Tử Vũ quay người bước về phía Mạc Nhi: “Mạc Nhi, mở đỉnh, khai lò.”
“Được, ca ca.” Mạc Nhi nghe thấy chỉ thị của Tử Vũ.
Nàng lập tức từ trong trữ vật, lấy đi ra một chiếc đỉnh ba chân, to không kém so với cái đỉnh trong phòng rèn luyện của hai người.
Thuần thục bỏ vào các loại linh thạch, vật liệu đốt.
Mạc Nhi nhanh chóng truyền vận linh lực vào, đốt lấy dược đỉnh.
Về phần Tử Vũ.
Hắn cũng lấy từ trong trữ vật của mình ra, vô số các loại linh tài, dược liệu. Đồng thời vung bày chúng hết trên đất.
Các dược liệu này.
Đa phần chỉ là các loại dược tài phổ thông, đê giai, nhất phẩm, không có gì là quá quý giá.
Dược chất trong đó, như đưa ra để đánh giá, cũng chỉ thuộc vào hạng có cho cũng không thèm dùng.
Bởi chúng quá tầm thường, và tính chất dược học bên trong, lại cực kỳ khó phối hợp với các dược liệu khác, thậm chí là gây xung khắc lẫn nhau.
Thấy dược đỉnh đã nóng đủ, Tử Vũ dùng linh lực của mình, thông qua đặc thù khiếu quyết, từ trên tay, ngưng tụ ra lấy từng sợi tơ nhỏ.
Uyển chuyển huy động các sợi tơ, Tử Vũ tinh tế điều khiển chúng quấn quanh các loại dược liệu, qua đó chuẩn xác bỏ vào trong lò.
Thay thế Mạc Nhi để điều khiển dược đỉnh.
Tử Vũ theo từng căn dược liệu bỏ vào bên trong, liên tục bấm lấy ấn quyết.
Một ấn nối tiếp một cây linh dược.
Trong phút chốc, toàn bộ số dược thảo trên đất, đều bị Tử Vũ đưa hết vào trong đỉnh.
Bước đến bên dược đỉnh.
Tử Vũ vận dụng linh lực, khiến hỏa thế bên trong tăng lên đến mức cao nhất, khiến sóng nhiệt phát ra, hong khô cả quảng trường.
Tiếp theo sau, hắn dùng [Kỳ Lân Thủ] đập mạnh cho dược đỉnh bay cao.
Rồi phi người mà lên.
Mang theo vận luật kỳ lạ, Tử Vũ liên tiếp xuất chưởng, khiến dược đỉnh trệ không, không ngừng xoay vòng trên không trung.
Đây là một trong các loại pháp môn, vũ kỹ đê đẳng.
Được đời thứ chín sáng tạo ra, chuyên dùng để luyện các loại đan dược từ vô phẩm đến tam phẩm.
“Dược kỹ – Cửu Chuyển Quán Thế Pháp.”
Nhất chuyển mượn hỏa thế, biến dược thành dịch.
Nhị chuyển đến tứ chuyển, dùng xoay vòng để dè ép tạp chất.
Ngũ chuyển đến lục chuyển, dựa vào linh lực mà phân chia, hỗn hợp các loại dược chất.
Thất chuyển, bát chuyên, tiến thêm một bước cô dọng, ngưng tụ đan dược.
Ở đệ cửu chuyển.
Tử Vũ mượn đỉnh làm nơi đặt chân, phi người lên cao.
Ầm~~~~~~~~~~
Đồng thời, dược đỉnh cũng vì thế, mà rời mạnh xuống đất.
Hai lòng bàn tay bấm lấy ấn quyết, ngưng tụ thành một vòng xoáy linh lực.
Tử Vũ sau khi hết đà bay.
Hắn trực tiếp xoay người, rơi thẳng hướng xuống dược đỉnh.
Vòng xoáy được Tử Vũ ngưng tụ, theo đó chuẩn xác đập vào nắp đỉnh.
Đây chính là đệ cửu chuyển, quán chú linh lực vào đỉnh, ngưng đan tạo văn.
Trong sự trầm trồ, khiếp sợ của vô số người đang xem.
Tử Vũ an toàn đặt chân xuống đất, thở dài ra một hơi.
Hắn mở ra nắp đỉnh, rồi thẳng thừng khiến đỉnh ngã đổ.
Rào~~~~~~~~~~~~
Từng viên, từng viên đan dược tròn trịa, theo sự ngã đổ mà trào ra, lăn long lóc khắp cả mặt đất.
Khiến không gian ngoài tiến rơi ra của chúng, tất cả đều bị chìm vào trong sự im lặng tột cùng, đến mức khó tin.
Bởi ngoài việc khiếp sợ, khi tường tận xem lấy quá trình Tử Vũ luyện đan.
Bất ngờ vì số đan dược được luyện thành, lại nhiếu đến như vậy.
Thì còn là thật đáng ngạc nhiên.
Khi đan dược dù bị vương vãi ra đây đất, vẫn chẳng có tý mùi vị gì bị dật tán ra bên ngoài.
Nếu không phải thấy được từng vần đan văn kín kẻ bao bọc những thành phẩm kia.
Thì chắc có lẽ ai ở nơi đây, cũng sẽ nghĩ chúng chỉ là những viên đường đậu nhiều màu.
“Hoàn, hoàn mỹ, hoàn mỹ loại đan dược!!!!”
Nhìn thấy những viên thuốc này, một người trong đoàn của Hà Lạc Thị Phường, khá am hiểu về các loại đan dược, bổng chốc khiếp sợ, không giữ được bình tĩnh mà la to, phá tan sự yên tĩnh.
“Ta không biết các ngươi có được loại đan phương gì, phẩm cấp ra sao, hay thành phẩm sẽ thế nào.
Cũng chẳng cần biết thời gian, địa điểm các ngươi công bố.
Ta chỉ cần biết, rằng là cuộc cờ này, nàng ấy có còn chịu tiếp tục hạ cờ nữa hay không.
Nhưng mà ta nói trước.
Dù cho ta không nhúng tay vào, chỉ để các luyện đan sư, rèn đúc sư dưới trướng ra tay.
Thì thành phẩm tuy sẽ không hoàn mỹ, hiệu xuất chắc chỉ bằng một phần mười như thế này.
Nhưng nhiêu đó, ta cảm thấy cũng đã đủ để ứng phó với mọi loại tình huống mà các ngươi sắp đặt.
Muốn đánh tiếp, nhớ chủng bị cho đầy đủ vào, mất công lại nói ta khi dễ các ngươi.” Tử Vũ nhìn Quân thiêu đang âm trầm, nghiến răng tức tối, thản nhiên cười nhẹ.
“Đồng thời nói lại với nàng.
Cuộc cờ này không hay, nhưng cũng rất thú vị.
Chỉ tiết là nàng chọn sai cơ, mà cờ này cũng thực sự là quá nhảy thoát.
Nếu như ngươi không đến, nàng không tới, Hà Lạc Thị Phường không nói ra những lời kia.
Thì chắc có lẽ, cuộc chơi này sẽ còn kéo dài được lâu hơn một chút.
Dù chi kết quả, cũng không mấy là thay đổi.”
“Ta, sẽ, chuyển, đầy đủ lời, của hộ pháp đại nhân.” Quân thiếu nghiến chặt trăng, gằng từng chữ đáp lại.
“Tử… Kim, kim hộ pháp…” Hà trưởng lão nhìn thấy Tử Vũ muốn đi, bổng chốc mở lời ngập ngừng, nhưng muốn nói lại thôi.
“Việc làm ăn với Tinh gia có thể tiếp tục.
Lần này tạm thời bỏ qua cho các người.
Nhưng thị phần của số đan dược này, cùng việc rèn đúc, may mặc kia, các ngươi đừng mong mà nhúng tay vào.”
Không chờ đợi đáp án từ đám người Hà Lạc Thị Phường, Tử Vũ đi đến bên Mạc Nhi, ra hiệu để nàng thu hồi dược đỉnh.
Cô gái nhỏ này thu hồi thì thu hồi đi.
Thế mà còn quyết tuyệt hơn, một tay nhấc lấy dược đỉnh trút xuống, không để lại đồ thừa bên trong.
Thản nhiên thu đỉnh, đi cùng Tử Vũ ra về.
Nhìn bóng lưng hai người khuất xa.
Đọng lại trong ký ức mọi người ở đây, là sự thán phục và tuyệt đối kính sợ.
Bởi chỉ vài ba chi tiết nhỏ lẻ, vô bổ.
Hắn vầy mà lại suy diễn, tính toán đi ra hết tận đường đi nước bước của kẻ thù.
Đúng là không hổ cái danh xưng Hạn Mức Bá Đạo đó.
Bây giờ nhớ tới, ai cũng cười không nổi a.
“Thấy chứ, Tuấn Vũ.”
Tại một góc khuất người nhìn trong sảnh đường.
Đại trưởng lão mập mạp, hướng mắt nhìn về phía Tử Vũ đi xa, nhẹ giọng nói với đứa cháu yêu của mình.
“Ngoài lão già kia, đó là lý do vì sao, ta luôn phải bảo ngươi cẩn trọng, thu mình lại, không nên tùy tiện khiêu khích lấy hắn, hay gây nên chuyện phiền phức ở bên ngoài.”
“Tên đó chỉ là có chổ dựa lớn, và đạt được nhiều may mắn hơn mà thôi.” Tinh Dạ Tuấn Vũ ánh mắt ghen tị, giọng đầy không phục nói.
Đại trưởng lão lắc đầu.
“Khi ngươi còn ở Đế thành, bận biện cùng cha mẹ ngươi xây dựng cơ ngơi ở đó.
Khi bảy nhánh Tinh gia, vẫn còn nghi kị, âm thầm đấu đá lẫn nhau.
Chính ta khi đó, chính là người đã luôn dõi theo từng đường đi và sự trưởng thành của hắn.” Đại trưởng lão nhìn về xa xăm, hồi ức về điều gì.
“Lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, không từ thủ đoạn nào để kiếm tiền. Sau đó thành lập lên Mộng Lâu, xưng bá hơn nữa đại lục.
Hắn có cơ ngơi như ngày hôm nay, tất cả đều do chính hắn một tay tạo dựng.” Đại trưởng lão tiết lộ một phần kinh thiên thông tin.
“Gia gia, ý, ý của ngươi là.” Tuấn Vũ hoảng sợ, đây là lần đầu tiên hắn biết việc này.
Đại trưởng lão ra hiệu cho hắn im lặng, biết cũng đừng thốt ra.
“Tên đó cực kỳ chú trọng bảo thủ bí mật, không nên để lộ ra hoài.
Hắn có thể vì tình cảm, người thân, gia tộc, mà bỏ qua tất cả. Nhưng cũng vì thế, mà có thể không từ thủ đoạn nào, để thực hiện điều hắn muốn.” Địa trưởng lão trầm giọng, nghiêm túc nhắc nhở lại đứa cháu trai.
“Người ngoài thấy đó như là ưu điểm, khuyết điểm của hắn.
Nhưng theo ta thấy, đó là tiềm lực và động lực để hắn tiến lên và bước xa hơn a.”
“Tuấn Vũ hiểu, gia gia.”
Đại trưởng lão hiểu rõ nhất tính tình của đứa cháu trai này, nhưng ông vẫn gật đầu cho qua.
“Đại, đại trưởng lão, chúng ta.”
Hà trưởng lão từ ngoài, đột nhiên truyền âm nhập mật cho đại trưởng lão.
“Thôi, bỏ đi, lần này coi như nếm thử quả đắng, bị người ta nắm mũi dẫn đi vậy.
Lần sau tuyệt đối, không nên làm vậy nữa.”
Đại trưởng lão điềm nhiên hạ đạt chỉ lệnh.
“Thuộc hạ rõ ràng.”
P/s: Mấy bữa nay không khỏe trong người, cảm giác viết ra có điều gì đó gợn gợn, mong mọi người thông cảm cho Tác giả-kun...