Thu dọn, sắp xếp lại đồ đạc, Tử Vũ bắt đầu ở trên tế đàn, ngồi xuống tĩnh tọa.
Mở ra các vũ kỹ, linh quyết mình đã đổi ra được, Tử Vũ chính thức dùng Chí Tôn Nhãn, cẩn thận duyệt đọc đi lên.
Chỉ cần là vũ kỹ, linh quyết từ Huyền cấp Tam phẩm trở xuống, Tử Vũ đều không ngại chuyên chú luyện tập, tìm hiểu mấy lần.
Vì Chí Tôn Nhãn hiện nay, chỉ cần là vũ kỹ, linh quyết từ Huyền cấp Tam phẩm trở xuống, nó đều sẽ có thể sử chửa, bù đắp các khiếm khuyết, và dung hợp lại với sở học trước của bản thân một cách hoàn mỹ nhất.
Đồng thời, với điều kiện thân thể và cơ sở tri thức của bản thân bây giờ, những vũ kỹ, linh quyết cơ sở như thế này, Tử Vũ rất dễ dàng và nhanh chóng tu luyện thành công.
Có một sự thật về cách thức Chí Tôn Nhãn bù đắp lổ hỏng, và dung hợp lại các loại vũ kỹ, linh quyết, nội công.
Đó là Chí Tôn Nhãn không thật sự dung hợp các loại vũ kỹ, linh quyết lại với nhau, để tạo ra một môn vũ kỹ, linh quyết mới.
Mà nó dùng đặc điểm, ưu điểm của vũ kỹ này bù đắp vào vũ kỹ khác, sao cho không có khiếm khuyết, không có lỗ hổng thì thôi.
Đồng thời qua đó mà sáng tạo, sao chép từ trong các vũ kỹ khác, một số chiêu thức mới đi vào.
Sao cho vũ kỹ, linh quyết được bù đắp, hợp thành, kế thừa hoàn hảo lấy uy lực, ưu thế vượt trội hơn so với hai loại vũ kỹ tách biệtlúc đầu. Nên không thể nào gọi đó là nâng cấp chúng đi lên được.
Và sẽ không có chuyện, một bộ vũ kỹ cứ vô hạn tiến hóa, ầm ầm một bộ công pháp dùng hoài nâng cấp mãi.
Bởi mỗi môn vũ kỹ, linh quyết, từ khi bị người sáng tạo ra, vì tầm mắt của họ khi đó, mà đã khiến chúng có những rào cản, mức tiềm lực nhất định rồi.
Dù có muốn thay đổi, hiện nay chính Tử Vũ cũng đành phải bó tay.
Cần phải nhấn mạnh lại một điều rằng.
Chí Tôn Pháp Nhãn chỉ mở đường cho Tử Vũ tu luyện dễ dàng, ổn định, ít sai lầm hơn người thường, còn việc có đạt được đến đó hay không và trong bao lâu, thì cần xem ở hắn.
Tử Vũ từ đầu đã có tự ngược chứng, cùng hoàn hảo chứng, nên hắn mới không chỉ học lấy đủ loại võ kỹ, linh quyết hắn tìm được, mà còn bắt buộc bản thân phải bù đắp hoàn hảo, và tu luyện tất cả chúng đến cảnh giới cao nhất mà hắn hài lòng mới thôi.
Bởi theo Tử Vũ thì.
Đạo có 3000 loại, nhưng diễn hóa có thể sinh ức ngàn, tỷ tỷ loại con đường.
Mỗi một môn vũ kỹ, linh quyết, đều có những đặc điểm, sở trường, ưu thế riêng của bản thân.
Dù thấp hay cao, dù là mạnh hay yếu, chính phái hay tà đạo, thì trong một số trường hợp, nó đều có phát huy ra những dịu dụng không tưởng.
Đã sinh ra trên thế gian này, tất có cái hữu dụng cần dùng. Không thứ gì là phế bỏ, chỉ là ngươi có nhìn ra được hay không mà thôi.
Mất khoảng 5 ngày để Tử Vũ sắp xếp và tu chỉnh, bù đắp lại sở học của bản thân.
Ngoài Kỳ Lân Thủ cần điều kiện tu luyện hà khắc không thể luyện lấy bây giờ. Cùng Tinh Hoa Đường Môn chưa dám chăm chú đụng tới ra.
Thì tất cả các loại công pháp khác, đều đã được Tử Vũ học tập và phân loại xong xuôi sạch sẽ.
Ngay cả Tinh Diệu Kiếm Ý, giờ đây, cũng đã được hắn luyện đến 1 thành kiếm ý luôn rồi.
Nói về kiếm ý. Hay còn gọi là kiếm chi ý nghĩa.
Người luyện kiếm mang sau khi có thể nhẹ nhàng thu phóng tùy tâm. Đồng thời có thể chịu đựng được mức tiêu hao của kiếm mang, mà thi triển xong một bộ Hoàng cấp Thất phẩm kiếm pháp trở lên.
Thì có thể xem như là đã tu luyện xong cảnh giới kiếm mang này, sẵn sàng bước tiếp vào cấp độ tu luyện tiếp theo, và đó chính là kiếm ý.
Muốn tu luyện kiếm ý, trước tiên phải áp súc kiếm mang.
Kiếm mang lúc đầu có màu trắng đục, càng áp súc, màu sắc sẽ càng tinh khiết và sáng loáng hơn, sau đó sẽ chuyển sang thành màu xanh nhạt.
Đạt đến cảnh giới kiếm mang xanh nhạt, và có thể giữ vững như thế liên tục trong 1 tiếng, thì 1 thành kiếm ý xem như hoàn thành.
Bước tiếp theo nữa, có thể sẽ có chút khó khăn, đó là hiểu kiếm.
Thông qua việc sử dụng tinh thần lực, linh lực truyền dẫn vào một thanh kiếm có cấp bậc không thấp hơn Huyền cấp.
Người luyện qua đó, dùng thị giác của kiếm để thấu hiểu thế gian vạn vật, và rồi từ đó hòa mình vào với thế giới.
Hòa vào càng nhiều, đi vào càng sâu, kiếm ý sẽ càng mạnh, càng cường.
Với tình hình hiện nay của Tử Vũ là.
Một thanh kiếm hoàng cấp. (Đổi từ bí cảnh.)
Một thân linh lực miễn miễn cưỡng cưỡng chịu tải được 1 thành kiếm ý.
Cùng một cái hư vô mờ mịt khó hiểu về việc tìm hiểu thế giới thông qua kiếm.
Không có một phần trăm cơ may nào, Tử Vũ có thể tiếp tục đi lĩnh ngộ cái cảnh giới này, ít ra là trong một thời gian rất rất dài nữa.
Thật không hiểu, nếu đặt Bạch Phát vào tình trạng của hắn, không biết tên kia sẽ có thể như mình suy đoán, nhanh chóng tăng cao được hay không nữa a.
Xong phần bí tích võ học, bây giờ mới đến phần về Tinh Hoa Đường Môn.
Trải dài và nghiêm túc quan sát hồi lâu, Tử Vũ bất đắc dĩ buôn sách xuống.
Cơ quan không có vật liệu chế tạo.
Độc dược không có vật phẩm đầy đủ để thực hành.
Ám khí thì không có vật dụng tương ứng để mô phỏng.
Tại sao sao?
Tại vì, thứ nhất là Tử Vũ lúc đầu chưa từng nghĩ đến sẽ đụng chạm, hay tiếp xúc đến loại lĩnh vực như thế này, nên dù đã nghe tiếng về nó, nhưng cũng không quá chú tâm, tìm tòi lấy tư liệu. Để rồi bầy giờ, tri thức, vật dụng thiếu tới, hụt lui, thật đáng xấu hổ mà.
Thứ hai là do cái lão già đã chết bầm kia.
Đã thiết lập bí cảnh là để tìm truyền nhân, vậy sao ông ta lại không chịu soạn ra, lưu trữ được chút ít vật liệu, vật phẩm cho hậu bối sau này cần dùng cơ chứ.
Còn rải rác các loại cơ quan, ám khí ở khắp các tầng trong ảo cảnh, lại chỉ có thể nhìn, có thể đánh, mà không thể chạm vào, hay sử dụng. Thật sự là tức chết người không đền mạng mà.
Kết quả là tình hình bây giờ, có bao nhiêu phiền, thì cũng có bấy nhiêu túng a.
Về phần Bách Nhân Thiên.
Bên trong đây chứa đầy các loại sách vở, văn án. Từ lý thuyết, định nghĩa, văn chương, cho tới các ví dụ, mô phỏng, giả thuyết.
Cùng những đúc kết từ các trải nghiệm, kinh nghiệm, hồi ức của từng đời tiền bối, nhân thủ của Đường Môn nhân, đã trải qua và nhìn thấy.
Nên phần này có thể nói là bao hàm toàn diện hết tất cả nhân sinh thế thái của con người, nghiên cứu triệt để các loại tâm lý, suy nghĩ của nhân loại.
Qua đó lợi dụng chúng để đạt thành các mục đích, mong muốn của bản thân, mà không cần đánh đổi quá nhiều thứ.
Chính vì mức độ kiến thức, dữ liệu chất chứa bên trong, mà Bách Nhân Thiên có thể nói là thiên dài nhất, sâu sắc nhất nhì trong quyển sách này.
Nên để hiểu hết về tất cả các kiến thức trong đó, ngoài việc học tập, tìm hiểu và tu dưỡng một mình ra.
Người học còn cần phải tiếp xúc, trao đồi kinh nghiệm trong thực tế, thông qua xã hội, văn hóa, với các đối tượng, con người khác nhau, cũng như là từ lịch luyện, trải đời của bản thân.
Học tập đối với bất kỳ ai, đều là một quá trình dài dẳng và mất thời gian.
Học bao nhiêu, cả đời cũng học không hết được.
Nên Tử Vũ, dù có Chí Tôn Nhãn, có thể nhớ được hàng tấn kiến thức, phân biệt được tất cả tri thức là vậy. Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ hiểu, và thật sự biết được tất cả bọn chúng.
Để có thể biến kiến thức mà Chí Tôn Nhãn thu được thành của mình, cần là có thời gian.
Vậy cuối cùng, chỉ còn lại Võ Học Thiên, cùng Nội Công Thiên.
Mà võ học của Đường Môn lại bị chi phối và ảnh hưởng rất lớn chính do nội công tâm pháp của họ.
Nên muốn học ngoại, trước bắt đầu học nội thôi.
4 Công pháp, 4 chi nhánh, 4 ưu điểm khác biết.
Đồng thời cũng có 4 khuyết điểm, 4 nhược điểm khác nhau.
Như Vạn Vật Sinh Luân Điển yêu cầu quá nhiều dược vật, lại không tăng phúc gì cho tấn công, hay phòng thủ loại vật lý.
Phòng bị tinh thần loại công kích cũng là nhờ vào tinh thần lực hơn người. Ngoài ra, lực bộc phát trong lúc chiến đấu không quá nổi bật.
Hay Huyền Hoàng Luân Thiên Lục tiến triển quá mức chậm rãi, bình thản. Tất cả mọi mặt đều bình bình, thường thường, luyện đến cao cấp cũng là một bộ trầm ổn không điểm đột phá.
Nếu như người bình thường có lẽ sẽ phân vân khó chọn, tiết lấy, tiết bỏ.
Nhưng với Tử Vũ, lựa chọn là rất dễ dàng.