10 ngày sau, đâu đó ở gần với dãy đại sơn của Tam Sinh Lâm.
Bây giờ đã là ban đêm, tinh nguyệt cao chiếu khắp một vùng.
Tử Vũ và Y Nha lúc này, đang ngồi quanh quần bên đống lửa, chủng bị ăn uống và nghỉ ngơi.
“50 căn Hư Vô Mộc, 20 viên Tinh Nguyên Chi Mộc, hơn 300 căn Mộc Hoa. Cùng đếm không hết các loại mộc thuộc tính tinh hạch, không sai, không sai đâu rồi.”
Qua 10 ngày nay.
Tử Vũ cùng Y Nha đã không ít lần triển khai trò thất tiến thất xuất, điên cuồng mà tiêu diệt lấy không biết bao nhiêu loại Khô Mộc linh sủng, xoát lấy không ít các loại vật phẩm cần thiết.
Với việc linh sủng không thể rời quá xa chủ nhân, Tử Vũ lại không đành lòng nhìn Y Nha lao động một mình, nên đã dấn thân, tham gia cùng nàng.
Mới đầu, Y Nha tính tình lười biến phát tát, lại luôn khinh thường lấy đám Khô Mộc nhỏ yếu tầm thường, nên chỉ đứng ở một bên nhìn, một bên chỉ đạo Tử Vũ làm việc.
Nhưng rồi từng làn từng đợt sóng Khô Mộc ùn ùn điên cuồng, không sợ chết ồ ạt tiến công tới, Y Nha lúc đó, đã thật sự là nhận sợ, nhanh chóng tiến lên hỗ trợ.
Tử Vũ dù cho có Y Nha hỗ trợ, cả hai cũng không khá khẩm hơn là bao.
Nếu không phải hắn đã mở mang ra được tinh thần lực, cùng tu luyện lấy thể tu con đường, đồng thời có được một đôi Chí Tôn Nhãn khám phá tận thiên hạ sơ hở, thì Y Nha sợ rằng bắt buộc phải tận xuất hết thực lực của nàng, mới có thể cứu cả hai thoát khỏi hoàn cảnh lúc đó.
Không phải là Tử Vũ không muốn Y Nha dùng toàn lực của nàng để giải quyết vấn đề.
Nhưng mỗi lần tận hết khả năng để chiến đấu như vậy, thì có nghĩa là nàng phải cứng ép giải trừ lấy phong ấn của bản thân.
Và cứ mỗi lần giải phong như thế, thì thực lực của nàng, theo đó mà sẽ bị tiêu giảm đi một phần.
Huyết mạch, tiềm lực càng bị hàng xuống một đoạn.
Các xác xuất biến dị trong quá trình tu luyện sau này, cũng không thể tránh khỏi bị giảm thiểu nghiêm trọng.
Hậu quả đó thật sự quá quá khó chấp nhận. Và đối với Tử Vũ, đó còn thật sự là một tội lỗi day dứt không ngớt.
Y Nha đến với hắn và nhận hắn làm chủ nhân, vì để có thể tìm ra con đường siêu thoát khỏi cái ngai vị gò bó kia, và đồng thời chiêm ngưỡng lấy nhân sinh thế thái, thiên địa rộng lớn này.
Như nếu không từ thủ đoạn, đối sử với nàng, với các Tiên Vương, thậm chí là các linh sủng khác, không khác gì một nô bộc, công cụ như vậy.
Ngươi thử tự đặt tay lên tim mình đi, ngươi thật sự đang là một ngự linh sư sao?
Thật may là có Chí Tôn Nhãn, nên Tử Vũ vẫn chưa lần nào phạm phải vào những sai lầm khủng khiếp trên.
Tuy rằng có chút chật vật, khó khăn là vậy, nhưng quen tay rồi thì làm lên cũng gọn lẹ, vui vẻ, và thú vị hơn rất nhiều.
Và bởi vì khu vực Tử Vũ hai người tiến tới, đa phần tập trung lấy các loại Khô Mộc linh sủng, nên các loại linh sủng khác cũng không xuất hiện nhiều.
Do bọn này xuất hiện quá nhanh, coi như là biến cố không mong muốn.
Dù Chí Tôn Nhãn có phát hiện và cảnh báo kịp thời.
Nhưng bởi thực lực của Tử Vũ vẫn chưa đến mức có thể mở ra tinh thần giao lưu với Y Nha.
Nên Tử Vũ cũng không thể làm gì khác, ngoài việc bất lực nhìn tài phú đi tới, lại vẩy tay đi xa.
Kết luận lại thì không có quá nhiều thu hoạch từ đám linh sủng này, không cần để ý tới chúng, hừm…
(Ngoài ra ở đây nhắc nhỏ, nếu Y Nha đang tại trong linh sủng không gian, thì Tử Vũ có thể cùng nàng mở ra tinh thần giao lưu hai chiều. Nhưng cũng vì thế mà những gì hắn thấy, cảm nhận được, nàng mới có thể thấy và cảm nhận theo.)
Y Nha đang gặm lấy món cá nướng khoái khẩu của mình, đột nhiên ngẩn đầu nhìn về một hướng.
Không đợi Tử Vũ phản ứng, Y Nha thuần thục gặm lấy tiểu cá nướng, nhanh chóng tan biến, trở về bên trong linh sủng không gian.
Một lúc sau.
Một tiếng xào xạc theo phương hướng đó vang lên.
Một bóng người không quá cao lớn xuất hiện.
Quần áo thô kệch, lại cũ nát.
Mái tóc rối bời đầy bụi bậm, làng da dưới ánh trăng và lửa trại xoi sáng cũng không trắng sáng lên được tí nào.
Nhưng bù lại dáng vẻ, lại là một đôi mắt tự tin, một khuôn mặt trầm ổn mà kiên nghị, cùng cái nụ cười và khí chất đầy hào sảng tỏa ra bốn phía. Khiến ai nấy nhìn vào cũng đều dễ dàng nhớ được lấy hắn.
Đây là một trong 3 kẻ có đại vận khí của Kim Tước Thành, kẻ mà được Tử Vũ nói là bị người khác cướp đoạt thiên phú, Phương Bá Thiên.
“Tử Vũ đai ca ahhhh.” Bá Thiên vừa thấy Tử Vũ không chút do dự la to, chạy tới.
Nhưng đang đi được hơn nữa đường, Phương Bá Thiên dừng lại người, khuôn mặt sầu khổ, đau lòng:
“Ngươi cũng vào rừng kiếm thức ăn sao? Thật không ngờ a, Tinh gia đại thiếu gia cũng lưu lạc đến tình trạng này rồi.
Sau này biết tìm ai mà ăn chùa nữa đây!!!! (╥﹏╥)”
Nghe cái cách Bá Thiên than thở, cùng cái biểu cảm đang ghét như ngày nào, Tử Vũ ngoài việc mấp mé lấy miệng, không biết làm gì hơn.
Tính cách Phương Bá Thiên đó giờ cực kỳ hào sảng và rất thích kết giao bạn bè.
Nhưng vì cái miệng của hắn, lúc nào mở ra đóng vào lại, không phải là những trò đùa rác rưởi, thúi hơn cả đống phân, thì cũng là những lời trù nguyền, đâm chọt như muốn dìm người ta xuống rác.
Không ít lần vì thế mà hắn đã đắc tội lấy người của 3 đại gia tộc.
Có khi là tự tìm đường chết gây hấn luôn với các tổ chức sát thủ, dong binh, tổ đoàn trong thành.
Nếu không vì thực lực, tiếng nói của Tử Vũ chấn áp ở đó, thì tình hình sau đó không biết còn sẽ tồi tệ ra sao.
Đừng đùa.
Bá Thiên tất nhiên sẽ không tồi tệ đi đâu được rồi.
Đường đường là vận mệnh xoay quanh giả, vận số, mạng hạnh còn chưa kết thúc, chắc chắng ngoài Kha lão ra, không ai trong cái thành này có thể giết được hắn.
Thậm chí là còn sống khỏe và an nhàn hơn bất cứ người nào.
Sau đó, thông qua quy tắc cẩu huyết, Bá Thiên nhân họa đắt phúc, có thể gặp được các loại kỳ ngộ, cơ duyên không ngừng, khiến việc tu luyện tăng tiến nhanh chóng.
Và rồi, lại một đòn hồi mã thương, giết ngược cái trở về cũng nói không chừng đâu ahhh.
Tử Vũ nhìn thấy Phương Bá Thiên như muốn tiếp tục mở miệng nói.
Không chút do dự, hắn lập tức lấy lực bắn người lên, không kiên nể gì huy quyền đánh vào mặt Bá Thiên.
Bá Thiên thấy Tử Vũ công tới, không do dự lập tức dùng tay đón đỡ, tay còn lại hướng về phía bụng của Tử Vũ đánh trả.
Sơ hở trăm chổ.
Đổi quyền thành chưởng, Tử Vũ mượn lực xoay người né tránh.
Tùy tiện chọn lấy một đường sơ hở.
Tử Vũ nhẹ nhàng ngăn đi đòn công kích của Bá Thiên, đồng thời trấn trụ luôn tất cả hành động tiếp theo của hắn.
Một tay còn lại làm gì.
Ầmmmmmmmm
Quyền của Tử Vũ chuẩn xác đập vào bụng Bá Thiên.
Lực quyền quá lớn khiến Bá Thiên bay ngược về sau, đụng mạnh vào một gốc cây mới dừng lại được.
“Ha…haha…hahaha…hahahahahaha” Bá Thiên buôn xuôi tứ chi, dựa người vào gốc cây, không màng đau đớn mà thoải mái cười to.
“Lão đại không hổ là lão đại, vẫn mạnh mẽ như ngày nào.
Bá Thiên thua tâm phục khẩu phục. Hahahahahaha.”
Bá Thiên lớn hơn Tử Vũ 2 tuổi.
Do không có căn cơ trở thành Ngự Linh Sư, hay tinh thần loại tu luyện giả, nên hắn đã toàn tâm toàn ý đầu nhập vào luyện thể một đường.
Có vẻ như, thiên phú của hắn trước kia cũng là thuộc về lĩnh vực này.
Tuy bị tước đoạt và suy giảm đi nghiêm trọng, nhưng khi Bá Thiên càng tu luyện, thân thể hắn lại cứ thế mà càng trở nên mạnh mẽ, trâu bò, chịu đánh hơn rất nhiều lần.
Đã có khả năng nhận ra vận mệnh một người sâu cạn, mạnh mẽ ra sao.
Nếu không thể giết chết được bọn họ, thì ít ra cũng phải làm sao để thu được chút lợi ít, trộm nhặt được chút cơ duyên, kỳ ngộ về cho bản thân mình dùng.
Thế là ý tưởng lóe lên, Tử Vũ đã nghĩ tới việc thu phục Bá Thiên làm tiểu đệ của mình.
Nhưng Bá Thiên tuy tính tình hào sảng, vui vẻ, hòa đồng, thích kết thân với mọi người là vậy. Trong thâm tâm hắn lại cực kỳ cao ngạo, bất tuân, rất thích hơn thua, lại không chịu dưới quyền, dưới trướng của bất kỳ người nào.
Đã là người, thì không ai có thể vẹn toàn, hoàn mỹ cả.
Họ đều sẽ phải có lấy các sơ hở, yếu điểm của riêng mình. Nắm được chúng, không khác gì cầm tiền mà sai ma khiến quỷ.
Với thực lực lúc nào cũng nhẹ nhàng nghiền ép lấy Bá Thiên.
Lại lợi dụng lấy tính cách cực kỳ thích gây chuyện thị phi, lại rất coi trọng ân nghĩa của hắn.
Tử Vũ không ít lần đã cứu lấy hắn từ trong nguy cơ, hiểm cảnh, trước khi hắn có thể kịp bật hack mà chạy.
Đồng thời nhắm vào sở thích tham ăn, do tác dụng phụ của việc tu luyện.
Tử Vũ với đôi mắt của mình, đã nấu đi ra không biết bao nhiêu là đỉnh cấp liệu lý, nhưỡng không ít các loại kỳ trân mỹ tửu, ngon và có bổ trợ tu luyện hơn bất kỳ đầu bếp nào trong thành.
Lâu dần cũng đã khiến Bá Thiên phần nào tâm phục, khẩu phục, chân thành gọi Tử Vũ là lão đại.
Tuy đôi lúc gặp mặt sẽ phải xảy ra chút đụng độ tay chân, chút cãi vã hơn thua không phục, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Tử Vũ nhìn lấy Bá Thiên cười to, quay đầu trở lại đống lửa ngồi xuống, đồng thời ra hiệu Bá Thiên tiến đến ngồi cùng.
Bá Thiên thấy thế, cũng từ từ đứng dậy, như chẳng hề có việc gì xảy ra, ngồi đối diện lấy hắn.
“Lão đại, ngươi làm gì ở đây.”
Ít ra tên này còn có chút đầu óc, biết giới hạn và điểm dừng.
Nhưng chưa kịp mở lời, nhìn thấy Bá Thiên tự nhiên cầm lấy một con cá nướng ăn lấy ăn để, Tử Vũ trợn tròn mắt.
Tên khốn kiếp này tìm được đến đây không lẽ vì mùi cá nướng sao? Mũi ngươi là mũi chó à.
“Lão đại, đừng nhỏ mọn vậy, dù gì chúng ta cũng là anh em, chia cho tiểu đệ một miếng ăn không phải là bổn phận của đại ca sao?” Nhìn lấy biểu lộ của Tử Vũ, Bá Thiên chính khí lẫm nhiên nói.
Tử Vũ dùng lực nắm lấy tay mình, một cổ nguy hiểm từ hắn dần bao phủ lại Bá Thiên.
Nói đùa gì ah, cá nướng này là ta đặt cách nấu cho Y Nha, từ thành phần đến quá trình nấu, đều rườm ra không thể tả hết. Nếu đem Chí Tôn Nhãn ra so đo, xét nét cũng là không có lấy trên 20 cái sở hở đấy.
Ta bình thường đích thân xuống bếp, nấu lấy cho ngươi ăn những cái đó, cũng chỉ là tàn thứ phẩm, là thí nghiệm phẩm mà thôi a. Ngươi nghĩ ngươi có tư cách gì mà ăn con cá nướng này a.
Đại thế không thể sửa, nhưng tiểu thế có thể nha.
Ngươi đã muốn ăn đòn, vậy hôm nay ta chiều ngươi tới bến.
P/s: Khí vận khí vận đại chân chó các loại tới rồi.