Bà Liên lại dùng cớ này để ép buộc Tuấn, gia đình là thứ mà cậu vĩnh viễn không bỏ được. Có yêu thì cũng là người ngoài thôi.
‘’ Có yêu thì cũng là người ngoài thôi ‘’ đây là suy nghĩ của bà Liên nhưng Tuấn không nghĩ vậy. Cậu đã quá mệt mỏi rồi, cậu đã quá mệt khi phải làm theo ý người khác. Lần này cậu muốn làm theo ý mình, cậu muốn ở bên người mình yêu. Cậu nói:
- Mẹ à, con sống hai mươi lăm năm, mọi chuyện con đều nghe theo ý mẹ. Riêng chuyện này con không thể nghe mẹ được. Con muốn ở bên anh ấy!
Nói rồi cậu bước đến nắm tay Vũ kéo về phía bà.
- Mẹ thấy không? Đây chính là hạnh phúc của con.
Bà Liên không chấp nhận được sự thật này, bà vẫn cố gắng khuyên bảo con trai của mình:
- Con! Tại sao con lại trở nên như vậy, bố con đã bị ông bà nội đối xử như thế nào, con không biết sao? Con nên nhớ, năm xưa bố con đã bị đuổi khỏi nhà, mặc dù ông ta làm bộ trưởng, có quyền có thế. Nhưng mà con thử nghĩ lại xem ông ta có gia đình không? Sau này ông ta sẽ được thừa kế tài sản? Con nên nhớ con mà yêu nó thì kết quả cũng không khác gì. Có khi còn không bằng nữa, con chỉ là một luật sư nhỏ, dựa vào tập đoàn JK mà đi lên. Không có mẹ và ông bà thì con cũng không có gì hết.
Bà Liên không biết, lời khuyên bảo của mình càng làm cho Tuấn quyết tâm hơn, cậu nghĩ đến bố mình, nghĩ đến người đàn ông kia, cậu nghĩ đến tháng ngày hạnh phúc của họ. Càng nghĩ cậu càng ước mơ được như họ, có lẽ tình yêu đã khiến cậu trở lên ích kỷ, lúc này cậu không nghĩ đến mẹ cậu, người chịu tổn thương nhất trong ba người họ, cậu chỉ nghĩ đến hạnh phúc của họ và viễn cảnh của mình. Cậu nói:
- Chẳng phải bố và chú ấy rất hạnh phúc sao?
Bà Liên không ngờ con trai bà sẽ nói vậy, nó đã khơi lại nỗi đau của bà, hơn thế nó còn vạch thêm vào đó một nhát thật lớn. Không kìm được lòng, bà đưa tay lên tát vào mặt Tuấn. Trên mặt Tuấn hiện rõ năm ngón tay của bà, cái tát đó quả là rất mạnh. Vũ ở bên lòng chợt nhói, anh tiến lên kéo Tuấn vào lòng:
- Bác gái, tất cả là lỗi của cháu, muốn đánh thì bác hãy đánh cháu này, xin bác đừng làm tổn thương em ấy.
Tuấn khẽ đẩy Vũ ra, cậu bước đến phía bà Liên.
‘’ Mẹ đánh con? ‘’
‘’ Đánh mày thì sao chứ? Đồ bất hiếu, mày có nghĩ mẹ mày sẽ bị gì khi ông bà nội biết chuyện của mày? Tước quyền kinh doanh? Có khi còn đuổi khỏi dòng họ nữa ‘’
Bà Liên quan tâm con là thật nhưng một phần bà rất lo cho địa vị của mình trong gia đình. Khi xưa bà gả vào nhà họ nhưng vẫn không thay đổi được con trai họ, điều này khiến bà sống không được yên khi ở nhà chồng. Bà luôn phải sống trong lời dị nghị bàn tán của người khác. Cũng may là có con trai nên địa vị được cải thiện, ba mẹ chồng một phần áy náy nên giao quyền kinh doanh cho bà. Nếu bây giờ họ biết con trai bà cũng là GAY thì chắc chắn cuộc sống của bà sẽ không vui vẻ gì. Nhất là cô em chồng kia, nó đã ngăm nghe tài sản của bà lâu rồi.
Tuấn không ngờ mẹ mình chỉ lo nghĩ đến quyền kinh doanh và tài sản, những thứ đó quan trọng bằng hạnh phúc con trai bà sao? Cậu nói:
- Con xin mẹ, đã hai mươi lăm năm con sống vì mẹ rồi, bây giờ con muốn sống cho riêng mình. Mẹ thử nghĩ lại xem, mẹ luôn cho rằng những gì mẹ làm là tốt cho con nhưng nó thật sự tốt sao? Mẹ muốn con làm luật sư, con nỗ lực thi trường luật, cái đó, cũng là ước mơ của con, con phải nỗ lực, mẹ muốn con không gặp bố con liền không gặp, mẹ muốn con tranh giành tài sản với cô, con liền đi lấy lòng ông bà nội. Mẹ muốn con lấy vợ con đi xem mắt. Nhưng mẹ à, đó không phải thứ mà con muốn. Hiện tại con muốn chính là ở bên anh ấy, vậy nên mẹ hãy thành toàn cho chúng con đi.
Những câu cuối Tuấn lấy hết lòng mình ra nói với bà Liên. Cậu hy vọng bà có thể hiểu cho đứa con trai này.
Bà Liên sững sờ, bà không nghĩ con trai lại nói như vậy, nó nghĩ bà như vậy là không tốt cho nó? Đứa con của bà đâu rồi? Đứa con luôn nghe lời bà giờ đây đã biến mất, nó đã bị thằng khốn kia cướp đi. Bà nhìn về phía Vũ.
Chỉ tại nó, chỉ tại thằng khốn này con trai bà mới như vậy. Không kiềm chế được bản thân, bà liền xông lên túm lấy cổ áo Vũ đánh tới tấp. Vũ không tránh, anh biết vì anh mà mẹ con họ mới trở lên như vậy, nếu đánh có thể khiến bà bớt giận thì anh cũng cam tâm bị đánh.
- Tất cả là tại mày, Vì mày mà con trai tao trở lên như vậy, tất cả là tại mày. Tại sao mày không đi chết đi, thứ thấp hèn ti tiện như mày lẽ ra không nên sống trên đời này.
Tuấn nhìn mẹ mình điên dại như vậy mà đau lòng, nhìn mẹ cậu đánh Vũ thì cậu càng đau hơn, tim cậu lúc này như bị ai đó bóp nghẹt vậy. Đau, đúng là rất đau.
Cậu tiến lên kéo bà Liên ra. Lực tay hơi mạnh khiến bà ngã xuống đất.
‘’ Bộp ‘’ tiếng động vang vọng cả quán cà phê. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía này, họ không hiểu sao người phụ nữ sang trọng này lại ra tay đánh người, họ càng không ngờ bà ta lại bị đẩy ngã. Tuy có chút không hiểu nhưng họ không muốn dính vào rắc rối, thế nên không ai giúp bà đứng dậy.
Tuấn không nghĩ lực tay mình lại lớn như vậy, cậu luống cuống ở bên cạnh muốn nâng bà lên nhưng bị bà hất tay ra:
- Cút, mày cút đi cho khuất mắt tao.
Bà Liên tự chống tay đứng dậy, dáng vẻ chật vật khiến Tuấn đau lòng. Cậu tiến lên muốn đỡ bà nhưng bà đã xoay người bước đi thật cao ngạo.
- Mày không đi thì tao đi.
Bà Liên vừa đi thì Tuấn và Vũ cũng vội đi theo. Ra đến ngoài thì không thấy bóng dáng bà Liên đâu. Vũ khẽ ôm Tuấn vào lòng an ủi:
- Không sao đâu, sẽ có ngày bác gái sẽ hiểu và chấp nhận cho chúng ta.
Tuấn im lặng tựa vào lòng Vũ, lúc này cậu rất cần sự an ủi từ anh. Họ cứ thế đứng ôm nhau cho đến khi có vài người đi qua chỉ trỏ này nọ. Nhận thấy hoàn cảnh có vẻ không phù hợp Vũ liền kéo Tuấn lên xe rời đi.
Vũ lái xe một mạch đưa Tuấn về nhà anh. Đến trước tòa nhà anh liền tháo dây an toàn cho cậu và nói:
- Đây là khu nhà anh ở, có lẽ bây giờ em không nên về nhà.
Tuấn ngơ ngác, tuy là cậu với mẹ có xích mích nhưng họ đã không sống cùng nhau nữa rồi. Hai năm trước cậu đã dọn ra ngoài ở. Thế nhưng cậu không nói ra, cậu muốn đến thăm nhà của anh, lần này cậu quyết tâm lấy được chìa khóa nhà anh.
Có như vậy cậu mới kiểm soát được anh, kiểm soát mấy em BÁNH BÈO theo đuổi anh. Cậu nhất định phải sớm xác định quyền sở hữu mới được.
***************************************
Vào nhà, Vũ đẩy Tuấn vào ghế sofa rồi nói:
- Em ngồi yên ở đây, anh đi nấu cơm, lát sẽ quay lại.
Tuấn cười, đôi mắt híp lại.
- Quá tuyệt, lâu lắm rồi em không được ăn đồ do anh nấu. Em thật sự rất nhớ.
Anh cũng cười, tay cầm cuốn tạp chí đặt vào tay cậu.
- Em xem cái này cho đỡ chán, anh đi nấu ăn.
Nói xong anh liền đi vào bếp. Vào đến nơi anh liền mở tủ lấy thức ăn, nhìn tủ lạnh được chất đầy thức ăn mà anh thấy may mắn, cũng may mấy hôm trước mẹ anh ghé qua, nếu không giờ này anh chỉ có thể nấu mì thôi. Bữa tối này là bữa cơm đầu tiên của hai người sau khi gặp lại vậy nên anh muốn nấu thật nhiều món. Anh sẽ làm ba món mặn và một món rau, sau đó hai người sẽ ăn hoa quả tráng miệng. Đã lên kế hoạch nên anh bắt tay vào làm luôn, đầu tiên là sườn xào chua ngọt rồi thịt kho tàu sau đó là món trứng sốt cà chua.
Hì hục hơn một tiếng mới nấu xong, anh đang định dọn thức ăn lên thì phát hiện mình quên nấu rau, anh đành phải đổ nước trong phích ra xong rồi luộc chút rau cải. Làm như vậy sẽ tiết kiệm thời gian luộc rau.
Nước sôi anh liền cho rau vào nồi, đợi tầm hai ba phút. Đột nhiên phía sau có một bàn tay ôm lấy anh, rất nhẹ nhàng nhưng lại có chút càn quấy.
Hông của anh bị ôm chặt bởi tay cậu, áp sát vào lưng của anh, cậu nói:
- Anh làm gì mà lâu vậy? Người ta đợi anh nãy giờ.
Cảm giác thân thể cận kề khiến anh có chút khẩn trương, anh không biết phản ứng như thế nào đành đứng yên cho cậu ôm.
Tuấn cảm thấy cách này quả là không có hiệu quả mà. Người đàn ông này thế mà không có cảm xúc gì? Rõ ràng trong cuốn tạp chí vừa nãy nói cách này rất hiệu quả mà. Trong đó nói, cái ôm từ đằng sau là những cái ôm ấm áp và nồng nhiệt nhất nhưng nó cũng là cái ôm khiến bao cặp mất tự chủ. Không phải có độc giả nói ‘’ tôi chỉ ôm bạn trai từ phía sau mà anh ấy đã không tự chủ mà cùng tôi cuồng nhiệt một phen trong nhà tắm ‘’ sao? Chẳng lẽ cách này thực vô dụng? Ngày trước cậu cũng ôm mấy em chân dài, chẳng phải họ cũng rất tự nhiên mà chủ động hôn cậu sao?
Thế mà bây giờ, người đàn ông này lại không thể hiện chút gì. Cậu liền đưa tay xoa vài cái ở bụng anh, bàn tay luồn qua chiếc áo sơ mi mỏng mà vuốt ve vùng bụng của anh. Cậu thấy mình giống như mình đang sờ một bức tượng đông, cơ bụng của anh vô cùng săn chắc, cứng rắn như đồng, sờ vào khiến người ta thích thú. Cậu như trẻ con nhận được quà, cậu hí hửng khám phá thân thể anh, bàn tay khẽ vuốt lên trên.
Chợt tay của cậu bị anh ngăn lại, tay của cậu kẹp chặt lấy đầu ti của anh. Anh khẽ rên nhẹ một tiếng. Tình thế chợt đảo, anh áp sát cậu vào kệ bếp, nụ hôn nóng bỏng cũng rơi xuống. Ban đầu chỉ chà sát ở bên ngoài, sau đó chiếc lưỡi của anh liền tiến công vào bên trong.
Có chút bất ngờ nên khi lưỡi anh tiến vào bị vướng phải hàm răng của cậu. Anh khẽ thở dùng trán cốc vào cậu:
- Ngốc quá, mở miệng ra.
Cậu bĩu môi, anh coi cậu là trẻ con chắc? Trước đây cậu cũng có hàng tá bạn gái rồi. Cậu ‘’ hừ ‘’ một tiếng liền tiến lên chặn môi anh lại, lần này anh mới là người bị bất ngờ. Không có sự chuẩn bị lên khoang miệng của anh dễ dàng bị xâm nhập. Cậu khẽ đảo lưỡi một vòng cùng lưỡi của anh dây dưa. Hai người cứ thế mà hôn nhau, nồng nhiệt, nóng bỏng. Bàn tay anh khẽ cởi từng nút áo nhăn nhúm của cậu. Lúc này cảnh xuân đã lộ ra một nửa rồi. Cậu thở hổn hển, đôi mắt mơ hồ, không tự chủ mà ưỡn người lên.
Hai người đang chìm đắm trong cảm xúc yêu thì bị đánh thức bởi tiếng ‘’ xèo ‘’. Nước trong canh trào ra làm tắt bếp, những cọng rau quắt queo cũng theo đó mà ra. Anh bật cười đóng từng cúc áo cậu lại rồi tiến lên dọn dẹp chiến trường.
***********************************
Lúc ăn cơm hai người vô cùng thoải mái, không có chút ngượng ngùng. Vẻ mặt cậu rất dĩ nhiên, như là chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra. Anh cũng rất nghiêm túc mà ăn cơm, tuy nhiên trong lòng nh lại có chút rối bời. Dù vậy bên ngoài vẫn là bộ dạng lạnh nhạt, phong thái quân nhân: ‘’ ĂN CƠM KHÔNG NÓI CHUYỆN ‘’
Hai người cứ thế mà trải qua bữa ăn tối. Bây giờ cũng đã tám giờ, anh liền lấy quần áo đi tắm.
Cậu ở đằng sau thấy anh đi tắm mà lòng nhẹ nhõm hẳn. Cũng may là anh rời khỏi, nếu không ve mặt của cậu sẽ bị lật tẩy mất. Lúc này cậu lại tự dưng hồi hộp.
Không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì không? Cậu tự hỏi trong lòng, cũng như trong lòng cậu đang tưởng tượng về cảnh ấy. Cậu liền cười tủm tỉm một mình.
Đến khi anh ra ngoài thì cậu lại hơi hụt hẫng. Anh tắm xong thì cũng đã lau khô người và mặc quần áo rồi, còn đâu cho cậu ngắm nữa.
Anh bước đến đưa cho cậu một bộ quần áo và nói:
- Em đi tắm đi. Tắm xong thì mặc quần áo của anh, có lẽ nó hơi rộng.
Cậu nhìn đống quần áo thì chợt nảy ra một kế hoạch. Mắt cậu híp lại nhận lấy quần áo rồi chạy một mạch vào phòng tắm.
- Dạ!!!!!