Chỉ Cần Là Anh

Chương 17: Anh ấy là Đại Boss




Thừa Hạo vừa nắm tay Dạ Anh đi ra khỏi công viên, lập tức một nhóm người áo đen liền cung kính chào họ

- Ông Chủ!! Xe đã chuẩn bị xong, mời ngài và phu nhân lên xe ạ

Dạ Anh bị đám người mang áo đen này dọa sợ, bàn tay vô thức siết chặt lấy tay anh hơn nữa, tay còn lại thì che chở cho thằng nhóc trong bụng. Thừa Hạo thấy cậu không đi nữa liền xoay người lại hỏi

- Em sao vậy, khó chịu chỗ nào hả??

Cậu lắc đầu mình, sau đó hỏi anh

- Thừa Hạo, những người này là ai?? Tại sao họ lại gọi anh là ông chủ?? Anh đổi đời từ khi nào vậy??

Anh biết lúc này trong lòng đều là nghi hoặc đối với anh, liền vỗ về trấn an cậu

- Bảo bối!! Lại dọa sợ em rồi, những người này là thuộc hạ của anh, trước tiên chúng ta lên xe, rồi sau đó anh thành thật khai báo với em có được không??

Nói rồi, không đợi cậu trả lời anh liền một tay vòng qua vai cậu, một tay nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng đỡ Dạ Anh ngồi vào xe

Sau đó xoay người qua nói với những thuộc hạ của mình

- Sau này cũng không còn chém giết gì nữa, các cậu về đây nhớ ăn mặc đơn giản một chút, đừng tạo ra vẻ mặt dữ tợn đó, sẽ khiến em ấy sợ

Đám người áo đen liền đồng thanh trả lời

- Đã rõ!!! Thưa ông chủ, bọn em sẽ chú ý hơn!!

Thừa Hạo ngồi vào trong xe, ôm lấy tâm can bảo bối của mình vào lòng, đoàn xe gồm năm chiếc bắt đầu nối đuôi nhau mà chạy, xe của anh và cậu nằm ở giữa được bốn chiếc xe kia áp sát bảo vệ, tạo ra một cảm giác oai vệ trong màn đêm. Dạ Anh ngước cái đầu nhỏ của mình lên hỏi anh

- Thừa Hạo chuyện này là sao?? Anh mau nói cho em biết đi

- Được rồi!! Được rồi anh nói!! Em đừng xúc động sẽ không tốt cho em và con

- Tốt!! Em hỏi anh bấy lâu nay anh đi đâu??

Thừa Hạo thành thật trả lời

- Anh quay về Mỹ kế thừa sự nghiệp của cha anh

- Sự nghiệp?? Sự nghiệp gì?? Anh mau nói cho em nghe xem nào

Tay anh vỗ vỗ lấy tấm lưng cho của cậu, đôi môi hôn nhẹ lên cái đầu nhỏ ấy, tiếp tục nói

- Dạ Anh!! Thật ra anh không phải là một tên công nhân bình thường như em nghĩ, điều anh chuẩn bị nói ra có lẽ sẽ khiến em ngạc nhiên

Dạ Anh càng tò mò hơn, hối thúc anh nói cho mình nghe

- Anh cứ nói đi!! Em ổn mà

Thừa Hạo càng ôm chặt Dạ Anh hơn, sau đó bắt đầu kể

- Thật ra anh là con trai của ông trùm hắc đạo quốc tế, mẹ anh là bà trùm sòng bạc ở Mỹ, dưới trướng anh còn một thằng em trai nữa, năm mười tuổi anh được cha đào tạo cho cách cầm súng,phóng dao, mười ba tuổi bắt đầu đi buôn vũ khí cho người khác, mười bảy tuổi giết được mười mấy mạng của những ông trùm khác. Đến năm hai mươi hai tuổi thì tự mình mở được công ty trải dài khắp Châu Á mang tên Sát Phong

Dạ Anh con mắt trợn tròn hết cỡ, Trời ạ! Đừng đùa với cậu chứ, tập đoàn Sát Phong là tập đoàn hùng mạnh nhất Châu Á, đến cả những công ty lớn khác cũng đều kinh sợ vì nó. Dạ Anh không tin vào tai mình nữa, cậu lắp bắp hỏi

- Thừa Hạo vậy tại sao anh lại làm công nhân cho ty em, rồi bây giờ lại bảo quay về kế thừa sự nghiệp của cha anh!!! Em không hiểu được

Thừa Hạo xoa xoa cái bụng căn tròn của cậu nói:

- Bởi vì anh chán!! Anh nghĩ rằng cả cuộc đời mình cứ dính líu đến sổ sách rồi lại những chuyện không sạch sẽ khiến anh cảm thấy nhàn chán vô cùng. Thế là anh quyết định giao một việc lại cho em trai anh xử lí, còn mình thì có thể có một cuộc sống tự do!! Rồi anh gặp được cục bông trắng trắng mềm mềm là em, khiến anh tìm lại được cảm giác yên bình thật sự. Nhưng cách đây đúng một năm, thư kí của cha có đến tìm anh mà nói rằng ông ấy trong một lần cùng mẹ đi dự tiệc, có một tên liều mạng muốn giết chết cha anh, ông bị kẻ đó dùng kiếm nhật một phát đâm xuyên đầu, biết mình không sống nỗi liền dùng chút hơi tàn cuối cùng dặn dò mẹ rằng phải gọi anh về tiếp quản sự nghiệp. Thật sự lúc đầu anh rất do dự, bởi vì anh nghĩ rằng nếu bây giờ anh đi rồi lấy ai quan tâm chăm sóc cho em đây, nhưng tình thế của gia đình anh ngày càng loạn,các băng đảng khác chớp thời cơ này muốn lật đổ gia tộc nhà anh. Mẹ và em trai thật sự không thể chống đỡ nổi, cho nên anh mới quyết định quay về nơi đó sắp xếp lại mọi việc

- Vậy cho nên đêm hôm đó là anh bỏ em đi???

- Aiii!! Bảo bối của tôi ơi!! Anh nào dám bỏ em!! Thật sự lúc đó nếu nói cho em biết, mọi nguy hiểm sẽ đều nhắm về em, cho nên anh mới ra đi đột ngột như vậy. Mọi chuyện sau khi giải quyết xong, anh liền dời cả công ty về đây, tất cả anh em và gia đình của anh sẽ hoàn lương về đây làm một tập đoàn không dính líu gì đến hắc đạo nữa. Mẹ biết mình sắp có cháu cũng liền vui vẻ vứt luôn cả sòng bạc ở Mỹ, xách đầu em trai anh về đây an tĩnh tuổi già

- Khoan khoan!! Vậy anh biết em có thai trước rồi sao??

- Đúng!! Anh có cho người theo dõi em!! Tất cả những vệ sĩ canh gác cửa cho em cũng là người anh cho trà trộn vào!! Cho nên những người đó mới kín miệng như vậy, anh thì vẫn có thể nắm rõ được tình hình của em!!

Dạ Anh bây giờ vẻ lẽ ra rằng anh hoàn toàn không có bỏ mặt cậu, vẫn luôn âm thầm bảo vệ mình. Dạ Anh cả người liền ấm áp rúc sâu vào ngực anh, hít lấy hơi ấm quen thuộc ngày xưa

Thừa Hạo tiếp tục nói

- Bảo bối!! Xin lỗi em!! Xin lỗi con trai vì đã không thể ở bên hai người

Dạ Anh lắc đầu nhỏ giọng nói

- Trở về là tốt rồi, chúng ta vẫn có thể cùng nhau chào đón bảo bối ra đời!!! Thừa Hạo!!

Anh đáp

- Ừ!!! Anh nghe

- Em muốn như những người khác, được chồng mình dẫn đi mua sắm áo quần cho con

- Anh sẽ làm điều đó cùng với em

- Em thèm món ăn anh nấu!!

- Ngày mai anh lấp tức xuống bếp nấu cho em

- Thừa Hạo!! Em yêu anh

Nghe được lời nói yêu thương đột ngột này, trong lòng anh không khỏi cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cậu, anh đáp lại

- Bảo bối!! Anh cũng yêu em

Sau bao nhiêu tháng phải rơi nước mắt cùng nhớ thương, bây giờ lòng cậu nhẹ hẳn đi, Thừa Hạo về rồi, cậu không còn phiền muộn gì nữa, mọi thứ lại trở về quỹ đạo vốn có của nó

--------*****------

Chời đựu!! Tui nói gia thế của ông Hạo là tui chém banh xác, chén từ gió thành bão luôn = ̄ω ̄=

Phải viết lại chap khiến tui muốn rã tay luôn, bận thì bận vẫn cố gắng ra chap cho mọi người đây nà!!

Bà con cùng gia đình của Thừa Hạo chuẩn bị đón cháu tui chào đời nào!! Hớ hớ