“Đã ký kết khế ước với ngươi ta, dù rằng họ có như thế nào, tiềm lực thiên phú ra sao, thì ngươi cũng phải làm tròn bổn phận, cùng trách nhiệm đối với họ, chớ nên khinh thường, coi nhẹ như vậy.”
Tử Vũ thấy Y Dung ấm ức suýt khóc lên, liền nghiêm túc, răng dạy lấy Lữ Chiến.
Bởi dù sao hắn, cũng coi như là thuộc hạ của mình, không uốn nắn kịp thời, với tính cách như thế này của hắn, có ngày tất sẽ gây ra đại họa khó lường.
_Thiếu chủ dạy phải, Lữ Chiến xin ghi khắc.
Lữ Chiến nghe Tử Vũ nói, cung kính đáp lại.
Nhưng hắn vẫn còn cứng đầu, chưa chịu xin lỗi lấy Y Dung.
Mà thôi.
Xuất phát điểm của Lữ Chiến vốn rất cao, tầm mắt cũng rất xa, nên tâm thái hắn bây giờ, Tử Vũ phần nào cũng hiểu được lý do, nguyên nhân ở bên trong đó.
Nên nhờ vậy, Tử Vũ hắn mới sẽ càng cảm thấy mình may mắn hơn.
Một là vì không ký khế ước với tên này.
Hai là nhờ sự giáo dục, nuôi nấng, chỉ dạy của Kha lão và Y Nha, cùng sự quan tâm, chăm sóc của Mạc Nhi, đã khiến hắn, không trở nên giống với Lữ Chiến bây giờ.
“Nếu ta chọn ngươi, mà không chọn chiếc áo bào này, thì việc gì sẽ xảy ra?” Tử Vũ tiếp tục vấn đề còn bỏ ngỏ.
_Áo bào sẽ theo ấn ký, mà quay về báo tin cho chủ soái. Ngoài ra không có việc gì cả. – Lữ Chiến thành thật đáp.
Quả là thế.
Đúng như những gì mọi người đã dự đoán.
Bằng cách này hay cách khác, mẫu thân hắn cũng sẽ có thể từ xa, mà biết được chuyện gì đã xảy ra ở nơi đây.
Không hổ là chiến tướng mạnh nhất Lữ gia, tính toàn thật vô cùng tỉ mỉ, cặn kẽ.
“Thiếu chủ như muốn một lần nữa ký kết khế ước, Lữ Chiến lúc nào cũng…”
Không cần nghĩ, Tử Vũ cũng biết hắn đây là ý gì.
Thấy Y Dung trở nên suy sụp, mất mát buồn rầu, hắn nhanh chóng đưa tay phải mình lên, ngăn cản lấy lời nói tiếp theo củ Lữ Chiến.
Rồi từ trên tay đó, theo sau ngưng tụ đi ra, một tờ bản mệnh khế ước.
“Thật xin lỗi rồi.
Khế ước mà ta muốn ký kết, ngươi không có cách nào có thể thực hiện được.”
Để đảm bảo và tối đa hóa được đặc tính, ưu điểm của Kỳ Vật Loại linh sủng.
Thì loại linh thú này, thường sẽ được ký kết bằng một loại khế ước đặc thù, được gọi là khế ước làm thuê.
Tác dụng của nó, là đưa linh sủng trở thành như một người làm thuê cho người lập khế.
Ngươi trả công bao nhiêu, nó sẽ hỗ trợ, giúp đỡ ngươi bấy nhiêu. Nếu không trả hoặc đáp ứng được các giao kèo đưa ra, linh sủng có thể tự chủ, đơn phương chấm dứt khế ước, tệ hơn nữa thì là phản bội lại với chủ nhân.
Đồng thời, khế ước này, còn khiến cho linh sủng, có thể cùng lúc mà ký kết khế ước với rất nhiều người.
Tác dụng này thường được phổ biến, ứng dụng trong quân doanh và chiến tranh.
Khiến cho những binh lính là ngự linh sư, có thể dễ dàng, nhanh chóng, mà sử dụng, thay đổi đi linh sủng của mình, lại không đánh đổi hay trả giá quá lớn.
“Thiếu, thiếu chủ, ngươi, ngươi vậy mà có tới 6 tờ bản mệnh khế ước?” Lữ Chiến ngạc nhiên, lắp bắp kinh hãi nói.
Để dễ dàng phân biệt linh sủng có chủ hay vô chủ, thuộc về người nào, hay ký kết bằng loại khế ước ra sao.
Thì mỗi khế ước, đều sẽ có những đặc điểm riêng, để người nhìn tra xét lấy.
Vì thế, mà linh sủng ký kết khế ước khác nhau, cũng sẽ có các ấn ký, sóng linh lực tỏa ra khác nhau.
Nhất là bản mệnh ấn ký, tuyệt đối thuộc về loại độc quyền, không thể lẫn vào đâu được.
Đây cũng chính là nguyên nhân.
Khiến cho Tử Vũ, dù đã ẩn dấu đi tu vi.
Nhưng khi triệu hồi ra Khả Ái, lại dễ dàng bị Quân thiếu gia cùng tất cả mọi người, phát hiện ra được cảnh giới thật của hắn.
Bởi trừ một số loại linh thú có kỹ năng, thiên phú ẩn tàng ra, thì tất cả những linh sủng được ngự linh sư triệu hồi, đều sẽ không thể nào, có thể che dấu được lấy tu vi của chúng.
Vì cảnh giới của linh sủng, trước khi ký kết với ngự linh sư, dù cho có cao mạnh bao nhiêu, thông thiên thế nào, thì sau khi ký kết khế ước, nhất là loại bản mệnh khế ước kia, đều sẽ phải tán giảm, lui về bằng với cảnh giới của ngự linh sư.
Về phần số linh lực, cảnh giới bị mất đó, sẽ được chuyển hóa thành lực lượng, giúp tăng cường tiềm lực cho linh sủng.
Đây chính là quy tắc của thiên địa, thiết luật và là trật tự của thế giới này.
Tử Vũ thật sự ra, có tất cả tới chín tòe bản mệnh khế ước, nhưng chỉ lấy đi ra một tờ này mà thôi.
Bởi kết hợp với Y Nha Kim Nhan, cùng Thiên Luân ba người, cũng là đã đủ để trấn áp, hù dọa lấy cả tràng diện, không nhất thiết phải phô trương, bại lộ ra hết tất cả thực lực của mình đâu.
Rồi thì trong sự bàng hoàng, khó tin của tất cả, Tử Vũ nhanh chóng thu lại bản mệnh khế ước của mình, rồi đứng người, tiến về phía Lữ Chiến.
Nắm Bá Diệt Thần Phương Kích trên tay, Lữ Chiến thần sắc bức rứt, như không quyết được vấn đề nào đó.
Tử Vũ lúc này đã đến gần bên Lữ Chiến.
Không chút do dự, và đưa tay ra.
Tử Vũ cầm vào Bá Diệt Thần Phương Kích, cười nhẹ nói:
“Đường ngươi đi, chính do ngươi chọn, đừng bao giờ hối hận với quyết định đó.”
Lữ Chiến nhìn Tử Vũ, rồi gục đầu xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
“Trở về đi, đồng bạn của ngươi đang đợi ngươi kia kìa.” Tử Vũ tiếp tục nói.
_Thiếu gia, Lữ Chiến dù có ra sao, tuyệt đối sẽ luôn trung thành với ngài và chủ soái.
Lữ Chiến kiên định ngước mặt lên nhìn Tử Vũ lần cuối, rồi trở lại vào trong Bá Diệt Thần Phương Kích.
Nắm chắt thanh kích trong tay, Tử Vũ sau đó đi về phía Y Dung thất thiểu buồn buồn.
Để ngang thanh kích trước mặt nàng, hắn nhẹ giọng nói:
“Còn tự tin không?”
Trong sự im lặng của tất cả mọi người.
Y Dung nhìn Tử Vũ, lại nhìn thanh kích một hồi lâu.
Sau đó, nàng hít sâu một hơi như để lấy lại sự bình tĩnh ban đầu, rồi đưa tay lấy lại Bá Diệt Thần Phương.
“Tất nhiên rồi, ngươi nghĩ bổn công chúa là ai ah.”
_Dù cho là đường đi sau đó sẽ càng gặp thêm nhiều khó khăn, trắc trở hơn? Ngươi như bây giờ đổi ý, sẽ không ai trách ngươi hết đâu.
Tử Vũ tiếp tục hỏi.
“Hừ, ý bổn công chúa đã quyết, không ai có thể ngăn cản được.
Một ngày nào đó, ta chắc chắn sẽ khiến hắn công nhận ta.” Y Dung không chút do dự đáp lại.
Linh sủng sử dụng khế ước làm thuê, sẽ không thể nào ký kết với các loại khế ước khác. Nếu ký khế ước khác, chỉ có thể ký bản mệnh khế ước.
Nhưng bù lại, chúng sẽ vẫn giữ được tu vi cảnh giới của mình, còn phát ra được bao nhiêu, phải nhìn ngự linh sư trả giá thế nào.
Những linh sủng sử dụng khế ước này như Lữ Chiến, thường có ba nguyên nhân chính.
Một là do chúng trải qua nhiều sự mất mát, phản bội, nên không muốn quá thân thiết với ngự linh sư nữa.
Hai là bởi chúng cực kỳ cao ngạo, không muốn quy phục bất cứ một ai.
Còn ba là do đang muốn chờ đợi, tìm kiếm lấy một người, đủ tầm, xứng đáng với họ, để cùng nhau chinh chiến, tiến lên.
Dù rằng lý do thế nào, ra sao, một khi đã sử dụng khế ước làm thuê, những linh sủng đó đều sẽ đề đặt ra một tiêu chuẩn, hay nói đúng hơn là một thử thách, dành cho ngự linh sư, nhằm tạo điều kiện cho họ, khế ước chính thức với mình.
Điều kiện hoàn thành thử thách, mức độ khó dễ ra sao, đều sẽ tùy theo linh sủng này đề đặt.
Nên cái thử thách mà Tử Vũ và Y Dung nói tới, chính là những lời, mà Lữ Chiến đã buột miệng nói ra với nàng.
Tử Vũ nghe thấy vậy càng tươi cười, vui vẻ hơn:
“Tốt, vậy đó sẽ cũng chính là thử thách, mà ta đặt ra cho ngươi.
Nếu ngươi hoàn thành được nó, ta sẽ có một phần thưởng rất lớn dành cho ngươi nha.”
_Hứt, mới không cần đâu. – Y Dung miệng nói từ chối, nhưng sự vui vẻ trên gương mặt nàng, đã đủ để cho mọi người thấy, là nàng đang mong chờ nó đến nhường nào rồi.
“Còn giờ, đã đến lúc giải quyết lấy chuyện lúc trước rồi.”
Tử Vũ trầm ngâm nói, khiến mọi căng thẳng lại một làn nữa tìm đến nơi này.