Edit: Mộc
Một người phụ nữ nhờ con thượng vị, kết hôn xong thì không làm gì, chỉ tiêu tiền như nước, hoàn toàn dựa vào chồng để sống qua ngày mà lại có ý định tìm nhà dưới, có nghĩa là hồng hạnh xuất tường, lời nói còn hùng hồn như thế, không biết người nghe có nên vỗ tay vì dũng khí của cô không.
“Phì!”
Những người ngồi ở bàn gần đấy nghe được thật sự không chịu nổi nữa, cuối cùng bật cười. Mục Tích Hi xoay người, bàn bên kia ba nam một nữ, tiếng cười là của một người đàn ông mặc quần áo đắt tiền. Cô ta trách móc: “Các người nghe trộm người khác nói chuyện như vậy thật sự không hay ho gì.”
Tô Dự liếc mắt về hai người đang ngồi nghiêm trang ở bàn mình, trong đầu chỉ hiện lên mấy chữ: ra vẻ lạnh lùng.
“Nghe trộm cái gì chứ, rõ ràng là các cô nói quá to.”
Hai bàn cách nhau một chậu cây lớn, khoảng cách tính ra cũng chỉ bằng một người, đương nhiên là nghe rất rõ, cho nên không phải bọn họ muốn nghe trộm, có trách thì trách các cô đem chuyện riêng tư ra nói ở chỗ công cộng thế này.
Thẩm Nhất Nhất cau mày, sao giọng nói này nghe quen vậy, cô đứng lên nhìn thì thấy Tô Dự cười như trúng số đi tới hỏi thăm mình: “Bạn học Nhất Nhất, đã lâu không gặp.”
Thẩm Nhất Nhất quay đầu đi, thảo nào cô lại thấy quen tai như vậy, hoá ra là bạn thân của chồng mình.
Mục Tích Hi vừa nhìn Tô Dự vừa nhìn Thẩm Nhất Nhất, sau đó hỏi: “Nhất Nhất, hai người quen nhau à, anh ta là bạn học của cậu à?”
Thẩm Nhất Nhất quay người ngồi xuống ghế, vừa định nói đã thấy Vương Phong đứng lên, tỏ ra cung kính: “Tô tổng.”
Vương Phong là một luật sư, mà văn phòng luật cô ta làm việc là của Tô Dự.
Tô Dự cười, “Vương Phong, thì ra cô và Nhất Nhất là bạn à, sao không thấy cô nói tới bao giờ?”
Hỏi vậy chứ thật ra anh ta cũng không cần Vương Phong trả lời, nói xong đã ngay lập tức nhìn sang Thẩm Nhất Nhất: “Nhất Nhất à, cuối cùng cô cũng không chơi cùng đám bà già bốn mươi, năm mươi kia nữa, tôi nghĩ chồng cô chắc là rất vui mừng.”
Anh ta cũng không hiểu sao Thẩm Nhất Nhất lại thích chơi mạt chược với một đám phụ nữ trung niên, hơn nữa mười lần chơi thì chín lần thua. Năm ấy nghe được tin này anh ta còn chế giễu với chồng cô là cô không giống người thường.
Thẩm Nhất Nhất tỏ rõ thái độ không muốn trả lời.
Tô Dự phóng khoáng không thèm so đo, vẻ mặt xấu xa gọi người phía sau: “Tắc Hữu, cậu ngồi nghe lâu thế rồi mà không định lên tiếng với vợ mình à?” Sau đó cười mập mờ với Thẩm Nhất Nhất: “Nhất Nhất à, tổng giám Trình Bách Chính của Kiến trúc Tinh Ích cũng đang ở đây đấy, có muốn tôi giới thiệu cho cô làm quen không?”
Nghe vậy, Mục Tích Hi há to miệng, lui về phía sau nhìn thoáng qua Thẩm Nhất Nhất đang ngồi cúi đầu, cô ta liếc mắt với Lục Hiểu Nam, xong rồi!
Thẩm Nhất Nhất hùng hồn muốn hồng hạnh xuất tường lại trùng hợp bị chồng cô nghe thấy, trùng hợp hơn nữa là chồng cô còn đang bàn chuyện làm ăn với vị nhà dưới mà cô định tìm kia.
Lục Hiểu Nam không đành lòng nhìn thẳng, đúng là Thẩm Nhất Nhất tự tìm đường chết rồi!
Lúc Tô Dự vừa nghe đến ba chữ Trình Bách Chính thì suýt nữa phun cả nước trong mồm ra ngoài, cái người từng là bạn học này thật đúng là tài tình. Anh ta cười đểu với Thẩm Nhất Nhất, Mục Tích Hi thì vẻ mặt thương cảm, ngay cả Lục Hiểu Nam cũng nổi lên lòng tốt không buông lời độc ác nữa, không biết kết cục của Thẩm Nhất Nhất sẽ thế nào.
Hàng mi cong dày của Thẩm Nhất Nhất che giấu ánh sáng loé lên trong mắt cô, đáy lòng giễu cợt, Vương Phong ơi Vương Phong, không ngờ cô thật sự coi trọng Tả Tắc Hữu. Vừa nghe đến tên anh ta thì vội vàng sửa sang lại tóc tai trang phục, đáng tiếc là không thể tránh được hoả nhãn kim tinh của tôi.
Khung cảnh im lặng trong chốc lát. Thẩm Nhất Nhất trừng mắt với Tô Dự một cái, ưu nhã lấy một cái gương nhỏ trong túi ra kiểm tra lớp trang điểm trên mặt mình, sau khi cất thì đứng lên, đi thẳng qua Tô Dự, dáng vẻ yểu điệu tới cạnh chồng cô.
“Ông xã ~ “
Người chưa đến nhưng tiếng đã tới, giọng nói ngọt ngào điệu đà, âm cuối còn kéo dài, nháy mắt làm Lục Hiểu Nam nổi cả da gà.
Người đàn ông vô cùng đẹp trai khẽ ừ một tiến, hiển nhiên là đã quá quen với việc này.
Thẩm Nhất Nhất quét mắt tới, không ngờ còn một cô gái, đó là em họ của Tô Dự, Tô Yên. Có điều cô cũng không quan tâm, lập tức ngồi xuống cạnh chồng mình, kéo tay anh, làm cánh tay anh chạm nhẹ vào bộ ngực nóng bỏng.
Trong mắt cô tràn đầy tình yêu, giọng nói làm nũng ngọt đến ngấy người: “Ông xã, sao anh lại về sớm thế, còn không nói cho em một tiếng để em đi đón anh…”
Cô đã hoàn toàn coi như mấy lời vừa nói lúc nãy không tồn tại, đương nhiên từ đầu tới đuôi cũng không nhìn Trình Bách Chính lần nào. Thật ra Thẩm Nhất Nhất đang nghĩ ngực của Vương Phong là một cái sân bay, gương mặt thì có khá hơn người qua đường một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, so với cô thì chỉ là một cây gậy trúc, chắc chồng cô không có hứng thú gì đâu.
Mục Tích Hi thấy thế thì vẻ mặt dại ra, Lục Hiểu Nam cũng không chịu đựng nổi, thật không biết sao Thẩm Nhất Nhất có thể coi như không có gì mà làm nũng chồng như thế.
Tô Dự không cam lòng, chạy tới cắt đứt lời Thẩm Nhất Nhất: “Nhất Nhất, vị này chính là Trình Bách Chính.”
Thẩm Nhất Nhất kéo tay chồng mình, nhìn về phía Tô Dự, cười vẻ ngây thơ: “À, anh Tô, đây là bạn của anh à?”
Tô Dự: “…” lại còn dám giả vờ giả vịt với mình, anh ta không tin là không đối phó được với Thẩm Nhất Nhất! Tô Dự vui vẻ nói: “Là bạn của Tắc Hữu, cũng là nhà dưới mà cô vừa nói muốn tìm đấy.”
Thẩm Nhất Nhất tỏ vẻ kinh ngạc: “Anh Tô, nhà dưới cái gì chứ, anh và Tắc Hữu vẫn là anh em tốt, sao anh có thể tuỳ tiện bịa đặt nói xấu tôi, phá hoại tình cảm vợ chồng chúng tôi thế.”
Mục Tích Hi, Vương Phong, Lục Hiểu Nam: “…” Sao Thẩm Nhất Nhất lại không biết xấu hổ như vậy!!!
Nghe thế, ngay cả Tô Yên và Trình Bách Chính đều nhìn về phía Thẩm Nhất Nhất. Thẩm Nhất Nhất vẫn thân thiện tươi cười, chỉ có Tả Tắc Hữu ở bên cạnh thì vẻ mặt không cảm xúc, đương nhiên anh biết Thẩm Nhất Nhất là kiểu người gì.
Tô Dự: “…” Lại còn dám trả đũa anh ta! Tô Dự nửa cười nửa không: “Nhất Nhất à, mọi người đều nghe thấy, cô cũng đừng vọng tưởng giãy chết nữa, nên suy nghĩ xem làm thế nào để giải thích với chồng mình đi.”
Thẩm Nhất Nhất khinh bỉ: “Anh Tô, tôi và chồng tôi sẽ giải thích ở trên giường, còn một người đàn ông như anh lại quan tâm chuyện giường chiếu của vợ chồng người khác, thảo nào anh chỉ kém Tắc Hữu một tuổi, chúng tôi thì đã có đến 3 đứa con mà anh vẫn còn một thân một mình!”
Nói xong lập tức quay mặt đi, vẻ mặt tràn đầy yêu đương nhìn chồng mình, đáng tiếc Tả Tắc Hữu không thu được sóng điện của vợ, Thẩm Nhất Nhất vẫn tiếp tục một mình biểu diễn.
Tô Dự: “…” Anh ta lại bị coi thường rồi, Thẩm Nhất Nhất dám coi thường anh ta! Tô Dự hừ lạnh: “Tôi đây gọi là người đàn ông độc thân hoàng kim, chỉ có đồ ngốc mới bước vào nhà giam hôn nhân sớm.”
Thẩm Nhất Nhất xem thường: “Anh Tô à, anh không lấy được vợ thì đừng dát vàng lên mặt mình như thế, giống chồng tôi mới là người đàn ông thành công, anh có bản lĩnh thì cũng trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu tung bay đi!”
(trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu tung bay: ý chỉ trong nhà vợ cả giữ vững, bên ngoài thì thoải mái với tình nhân)
Tô Dự: “…” Não của Thẩm Nhất Nhất chứa cái gì vậy? Tô Dự hung ác nói: “Cô cũng nên cẩn thận, nhỡ đâu Tắc Hữu gặp được một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp hơn cô thì cô chờ bị bỏ rơi đi!”
Thẩm Nhất Nhất coi thường: “Vậy tôi cũng có con trai rồi, tôi mới 25 tuổi đã có ba đứa con trai nhưng anh 30 tuổi rồi mà quả trứng cũng chẳng có, chắc không phải cái đó của anh không được chứ!”
Tô Dự: “…” Quá nhục nhã rồi, nếu anh ta không đòi lại được danh dự thì anh ta sẽ đổi sang cùng họ với Thẩm Nhất Nhất! Tô Dự cười xuỳ: “Buồn cười, đàn ông chơi bời mà để có con thì chẳng phải là đồ ngu sao?” Đấy là tự gây hoạ cho mình.
Thẩm Nhất Nhất tức giận nói: “Hay lắm, Tô Dự, uống phí Tắc Hữu coi anh là anh em, anh lại chửi anh ấy là đồ ngu đến ba lần. Uống công con tôi coi anh như cha nuôi, đưa đây, mau đưa tiền mừng tuổi của con tôi từ bây giờ cho tới khi nó 18 tuổi ra đây, sau đó anh không cần xuất hiện trước mặt chúng nữa!” Cô vừa nói vừa chìa bàn tay trắng nõn ra.
Tô Dự: “…” Khỉ thật, anh ta đã quên mất Thẩm Nhất Nhất nhờ con thượng vị! Anh ta len lén liếc ông bạn thân, sau đó thấy người kia không nói gì mà nhìn lại, vẻ mặt ‘sao cậu có thể ngu đến nỗi đi tranh cãi với Thẩm Nhất Nhất chứ!’
Tô Dự ho nhẹ một tiếng, vừa định nói chuyện đã bị cắt ngang, Trình Bách Chính ngồi đối diện Tả Tắc Hữu cười nhạt: “Tổng giám đốc Tả, tôi còn có chút việc cần phải đi, chúng ta hẹn lần sau nói chuyện tiếp nhé!”
Tả Tắc Hữu gật đầu: “Được, để tôi tiễn anh ra ngoài.” Nói xong đứng lên, Thẩm Nhất Nhất dừng ba giây suy nghĩ, sau đó quyết định đuổi theo chồng mình.
Chứng kiến màn biểu diễn của Thẩm Nhất Nhất, Lục Hiểu Nam thở dài một hơi: “Cuối cùng mình biết vì sao Thẩm Nhất Nhất có thể làm thiếu phu nhân nhà giàu rồi.”
Da mặt dày đến không có biên giới, không biết sao chồng Thẩm Nhất Nhất chịu được, chắc là coi như không thấy cô ấy! Vừa rồi một câu anh ta cũng không trả lời, có lẽ là chán chẳng buồn để ý Thẩm Nhất Nhất.
Tô Dự liếc mắt với Tô Yên. Tô Yên không nói gì, Tô Dự bĩu môi, sau đó đưa em họ về nhà. Lục Hiểu Nam còn phải trở về chịu mẹ chồng hành hạ, ăn cơm trưa xong Vương Phong cũng phải trở về chuẩn bị cho phiên toà ngày mai, Mục Tích Hi hẹn bạn trai đi dạo phố. Góc nhà hàng lúc nãy còn náo nhiệt như vậy đã trở nên vô cùng yên lặng.
****
“Ông xã, hôm nay anh về sớm vậy có muốn đi thăm ba mẹ và các con luôn không?”
Thẩm Nhất Nhất ngồi vào ghế lái xe của Tả Tắc Hữu, xe mình thì để tái xế lái đi. Tả Tắc Hữu ngồi vào ghế phụ, nghe cô nói thì không buồn mở mắt, “Hôm nay anh mệt rồi, về nhà trước đã, chiều nay em đi trước đi, quà anh mua đã cho người cầm về nhà rồi, em nhớ cầm theo!”
“Em biết rồi ông xã.” Thẩm Nhất Nhất nói xong thì im lặng lái xe, cô là người quan sát rất tốt, sao lại không nhận ra lúc này Tả Tắc Hữu không muốn nói chuyện chứ, nhìn quầng thâm quanh mắt thế kia đương nhiên là cô phải ngoan ngoãn câm miệng rồi.
Trở lại căn biệt thự sang trọng, Tả Tắc Hữu lên thẳng tầng ba, vào phòng tắm rửa rồi nằm lên giường ngủ.
Thẩm Nhất Nhất nhìn đống đồ trong phòng khách, ngoài hành lý của Tả Tắc Hữu thì còn có quà anh mua, cô vừa nhìn vừa bảo người giúp việc: “Chuyển đồ lên phòng ở tầng 2 cho tôi.” Sau đó, cô chán nản đi gọi điện thoại cho mẹ chồng và ngày mai bọn họ sẽ về ăn cơm tối.
“Sao Hữu Nhi lại về sớm thế?”
Nghe mẹ chồng hỏi thế, Thẩm Nhất Nhất nói thầm trong bụng mẹ còn không biết thì sao con biết được, tuy nhiên vẫn cung kính trả lời: “Mẹ à, chắc là công việc xong sớm nên về luôn, chỉ là Tắc Hữu đã ngủ rồi, có lẽ là mệt quá, nếu mẹ muốn biết lý do thì để con gọi anh ấy dậy nói chuyện với mẹ.”
“Không cần không cần, để Hữu Nhi nghỉ ngơi cho thoải mái! Ngày mai mẹ bảo đầu bếp làm thêm vài món ngon mà hai đứa thích, hai đứa phải bồi bổ vào.”
Là cho con trai của mẹ bồi bổ thôi! Cô đâu có cần. Thẩm Nhất Nhất lại giễu thầm, ngoài miệng vẫn tỏ ra vui vẻ: “Vâng, con cảm ơn mẹ.”
Mẹ chồng nói xong liền cúp máy, Thẩm Nhất Nhất nhìn về phía điện thoại, thẫn thờ, phải làm thế nào mới qua được cửa của chồng cô đây?
P/S: Đọc chương này buồn cười vch. Em Nhất Nhất có combo mặt dày và ác mồm nên trận cãi nhau nào cũng win =))