Cô gái để quyển sách
trên tay xuống, thương tiếc vỗ vỗ cái lưng nhỏ của cô bé, dịu dàng an ủi nói:
“Hinh Hinh không khóc, coi như Đồng Đồng lấy món đồ chơi của con, con cũng
không thể nói hắn như thế, biết không? Cô giáo giúp con nói với hắn, có được
không?”
“Vâng!” Thanh âm mềm mại
của cô gái nhỏ vang lên, mắt to chớp chớp lã chã chực khóc, lôi kéo cô gái đi tới
nơi vui chơi của nhà trẻ.
Sau buổi trưa là thời
gian hoạt động tự do, những đứa trẻ ở đây lại náo loạn rượt đuổi nhau khắp nơi,
cô gái nhìn bọn nó, môi đỏ mọng tinh xảo cũng không nhịn được giương lên nụ cười.
Trong đám đông, cô tìm được Đồng Đồng theo lời Hinh Hinh nói, cô vội vàng kéo
cô bé ngồi xổm người xuống: “Đồng Đồng.”
Đồng Đồng là một bé
trai xinh đẹp, cậu bé nhìn thấy cô gái bên cạnh Hinh Hinh, cố ý làm cái mặt quỷ:
“Mít ướt, cũng biết đi tố cáo cô giáo sao!”
Lần này, Hinh Hinh uất ức
khóc lớn hơn: “Đồng Đồng là tên khốn kiếp, chỉ biết bắt nạt Hinh Hinh”
“Đồng Đồng.” Cô gái tức
giận trách hắn một tiếng nhưng lại vẫn rất dịu dàng, cô nói với Đồng Đồng: “Mọi
người đều đối xử với nhau rất tốt, tại sao con muốn cướp đồ chơi của Hinh Hinh?
Cô không phải đã nói, con trai phải chăm sóc con gái sao?”
“Nhưng cậu ấy nói mình
là chị gái của con, con phải nghe lời cậu ấy... Con không muốn, con là con
trai! Mới không cần nghe lời con gái.” Đồng Đồng làm như một người đàn ông ngẩng
đầu lên, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Cô gái có chốc lát mất
hồn, tiếp theo đó là một nụ cười tràn ra: “Ừ, Đồng Đồng là con trai, cho nên
làm sao có thể bắt nạt con gái nha! Mặc kệ bạn ấy không phải là chị gái, con
cũng không thể bắt nạt bạn ấy, biết không?”
“Được rồi, được rồi.” Đồng
Đồng bĩu môi, vuốt vuốt đồ chơi trả lại cho Hinh Hinh, nghiêm túc nói: “Sau này
cậu không được nói mình là chị gái! Mình là con trai, cậu phải do mình bảo vệ,
có biết không?”
Hinh Hinh hít hít mũi,
vội vàng gật đầu, giống như chỉ cần có món đồ chơi, cái gì cô bé cũng đồng ý.
Đồng Đồng lúc này mới hả
hê gật đầu một cái, kéo Hinh Hinh qua: “Tốt, vậy mình dẫn cậu đi chơi.” Sau đó,
hai đứa nhỏ lại quấn quýt với nhau.
Cô gái nhìn Đồng Đồng
và Hinh Hinh, đã sớm không còn cảm giác đau lòng nhưng lúc này dường như cô lại
có chút đau đớn.
Không... Cô đã sớm
không còn đau lòng, đau lòng là gì, cô đã sớm quên mất...
“Thiên Vi, phòng làm việc
nói cậu có điện thoại.” Đột nhiên vang lên một tiếng kêu khiến cô gái ngẩn ra,
cô vẫn không nhúc nhích, cho đến khi tiếng kêu vang lên một lần nữa ở phía sau:
“Thiên Vi, Thiên Vi! Cậu có nghe không? Cậu có điện thoại!”
Lúc này, cô mới chậm
rãi đứng dậy quay đầu lại, nhìn về phía người đi tới, thẫn thờ gật đầu một cái.
Thì ra là, thật sự là
đang gọi cô... Đúng rồi, Thẩm Thiên Vi, cô là Thẩm Thiên Vi...
“Alô, Ai vậy? Tôi là Thẩm
Thiên Vi.” Thẩm Thiên Vi ngồi ở trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên, lễ phép
nhẹ nhàng nói.
“Vi Vi, là mẹ.”
Giọng nói ở bên kia khiến
Thẩm Thiên Vi không tự chủ được nâng lên một chút ý cười, giọng nói trở nên êm
ái mà vui vẻ: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Mẹ gọi điện thoại cho
con, con cũng không nhận, hại mẹ cho là con xảy ra chuyện gì rồi... Con có khỏe
không? Con lâu rồi không có về nhà, mẹ với ba đều rất nhớ con, con không còn
thương ba mẹ sao!”
“Làm gì có” Thẩm Thiên
Vi bật cười, nhẹ nói: “Điện thoại di động con để ở phòng làm việc, con ở bên
ngoài mang theo mấy đứa nhỏ đi hoạt động tự do! Gần đây nhà trẻ có việc, con có
chút bận, khi nào rảnh thì con sẽ về.”
Có phải như thế không?
An Vịnh Tâm cũng không lật tẩy cô.
Là thật không rảnh hay
là không muốn về nhà? Kể từ sau chuyện kia, số lần con gái về nhà rất ít, sau
khi có công việc, số lần về nhà chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ai...
“Vi Vi...”
“Vâng?”
An Vịnh Tâm do dự thật
lâu, mới chậm rãi cố ý nhỏ giọng nói: “Chủ nhật tuần này, Thiên Dục sẽ trở về,
con có muốn cùng chúng ta đi đón hắn không?”
Thật lâu sau, Thẩm
Thiên Vi cũng không lên tiếng, cô chỉ lẳng lặng đứng đó, ngón tay cầm điện thoại
vì dùng sức mà trắng bệch, cho đến lúc An Vịnh Tâm hỏi lần nữa, Thẩm Thiên Vi mới
thoáng như tỉnh mộng hỏi: “Mẹ, mẹ mới vừa nói cái gì? Mẹ nói là...”
“Ừ, Thiên Dục cho chúng
ta biết, hắn đã kết thúc tất cả khóa học cùng công việc ở bên kia, chuẩn bị trở
về nước, con có muốn cùng chúng ta đi đón hắn không?”
“... Có.” Một lúc sau,
cô mới nghe mình phát ra một chữ độc nhất.
Cô đặt điện thoại xuống,
gần như ngây ngốc đứng tại chỗ, cô không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là
cảm thấy trái tim đã sớm chết lặng của mình đang đập loạn lên.
Cho đến khi các giáo
viên khác ở phòng làm việc phát hiện sự khác thường của cô, mới rối rít quan
tâm tiến đến hỏi thăm: “Cô giáo Thẩm, cô có khỏe không? Tại sao lại khóc? Có phải
trong nhà có chuyện gì hay không?” Một người chưa từng có bất kỳ biểu hiện nào,
bị mọi người trong phong làm “Người đẹp búp bê”. Nhưng bây giờ lại khóc, tất cả
mọi người cảm thấy sự tình nhất định rất nghiêm trọng!
Khóc?
Cô đưa tay, sờ sờ gương
mặt, lúc này cô mới phát hiện, cô thật sự khóc, khóc đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt,
hoàn toàn không ngừng được... Giờ phút này, cô mới biết, thì ra cô còn biết
khóc, cô còn có nước mắt.
Bởi vì hắn muốn trở về!
Bảy năm rồi, hắn cuối cùng cũng muốn trở về!
“Vi Vi.”
Thẩm Thiên Vi đi qua đại
sảnh của sân bay, từ trong đám người cô rất nhanh tìm được chủ nhân của giọng
nói gọi cô. Đó là một cặp vợ chồng rất xứng đôi, rõ ràng không còn trẻ, nhưng
người nam vẫn anh tuấn như cũ, người nữ vẫn xinh đẹp cao quý.
“Ba, mẹ.” Thẩm Thiên Vi
ôm chầm cả hai người.
An Vịnh Tâm sờ sờ đầu
con gái, đau lòng nói: “Mẹ còn tưởng rằng việc dạy dỗ bọn nhỏ không khổ cực,
nhưng con sao lại gầy như vậy! Cũng không có chăm sóc tốt cho mình phải không?”
“Vợ à, em không biết việc
dạy dỗ bọn trẻ rất cực khổ sao? Líu ríu, rất nhức đầu.” Thẩm Tư Kiều trêu ghẹo
nói.
Thẩm Thiên Vi nhìn bọn
họ cãi vả, cười trừ.
Trên thế giới này, người
cô hâm mộ nhất chỉ có ba, mẹ! Nhiều năm như thế, bọn họ vẫn ân ái như cũ, năm
tháng căn bản không có ảnh hưởng đến tình cảm của họ.
“Đừng nói nữa... Máy
bay đã tới rồi, chúng ta đến cửa đi.” Thẩm Tư Kiều nhắc nhở.
Thế là ba người đi về
phía cửa ra vào chờ đợi.
Thẩm Thiên Vi rất tỉnh
táo, càng đến gần cửa ra vào, tay chân cô lại càng lạnh.
Thật ra thì, cô có thể
không cần đến, cô không cần hành hạ mình như thế, nhưng mà, cô lại vui vẻ chịu
đựng, coi như là bị hành hạ từng chút một đến khi không còn sức lực, cô cũng
không hề nói một câu oán hận!
Cô muốn gặp hắn! Cho dù
gặp phải cảnh tượng như thế nào, cô đều muốn gặp hắn! Không phải là cô điên, cô
chỉ là vì muốn thấy hắn.
Máy bay hạ cánh rất
nhanh, từng đợt từng đợt người từ cửa ra vào đi ra.
An Vịnh Tâm và Thẩm Tư
Kiều cũng không có biểu hiện quá kích động, nhưng từ hành động bọn họ chăm chú
lắng nghe cũng có thể thấy được, bọn họ rất là nóng lòng, bọn họ rất yêu quý
con trai mình, vừa ra nước ngoài chính là bảy năm... Bảy năm, không tính là thời
gian quá dài, nhưng đối với với bọn họ mà nói, cũng là sự chờ đợi bảy năm trời.
Con mắt của Thẩm Thiên
Vi chăm chú khóa trên cánh cửa kia, trái tim nhảy từng trận đau nhói; trong lúc
này, cô lại sợ.
Đang lúc cô tính toán
có nên đào binh hay không thì một bóng dáng quen thuộc bước ra từ cửa ra vào,
giống như một loại nam châm hút lấy cô, nước mắt chợt từ khóe mắt cô chảy xuống...
Là hắn, hắn thật sự đã
trở lại!
Bảy năm rồi, hắn đã
thay đổi, cho dù cô quen thuộc hắn như thế nào, liếc mắt một cái liền nhận ra
nhưng cũng không thể không thừa nhận, hắn không bao giờ là Thẩm Thiên Dục gầy yếu
của bảy năm trước nữa ... Hắn thật cao lớn, thân thể cao to trong cái áo màu trắng
có vẻ ưu nhã mê người, quần tây màu xám tro nhạt càng làm hai chân thon dài của
hắn càng thêm có lực; mà khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết lại không thay đổi,
càng có nhiều mỵ lực của đàn ông hơn trước, môi mỏng hiện lên nụ cười dịu dàng
như nước, cực kỳ mê hoặc.
Thẩm Thiên Dục đã trưởng
thành, hắn đã là một người đàn ông chân chính cũng là lúc cô đưa tay cũng không
chạm tới người đàn ông này!
“Thiên Dục!” Vào giây đầu
tiên Thẩm Thiên Dục bước ra cửa An Vịnh Tâm liền nhận ra hắn, nhìn hắn từng bước
từng bước đến gần, bà đột nhiên khóc rống lên như trẻ con! Lúc bà có thể bắt được
hắn thì bà đưa tay ra ôm lấy hắn khóc lớn “Cái tên tiểu tử khốn kiếp này, vừa
đi là nhiều năm như thế, e-mail cũng không viết được mấy cái! Con cho là người
làm mẹ này đã chết rồi sao?”
Thẩm Thiên Dục bất đắc
dĩ ngó ngó ba mình, mặc cho An Vịnh Tâm ôm hắn khóc thút thít, “Đang ở chỗ đông
người mà mẹ làm như thế thì thật mất mặt! Còn nữa, hôm nay con mặc áo trắng, đừng
có làm dơ.”
“Con nói gì!” An Vịnh
Tâm ngẩng mặt lên, tức giận vỗ vào mặt hắn một cái “Cẩn thận mẹ thu phục con.”
Thẩm Thiên Dục lắc đầu
một cái cười lên, sau đó mới thay An Vịnh Tâm lau sạch nước mắt, trong tròng mắt
đen hiện lên vẻ xúc động hiếm gặp, nhẹ nói: “Mẹ.” Rồi lại quay đầu nhìn về phía
Thẩm Tư Kiều, “Ba.”
Cuối cùng, hắn chuyển
sang nhìn Thẩm Thiên Vi đang ngây ngốc ở một bên, lộ ra một nụ cười êm ái: “Chị
hai.”
Chị hai.
Thẩm Thiên Vi co rúm một
cái, cô từ trong mộng hoàn toàn tỉnh lại! Cô muốn nở một nụ cười lại phát hiện
khó như lên trời...”Chị hai”, hai chữ này cô đã từng dùng mọi biện pháp để khiến
hắn gọi nhưng sao bây giờ nó giống như một con đao, làm lòng cô máu chảy thành
sông.
Cô vĩnh viễn không quên
được bảy năm trước, hắn bị tai nạn giao thông, sau khi tỉnh lại câu đầu tiên
nói với cô là “Chị hai”. Hai chữ kia, thiếu chút nữa làm cô nổi điên, quả thật
sống không bằng chết!
Thiên Dục của cô, từ nhỏ
đến lớn vẫn cố chấp như vậy, không chịu gọi cô là “Chị hai”, coi như cô có lớn
tiếng, hắn cũng chưa từng thỏa hiệp! Hắn đã từng nói, đối với hắn, cô vĩnh viễn
sẽ không là chị hai, bởi vì hắn yêu cô, hắn muốn cô làm người phụ nữ của hắn.
Nhưng hắn đã quên những
lời mình nói, cũng đã quên cô.
Tai nạn giao thông năm ấy
đã làm não bộ bị tổn thương, xuất hiện tình tiết mất trí nhớ y hệt trong phim.
Hắn nhớ mọi người, lại chỉ quên mình cô, còn có tất cả quá khứ của cô và hắn...
Sau khi xuất viện, hắn
biết cô là chị gái của hắn, thế là hắn lễ phép gọi cô “Chị hai”.
Không có ai biết, mỗi lần
khi nghe hắn gọi cô là “Chị hai”, cô cam tâm tình nguyện biến mất khỏi thế giới
này. Cho đến khi đó, cô mới biết mình thống hận hai chữ này như thế nào... Cô
không cần làm chị gái của hắn, cô không cần! Tại sao đến thời khắc kia cô mới
hiểu ra, cho tới bây giờ cô cũng không bao giờ muốn làm chị gái của hắn!
Nhưng là, tất cả đều đã
muộn! Khi hắn yêu cô, cưng chiều cô, cô trốn tránh. Đợi đến khi cô hiểu được
lòng mình... thì trong thế giới của hắn, không còn có “Thẩm Thiên Vi”, chỉ có
hai chữ “Chị hai” buồn cười này.
“Vi Vi, con có khỏe
không?” An Vịnh Tâm sờ sờ cái trán Thẩm Thiên Vi “Sắc mặt con xem ra không tốt
lắm.”
“Con không sao.” Thẩm
Thiên Vi cuối cùng cũng nén tức giận xuống kéo ra nụ cười, mắt đẹp nhìn Thẩm
Thiên Dục ẩn chứa tình yêu say đắm “Trở lại là tốt rồi, ba mẹ cũng rất nhớ em.”
Ý cười trong tròng mắt
đen không giảm, chỉ là có chút đùa giỡn hỏi, “Vậy còn chị?”
“Cái gì?” Thẩm Thiên Vi
liền giật mình hô lên.
“Ba, mẹ rất nhớ em, mà
chị là chị gái của em, không phải cũng nên nhớ em sao?” Thẩm Thiên Dục hỏi.
“... Nghịch ngợm.” Thẩm
Thiên Vi dịu dàng mà thở dài nói.
Nhớ hắn sao? Không, cô
không dám nhớ...
Từ nhiều năm trước cho
đến bây giờ, cô không dám nghĩ đến hắn, sợ nghĩ đến hắn cô sẽ mất đi dũng khí sống
tiếp.
Khi hắn quên cô, lại đột
nhiên bị cử ra nước ngoài du học, trường học lấy toàn bộ học phí làm thành học
bổng, hỗ trợ hắn qua mỹ học lên thạc sĩ, cô cũng không dám nhớ hắn, cô sợ nhớ tới
hắn sẽ cảm thấy phía trước là một mảnh hắc ám, cảm thấy không còn ý nghĩa để sống.
Thiên Dục, chị làm sao
có thể nhớ em?
“Đừng quậy nữa, về nhà
đi!” An Vịnh Tâm mặt không biến sắc nói sang chuyện khác.
“Thiên Dục!” Một thanh
âm nữ tính dễ nghe đột nhiêm vang lên phía sau họ.
Lúc tất cả mọi người
còn chưa phản ứng kịp thì một vị mỹ nữ với mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt mị hoặc
với tròng mắt xanh lá đã tiến lên hôn lên gương mặt của Thẩm Thiên Dục.
“Đây là...” An Vịnh Tâm
lo lắng nhìn Thẩm Thiên Vi, vội vàng hỏi con trai mình.
Thẩm Thiên Dục câu môi
mỏng cười khẽ, tự nhiên nói: “Thượng Quan Hi, là bạn tốt nhất của con ở Mỹ.”
“Con chào bác trai, bác
gái.” Thượng Quan Hi nhìn An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều lộ ra nụ cười duyên dáng.
“Chào con.” An Vịnh Tâm
và Thẩm Tư Kiều đều không thể không thừa nhận, bọn họ đối với cô gái này có ấn
tượng vô cùng tốt. Nói thật, cô gái này có chút không đơn giản...Cái loại ác ma
này, quả thật là đồng loại với con trai nhà mình.
Thượng Quan Hi thấy Thẩm
Thiên Vi, chớp chớp con ngươi màu xanh lá, cười lên: “Chị nhất định là Thẩm
Thiên Vi, chị gái Thiên Dục, phải không?”
Thẩm Thiên Vi đang ngây
người thì bị điểm danh có chút giật mình, cô lấy lại tinh thần, lễ phép cười
nói “Chào em.”
“Hắc hắc, chị không giống
chị gái của Thiên Dục một chút nào, ngược lại giống em gái của hắn hơn, tóc
đen, mắt đen, thật sự rất đẹp giống như búp bê.” Thượng Quan Hi làm như vô tâm
nói, thế nhưng trong mắt đẹp cũng không che giấu được mười phần hứng thú.