Nếu như một tháng trước, có người hỏi Triệu Hựu Cẩm có muốn có áo tàng hình hay không, thì cô nhất định sẽ không do dự mà gật đầu.
Đó là áo tàng hình, ai mà không muốn chứ?
Không phải Harry Potter đã mặc áo choàng tàng hình tung hoành ngang dọc trong Hogwarts sao?
Nhưng mà một tháng sau, Triệu Hựu Cẩm chỉ muốn nói, hay là thôi vậy…?
Thứ này nghe có vẻ thần kỳ vô cùng, nhưng mà khi đến tay mới phát hiện vô dụng. Rốt cuộc cô có thể dùng nó để làm gì, để cho nó không vô dụng, không lãng phí siêu năng lực của nó?
Dùng nó để chen chúc trên tàu điện ngầm thì không được.
Ăn cơm chùa thì không cần thiết.
Đi máy bay thì phải đứng suốt cả hành trình.
Đi dạo trong những cửa hàng đắt tiền cũng không mang theo được những món đồ yêu thích.
Nếu như có chí lớn, thì có lẽ cô có thể dựa vào nó để trở thành “Người Nhện”, “Siêu Nhân”.
Tiếc là, Triệu Hựu Cẩm chỉ muốn làm một người bình thường, cô không muốn làm siêu anh hùng, cũng không có dũng khí để cứu vớt thế giới.
Ngoài việc thành công đuổi Hồ An Tĩnh đi, thì chiếc váy này không những không mang đến bất kỳ sự tiện lợi nào cho Triệu Hựu Cẩm, mà ngược lại còn gây thêm không ít phiền phức.
Vốn dĩ cô tưởng rằng chuyện bóng lưng bí ẩn trước đây đã kết thúc rồi, không ngờ lại còn có camera hồng ngoại ở sân bay Thượng Hải.
Lúc này, đã hơn mười phút kể từ khi Trần Dịch Hành rời đi, Triệu Hựu Cẩm đi đi lại lại trong phòng khách, đứng ngồi không yên.
Lúc đó, anh ta vừa định đi, cô liền vội vàng nói: “Vẫn còn nhiều món ăn như vậy, hay là ở lại ăn thêm một chút?”
Trần Dịch Hành dùng ánh mắt dò hỏi: Cô nghĩ giờ phút này tôi còn nuốt trôi sao?
“Hoặc là anh có thể vừa ăn vừa thảo luận đối sách với Phó tổng Vu?”
“Không cần.”
Trần Dịch Hành phớt lờ sự mong đợi của cô, dứt khoát rời đi dưới ánh mắt mong ngóng của cô.
Số phận đã định trước là cô không thể nghe được diễn biến tiếp theo.
Triệu Hựu Cẩm bó tay.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng không thể nào cứ bỏ qua như vậy, cô phải đi nghe ngóng tình hình chi tiết. Trước đây chỉ là bóng lưng bí ẩn ở trung tâm thương mại, mà lần này lại kinh động đến cả sân bay!
Bọn họ có báo cảnh sát không?
Có kinh động đến cấp trên không?
Nếu như chuyện này bị làm ầm ĩ lên, có bị điều tra ra cô hay không?
Rất nhiều tình tiết phim truyền hình Hàn Quốc, Mỹ, điện ảnh, truyền hình hiện lên trong đầu, Triệu Hựu Cẩm gần như có thể nhìn thấy tương lai của mình: bị bắt đi nghiên cứu như chuột bạch.
Cơn bão trong đầu luôn khiến người ta hoảng sợ.
Vì vậy, sau khi đi đi lại lại trong phòng khách mười mấy phút, cô bước ra khỏi nhà, gõ cửa nhà Trần Dịch Hành.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt lộ ra sau cánh cửa, cô liền vội vàng nói: “Vừa rồi em xuống lầu đổ rác, kết quả là quên mang theo chìa khóa!”
“Chìa khóa?” Trần Dịch Hành liếc nhìn cửa nhà cô, “Nhà cô không phải là khóa điện tử sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà đột nhiên hết pin, em thử rất nhiều lần cũng không mở được.”
Triệu Hựu Cẩm nghiêm túc đi đến cửa nhà mình, diễn cho anh ta xem. Cho dù ngón tay cái của cô có chạm vào như thế nào, thì khóa cửa cũng không có phản ứng gì.
Tiện thể nịnh hót anh ta một câu: “Đều tại chủ nhà không mua sản phẩm của các anh, nếu không thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này.”
Không thể nào có phản ứng được.
Dù sao thì mấy phút trước, cô vừa mới dùng tua vít mở khóa cửa, lấy hai cục pin ra. Lúc này, chúng đang ngoan ngoãn nằm trong túi áo khoác của cô.
“Anh xem, em không lừa anh, thật sự hết pin rồi. Mà em lại không có thói quen mang theo chìa khóa…”
Lẽ ra cô nên làm ra vẻ mặt buồn bực, nhưng mà khó khăn lắm mới nghĩ ra được một cái cớ hoàn hảo như vậy, Triệu Hựu Cẩm nhất thời vui mừng, nên không nhịn được mà bộc lộ ra ngoài.
Trần Dịch Hành rất nhạy bén, lập tức nhận ra cảm xúc của cô, anh ta nhướng mày: “Không mang theo chìa khóa mà vui như vậy sao?”
Biểu cảm cứng đờ, Triệu Hựu Cẩm lập tức chuyển sang vẻ mặt buồn bã: “Không phải, em vui là vì tuy rằng em không mang theo chìa khóa, nhưng mà nhà bên cạnh có một người tốt bụng, nhất định sẽ không nhẫn tâm để em đứng ở hành lang đợi người của công ty mở khóa đến.”
“Vậy sao.” Trần Dịch Hành “cao cao tại thượng” nhìn cô, “Cũng không cần phải vui như vậy. Tôi không có lòng tốt như thế.”
Anh ta đứng trước cửa như một vị môn thần, tay còn đặt trên tay nắm cửa, chặn đường cô.
Nhưng mà Triệu Hựu Cẩm không hề chùn bước, trước tiên cô dùng ngón trỏ chạm vào cửa nhà anh ta, sau đó lần lượt đưa từng ngón tay ra, biến thành hai tay bám chặt vào khe cửa, nhỏ giọng nói: “Cho em vào nhà ngồi một lát đi, nửa tiếng nữa là người mở khóa đến rồi.”
“Trời lạnh như vậy, ngồi ở hành lang sẽ bị đóng băng mất.”
“Em đảm bảo sẽ không làm phiền anh làm việc, nhất định sẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, anh cứ làm việc của anh, coi như em là một bức tượng là được rồi.”
Chưa từng thấy bức tượng nào lắm lời như vậy.
Ánh mắt anh ta từ từ di chuyển từ đôi mắt đáng thương của cô xuống phía dưới, chắc là do ra ngoài vội vàng, nên cô chỉ mặc bộ đồ ngủ hình thỏ trắng mềm mại, chân đi dép lê bông.
Mặc như vậy ở hành lang nửa tiếng, không chết cóng thì cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Một lúc sau, Trần Dịch Hành buông tay ra, mặc kệ cô lách qua cánh cửa nhà anh.
“Nửa tiếng, thêm một phút cũng không được.”
Tuy rằng giọng nói vẫn lạnh lùng, nhưng mà lại một lần nữa thể hiện ra trái tim mềm yếu.
Triệu Hựu Cẩm vui mừng chui vào trong, “Nhất ngôn cửu đỉnh”!
Thế nhưng, khoảng thời gian sau đó có thể tóm tắt thành một chương trình: Bàn về màn bị vả mặt thần tốc của Triệu Hựu Cẩm.
Trần Dịch Hành sắp xếp cô ngồi trên ghế sô pha, tốt bụng rót cho cô một cốc nước nóng, ném một quyển tạp chí lên bàn trà: “Ngoan ngoãn ở đây, đừng lên tiếng.”
Sau đó, anh ta đi vào phòng làm việc, ngồi trước máy tính.
Lúc đầu, trong phòng khách không có tiếng động, nhưng mà anh ta vẫn không yên tâm. Cô gái kia không giống như người ngoan ngoãn, biết điều.
Quả nhiên, chưa đến hai phút, cô đã lén lút đi vào phòng làm việc.
Trần Dịch Hành mặt không cảm xúc nghiêng đầu nhìn cô: “Có chuyện gì?”
“Chỉ là…” Cô đảo mắt một vòng, nhỏ giọng nói, “Tham quan một chút.”
Anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô như vậy.
Triệu Hựu Cẩm liền nhanh chóng dời mắt đi, nhìn trái nhìn phải, còn nịnh hót:
“Tuy rằng đã biết bố cục của hai căn hộ bên cạnh khác nhau, nhưng mà không ngờ diện tích nhà anh lại lớn hơn nhà em nhiều như vậy.”
Lại sờ sờ chiếc bàn làm việc bằng gỗ óc chó có kiểu dáng độc đáo, “Gu thẩm mỹ cũng tốt, trang trí cao cấp quá.”
Lại nhìn bức tranh treo trên tường, “Tuy rằng em không hiểu lắm, nhưng mà nhìn một cái là biết rất đắt. Anh chắc chắn là rất am hiểu về nghệ thuật.”
Cô nói đông, nói tây, vô tình đi từ cửa phòng làm việc đến bên cạnh anh ta, ánh mắt rơi vào màn hình máy tính của anh ta, liền nhiệt tình cúi người xuống.
“À đúng rồi, những tinh anh IT như các anh đều dùng máy tính hiệu gì vậy? Em muốn đổi máy tính từ lâu rồi, nhưng mà lại không biết nên đổi hiệu gì.”
—— Giả vờ quan tâm đến thương hiệu máy tính, thật ra là muốn xem rõ nội dung cuộc trò chuyện trong khung thoại trên màn hình.
Quả nhiên anh ta đang nói chuyện với Vu Vãn Chiếu!
Triệu Hựu Cẩm hứng thú, nhanh chóng chăm chú xem trộm.
Không ngờ Trần Dịch Hành đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng gập máy tính lại trước khi cô nhìn rõ nội dung cuộc trò chuyện.
“Triệu Hựu Cẩm.”
“Hả?”
“Đây chính là ‘ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, làm bức tượng’ mà cô nói sao?”
“…”
“Biết ‘Người suy tư’* không?” Anh ta đột nhiên hỏi.
* Người suy tư (tiếng Pháp: Le Penseur): là một tác phẩm điêu khắc nổi tiếng của nhà điêu khắc người Pháp Auguste Rodin
Triệu Hựu Cẩm thành thật trả lời: “Biết.”
Chắc chắn trong mỗi trường tiểu học đều có một bức tượng Người suy tư do Rodin điêu khắc, sao cô có thể không biết?
“Nếu như cô là một bức tượng, thì chắc chắn có thể trở thành nhóm đối ngược của ‘Người suy tư’”
“?”
“Tên là ‘Kẻ lắm lời’”
“…”
Nếu như tôi là ‘Kẻ lắm lời’, thì anh không phải là ‘Kẻ câm’ sao?
Nếu như không phải còn muốn la cà ở đây, thì Triệu Hựu Cẩm đã tuôn ra một tràng rồi.
Nhưng mà giờ phút này, cô chỉ có thể cười gượng gạo, nói “ha ha”, có thể được so sánh với ‘Người suy tư’ vĩ đại, đó cũng là vinh hạnh của cô.
Trần Dịch Hành không nói gì thêm, ánh mắt vẫn lặng lẽ nhìn cô.
Bị anh ta nhìn chằm chằm khiến cô hoảng sợ, Triệu Hựu Cẩm nhanh chóng cảm thấy không thoải mái, nhưng mà muốn đi ra ngoài, cô lại không nỡ, tiếp tục ở lại thì hình như cũng không tìm được lý do nào chính đáng.
Không được, kiên trì là thắng lợi.
Đã đến đây rồi, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng tình hình rồi mới đi.
Vì vậy, cô cắn răng, tiếp tục kiếm chuyện để nói: “Anh nhìn chằm chằm vào em như vậy làm gì?”
Trần Dịch Hành: “Thưởng thức màn diễn xuất của cô?”
“…”
Triệu Hựu Cẩm đứng hình hai giây, nhanh chóng phớt lờ lời châm chọc của anh ta, “A, em biết rồi.”
Ngẩng đầu nhìn chiếc đèn chùm bằng gỗ cổ điển trên đỉnh đầu, cô ôm mặt, nói với giọng điệu giả tạo: “Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy chiếc đèn có gu, độc đáo như vậy, dưới ánh đèn này, anh có thấy em rất xinh đẹp không?”
Trong phòng làm việc nhất thời im lặng, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Chiếc đèn chùm cổ điển trên đỉnh đầu khẽ đung đưa, ánh sáng lay động, chiếu vào khuôn mặt giả tạo kia càng thêm rực rỡ.
“Đúng là rất đẹp.” Một lúc sau, cô nghe thấy người đàn ông bình tĩnh nói, “Nhưng mà không phải là đẹp về ngoại hình, mà là đẹp về tư duy.”
Triệu Hựu Cẩm: “………………”
Kết thúc câu chuyện, là việc Triệu Hựu Cẩm liên tục nói: “Em chỉ ở đây đọc sách, anh cứ làm việc của anh, em đảm bảo sẽ không nói chuyện nữa.”
Chỉ lén lút nhìn thôi.
Trần Dịch Hành tỏ vẻ nghi ngờ, ánh mắt anh ta dõi theo bóng dáng giả tạo”của cô.
Cảm nhận được anh ta vẫn đang nhìn mình, Triệu Hựu Cẩm càng thêm chăm chú diễn xuất. Để thể hiện việc cô thật sự không hề quan tâm đến anh ta, chỉ tập trung thưởng thức những cuốn sách của anh ta, thậm chí cô còn kiễng chân lên để lấy một cuốn sách ngoại văn ở trên cùng.
Anh xem, em thật sự rất hứng thú.
Cho nên, anh mau mở máy tính ra, muốn nói chuyện gì thì nói chuyện đi, đừng phụ lòng thái độ chuyên nghiệp của em.
Triệu Hựu Cẩm vừa hét lên trong lòng, vừa nhảy lên một lần nữa, lần này cuối cùng cô cũng lấy được cuốn sách đó. Cô vui mừng, cầm sách vững vàng hạ cánh.
Không ngờ túi áo khoác ngủ quá nông, chất liệu lông xù không giữ được những vật nặng trong túi, chỉ với động tác “ạ cánh này, cơ thể cô mất thăng bằng, hai thứ tròn tròn lăn ra khỏi túi theo mép áo.
“Cạch”——
“Cạch”——
Hai tiếng động vang lên lần lượt, tuy rằng không lớn, nhưng mà cũng đủ thu hút sự chú ý trong đêm đông yên tĩnh này.
Thứ gì rơi xuống đất?
Có lẽ là do quá tập trung diễn xuất, nên Triệu Hựu Cẩm không kịp phản ứng.
Cô cầm sách, theo bản năng nhìn xuống đất.
Khi nhìn rõ hai vật nhỏ vẫn đang lăn lộn trên đất, tim cô như ngừng đập, máu như đông cứng lại, trong đầu chỉ còn lại một mảng trắng xóa.
Trần Dịch Hành cũng ngồi trên ghế trước bàn làm việc, ánh mắt anh ta di chuyển theo hai cục pin, sau đó chậm rãi dừng lại.
Lần này, phòng làm việc còn yên tĩnh hơn cả lúc trước.
Giống như bị hút hết không khí.
Thời gian như trôi qua cả một thế kỷ, Triệu Hựu Cẩm cứng đờ ngẩng đầu lên. Với động tác chậm rãi, cô gần như có thể nghe thấy tiếng “rắc rắc” khi cổ xoay.
“Cái đó…”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Anh ta đang đợi một lời giải thích.
Triệu Hựu Cẩm khó khăn tìm kiếm trong đầu một cái cớ hợp lý, lúc này, hình như nói gì cũng giống như một trò hề.
Giải thích thế nào?
Nói là nhà cô bị mất mạng, nên cô tháo pin đến đây để dùng ké wifi?
Hay là điều hòa bị hỏng, muốn đến mượn chút hơi ấm?
Ngay lúc này, đối phương lên tiếng.
“Triệu Hựu Cẩm, hình như cô rất quan tâm đến chuyện của “Hành Phong”?”
“Từ lúc biết sân bay Thượng Hải gọi điện thoại cho tôi, cô đã có vẻ mặt lo lắng không thể che giấu.”
“Hy vọng cô có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý. Cô thật sự quan tâm đến “Hành Phong”, hay là nói, cô đang quan tâm đến thứ khác?”
Anh ta nói từng chữ một, giọng nói chậm rãi, dứt khoát.
Triệu Hựu Cẩm thậm chí không dám hỏi thứ khác trong miệng anh ta là thứ gì.
Căn phòng tràn ngập mùi hương sách, ánh sáng lay động trên sàn nhà.
Trần Dịch Hành dựa vào lưng ghế, thư thái ngồi đó, không hề nóng vội, thậm chí còn khoanh tay, kiên nhẫn chờ đợi.
Còn Triệu Hựu Cẩm thì “căng thẳng” toàn thân, thậm chí còn toát mồ hôi.
“Mũi tên đã lên dây cung”, không thể không bắn.
Cô nhắm mắt lại, cắn răng, lúc mở mắt ra liền nói rất trôi chảy: “Nói ra có lẽ anh không tin, nhưng mà em thật sự đối với anh——”
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, biểu cảm của Trần Dịch Hành cứng đờ.
Còn Triệu Hựu Cẩm thì giống như một cỗ máy đánh chữ không có cảm xúc, thốt ra từng chữ ngọt ngào: “Từ việc cầm cà phê muốn xin WeChat của anh, đến việc cướp bánh rán để thu hút sự chú ý của anh, rồi đến việc tháo pin để đến nhà anh bám riết không buông, là điều gì khiến em đi đến ngày hôm nay?”
Đã mở đầu như vậy rồi, cho dù có ngại đến mức cong cả ngón chân, thì cô cũng phải tiếp tục.
Là gì khiến cô đi đến ngày hôm nay?
“Đúng vậy, là tình yêu.”
Cô nhìn Trần Dịch Hành với vẻ mặt chân thành, nói một cách dứt khoát.