Chỉ Cần Tôi Muốn, Cả Thế Giới Sẽ Không Thấy Tôi

Chương 1




Tin nhắn:

Triệu Hựu Cẩm: Có online không?

Triệu Hựu Cẩm: Chị tiêu rồi!

Triệu Hựu Cẩm: Vừa nãy đồng nghiệp của chị ở trong WC nói xấu sếp, kết quả là cửa ngăn bên cạnh “soạt” một cái mở ra, em đoán xem sao? Sếp đích thân ngồi xổm trong đó!

Triệu Hựu Cẩm: Chị toi đời rồi!

Lo lắng bất an chờ đợi mười phút, rốt cuộc cũng nhận được tin nhắn trả lời chậm chạp của cậu em họ:

Lý Dục: Đồng nghiệp của chị nói xấu sếp, sao chị phải chết?

Triệu Hựu Cẩm: Bởi vì muốn giữ quan hệ tốt với đồng nghiệp, chị cứ ậm ừ cho qua chuyện.

Lý Dục: Vậy thì không sao.

Lý Dục: Cùng lắm xem như là đồng phạm, tội không đáng chết. Nếu em là sếp, muốn đuổi cũng sẽ đuổi cô ta trước.

Triệu Hựu Cẩm khó khăn tổ chức lại ngôn ngữ, rồi nhanh chóng nhắn: Vậy nếu, phạm nhân chính là cháu gái ruột của sếp tổng thì sao?

Bên kia im lặng năm phút.

Lý Dục: Chị vẫn đang trong thời gian thực tập đúng không?

Triệu Hựu Cẩm: Đúng vậy.

Lý Dục: Quyết đoán lên, tìm chỗ khác đi, ván sau đánh tiếp.

Triệu Hựu Cẩm:...

Hết tin nhắn

Chuyện bắt đầu từ sáng sớm nay.

Bình Thành tháng 12, nhiệt độ trong ngày sinh nhật của Triệu Hựu Cẩm giảm xuống 0 độ.

Chen chúc trên chuyến tàu điện ngầm giờ cao điểm buổi sáng, cô rốt cuộc cũng có thể rảnh một tay, mở wechat xem những lời chúc mừng sinh nhật, sau đó đều dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật trả lời: “Người lao động, linh hồn lao động, lao động chưa bao giờ nghỉ sinh nhật.”

Niềm nhiệt tình của người trưởng thành đối với sinh nhật, cũng gần giống với thời tiết hôm nay.

Bước vào tòa nhà của “Tuần san Tin tức”, cuối cùng cũng có hơi ấm.

Cô cởi áo khoác lông vũ đặt lên ghế, vừa đi về phía nhà vệ sinh ở tầng 18, vừa bóc một cái bánh mì gặm.

Đẩy cửa ra liền nhìn thấy Phùng Viên Viên đang nhanh chóng trang điểm bên trong, lúc bốn mắt nhìn nhau, Phùng Viên Viên đã có thể dùng giọng điệu quen thuộc chào hỏi: “Sớm vậy, lại đến WC ăn sáng?”

Triệu Hựu Cẩm: “...”

Câu này nghe sao mà chướng tai.

Cô cắn một miếng bánh mì, nói lí nhí: “Chị Hồ không cho tôi ăn ở sảnh lớn.”

Triệu Hựu Cẩm và Phùng Viên Viên đều là sinh viên năm 4 đang thực tập, một tháng trước mới vào “Tuần san Tin tức” làm phóng viên thực tập, cùng ở một nhóm chuyên trách mảng xã hội dân sinh, theo cùng một người thầy, tên là Hồ An Tĩnh.

Phùng Viên Viên vừa đánh phấn nền, vừa nói: “Bà ta lắm chuyện thật…”

Triệu Hựu Cẩm rất cẩn thận ra hiệu im lặng: “Suỵt, nơi công cộng, đừng nói lung tung.”

“Sợ gì chứ, ngày nào bà ta chẳng đến sau 8 giờ?”

Phùng Viên Viên tính cách hoạt bát, có gì nói đó, tuôn ra một tràng oán trách.

“Cậu biết không, tháng này bà ta đã sai tớ đi mua cà phê 5 lần rồi đấy!”

Triệu Hựu Cẩm bình tĩnh ăn xong bánh mì, duỗi hai tay ra.

Phùng Viên Viên kinh ngạc: “Gì vậy? Cậu chạy 10 chuyến rồi à?”

“Không phải.” Triệu Hựu Cẩm thản nhiên nói: “Là hai tay cũng không đếm xuể.”

Phùng Viên Viên: “...”

Phùng Viên Viên: “Thảm, vẫn là cậu thảm hơn.”

7 giờ 40 phút sáng, trong tòa nhà vẫn chưa có mấy người.

Phùng Viên Viên vừa trang điểm vừa bắt đầu đại hội bóc phốt. Kỳ thực Triệu Hựu Cẩm không muốn cùng cô ấy bàn tán về sếp, nhưng không tìm được cơ hội nào để ngắt lời, chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Cho đến một khắc nào đó, “cạch” một tiếng, cửa ngăn phía sau mở ra.

Có người bước ra với tiếng giày cao gót đều đều.

Hồ An Tĩnh xách túi đứng đó, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt trong gương chạm phải hai người họ.

Không khí bỗng chốc ngưng đọng.

Phùng Viên Viên: #Cảm giác bị bắt quả tang nói xấu sếp là như thế nào?#

Triệu Hựu Cẩm: #Tôi một chữ cũng chưa nói, thật sự không liên quan gì đến tôi#

Hai người vội vàng quay đầu lại: “Chị Hồ…”

Hồ An Tĩnh thần sắc không đổi, bước qua bọn họ đến trước gương, vừa dặm lại trang điểm vừa hỏi: “Nói chuyện vui vẻ lắm hả?”

Hai người: “...”

Phùng Viên Viên cứng rắn nói: “Chị Hồ, sự việc không phải như chị nghe được đâu, em có thể giải thích!”

Hồ An Tĩnh mặt không cảm xúc: “Được thôi, vậy cô giải thích đi.”

Không khí trầm mặc năm giây, Phùng Viên Viên cũng không thể nào giải thích được.

Triệu Hựu Cẩm chỉ có thể đánh trống lảng:

“Cái kia, chị Hồ, trước đây em có nghe người ta nói, nếu như chị rất thích một người, thì hãy lén chửi thầm người đó một câu, như vậy người đó sẽ hắt xì hơi, biết được chị đang nghĩ đến người ta.”

Hồ An Tĩnh lạnh lùng nhìn cô: “Ồ? Vừa rồi các cô gọi đó là lén chửi một câu?”

Trên mặt cô ta chỉ có bốn chữ to đùng: Cô tiếp tục bịa đi.

Vì vậy Triệu Hựu Cẩm chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện: “Đó là bởi vì, Viên Viên rất thích chị! Chỉ đánh một cái hắt xì thôi, sợ chị không biết, cho nên chỉ có thể…”

“Chỉ có thể thế nào? Chỉ có thể khẩu phun hương thơm, kích tình nhục mạ?”

Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến Triệu Hựu Cẩm, vốn dĩ cô cũng không tham gia đại hội bóc phốt của Phùng Viên Viên, chỉ là rất không khéo đứng bên cạnh làm khán giả…

Cô ở bên này vất vả hòa hoãn không khí, không ngờ Phùng Viên Viên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa: “Phụt——”

Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Hồ An Tĩnh bùng nổ rồi.

Triệu Hựu Cẩm: “...”

Xong đời rồi.

Gặp phải đồng đội heo.



Tòa nhà “Tuần san Tin tức”, tầng mười tám.

Văn phòng Tổng biên.

Hồ An Tĩnh thuật lại chuyện xảy ra trong WC lúc sáng một lần, cuối cùng chỉ tóm gọn một câu: “Tổng biên, lứa thực tập sinh năm nay thật sự quá kiêu ngạo, em không thể dẫn dắt được!”

Phó Thế Vũ ra hiệu Hồ An Tĩnh ngồi xuống, ngữ khí ôn tồn nói: “Tiểu Hồ à, không phải anh không hiểu cho em——”

Tuy rằng thật sự không hiểu cho lắm, bởi vì năm nào Hồ An Tĩnh cũng nói như vậy.

“Nhưng mà tình hình hiện tại có chút khó xử. Hai thực tập sinh của em, Phùng Viên Viên là con ông cháu cha, không đuổi được; Triệu Hựu Cẩm là thực tập sinh có thành tích tốt nhất năm nay, không nỡ đuổi.”

“Vốn dĩ người ta nên được phân vào nhóm tốt nhất, mảng tài chính, chính trị gì đó, nhưng mà không đấu lại được với các mối quan hệ, nên chỉ có thể nhét vào nhóm dân sinh của em.”

Thuyết phục một hồi, Phó Thế Vũ cũng coi như nể mặt cô, cuối cùng quyết định, duy trì phán quyết ban đầu, nên làm gì thì làm.

Nhìn Hồ An Tĩnh vẻ mặt uất ức, Phó Thế Vũ xoa xoa huyệt thái dương.

Cô uất ức cái gì chứ, người ta thực tập sinh còn uất ức hơn cô đấy.

Người trong giang hồ mà.

Triệu Hựu Cẩm quả thật rất uất ức.

Rõ ràng cô một là không tham gia bôi nhọ cấp trên, lại bị liên lụy;

Hai là từ sau khi được phân vào nhóm xã hội dân sinh, còn chưa được trải nghiệm trách nhiệm của bậc trượng phu với hưng vong của đất nước, thì bản thân đã nước sôi lửa bỏng rồi.

Chín giờ rưỡi, Hồ An Tĩnh từ văn phòng Tổng biên đi ra, dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào cô và Phùng Viên Viên qua lại quét hình tám trăm lần, cuối cùng ánh mắt khóa chặt trên người cô.

Triệu Hựu Cẩm: Có dự cảm chẳng lành.

Đáng sợ chính là, dự cảm của cô rất chuẩn.



Bởi vì trước khi rời đi, Hồ An Tĩnh đã dò hỏi Tổng biên về gia thế của Phùng Viên Viên, biết là người không dễ chọc, thế là toàn bộ thù hận đều chuyển dời sang một mình Triệu Hựu Cẩm.

“Tiểu Triệu, mua cho tôi cốc cà phê mang lên.”

Triệu Hựu Cẩm nhanh chóng chạy đi, mười phút sau bưng ly Americano không đường mà Hồ An Tĩnh thường uống đến.

Hồ An Tĩnh: “Lạnh quá. Mua lại cốc khác.”

Lại qua mười phút.

“Đắng quá. Cho thêm đường.”

Lại qua mười phút nữa.

Triệu Hựu Cẩm từ trong túi lấy đường trắng, đường nâu, kem béo, bột quế, tất cả đều bày hết lên bàn.

Hồ An Tĩnh nhìn một lúc, không kiếm chuyện cà phê nữa.

“Được rồi, làm việc đi.”

Triệu Hựu Cẩm thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã lại bước lên hành trình mới.

“Tiểu Triệu, có một tin tức bên ngoài hiện trường, cô đi một chuyến đi.”

Suốt cả ngày hôm đó, Triệu Hựu Cẩm đều bôn ba ở ngoài hiện trường.

Hiện trường thứ nhất: Trại gà bị dịch cúm gia cầm, gà chết hết, chủ trại đau lòng muốn chết.

Triệu Hựu Cẩm bị ép tham gia một buổi lễ tưởng niệm đàn gà.

Mười dặm đường dài tiễn biệt đàn gà.

Vội vàng chạy về công ty ăn trưa, người còn đang ở nhà ăn, lại nhận được điện thoại của Hồ An Tĩnh.

“Tin tức trại gà viết xong chưa?”

“Vừa mới xong——”

“Ồ, vậy cô không cần lên lầu nữa, trực tiếp đến hiện trường tiếp theo đi.”

Triệu Hựu Cẩm: “...”

Hiện trường thứ hai là việc di dời nhà hỏa táng, cư dân xung quanh phản đối kịch liệt.

Triệu Hựu Cẩm bị đám đông kích động chen lấn xô đẩy, vất vả lắm mới tìm được đối tượng phỏng vấn thích hợp, bấm nút ghi âm:

“Xin hỏi sau khi nhà hỏa táng di dời, đã gây ra những bất tiện gì cho cuộc sống của ông?”

Đối tượng phỏng vấn: “Nhà người ta mở cửa ra là công viên, dòng suối, tòa nhà cao tầng, nhà chúng tôi mở cửa sổ ra mẹ kiếp lại là nhà hỏa táng! Cô nói xem có thể thuận tiện bao nhiêu? Chết rồi thuận tiện hỏa táng ngay tại chỗ luôn sao?"

Triệu Hựu Cẩm: “...”



Sáu giờ rưỡi chiều, tòa nhà vắng tanh.

Triệu Hựu Cẩm cất kỹ máy ghi âm, đeo ba lô đựng máy tính lên, về nhà tiếp tục tăng ca.

Bài báo viết được một nửa, bụng kêu réo ầm ĩ, tiếng sau to hơn tiếng trước.

Triệu Hựu Cẩm đặt máy tính xuống, vốn định gọi đồ ăn, nhưng nhìn thoáng qua tờ lịch treo trên tường, lại đổi ý.

Trên lịch dùng bút dạ quang màu hồng khoanh tròn ngày hôm nay: 4 tháng 12.

Bên cạnh có một dòng chữ nhỏ: Chúc mừng sinh nhật Triệu Hựu Cẩm!

Cô xắn tay áo, tự mình nấu một bát mì trường thọ.

Sinh nhật người ta đều náo nhiệt vui vẻ, chỉ có cô, vừa dự lễ tưởng niệm đàn gà, lại đến hiện trường phản đối nhà hỏa táng.

Mì vừa mới nấu xong, ăn được hai miếng, điện thoại lại vang lên.

Hồ An Tĩnh như một sát thủ máu lạnh, thúc giục cô: “Vừa rồi nhận được điện thoại của người cung cấp tin, nói là có một cô Trương ở khu Thượng Thành Hoa Viên, mấy tháng trước mua một con heo mọi Thái Lan trên Taobao, không ngờ nuôi chưa được bao lâu, đã biến thành con heo nái nặng một trăm bảy mươi cân.”

Triệu Hựu Cẩm suýt chút nữa thì bị một miếng mì làm nghẹn chết, ôm ngực ho khan.

“Khu Thượng Thành Hoa Viên cách tiểu khu của cô rất gần, bây giờ cô qua đó làm một bài phỏng vấn ngắn gọn đi.”

Triệu Hựu Cẩm nghi ngờ tai mình có vấn đề: “Rất gần sao? Em ở thành Tây, khu Thượng Thành Hoa Viên ở thành Đông mà!”

Hồ An Tĩnh: “Điện thoại sắp hết pin rồi, nghe không rõ lắm.”

“Không phải, chị Hồ, hôm nay là sinh nhật của em——”

“Tút——”

Triệu Hựu Cẩm cầm điện thoại, gọi lại cho Hồ An Tĩnh, nhưng mà gọi bao nhiêu lần, bên kia đều không ngoài dự đoán là tắt máy.

Cô đứng ngây người tại chỗ, nhìn bát mì trường thọ trên bàn trà chưa động đũa, nhắm mắt lại.

Từ nhà bắt xe đến hiện trường, trên đường đi trong đầu cô cứ văng vẳng câu nói:

Cô Trương mua một con heo mọi, kết quả là nó biến thành heo nái rồi đúng không?

Giết thịt thôi!

Thịt ba chỉ kho, thịt quay, thịt luộc, thịt hấp, thịt sốt chua ngọt, thịt xào…

Một trăm bảy mươi cân thịt heo mà làm đồ ăn thì còn gì bằng?!

Thế nhưng khi đến hiện trường, máy ghi âm được bật lên, đèn đỏ của máy quay sáng lên, cô vẫn phải lấy thái độ chuyên nghiệp để đặt câu hỏi.

Cô Trương vừa khóc vừa nói: “Lúc tôi mua trên Taobao, người bán cam kết với tôi rằng đây là giống heo mọi Thái Lan chính tông, tuyệt đối không lớn thêm nữa.”

“Tôi đặt tên cho nó là A Hoa, hy vọng nó mãi mãi là bảo bối nhỏ của tôi.”

“Kết quả là nửa năm sau nó đã lớn như thế này rồi, trong nhà không còn chỗ để, chỉ có thể xích ở cửa ra vào.”

“Ban quản lý khu phố nói không được nuôi động vật trên đường phố, yêu cầu tôi đưa nó đi. Tháng trước còn có kẻ trộm để mắt vào nó, nửa đêm muốn bắt nó đi bán cho trang trại heo thịt…”

“A Hoa đáng thương của tôi!”

Triệu Hựu Cẩm: “...”

Cô tắt máy ghi âm, nhìn A Hoa với vẻ tiếc nuối, khuyên cô Trương đừng buồn nữa.

Cô sẽ giúp cô ấy viết một bài báo để truyền tải mong muốn của cô ấy: Thú cưng là bạn tốt của con người, chúng ta nên yêu thương và bảo vệ chúng.

Cho nên, một trăm bảy mươi cân thịt ba chỉ đó…

Nghĩ lại thật sự rất tiếc.



Quay trở lại nhà, bát mì trường thọ đã nguội ngắt.

Người xưa có câu ăn mì trường thọ phải ăn hết sạch, như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi.

Triệu Hựu Cẩm đành cam chịu số phận, trước tiên đi tắm nước nóng, sau đó dùng lò vi sóng hâm nóng mì, cuối cùng vừa ăn vừa dùng iPad xem phim truyền hình Hàn Quốc.

Trên màn hình, nữ chính đáng thương bị bắt nạt đã có được tình yêu của nam chính, chỉ cần thổi tắt nến, nam chính là một ông chú đẹp trai, tài giỏi, có thể làm mọi việc sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh cô ấy.

Thế nhưng biên kịch cứ bắt họ phải chia tay.

Triệu Hựu Cẩm vừa ăn bát mì đã nát bét, vừa rút khăn giấy lau nước mắt.

Ánh mắt liếc qua chiếc bánh chocolate trên bàn trà, cô khựng lại, xé giấy gói, sau đó lôi từ trong ngăn kéo ra một cây nến cỡ đại – loại thường dùng để thắp sáng khi mất điện.

Dù sao cũng là sinh nhật mà.

Là một người yêu thích phim truyền hình Hàn Quốc, không thể thiếu đi những nghi thức cơ bản được.

Cô châm nến, cắm lên chiếc bánh chocolate, nhắm mắt cầu nguyện.

Ông trời ơi, xin hãy ban cho con một chút may mắn!

Người ta xem kìa, nữ chính người ta, không gặp được người ngoài hành tinh có thể ngưng đọng thời gian, dịch chuyển tức thời thì cũng gặp được yêu quái ngàn năm pháp lực vô biên, không thì cũng là người cá, nắm tay, hôn môi một cái là có thể xóa sạch ký ức của người khác!

Còn con, Triệu Hựu Cẩm, mẹ mất sớm, bố ở nước ngoài, từ nhỏ lớn lên ở nhà cậu mợ.

Nghĩ tới đây Triệu Hựu Cẩm càng thêm uất ức: “Con đã đợi hai mươi hai năm rồi, Harry Potter tốt nghiệp lâu như vậy rồi, Hogwarts cũng chưa từng tìm đến con.”

“Con cũng muốn được trải nghiệm một chút kỳ ngộ.”

“Chỉ một chút xíu thôi cũng được, để con cảm thấy rằng thần vận mệnh cũng đang chiếu cố đến con!”

Phù – cô thổi tắt nến một hơi, giải quyết xong chiếc bánh chocolate.

Bộ phim truyền hình Hàn Quốc trên iPad vẫn đang tiếp tục, cô lau sạch vụn bánh ở khóe miệng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng “ding dong”, chuông cửa vang lên.

Triệu Hựu Cẩm giật bắn mình, đây là căn hộ nhỏ cô thuê riêng, nằm ngay gần tòa nhà “Tuần san Tin tức”, đi tàu điện ngầm chỉ cần hai trạm là đến công ty. Mới chuyển đến được một tháng, ở gần đây cũng không có người quen.

Ai lại đến thăm vào đêm khuya thế này?

Cô chạy đến cửa, căng thẳng nhìn ra ngoài qua mắt mèo, bên ngoài trống không chẳng có ai, chỉ có đèn hành lang sáng trưng.

“Cạch”, mở hé cửa ra một khe hở.

Triệu Hựu Cẩm nhìn trái nhìn phải, không thấy ai, đang định đóng cửa lại, bỗng nhiên phát hiện trên đất có đặt một chiếc hộp quà màu đen.

Cái gì đây?

Cô tò mò cúi người xuống, thấy chiếc hộp quà rất đẹp, màu sắc không phải đen tuyền, nhìn kỹ có thể thấy ánh sao lấp lánh.

Là chất liệu mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Dưới hộp quà còn có một tấm thiệp, trên đó viết hai dòng chữ nhỏ:

Kỳ ngộ của cô đã được gửi đến.

Chúc mừng sinh nhật, cô Triệu Hựu Cẩm.