Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng

Chương 7: Bạch nguyệt quang I




Du Tiến Chu ở Thượng Hải đợi hai ngày, rất nhiều bằng hữu biết tin liền rủ Du Tiến Chu đi đón gió tẩy trần. Đám bạn cũ gặp lại cùng nhau uống rượu, ca hát suốt nửa ngày trời. Tiệc tan, mọi người đều trở về quỹ đạo sinh hoạt cá nhân, Du Tiến Chu cầm chìa khóa mà Hạng Tri Lam đưa cho, đứng ở trước cửa nhà, ôm đầu do khi nảy đụng phải cánh cửa, tựa như một bệnh thần kinh.

Lần này trở về tìm Hạng Tri Lam, Du Tiến Chu cũng không che giấu việc bản thân có ý muốn tái hợp lại với Hạng Tri Lam.

Qua nhiều năm như vậy, mọi người đều đã thay đổi rất nhiều, kết hôn sinh con, hói đầu phát tướng… Qua ba mươi tuổi, cái thời cấp ba thiếu niên tràn đầy hăng hái, thật giống như mọi người đều dần dần sa sút tinh thần thành một nam nhân trung niên, có lẽ sau mười mấy năm ai cũng sẽ nhận ra thế giới mà thời thiếu niên tưởng tượng ra so hiện thưc hoàn toàn khác nhau, không có oanh oanh liệt liệt, cũng không có thoải mái chập trùng. Tất cả mọi người đều sẽ như nhau, chậm rãi đi qua một đời người bình thường.

Du Tiến Chu đang đứng ngốc tại một chỗ, lưng dựa vào cửa, trong lúc ngà ngà say vừa suy tư, Hạng Tri Lam nhỏ nhẹ đi tới: “Mới đến à?”

Du Tiến Chu liếc nhìn thời gian, trời đang hừng đông. Du Tiến Chu còn nhớ thời cấp ba, đại học, cũng có lần gặp nhau thế này. Du Tiến Chu nhìn một lúc, kìm lòng không được mỉm cười, phát ra ngữ âm trong quá khứ: “Tới cửa rồi, cậu cũng không tiếp tôi.”

Ngày hôm sau, Du Tiến Chu thức dậy, xoa xoa cái đầu đau ê ẩm do hôm qua uống quá nhiều rượu, Du Tiến Chu theo thói quen với tay lấy điện thoại di động thì thấy trong hộp thư thoại vẫn còn lưu lại đoạn tin nhắn thoại với Hạng Tri Lam, Du Tiến Chu quên mất tối hôm qua bản thân đã làm cái gì, vì thế mở tin nhắn thoại ra, liền nghe được giọng nói của bản thân. Trong lúc nhất thời, Du Tiến Chu bị ngữ khí “hờn dỗi” của chính mình làm cho mặt cứng đờ, liền che mặt ngã xuống ghế salông.

Sau chuyện đó, Hạng Tri Lam thân thiết mà giải thích hai câu, đại ý là công tác rất bận thực sự không phân thân ra được. Du Tiến Chu lúc đó cũng đã đang ngủ, cho nên chưa kịp nói qua.

Buổi sáng mười giờ rưỡi, Du Tiến Chu run rẩy trả lời lại một câu: “Thật xin lỗi… Tối hôm qua tôi uống nhiều rượu.”

Giải quyết xong chuyện của Hạng Tri Lam, Du Tiến Chu mới xem tin nhắn khác. Trong đó điều là tin nhắn do đứa em gái Hoàng Dật Dao gửi tới, hỏi khi nào có thời gian rảnh rỗi.

Hoàng Dật Dao là em gái cùng mẹ khác cha của Du Tiến Chu, khi còn bé rất thân, sau đó Du Tiến Chu và mẹ ra nước ngoài, cùng cha dượng cắt đứt liên lạc, nhưng hai mẹ con vẫn luôn giữ liên lạc thân thiết với đứa em gái này. Chỉ là cha dượng không cho em gái đi tìm mẹ, còn mẹ thì bởi vì bị bệnh nên không thể về nước được, trước khi ra đi trong lòng vẫn tràn đầy tiếc nuối vì không thể gặp lại đứa con gái sau bao năm ra nước ngoài sinh sống.

Du Tiến Chu trả lời: “Gần đây đều có thời gian rảnh, vốn là định đến gặp em trước.”

Đối phương như là đang chờ đợi tin nhắn từ Du Tiến Chu, giây sau liền trả lời: “Quá tốt rồi! Em ngày mốt phải đi xem mắt, anh, anh có thể tới khảo sát giúp em chứ!”

Du Tiến Chu trả lời “Được”, lông mày lại nhíu lại. Cha dượng kia quả nhiên vô lý, Hoàng Dật Dao mới tốt nghiệp được một năm đã bắt đi xem mắt, cũng quá gấp gáp rồi.