Cứ thế bốn năm trôi qua.
Có người từng nói, một người cả đời trải qua nhiều mối tình thì chẳng có gì đáng tự hào, còn một người cả đời chỉ yêu một lần, từ mối tình đầu đi tới kết hôn, đầu bạc răng long mới thực sự là may mắn.
Giây phút này, Hứa Bội cúi đầu nhìn người đàn ông quỳ một gối trước mặt, tay giơ nhẫn khắc tên bọn họ, dịu dàng nhìn cô, tự dưng trong lòng cảm thấy thật kỳ diệu.
Cuộc đời vốn tẻ nhạt của cô không ngờ lại gặp được một chuyện may mắn như vậy.
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Doãn Thiếu Khanh cầu hôn cô.
Lần đầu tiên cầu hôn rơi vào lễ Thất Tịch sau khi cô tốt nghiệp đại học.
Khi đó cô tiếp tục ở lại bệnh viện Đức Chính thực tập, sau khi kết thúc ba tháng thử việc thì được thăng lên làm nhân viên chính thức. Vì muốn nhận được đề cử của trưởng khoa, cô bận rộn đến mức chân không chạm đất, chăm chỉ hoàn thành mọi nhiệm vụ. Có lần đúng lúc vào mùa dịch bệnh, người đến bệnh viện đông như nêm, cô còn chủ động xin tăng ca, số lần gặp Doãn Thiếu Khanh chợt giảm, chẳng nhận ra anh ít khi liên lạc, mỗi lần gọi chỉ trò chuyện được vài câu rồi cúp máy, có vẻ anh cũng đang rất bận.
Sau đó có một ngày, Doãn Thiếu Khanh hỏi cô rằng tối Thất Tịch cô có rảnh không, anh muốn dẫn cô đi ăn.
Đi ăn?
Đương nhiên là cô đồng ý rồi, vả lại những ngày như Thất Tịch là cơ hội để bày tỏ tình cảm, sao có thể bỏ qua chứ?
Vì thế Hứa Bội lật xem lịch trực, thấy mình không phải trực ca tối bèn đồng ý tắp lự. Doãn Thiếu Khanh luôn hỏi cô có chắc chắn đi được không, cô còn vỗ ngực tuyệt đối đảm bảo.
Cuối cùng tối hôm đó, gia đình của một đồng nghiệp đã xảy ra chuyện nên muốn tìm người trực thay ca đêm. Khi trưởng khoa tới hỏi thực tập sinh các cô, Hứa Bội bắt được sóng “Ai làm tôi sẽ đề cử người đó” qua ánh mắt của trưởng khoa, lập tức đứng ra nhận việc. Đợi đến khi sửa lại lịch trực cô mới nhớ ra buổi tối có hẹn với Doãn Thiếu Khanh, tuy nhiên việc này còn liên quan đến sự tồn vong của cô ở Đức Chính, chẳng còn cách nào khác đành phải nhịn đau bỏ qua buổi hẹn hò.
Dù sao cũng chỉ là hẹn hò, sau này có thể đi bù được mà……
Thế nhưng, Hứa Bội không ngờ rằng bản thân đã bỏ lỡ mất buổi cầu hôn mà Doãn Thiếu Khanh đã cẩn thận chuẩn bị gần hai ngày qua.
Tối đó, anh đã bao cả nhà hàng Pháp cao cấp, hoa tươi, rượu vang đỏ, piano cùng với bữa tối phong phú kiểu Pháp. Tất cả đều được chuẩn bị vô cùng hoàn hảo, chỉ thiếu mỗi nữ chính.
Doãn Thiếu Khanh không chờ được sự xuất hiện của cô mà là một cuộc điện thoại xin thất hẹn.
Hứa Bội vẫn nhớ lúc ấy anh đã im lặng rất lâu, cuối cùng lại chẳng nói gì, bình tĩnh nhắc nhở cô chú ý an toàn như mọi khi, nếu gặp chuyện gì thì phải gọi cho anh ngay rồi cúp máy. Nếu sau đó Nick không hẹn cô đi ăn, sung sướng cười nhạo Doãn Thiếu Khanh bị từ chối lời cầu hôn rồi bị cô gặng hỏi kể ra mọi chuyện thì chắc cô vẫn chẳng hay biết gì.
Nói thật, Hứa Bội rất áy náy, cũng rất tiếc nuối, song Doãn Thiếu Khanh không đề cập tới nên cô cũng ngại mặt dày hỏi anh rằng khi nào thì cầu hôn lại…… Cứ thế, chuyện này chưa giải quyết được gì.
Đến lần cầu hôn thứ hai…… Khụ khụ, nhắc lại cũng khá xấu hổ.
Tối hôm đó cô tụ tập đi chơi với đồng nghiệp trong bệnh viện, dù sao cũng toàn là người trẻ nên quẩy hơi high, vỏ bia rượu xếp đầy mặt đất. Tửu lượng của cô không được tốt cho lắm, thua mấy bận thì chẳng chịu được nữa, đành gắng gượng ngồi xuống sô pha gọi điện thoại cho Doãn Thiếu Khanh.
Doãn Thiếu Khanh hỏi han tình hình cụ thể rồi dặn cô ngồi nghỉ một lát, bản thân thì cho dừng cuộc họp, lập tức lái xe từ công ty tới đón cô.
Hứa Bội đã ngà say, trong lúc mơ màng chợt trông thấy Doãn Thiếu Khanh mặc vest đi tới, bế bổng cô lên rồi rời đi, trong lòng còn kiêu ngạo nghĩ rằng bạn trai mình thật là đẹp…… Lần nào cũng đẹp đến mức khiến tim cô loạn nhịp.
Trên đường trở về, cả người cô nóng hầm hập, chẳng biết do tác dụng của cồn hay do thứ gì khác, từ khi Doãn Thiếu Khanh ôm cô lên tầng, Hứa Bội liên tục cọ cọ vào ngực anh, nghịch ngợm như một cô mèo nhỏ, cuối cùng ai đó không thể nhịn được nữa đè cô ra hôn, cứ thế lại diễn ra việc ấy ấy không thể miêu tả……
Hôm sau, Hứa Bội tỉnh lại trong trạng thái bủn rủn cả người, chưa kịp động đậy đã nghe thấy ai kia đang rúc mặt vào cổ cô thở dài: “Cưng à, em đã từ chối anh hai lần rồi đấy…… Người ta đau lòng quá đi mà.”
Hứa Bội ngơ ngác: “Hả? Anh nói với em lúc nào chứ?”
“Tối hôm qua. Em còn bảo anh im miệng, nếu không cho em ngủ thì sẽ đá anh xuống giường……”
Hứa Bội: “……”
Anh…… Anh không biết làm cái gì gì kia…… Mệt như thế nào ư, đương nhiên là cô chẳng muốn nghe gì rồi, bấy giờ chỉ muốn đi ngủ, ai bảo anh lại nói vào lúc đó chứ? Hơn nữa, làm gì có chuyện đá xuống giường, cô còn lâu mới bạo lực như thế, chắc chắn là vì anh cứ bám lấy người ta làm cô tưởng con chó Husky trong nhà lại bò lên giường thôi……
Thực ra lúc này cô rất cần cơ hội được nói chuyện nghiêm túc với Doãn Thiếu Khanh, hiện tại cô chưa muốn kết hôn.
Cô vừa mới làm nhân viên chính thức của bệnh viện Đức Chính không lâu, Hứa Bội muốn tập trung cho sự nghiệp trước, đến khi nào có vị trí vững chắc thì mới tính đến chuyện khác.
Doãn Thiếu Khanh không dị nghị gì, dù sao bọn họ đã sống chung với nhau rồi, cuộc sống chẳng khác nào một đôi vợ chồng son. Việc kết hôn chẳng qua là vì anh muốn cho cô một lời hứa hẹn nghiêm túc mà thôi.
Cô chưa muốn, anh có thể chờ.
Cứ thế…… Chờ tới ngày hôm nay.
Một ngày thứ sáu bình thường, không phải Thất Tịch, không phải Valentine, cũng chẳng phải sinh nhật ai.
Sau khi tan tầm, Doãn Thiếu Khanh không đến đón cô như mọi khi, cũng chẳng báo tối nay có việc gì, chỉ dặn cô về nhà ăn cơm, nói thật, lúc ấy Hứa Bội khá thất vọng.
Nhưng khi cô trở về biệt thự, nhìn thấy con đường trải đầy hoa hồng, đẩy cửa vào nhà, trong sảnh trống trải không bật đèn, song lại có rất nhiều ngọn nến xếp thành hình trái tim, ở giữa có một con số sáng lung linh…… Là “1314”.
Cô lập tức rơi nước mắt.
Hóa ra…… Anh vẫn luôn nhớ.
Hôm nay là ngày thứ 1314 ở bên nhau.
Hứa Bội che miệng, nhìn bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ trong bóng tối đi về phía cô, sau đó quỳ xuống trước mặt cô, giơ cái hộp nhỏ lên, nét mặt đong đầy yêu thương.
Anh nói: “Lấy anh nhé.”
Cô cứ tưởng rằng chỉ mình mình lặng yên để ý, ngờ đâu có một ngày lại biết được còn có một người cũng thấu hiểu cô.
Thật tốt.
Không thể tìm thấy lí do để từ chối.
“Vâng ạ.”
Quãng đời còn lại có anh là cái kết hoàn hảo nhất mà em có thể nghĩ đến.
Hết chương 14