ... _ Hắn vẫn giữ tay nó , vì nó chưa gạt tay hắn ra , mắt hơi buồn khi nghĩ đến cảnh sinh nhật trống trải không có nó , sẽ không vui .

- Để tôi suy nghĩ . _ Nó gật đầu , rồi lại bước đi , nghĩ rằng hắn sẽ không kéo nó lại nữa , liền nhanh chân , tia mừng lộ rõ trên khuôn mặt mờ ám . Chưa kịp đi , lần nữa lại bị tay hắn giữ lấy , hắn đưa nó một tấm danh thiếp , mỉm cười :

- Có số điện thoại của anh trong này , cả địa chỉ biệt thự nữa . Khi nào nghĩ xong thì trả lời anh , hẹn em 19h tối nay nhé .

Song , hắn thả tay nó ra , vẫy chào đi trước , mắt còn nháy nháy đưa tình . Thật là , hắn nghĩ chiêu này có thể làm nó rung động sao ? Sát gái cũng chỉ bằng cách này hả ?

Nó nhìn vào tấm danh thiếp , môi chợt cong lên , cười lạnh lùng :

- Vũ Tiền Hạo , là anh tự chui đầu vào chỗ chết . _ Nó nói thầm , xong cất tấm danh thiếp vào túi rồi nhanh chóng rời khỏi canteen .

* * *

''Tuyết Như , lúc nãy cậu không sao chứ ? '' _ Tuyết Như đang đi dạo sau sân trường , ngọn gió thoáng mắt thổi qua làm tóc cô bay bay , cô chợt nghe một giọng nói ấm áp của chàng trai nào đó .

Cô quay mặt lại , trước mắt là hình ảnh nam tính của Vũ Quốc Khải - em họ của Vũ Tiền Hạo , cậu đang bước tới bên cô , cười rồi vui vẻ hỏi tiếp :

- Sao lại ở đây vậy ?

- Tại vì nơi đây bình yên , mang lại cho mình cảm giác hạnh phúc ... _ Tuyết Như cười , đáp trả câu nói ấy , cô ngồi xuống ghế đá , khẽ vén cọng tóc dính trên khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn , nhưng ánh mắt ánh lên tia độc ác , cô đang tìm cách để tiếp cận Quốc Khải , không ngờ cậu ta tự tìm đến .

Khải nhìn cô , rồi cảm nhận được nỗi lòng của cô , vì cậu cũng giống cô , bình yên với cậu rất là quan trọng , cậu thở nhẹ , mỉm cười :

- Cậu cô đơn lắm hả ?

Cô đang nhìn xung quanh , ánh mắt ngây thơ thưởng thức cảnh đẹp , nghe câu hỏi chợt sững sờ , vì cậu nói trúng tim đen của cô , cô vô cùng ngạc nhiên :

- Quốc Khải ...

- Sao ? Mình nói trúng rồi hả ? _ Quốc Khải cười , làm cho tim cô có chút ấm áp , tại sao lại rung động như thế này ?

- Ưm ... Không có đâu , mình cảm thấy hạnh phúc mà , rất nhiều người quan tâm mình _ Cô gượng gạo nói trong sự cô độc lạnh lẽo , Quốc Khải là người thứ hai nhìn thấu được cô rất cô đơn , người thứ nhất chính là Yến Dương , Yến Dương đã ở cạnh cô suốt bao nhiêu năm rồi ...

Quay lại với Quốc Khải , cô nhìn Quốc Khải , rung động lại nối tiếp , nhưng chợt định thần rồi tự nhủ mình không được xao động trước những người trong vụ mà chủ nhân của vụ việc giao cho .

Quốc Khải vẫn với dáng vẻ mệt mỏi , thấy cô có vẻ buồn , đôi tay không tự chủ định ôm lấy cô , nhưng lại bị lý trí ngăn cản , dù sao làm vậy cũng không nên , muốn cho cô ấy thấy cảm giác không cô đơn nhưng không thể ...

Cậu lại cười nhẹ :

- Tối nay đi sinh nhật anh họ mình không ? _ Hai tay cậu bỏ vào túi quần , dựa vào gốc cây cạnh ghế đá hỏi .

Tuyết Như nhíu mắt lại , nếu là sinh nhật của Tiền Hạo , chắc Yến Dương cũng đi rồi , nhất định cô phải được đến đó , nếu thành công sẽ có thêm nhiều thông tin cần thiết , cô tỏ vẻ ngạc nhiên :

- Anh họ cậu là ai vậy ?

- Vũ Tiền Hạo , hotboy xếp thứ 2 của trường . Cậu không biết sao ? _ Quốc Khải khá bối rối , chắc là do cô ấy mới chuyển vào nên không rõ ....

Thực ra thì Tuyết Như rất rõ .

- À ... Mình mới chuyển tới mà ... _ Tuyết Như cười khì , tay gãi gãi đầu , làm tăng thêm nét đáng yêu , khiến cho Quốc Khải chợt bật cười thích thú , cậu cảm thấy bên Tuyết Như thật là vui vẻ .

- Có đi không đây ? _ Khải hỏi lại .

- Tất nhiên có rồi , mình chỉ sợ anh họ cậu không cho thôi _ Rồi cả hai cùng mỉm cười với nhau , Quốc Khải cảm thấy Tuyết Như là một cô gái tội nghiệp và rất tốt , hiền lành nữa . Tim cậu chợt có chút lỡ nhịp , lòng xôn xao lạ kỳ , đây là lần thứ hai cậu cảm thấy vui như vậy , chỉ nhờ một cô gái ...