Trần Tích và Lâm Vãn rời khỏi nhà Chu Đường, vừa lên ô tô, Trần Tích phát hiện vết thương trên tay Lâm Vãn, anh giận bản thân không phát hiện ra sớm, luống cuống cầm tay cô: “Tay em sao thế?”
“Vừa nãy em không cẩn thận bị thương thôi, không sao đâu.” Lâm Vãn vô thức rụt tay lại nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô.
“Chảy máu rồi mà còn bảo không sao.” Trần Tích xuống xe, lấy hòm thuốc nhỏ trong cốp, bên trong có băng gạc, cồn i ốt, urgo,… cái gì cũng có.
Trần Tích cẩn thận xử lý vết thương, khẽ thổi sợ cô đau.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh xịt cồn i ốt lên miệng vết thương, dùng tăm bông lau sạch, nhẹ nhàng dán urgo lên, lại còn là urgo có mấy nhân vật hoạt hình, nhìn qua cũng biết chuẩn bị sẵn cho cô.
“Anh là con trai mà sao cẩn thận thế, còn để mấy cái này trên xe nữa à?” Lâm Vãn mỉm cười, nói.
Xử lý vết thương xong, anh yêu chiều nhìn cô: “Ngày xưa có một cô gái đáng yêu dạy anh đó.”
Lâm Vãn sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới mấy năm trước đi leo núi Thanh Vân, vì đi đường tắt, Trần Tích có vết thương rất dài, cô còn dán urgo cho anh.
Cô còn ngây thơ mang theo cả cồn, bạch dược Vân Nam và nhiều thứ đồ khác, balo căng phồng nặng trĩu, cuối cùng Trần Tích chủ động khoác balo giúp cô.
Hóa ra anh vẫn nhớ chuyện nhỏ nhoi xa xăm từ nhiều năm trước.
Mấy ngày sau, Trần Tích mua hết cổ phần trong tay Chu Đường, anh bán một ít tài sản cho Chu Đường, nhượng lại vài hạng mục tiềm năng, ngoài ra, Trần Tích còn chuyển một khách sạn thuộc Hãn Ngụ cho cô ta.
Người trong giới cả kinh, đây là tổn thất không nhỏ, như là chặt đứt một cánh tay của Trần Tích, nhưng anh biết, tất thảy đều đáng giá.
Chu Đường không nói gì, nhận lấy tài sản Trần Tích đưa, cũng không muốn dính dáng gì liên quan tới tiền nong với Trần Tích, coi như là từ biệt quá khứ, nếu không Chu Đường sẽ không cam tâm.
Thật ra Chu Đường không quan tâm tiền nong thế nào, coi như là bồi thường cho thanh xuân đã qua, cho tình cảm hèn mọn bao nhiêu năm nay.
*
Giải quyết xong chuyện của Chu Đường chưa được bao lâu thì lại tới Lê Thu Nguyệt.
Lâm Vãn và Trần Tích yêu đương rất cẩn thận, hồi trước ở Lật Thành hai người bàn bạc kĩ rồi, tạm thời sẽ giữ bí mật chuyện yêu đương, về Giang Thành cũng hạn chế gặp nhau, tới tối tan làm thì đi ăn cơm nhưng không phải ngày nào cũng thế, nhưng cuối cùng vẫn không giấu được.
Đầu tiên là Chu Đường phát hiện ra, sau đó là Lê Thu Nguyệt, không thể làm người ta yên lòng được.
Nhưng mà nghĩ lại thì, trên thế giới này chẳng có bí mật nào cả.
Dì Trương gọi cho Trần Tích, bảo 1 ngày nay Lê Thu Nguyệt không ăn gì, bảo anh về xem bà thế nào.
Lúc ấy Lâm Vãn đang ăn cơm với anh, hai người cùng đi.
Bước vào nhà, trên bàn ăn có rất nhiều món nhưng chưa ai động đũa.
Lê Thu Nguyệt hậm hực ngồi trên sô pha, không còn vẻ điềm tĩnh như ngày thường nữa, thấy Lâm Vãn đi sau Trần Tích, lạnh lùng bảo: “Cô tới đây làm gì?”
“Cháu chỉ tới thăm cô thôi ạ.” Lâm Vãn dè dặt đáp: “Nếu cô không muốn thấy cháu thì hôm khác cháu lại tới sau.” Cô định đi về thì bị Trần Tích kéo lại.
Lê Thu Nguyệt thấy thế, càng không khách khí hơn: “Hừ, cô đừng giả vờ, nếu cô thật sự muốn tôi khỏe lên thì mau chóng chia tay A Tích đi, tôi sẽ cảm kích cô lắm đấy.”
Trần Tích không nhịn được, quát: “Mẹ, đủ rồi đấy.”
Lê Thu Nguyệt chưa thấy anh tức giận bao giờ, im lặng một lát rồi chỉ trích Lâm Vãn: “Cô nhìn đi, A Tích chưa bao giờ cãi tôi, từ nhỏ nó đã nghe lời tôi rồi, cô vừa xuất hiện thì nó thay đổi thành thế này đấy.”
Trần Tích ngăn bà ta lại: “Cô ấy không làm gì sai hết.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Vãn thấy Lê Thu Nguyệt chưa nguôi giận, rót một ly trà, lễ phép đưa cho bà ta: “Cô đừng giận, uống trà trước đi ạ.”
Lê Thu Nguyệt cầm chén trà, đang định uống thì lạnh lùng nói: “Đừng giả vờ ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt tôi, tôi không chấp nhận cô đâu.”
Dứt lời, bà ta hất trà vào mặt Lâm Vãn.
May mà vừa này Lâm Vãn sờ qua, trà không nóng lắm nên cô không tránh, cứ để Lê Thu Nguyệt phát ti3t lên người mình.
Trần Tích không ngờ mẹ mình làm thế, vội vàng kéo Lâm Vãn qua, lau mặt cho cô, chỉnh mái tóc ướt, thấy cô không bị bỏng mới bảo: “Mẹ định làm gì?”
“Mẹ thực sự nghĩ bao nhiêu năm nay con cam tâm tình nguyện, ngoan ngoãn răm rắp làm theo lời mẹ à?” Trần Tích như núi lửa phun trào.
“Lúc đầu con muốn học Y ở đại học A, mẹ không cho, mẹ bảo mai sau khó phát triển, thời gian học lại dài, mẹ ép con đổi nguyện vọng sang đại học H, bảo con đi theo kinh doanh, con nghe lời mẹ.”
“Sau đó mẹ thay đổi, lúc nào cũng nhắc nhở bên tai con, giục con làm cái này cái kia, muốn con thành công hơn ba, làm chồng cũ phản bội mẹ phải hối hận, muốn con trả thù bọn họ, muốn con gây dựng sự nghiệp, con biết làm thế cũng không sai, thế nên con lại nghe lời mẹ.”
“Mẹ… mẹ chỉ muốn con ưu tú giỏi giang hơn thôi, mẹ sai ư?” Lê Thu Nguyệt yếu ớt nói.
“Vâng, mẹ không sai, nhưng mấy năm qua, lần nào con làm trái ý mẹ, lần nào con làm không tốt mẹ đều uy hiếp con, đòi cắt cổ tay hay nhảy lầu, con mời bao nhiêu bác sĩ mẹ mới tốt lên, không làm ra chuyện khác người, hôm nay tuyệt thực không ăn uống đã là may lắm rồi.”
“Con không dám nói chuyện lớn tiếng với mẹ một câu nào, bởi vì con sợ mẹ không chịu nổi, sợ mẹ lại nghĩ quẩn, dù cảm xúc của mẹ không ổn định nhưng con chỉ có người thân duy nhất là mẹ thôi.”
Lê Thu Nguyệt ôm đầu gối, co người ngồi trên sô pha như con thỏ đáng thương, nức nở nghe con trai mắng.
“Con tìm bác sĩ ở khắp nơi, nhưng mẹ mới là người không muốn khỏi bệnh, cứ mãi chìm đắm vào trong đau khổ của mẹ, tra tấn bản thân mình, cũng tra tấn con.”
“Bao nhiêu năm qua, con chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của mẹ, giống như mẹ chỉ coi con là công cụ trả thù, mang theo kì vọng của mẹ mà thôi, còn làm gì cũng cẩn thận, sợ mẹ sẽ thất vọng vì con, nhưng con mệt lắm rồi, có thể mẹ chưa từng nghĩ tới con, con biết mẹ buồn, mẹ đau khổ, nhưng con cũng rất mệt, mẹ làm con không thể thở nổi.”
Trần Tích nói hết những lời nghẹn trong lòng ra.
Trước kia anh sợ Lê Thu Nguyệt không chịu nổi đả kích, không dám nói gì, ngoan ngoãn làm con trai ngoan của bà, bây giờ có người anh cần phải bảo vệ, thế nên cũng có dũng khí hơn.
Lâm Vãn chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, cô không biết nên nói gì, đau lòng bước tới ôm anh.
Lê Thu Nguyệt bị dọa sợ, khóc nức nở, cả người run lên.
Một lúc lâu sau mới yên tĩnh lại, Lâm Vãn dè dặt đi tới trước mặt Lê Thu Nguyệt, ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên tay bà, Lê Thu Nguyệt quá gầy, mạch máu màu xanh nhô ra, cô khẽ nói: “Cô Lê, cô đừng giận, cũng đừng buồn, chắc là Trần Tích áp lực quá nên cần phát ti3t thôi.”
Sau đó, cô nhỏ giọng bảo: “Cô là mẹ của Trần Tích, có phải cô hy vọng anh ấy sẽ luôn vui vẻ không?”
Lê Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Lâm Vãn, nước mắt lăn dài trên má, gật đầu.
Lâm Vãn thở phào một hơi, như là thấy có tia hy vọng, hỏi tiếp: “Nhưng mà anh ấy không vui vẻ tí nào, cô có thấy thế không?”
Lê Thu Nguyệt quay lưng đi, không nói gì, cả người run lên không ngừng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cháu biết cô cũng rất đau khổ, nhưng mà trong cuộc sống của chúng ta còn có rất nhiều điều quan trọng nữa, không thể vì những người không đâu mà khiến người mình yêu tổn thương được. Trần Tích yêu cô, vì cô là mẹ của anh ấy, cho nên anh ấy hy vọng cô sẽ vui vẻ, thật khỏe mạnh, cô cũng yêu thương Trần Tích, cũng mong anh ấy sống tốt đúng không?”
“Thế nên cô thử cố gắng một lần được không? Có chúng cháu ở bên cạnh cô mà.” Lâm Vãn nắm tay Lê Thu Nguyệt, ánh mắt khẩn cầu nhìn bà.
Lê Thu Nguyệt không nói gì, Lâm Vãn còn tưởng mình thất bại thì thấy bà ta chỉnh lại đầu tóc rồi mới, đứng dậy, vẫy tay với dì Trương: “Dì Trương, tôi đói rồi, dì hâm nóng lại đồ ăn trên bàn đi, làm thêm mấy món Trần Tích thích ăn nữa.”
Dứt lời, bà nhớ ra một chuyện, quay đầu lại hỏi Lâm Vãn: “Lâm Vãn, cháu thích ăn gì?”
Cô và Trần Tích ngạc nhiên nhìn nhau, nghĩ ngợi một lát, cười đáp: “Cô Lê, cháu thích ăn trứng xào cà chua, cảm ơn cô nhiều ạ.”
Lê Thu Nguyệt nghe thế, khẽ mỉm cười.
Trứng xào cà chua, con trai bà thích ăn món này nhất.
Lúc trước Lê Thu Nguyệt gặp cô vài lần nhưng đều là xa lạ thờ ơ, còn bài xích cô, bây giờ lại tăng thêm hảo cảm.
Trên đường về, Lâm Vãn và Trần Tích ngồi ở ghế sau, anh nắm tay cô: “Cảm ơn em.”
“Em có làm gì đâu, anh phải nói hết ra thì cô mới nghĩ thông suốt được mà. Dạo này anh cũng phải về nhà nhiều hơn, trông cô khá lên rồi, nhưng em sợ có chuyện gì bất trắc.”
“Ừ.” Trần Tích nhẹ nhàng đáp.
Đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện, hỏi: “À, em quên không hỏi, cô không định đi bước nữa à? Cô quá cố chấp, nghĩ mãi tới quá khứ cũng không tốt, có thể dùng cách này đó.”
Trần Tích cười nói: “Không phải anh không nghĩ tới cách này, nhưng mà mẹ anh không chịu thoát ra thì sao tiến tới với người khác được, mà người ta cũng chẳng kiên nhẫn dỗ dành mẹ anh đâu.”
Dọc đường về, Lâm Vãn nghĩ mãi, đúng lúc đó, dì nhỏ Dương Mẫn gọi điện tới, hỏi dạo này cô với Trần Tích tiến triển thế nào.
Lâm Vãn trả lời cho qua, dì cô đúng là chuyên nghiệp, làm hết trách nhiệm của bà mai.
Chợt cô nhớ dì cô với dì của Trần Tích là bạn bè, không biết bọn họ có biết trước đây Lê Thu Nguyệt thế nào hay không, hỏi bà: “Dì nhỏ, cháu hỏi dì chuyện này nhé, dì với dì Trần Tích là bạn học, thế dì có biết mẹ Trần Tích không?”
“Sao lại không biết, hồi đó Lê Thu Nguyệt là hoa khôi của trường đó, ai ai cũng biết cả.” Dương Mẫn đáp.
Lúc đầu cô chỉ định thử vận may, không ngờ tìm được đúng cách, Lâm Vãn hưng phấn hỏi: “Thế ạ? Vậy dì biết tính tình mẹ Trần Tích không, với cả cô ấy thích gì nữa, kiểu như thích người như thế nào chẳng hạn?”
Lâm Vãn muốn tìm bạn đời cho Lê Thu Nguyệt, muốn bà thoát ra khỏi bóng ma trong quá khứ, Trần Tích là con trai, có hỏi anh cũng không biết.
“Bọn dì học cùng một trường cấp 3 nhưng khác khối, bọn dì nhỏ tuổi hơn, không biết rõ lắm.” Dương Mẫn ủ rũ bảo, sau đó dì nói: “Nhưng mà bà ấy từng yêu đương với giáo thảo lớp dì đó, lúc đấy dì còn giúp người ta đưa thư tình nữa mà, không hiểu sao sau đó lại không yêu nhau nữa, ông ấy họ Tôn thì phải, hình như tên là Tôn Chấn Thanh hay sao ấy.”
Tuy Lâm Vãn không nghe được đáp án mình muốn nhưng lại có thu hoạch bất ngờ, vui vẻ nhảy nhót trong phòng.