Chỉ Cần Gió Biết

Chương 28




Lâm Vãn có thể cảm nhận được mối quan hệ của cô và Trần Tích có chút thay đổi nhỏ.

Thậm chí còn có lúc cô nghĩ ước mơ bấy lâu nay của mình thành sự thật.

Nhưng mà trực giác và lý trí nói cho Lâm Vãn biết, Trần Tích vẫn đang cố gắng giữ khoảng cách với cô.

Hôm đó ăn tối xong, anh đưa cô về nhà, sau đó lại chẳng tiến thêm bước vào nữa.

Như kiểu giậm chân tại chỗ.

Hồi cấp 3 là thế này, bây giờ vẫn vậy.

Thỉnh thoảng Trần Tích nhắn tin hỏi tình hình dạo này của cô, có bận không, đi làm có mệt không, có ăn uống đầy đủ không.

Tới đêm khuya, anh sẽ chúc cô ngủ ngon.

Nhưng cũng chỉ tới thế mà thôi.

Ban đầu, cô sẽ vì những hành động nhỏ này mà vui sướng không thôi.

Nhưng dần dần, không có bất ngờ gì nữa cả, mất đi sự ấm áp ban sơ.

Cô cảm thấy Trần Tích đang giấu cô chuyện gì đó.

Hơn nữa cô cũng không muốn chủ động trước.

Ngần ấy năm yêu thầm quá vất vả, quá mệt mỏi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Có lẽ cô quá nhạy cảm đa tình, hay nghĩ nhiều, cho nên mới thấy mệt thế này.

Trong trí nhớ của Lâm Vãn, anh đối xử với ai cũng tốt cả, học giỏi, khiêm tốn, hay giúp đỡ bạn khác, mấy bạn nữ trong lớp hay lấy cớ có bài muốn hỏi nhờ anh giảng cho.

Không chê anh giảng kiến thức khô khan, còn được thấy anh mỉm cười, tất cả đều làm tụi con cái sung sướng cười tươi rói.

Nhưng cô cảm thấy, anh quan tâm cô hơn bọn họ một chút, đặc biệt hơn những người đó.

Nhưng mà cô không đủ quan trọng.

Nếu không Trần Tích sẽ không để tình cảm thầm yêu nhiều năm của cô dang dở không có kết quả.

Hơn nữa, anh còn biến mất 8 năm.

Với một người yêu thầm như cô, cảm giác mập mờ gần xa cũng là một loại tàn nhẫn.

*

Giang Thành tấp nập náo nhiệt, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, nháy mắt là tới tháng 12 cuối năm.

Cuối năm rất bận, hay phải tăng ca, còn có nhiều chuyện phải làm.

Trừ các dự án của khách hàng khác, công ty cũng phải kiểm đánh giá, Lâm Vãn ngày nào cũng bận túi bụi.

Cô cắm đầu vào làm việc, không có thời gian ăn uống đầy đủ, qua loa là xong.

Thứ 6 ngày 6 tháng 12.

Lâm Vãn tan làm, gọi taxi về nhà, bây giờ là 10 giờ đêm.

Cô nhìn hàng quán náo nhiệt hai bên đường, từ lúc xuống xe Lâm Vãn thấy bụng đau âm ỉ, dạ dày cuộn lên làm cô thấy buồn nôn.

Tối nay cô ăn mì chua cay, vì không có thời gian, vội vội vàng vàng nên bị tiêu chảy, cô mua một phần cháo trắng ở một quán ăn nhỏ, ngồi xuống ăn mấy thìa nhưng vẫn không thấy đỡ.

Cô đóng nắp bát cháo lại, ôm bụng đi về nhà.

Lâm Vãn nằm trên sô pha một lúc lâu mà vẫn không thấy đỡ, còn càng đau hơn.

Một lát sau, trán cô lấm tấm mồ hôi, cả người rét run, cô đắp chăn nhưng vẫn thế.

Lâm Vãn sờ trán, trán cô nóng hầm hập, cố gắng đi tới phòng ngủ tìm nhiệt kế, 38.9 độ.

Cô rót một ly nước ấm, uống cả thuốc nhưng vẫn không hạ sốt.

Tiếng thông báo tin nhắn vang lên.

Trần Tích:【Cậu về nhà rồi à?】

Lâm Vãn:【Ừ】

Trần Tích:【Hôm nay bận lắm à?】

Lâm Vãn:【Ừ.】

Trần Tích gọi tới. Lâm Vãn do dự, sợ anh thấy cô khác lạ, nhưng có lẽ đã là con gái ai cũng muốn mình được che chở yêu thương, cô vừa muốn giả vờ mình không sao hết vừa muốn được quan tâm.

Nhất là với chàng trai mình yêu.

Cô hắng giọng, ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, ấn nút nghe.

“Ừm?” Vì quá đau nên cô không có sức nói chuyện, khẽ nói.

“Cậu không khỏe à?” Trần Tích thấy cô hơi lạ, vội vàng hỏi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lâm Vãn sững sờ, mặt cô tái mét, siết chặt tay lại, ngón tay nhợt nhạt trắng bệch không có tí sức sống nào, cô cố gắng giả vờ bình thường: “Không phải, chỉ là hơi mệt thôi.”

“Được, vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé.” Nói xong, Trần Tích cúp máy.

Lâm Vãn không thấy anh nói nữa, lại còn tắt máy luôn, cô hơi thất vọng.

Trước kia anh đều để cô cúp máy trước.

Cô muốn nói mình bị ốm, nhưng cô lại chẳng có tư cách được anh chăm sóc mình.

Hạt giống tự ti từ nhiều năm trước len lỏi vào trong xương cốt Lâm Vãn, thấm vào từng tấc da, hòa vào cơ thể cô.

Cô giận bản thân, sao vừa mâu thuẫn vừa thích giả vờ thế nhỉ?

Sao cô lại không nói thẳng tình cảm của mình ra chứ?

Lại còn muốn người khác đoán già đoán non.

Mà Trần Tích lại ngu ngơ không hiểu.

Cô ngồi trên sô pha, vừa đau bụng, lòng dạ lại rối bời, đôi mắt đỏ lên, nước mắt rơi lã chã.

Một lát sau, cô nghe thấy có người gõ cửa.

Muộn thế này rồi không biết ai tới nhỉ?

Không thể là Nhậm Hi Văn được, Nhậm Hi Văn có chìa khóa nhà cô, hơn nữa cô nàng tới thì sẽ nhắn cho cô..

Lâm Vãn còn đang mải suy nghĩ thì tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.

Cô cố gắng đứng dậy, ôm bụng đi ra ngoài, nhìn qua mắt mèo, không ngờ người đó lại là Trần Tích.

Cô ngẩn ngơ, không hiểu sao anh lại tới đây, mà lại đi nhanh thế.

Cách một cánh cửa, Lâm Vãn chỉnh lại quần áo tóc tai, lau nước mắt, mở cửa ra, gượng cười với anh.

Nhưng mà giọng cô lại rất yếu ớt: “Sao cậu lại ở đây?”

Trần Tích nhìn cô, anh thở hổn hển, tức giận bảo: “Đã ốm còn mạnh miệng.”

Anh nhìn gương mặt nhợt nhạt đáng thương của Lâm Vãn, đôi mắt hồng hồng như mới khóc, mặt anh lại càng đen hơn, “Không khỏe ở đâu?”

Giọng cô nghẹn ngào, đôi mắt ngấn lệ: “Đau bụng.”

Trần Tích cau mày, ánh mắt vừa sốt ruột vừa quan tâm cô, cô khoác chiếc chăn nhỏ, thêm cả một chiếc áo dày, bàn tay anh ấm áp chạm vào trán cô, đôi lông mày lại càng nhíu chặt hơn.

Anh không cởi giày, đi tới bàn, cầm túi xách của Lâm Vãn, hỏi: “Chứng minh thư ở trong này à?”

Lâm Vãn ngẩn ngơ, cô gật đầu.

Anh kéo tay cô đi ra ngoài.

“Ơ?” Lâm Vãn đi được 2 bước thì dừng lại.

Trần Tích quay lại nhìn cô: “Sao thế?”

“Chưa thay dép.” Lâm Vãn nhìn chân mình, khẽ nói.

Trần Tích nhìn đôi dép lê bằng nhung của cô, trách bản thân quá nóng vội nên sơ ý.

Anh đỡ Lâm ngồi xuống, mở tủ giày ra, chọn một đôi giày đế bằng ấm áp, ngồi xổm đeo giúp cô.

Lâm Vãn nhìn một loạt động tác của anh, quên mất cả chuyện mình đang ốm.

Đeo giày xong, Trần Tích định dắt cô xuống tầng, nhưng thấy dáng vẻ ốm yếu của Lâm Vãn, anh chợt nghĩ tới điều gì đó, khom người xuống bảo cô leo lên lưng mình.

Lâm Vãn sững sờ, lắc đầu bảo: “Không cần, tôi tự đi được.”

Thấy cô không chịu, anh cũng không ép, đứng phắt dậy.

Không đợi Lâm Vãn phản ứng lại, anh dứt khoát ôm cô lên.

Vừa nãy Lâm Vãn từ chối anh một lần, giờ lại nhìn đôi mắt chân thành của Trần Tích, đành phải ngoan ngoãn để anh ôm mình, không giãy giụa nữa.

Trần Tích cầm túi xách của cô, vội vàng đi xuống lầu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiểu khu Lâm Vãn sống khá cũ, không có thang máy, mà nhà cô ở tận tầng 5.

Cô lẳng lặng dựa vào ngực anh, lấy cớ mình không khỏe, ngang nhiên nhìn người con trai mà mình yêu rất nhiều năm.

Trên người anh có mùi hương quen thuộc, vầng trán lấm tấm mồ hôi, anh cau mày, chiếc mũi vừa cao vừa thẳng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, trông rất khẩn trương.

Bởi vì chạy nhanh, gió đông thổi qua, cả hai người hòa vào màn đêm giá lạnh.

Nhưng mà Lâm Vãn cảm thấy thật ra gió không lạnh tới thế.

Vì cô chú ý tới chuyện khác nên không thấy đau bụng như trước nữa.

Trần Tích đỗ xe cách đó không xa, anh đặt Lâm Vãn xuống, đắp một tấm chăn nhung nhỏ cho cô rồi mới đi tới chỗ ghế lái.

Tuy bây giờ cô đang khó chịu nhưng vẫn có sức nghĩ ngợi lung tung, chắc tài xế của Trần Tích rảnh rỗi lắm nhỉ, đi đâu cũng thấy anh lái xe.



Khoa cấp cứu bệnh viện nhân dân Giang Thành.

Trần Tích xuống xe, vội vàng ôm Lâm Vãn tới khoa cấp cứu, anh đăt cô xuống ghế ngồi, vén chăn cho cô, giúp cô làm thủ tục.

Bác sĩ nói cô ăn đồ không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm nên bị viêm dạ dày cấp tính, truyền nước rồi uống thuốc là được.

Ở bệnh viện, Lâm Vãn vào nhà vệ sinh nhiều tới nỗi cô bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Một tiếng cô đi 4 – 5 lần, lại còn phải truyền nước nữa chứ, Trần Tích đẩy giá truyền dịch cho cô tới nhà vệ sinh, gỡ bình truyền ra rồi cô mới vào, còn anh chờ ở bên ngoài.

Lâm Vãn xấu hổ chỉ muốn đào hố chôn mình, rõ ràng là chuyện ấm áp lãng mạn, nhưng giờ cô lại thấy vừa buồn cười lại xấu hổ.

Người cô thích nửa đêm đi viện với cô, kết quả là cô ăn phải đồ không vệ sinh, chạy tới chạy lui tới nhà vệ sinh.

Xấu hổ gần chết.

Lâm Vãn rất ngại, dù gương mặt tái nhợt nhưng cô vẫn thấy mặt mình đỏ bừng.

Tới nửa đêm mới truyền dịch xong.

Bác sĩ thấy cô khỏe hơn, cũng hạ sốt, bảo không cần nằm viện, có thể về nhà.

Trần Tích đưa Lâm Vãn về, thấy cô ngủ rồi nhưng anh vẫn không yên tâm, muốn ngồi ở mép giường chăm cô, nhưng anh lại sợ không thích hợp lắm nên đóng cửa phòng ngủ lại, ngủ gà ngủ gật trên sô pha.

Hôm sau, 10 giờ sáng Lâm Vãn mới dậy.

Nhớ lại chuyện hôm qua, Lâm Vãn xấu hổ, không có mặt mũi gì gặp Trần Tích nữa.