Hôm nay, một ngày chủ nhật, một ngày đầy ánh sáng với Vũ, cái ngày mà anh rời xa mảnh đất đầy đau thương này. Khi nghe thầy chủ nhiệm thông báo về tin trúng tuyển anh đã rất vui. Anh đã dành nguyên một tháng để ôn thi, cuối cùng anh đã đỗ, anh dành được học bổng tại ngôi trường phổ thông tốt nhất thành phố. Nhờ suất học bổng này mà anh có thể cùng mẹ rời khỏi đây, nơi mà anh sinh ra và lớn lên. Nơi này đã đem lại cho anh không gì khác ngoài sự khinh bỉ, xa lánh cũng như anh thực chán ghét cuộc sống nơi đây.
Từ nhỏ anh đã không được đối xử như những đứa trẻ bình thường khác. Anh bị đám trẻ trong làng xa lánh, bị mọi người chỉ trỏ, họ nói anh là đồ con hoang, hay thằng nhóc câm. Anh không phải con hoang, bố anh chỉ là đã qua đời từ sớm thôi, mẹ đã nói thế. Thế nhưng họ không quan tâm, họ chỉ quan tâm có chuyện để bàn tán hay không.
Từ khi hiểu chuyện thì anh đã sống với sự đàm tiếu của mấy bà bác trong xóm, rồi sau đó là bạn bè và thầy cô. Họ không hiểu, thật sự họ không hiểu cho mẹ con anh, không hiểu cảnh mẹ góa con côi khó khăn nhường nào. Anh thật sự muốn gào thật to nói cho họ biết, thế nhưng ước muốn nhỏ nhoi ấy không thể thực hiện được.
Từ khi sinh ra anh đã mắc hội
chứng khó phát âm, dù anh nói như thế nào thì cũng như thì thầm vào tai người khác.
**************Hội chứng khó phát âm Là một chứng rối loạn ngôn ngữ, người bệnh không thể nói bình thường được, lúc nào họ cũng có xu hướng thì thầm. Nguyên nhân do dây thanh bị co thắt. Người bệnh lúc nào cũng nói thì thầm hoặc nhát gừng để thể hiện ý kiến. Học thuộc lòng thơ bằng cách đọc to hoặc hát có thể giúp cải thiện tình trạng bệnh.********************
Anh thật sự đã rất cố gắng để khắc phục tình trạng này, dù vậy bệnh của anh vẫn không khỏi. Dần dần anh cũng không muốn nói nữa, anh tự nhốt mình trong một thế giới khác, anh không muốn quan tâm đến xung quanh nữa, anh chỉ muốn mau lớn nhanh để báo hiếu mẹ. Lúc anh được đi học thì anh đã 7 tuổi rồi, quá bận bịu với việc chợ búa khiến mẹ đưa anh tới trường muộn một năm. Từ khi đi học anh đã bộc lộ tài năng của mình, năm nào anh cũng đứng đầu lớp.
Dù đã rất cố gắng nhưng không ai thích anh hết, anh đã bị gắn mác CON HOANG rồi. Bề ngoài anh vô cùng tốt, mặt mũi đẹp trai sáng sủa, các bạn nữ nhìn thấy anh đều nói anh là hình mẫu của soái ca ngoài đời. Có rất nhiều bạn nữ muốn chơi với anh, thế nhưng một thời gian sau họ đều xa lánh anh, họ thực sự không chịu nổi chơi với một người “ CÂM ’’ như anh, cũng như họ không muốn chơi với một đứa con hoang. Năm tháng trôi đi, giờ anh đã 19 tuổi rồi, giấy báo nghĩa vụ quân sự cũng gửi tới. Anh không nghĩ rằng mình lại đủ tiêu chuẩn được gọi, cũng vì còn đi học nên anh không bị gọi đi. Thầy chủ nhiệm đã từng hỏi “ Em Lê Tiến Vũ, sau này em muốn thi trường nào?’’. Khi ấy anh không ngần ngại mà nói : “ Chỉ cần không mất tiền em sẽ thi ’’. chính vì thế thầy giáo đã giới thiệu cho anh một đợt tuyển chọn quân đội bí mật, đợt tuyển chọn này không chỉ muốn tìm ra người có sức chiến đấu mà cần cả trí tuệ. Dĩ nhiên anh không bỏ lỡ cơ hội lần này, trong ba tháng hè anh đã vượt qua kỳ huấn luyện, kế tiếp anh chỉ việc trải qua kỳ thi trí tuệ thôi, mà kỳ thi ấy chính là vượt qua kỳ tuyển sinh của Đại Học Quốc Phòng An Ninh. Chỉ cần vào được đội XÍCH LONG thì anh có cơ hội làm việc luôn, có cơ hội sang Úc phẫu thuật dây thanh quản, có thể giúp mẹ sống tốt hơn.
Chính vì vậy anh đã không do dự khi chuyển đến một môi trường học tập tốt hơn. Hôm nay, anh sẽ cùng mẹ rời khỏi đây và đến ngôi trường mới của mình. Ngồi trên xe buýt anh suy nghĩ về ngôi trường mới này, anh mong rằng ở đó anh sẽ không bị gọi là con hoang nữa. Nhẹ nhàng khép mi mắt lại, anh từ từ chìm vào giấc ngủ.
Vũ ngủ được một lúc thì xe dừng lại, anh và mẹ xuống trạm và đi về khu nhà trọ. Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, anh quyết đinh ra chợ mua thức ăn làm vài món ngon ngon cho mẹ. Cầm tiền rồi khoác áo, anh hành động nhanh gọn để không đánh thức mẹ đang ngủ. Anh vừa ra tới ngõ thì thấy xe công an kín mít, nghe người dân nói là công an đêm nay đang truy bắt đám thanh niên tụ tập đua xe. Nghe nói đám thanh niên này toàn 16, 17 tuổi thôi, nhưng mà bọn chúng lại vô cùng ngạo mạn, đua xe xong còn gọi điện báo 113 nữa, hành động này khiến cục trưởng tức giận, ông ta huy động cả đồn đi truy bắt đám choai choai này.
Ồn ào một lúc mới kiểm tra xong, anh định xoay người tiếp tục ra chợ thì có một tên nhóc vỗ vai anh và nói:
- Này, anh có biết chỗ này là chỗ nào không?
Anh thật sự không muốn dây dưa cùng cậu ta, nhìn cách ăn mặc của cậu ta thì anh có thể đoán được cậu ta chính là một trong đám choai choai đó. Cậu ta cao tầm mét bảy lăm, người mặc áo thun cùng quần bò rách, nhuộm mái tóc nửa bạc nửa xanh, trên cổ đeo mấy cái vòng linh tinh kỳ quái. Tuy vậy mặt mũi của cậu ta trắng trẻo đáng yêu, ai nhìn vào cũng thích, sẽ chẳng ai nghĩ rằng cậu ta đua xe cả, họ chỉ cho là cậu nhóc thích ăn mặc phá cách thôi. Nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy tay cậu ta còn cầm chìa khóa của chiếc BMW Motorrad.
Anh nhíu mày không trả lời mà xoay người rời đi. Cậu ta không tha cho anh mà tiến về phía trước chắn không cho anh đi:
- Anh không biết lịch sự à? Tôi đang hỏi anh đó.
Không muốn ở lại chỗ này thêm, thế là anh làm động tác chỉ vào cổ họng xong lắc đầu. Anh mong rằng tên nhóc này sẽ hiểu ý của anh, tên nhóc có vẻ không tin tưởng mà hoài nghi, cậu ta vẫn chắn trước mặt Vũ. Lúc này anh đành phải đưa ra hạ sách, anh cúi gần tai tên nhóc hơn và nói:
- Nhóc con! Tôi biết cậu là một trong số kẻ đua xe, bây giờ phiền tránh ra, nếu không tôi không đảm bảo là mình sẽ im lặng đâu.
Tiếng nói thì thầm vào tai Tuấn khiến anh nổi da gà, hơi thở của kẻ đối diện phả vào tai cậu, lúc này trong đầu cậu đang có một suy nghĩ..... không lẽ tên này là....... Nói chuyện cũng phải gần vậy sao. Tuấn cũng không quan tâm anh ta nói gì nữa, mắt cậu trợn to và sợ hãi. Cậu lùi ra sau một bước và bỏ chạy, thế nhưng cậu không quên để lại câu “ BIẾN THÁI ’’ cho Vũ......
Nhìn bóng dáng dần khuất xa mà Vũ không hiểu gì hết, anh lắc đầu và bước về phía chợ đêm.