Trần Tích không mặc bộ vest đen tẻ nhạt thường ngày, anh mặc chiếc áo khoác màu xanh đậm, đứng một chỗ cũng nổi bật.
Lâm Vãn ôm anh một lúc lâu mới leo xuống, thấy Trần Tích không mặc đồ đen, cô túm tay anh, cười khanh khách hỏi: “Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây hả? Anh không mặc đồ màu đen anh thích nữa à?”
“Anh muốn thử phong cách khác xem sao.” Anh cong môi, cúi đầu lại gần cô: “Bởi vì trước đây có người kêu ca anh suốt ngày mặc đồ đen.”
Lâm Vãn cố nhớ lại, hình như có một hôm hai người đi ăn tối, cô vô tình nói chuyện này, cô cũng không để tâm lắm.
Không ngờ anh sẽ nhớ câu nói bâng quơ của cô, sau đó anh thay đổi vì cô.
Lên xen, Lâm Vãn ngồi ở ghế phụ, thấy Trần Tích không đi đường về nhà mình, cô nghiêng đầu hỏi: “Đi đâu thế ạ?”
“Không phải đã nói là tới nhà anh rồi à?” Anh nắm tay lái, nhìn thẳng, trả lời cô.
Mặt Lâm Vãn nóng lên, không nói gì nữa.
Cô và anh yêu nhau hơn 3 tháng, nhưng mà lúc trước rất bận, không có nhiều người gian dành cho đối phương, vội vàng gặp nhau, ăn bữa cơm rồi ai về nhà người nấy.
Trần Tích đưa chìa khóa nhà anh cho cô, nhưng cô chưa tới đó lần nào.
Một lát sau, Lâm Vãn hỏi: “Sao lúc nào anh cũng lái xe thế? Chẳng thấy tài xế lái xe mấy lần.”
“Lúc ở bên em anh không thích có người khác, hơn nữa anh tự lái thì sẽ an tâm hơn.” Trần Tích dừng xe đợi đèn xanh, nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Lâm Vãn, nói: “Với cả anh thích cảm giác anh lái xe, còn em ngồi cạnh anh.”
Chung cư của Trần Tích cách công ty không xa, anh chạy xe vào gara, Lâm Vãn ngoan ngoãn đi theo Trần Tích, vì cô không biết đường.
Hai người đi ngang qua chiếc xe Porsche màu hồng nhạt, vì quá nổi bật nên Lâm Vãn nhìn qua, nhưng cũng không quan tâm lắm.
Ai ngờ Trần Tích bỗng nhiên dừng lại, cười nhìn cô: “Cho em này.” Dứt lời, anh đưa chìa khóa cho cô.
Lâm Vãn ngây ngốc, vừa kinh ngạc vừa cảm động, không biết nên nói gì.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô không nhận, từ chối: “Đưa cho em làm gì, em cũng không cần mấy thứ này mà.”
Trần Tích cầm tay Lâm Vãn, đặt chìa khóa vào lòng bàn tay cô: “Anh chưa tặng em món quà nào ra hồn cả, em cho anh một cơ hội được không?”
Thấy Lâm Vãn ngẩn ngơ, Trần Tích kéo tay cô, dắt cô ra đằng sau xe, mở cốp xe ra.
Bên trong đều là hoa hồng đỏ.
“Anh nghĩ rồi, anh cũng chưa tặng hoa cho em, cũng không tặng em món quà nào giá trị, nếu không tặng, nhỡ đâu em lại chê anh keo kiệt thì sao?” Anh nói.
Lâm Vãn nhìn qua, đôi mắt hồng hồng.
Nói gì hơi buồn cười, cô chưa từng được tặng hoa bao giờ.
Đây là lần đầu tiên.
Có cô gái nào lại không thích hoa cơ chứ, nhất là hoa hồng đỏ.
Trần Tích khom lưng cầm bó hoa to nhất đưa cho cô.
Bởi vì quá to, thế nên lúc ôm hoa, trông Lâm Vãn rất nhỏ nhắn, cho nên anh để cô cầm một lát, sợ cô thấy nặng, anh lại cầm hộ cô.
Một tay anh cầm bó hoa, tay kia nắm tay Lâm Vãn đi tới chung cư.
Cửa nhà mở ra, bên trong có cánh hoa hồng trải dài trên đất, từ cửa nhà tới hình trái tim to đùng trong phòng khách, trong phòng còn có nến và ánh đèn rực rỡ lung linh, cạnh đó còn có bánh kem.
Tiếng nhạc du dương càng làm khung cảnh lãng mạn hơn, chắc là Trần Tích gọi người khác tới trang trí.
Căn hộ của Trần Tích rất to, khoảng 300 mét vuông, decor đơn giản, ngoài những món đồ nội thất cần thiết ra thì chẳng có đồ đạc nào dư thừa cả, giống y như phong cách của Trần Tích.
Kể từ lúc anh tặng cô xe ô tô và hoa, cả người Lâm Vãn ngập trong vui sướng, không phải vì giá trị của những món quà đó mà là anh yêu thương nâng niu cô trong lòng bàn tay, quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của cô.
“Hôm nay là ngày gì mà anh dụng tâm thế?” Lâm Vãn kinh ngạc hỏi.
Anh sờ mũi cô: “Em đó, đúng là người không có lương tâm, hôm nay là kỉ niệm 100 ngày yêu đương của bọn mình mà.”
Lâm Vãn tính qua, hình như đúng thật.
Trần Tích đặt bánh kem trước mặt cô, ngồi trên thảm, mở bánh ra, mặt bánh viết: “Vãn & Tích – Kỷ niệm 100 ngày vui vẻ.”
Mắt cô long lanh, cố gắng mỉm cười nói: “Không ngờ anh lãng mạn thế này đó.”
Nếu không điều tiết không khí chắc cô khóc mất.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trần Tích cắm nến, hai người ngồi trên thảm, anh ôm cô vào lòng, nỉ non bên tai cô: “Em ước đi.”
“Có phải là sinh nhật đâu mà ước.” Lâm Vãn nghiêng đầu, dịu dàng nói.
Trần Tích thản nhiên đáp: “Có bánh kem thì phải ước chứ.”
Anh đứng dậy tắt đèn, Lâm Vãn ngoan ngoãn làm theo lời anh, trong phòng chỉ còn ánh nến lung linh.
Không khí ái muội bao quanh, Lâm Vãn thấy phía sau có người ôm mình thật chặt, cảm giác tê dại truyền qua, anh ôm cô ngồi lên đùi mình.
Nụ hôn mềm mại ấm áp, cuồng nhiệt triền miên, quyến luyến không thể tách rời.
Qua một lúc lâu, tiếng đồng hồ điểm vang lên phá vỡ bầu không khí nóng bỏng.
Trần Tích dừng tay lại, xoa mái tóc rối bời của Lâm Vãn, nói: “Em ăn bánh kem lót dạ trước đi, hôm nay anh nấu đồ ăn cho em.”
Lâm Vãn chỉnh lại quần áo, đèn trong phòng sáng lên, mặt cô đỏ bừng.
Trần Tích nhìn cô, mãi mới đi vào bếp.
Lâm Vãn nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cô ngồi ăn bánh, rồi lại cầm đ ĩa bánh kem chạy quanh nhà ngắm một lượt, cuối cùng là đi vào bếp xem Trần Tích nấu nướng.
Anh mặc áo sơ mi màu xám nhạt, kéo tay áo lên để lộ cánh tay săn chắc, áo sơ mi vừa vặn ôm sát người anh, đôi chân thon dài, Lâm Vãn không nhịn được, đi tới ôm eo anh.
Trần Tích không rửa rau nữa, anh lau khô tay, xoay người lại hôn cô.
Một lúc lâu sau mới dừng lại, anh hôn chiếc cổ trắng ngần của Lâm Vãn, người cô run lên, anh khẽ nói: “Em quấy rầy anh nấu ăn thì phải làm sao bây giờ.”
Lâm Vãn thấy nguy hiểm, vội vàng đẩy anh ra: “Thế anh nấu tiếp đi.”
Cô tránh đi, chỉ đứng bên cạnh nhìn anh.
Đàn ông đẹp trai lúc nấu nướng lại càng thêm mị lực quyến rũ hơn.
Chẳng mấy chốc đã nấu xong, Trần Tích làm món sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, rau xào và canh trứng dưa chuột.
“Uầy, không ngờ anh biết nấu ăn đó, sao trước đây anh lại không nấu?” Lâm Vãn nhìn 4 món trên bàn, hỏi.
“Để được ăn đồ em nấu chứ sao.” Trần Tích cong môi cười, ánh mắt chờ mong, “Em ăn đi. Đây là lần đầu tiên anh đứng bếp đấy.”
Lâm Vãn dừng tay lại, “Anh nói thế em lại không dám ăn đâu.”
Lâm Vãn dè dặt gắp một miếng sườn xào chua ngọt, cắn một miếng nhỏ, hơi do dự.
“Sao? Không ngon à?” Trần Tích nhìn dáng vẻ của cô, thấp thỏm hỏi.
“Ờm… không tồi.” Đột nhiên cô nảy ý xấu, trêu anh, nói: “Lần sau anh đừng nấu nữa.”
Sắc mặt Trần Tích thay đổi, nhanh chóng ăn thử một miếng.
“Anh thấy ngon mà.”
Lâm Vãn cười khanh khách, Trần Tích biết mình bị cô lừa, cù người Lâm Vãn làm cô không ngừng xin tha.
Hai người vui vẻ ăn xong bữa cơm, đây là bữa cơm ngon nhất cô từng ăn.
Lúc Trần Tích rửa bát, Lâm Vãn biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, thế nên cũng không đòi về.
Cô cầm áo sơ mi của Trần Tích, bước vào phòng tắm.
Lúc cô tắm xong, Trần Tích ngồi trên sô pha đọc tạp chí.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh nhìn cô mấy lần, ánh mắt như con thiêu thân, cô mặc áo sơ mi của anh, dàn da trắng nõn ẩn hiện dưới lớp áo, áo anh chỉ dài tới đùi để lộ đôi chân dài vừa thẳng vừa trắng.
Cô vừa đi vừa lau tóc, sợi tóc ướt nhẹp dính trên trán, quyến rũ hơn ngày thường.
Tim Lâm Vãn đập loạn xạ nhưng vẫn tỏ vẻ bình tình hỏi anh: “Máy sấy đâu ạ?”
Trần Tích hoàn hồn, đưa máy sấy cho cô, thế rồi anh lại đòi sấy tóc cho Lâm Vãn, anh nhìn làn da trắng ngời của Lâm Vãn, không kìm lại được, hôn lên người cô.
Lâm Vãn thấy người mình như có dòng điện chạy qua, không chịu nổi.
Qua một lúc, anh dừng lại, giọng nói khàn khàn: “Chờ anh một lát nhé.”
Dứt lời, anh chạy vào phòng tắm.
Lâm Vãn tự sấy tóc, đắp mặt nạ, im lặng nghe tiếng nhạc.
Không biết cô thiếp đi từ lúc nào.
Lúc tỉnh lại, cô nằm trên giường lớn, người đằng sau nhẹ nhàng ôm cô, hình như anh ngủ rồi.
Xung quanh tối om chỉ có ánh sáng đèn ngủ mờ mờ, cô không cầm điện thoại, không biết đang là mấy giờ.
Cô xoay người lại muốn ngắm anh ngủ, anh trở mình, nhỏ giọng hỏi: “Em dậy rồi à?”
Lâm Vãn đáp: “Vâng.”
Cô nằm trong ngực anh, cẩn thận quan sát gương mặt Trần Tích, mặt mũi đẹp trai không chê vào đâu được, cô sờ mũi anh, chạm vào lông mi rồi lại sờ môi Trần Tích.
Khung cảnh này như giấc mơ, cô sợ lúc mình tỉnh lại nó sẽ biến mất, tựa như bong bóng.
Nhưng mà bây giờ, mọi thứ đều chân thật, Lâm Vãn mỉm cười.
Trong lúc mê man, bỗng nhiên Trần Tích mở mắt ra, ôm cô chặt hơn, cúi đầu hôn môi Lâm Vãn, không ngừng nghiền m*t.
Lâm Vãn chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, chỉ thấy người mình lâng lâng như kiểu không phải đang nằm trên giường mà là trên mây, mặc kệ anh mò mẫm trên người mình.
Trên tường, hai bóng người dính sát vào nhau, một đêm triền miên ngọt ngào.
Lâm Vãn giao cả bản thân mình cho anh, không biết lăn lộn mấy lần, cuối cùng cô thấy cả người mình mềm nhũn, không có sức uống nước, mơ màng tiếp đi.
Cũng không biết cô ngủ bao lâu, Lâm Vãn thấy người mình lâng lâng, cổ hơi ngứa, đôi mắt ngái ngủ r3n rỉ một tiếng, trời đã hừng đông, cô nhớ lại chuyện đêm qua, xấu hổ chui vào lòng Trần Tích, ôm eo anh, gương mặt nhỏ nhắn dán lên ngực anh.
Trần Tích tỉnh dậy từ lâu, luyến tiếc không muốn phá vỡ khung cảnh tốt đẹp, nằm trên giường với Lâm Vãn, nhìn dáng vẻ tỉnh ngủ của cô, động lòng hơn ngày thường, anh hôn lên trái cô, cười nhìn cô gái trong lòng mình.
Lâm Vãn tựa như thuốc độc làm anh mê luyến, qua chuyện đêm qua, anh nghĩ cô cũng mệt, không giày vò cô nữa, một lát sau anh xuống giường.
Lâm Vãn nằm trên giường nhìn anh mặc quần áo, cô ngại ngùng, may mà Trần Tích chưa kéo rèm ra, trong phòng vẫn tối, cô trắng trợn ngắm anh.
Bỗng nhiên cô phát hiện trên lưng anh có nhiều vết thương lớn bé, thấp thỏm hỏi: “Sao trên người anh có nhiều vết thương thế? Bị mèo cào hả?”
Trần Tích trông dáng vẻ ngây thơ của cô, vừa vừa tức giận vừa buồn cười: “Mèo lười, em đoán xem.”
Một giây sau, Lâm Vãn hiểu ra, vội vàng trốn vào trong chăn.