Chỉ Cần Em Thôi

Chương 91: Ngoại truyện 24: Con trai




Editor: Saki

Bà nội Tô Tú Thanh sau khi biết Chu Phù mang thai, vốn dĩ mỗi tháng từ Kim Đường đến Bắc Lâm một chuyến.

Mỗi lần đều mang theo không ít đặc sản mà Chu Phù thích ăn ở Kim Đường.

Không ngờ tháng này vừa mới về Kim Đường chưa được hai ngày, đã nhận được tin Chu Phù sinh sớm.

Tin tức này là Lục Thiên Sơn gọi điện thoại nói cho bà.

Lục Thiên Sơn là cha ruột của Trần Kỵ, mà Tô Tú Thanh lại là mẹ của cha kế Trần Kỵ, theo lý mà nói quan hệ giữa hai người hẳn khá xấu hổ, nhưng cả hai đều là những người sống khá thông suốt, lại quan tâm sâu sắc đối với thế hệ trẻ từ tận đáy lòng, cho nên dưới tình huống như vậy, hai người liên hệ cũng không có mấy xa cách.

Bụng Chu Phù đau nhức, Trần Kỵ thuận tiện đưa cô đến bệnh viện đã định sẵn, một lòng chỉ hướng về cô, cơ bản là không có cách nào phân tâm ra bận tâm đến những chuyện khác, Tô Tú Thanh vẫn do Lục Thiên Sơn phái người lái xe đến Kim Đường đón đi Bắc Lâm.

Lộ trình từ Kim Đường đến Bắc Lâm vẫn khá xa, sau khi bà nội đến bệnh viện không bao lâu, trong phòng phẫu thuật liền truyền ra tin tức tốt.

Mẹ con bình an.

Lục Thiên Sơn và Tô Tú Thanh canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật thở phào nhẹ nhõm.

Nụ cười trên mặt cũng không giấu được, ngoài miệng càng không ngừng nói “Thật tốt quá” “Thật tốt quá”, không còn từ nào khác.

Hưng phấn qua đi, dường như hai người đồng thanh hỏi y tá hỏi: “Tình hình của cô gái nhỏ thế nào rồi?”

Y tá thoáng sửng sốt, cười đáp: “Là bé trai, không phải bé gái ạ.”

“Không không không.” Hai người lại gần như đồng thời mở miệng, “Mẹ của bạn nhỏ thế nào? Quá trình có vất vả lắm không?”

Tô Tú Thanh từng ở Kim Đường hơn nửa năm, hiểu biết về cô nhiều hơn Lục Thiên Sơn, ngoài vui vẻ lại nhịn không được lo lắng, nói với y tá: “Cô gái nhỏ nhà chúng tôi yếu ớt lắm, từ trước đến nay sợ đau, cũng không biết chuyện sinh con này, con bé phải kiên trì chịu bao nhiêu đau khổ.”

Lục Thiên Sơn vội phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, chúng tôi bây giờ có thể đi xem không?”

Y tá lúc này mới hiểu được, trên mặt vẫn tươi cười như cũ, vội vàng báo cáo với hai người: “Tình huống của cô Chu rất tốt, hơn nữa toàn bộ quá trình anh Trần đều ở bên cạnh không kém một giây, trạng thái và tâm tình đều duy trì không tệ. Sau khi sinh xong, anh Trần cũng vẫn trông coi không buông tay, có thể nói có thể cười, sau đó trở lại phòng bệnh nghỉ ngơi một chút, chăm sóc tốt và ở cữ sẽ không có chuyện gì cả.”

Chị gái y tá nhìn biểu cảm của hai người bề trên, giọng nói dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nói: “Nhưng hiện tại không đề nghị hai người đi vào thăm sản phụ, hai người có thể nhìn em bé trước, trong chốc lát lập tức có thể ôm ra. Anh Trần vẫn ở bên cạnh vợ, còn chưa kịp nhìn đứa nhỏ.”

Tô Tú Thanh: “…”

Lục Thiên Sơn: “…”

Nghe qua dường như còn rất thái quá, nhưng vừa nghĩ tới cha ruột đứa nhỏ là Trần Kỵ, lại cảm thấy hết thảy đều hợp lý, đây giống như là chuyện anh có thể làm được.

Cuối cùng thằng nhóc kia là do Tô Tú Thanh ôm trở về.

Năm đó lúc Trần Kỵ sinh ra, Lục Thiên Sơn không hề hay biết. Từ sau khi ông tách khỏi mẹ Trần Kỵ, cả đời cũng chưa từng có vợ và gia đình, đối với chuyện ôm con này không có một chút kinh nghiệm, vô cùng xa lạ, cho nên tạm thời không dám gánh vác trọng trách này, chỉ đành thành thật đi theo Tô Tú Thanh và đứa nhỏ trở lại phòng bệnh.

Bên kia phòng phẫu thuật, Trần Kỵ còn đang nói chuyện với Chu Phù.

Sau một hồi thân mật không coi ai ra gì, Chu Phù dùng giọng hơi mệt mỏi hỏi anh: “Cục cưng đâu anh?”

Trần Kỵ đương nhiên nói: “Sinh ra rồi.”

“Em biết.” Chu Phù suýt chút nữa nhịn không được cười, lại lo lắng vừa sinh xong không dám cười quá đáng, cố gắng chịu đựng, “Em hỏi là cục cưng đi đâu rồi? Em muốn nhìn một chút.”

Trần Kỵ lúc này mới nhớ ra hình như đã quên thứ gì đó, xấu hổ liế m môi dưới: “Chắc là bị y tá ôm đi rồi.”

“Chắc là?” Chu Phù cố gắng chống đỡ sức lực mở to hai mắt, trong giọng nói mang theo chút không thể tưởng tượng nổi.

Trần Kỵ vội nói: “Không sao, em đừng lo, Lục Thiên Sơn ở bên ngoài trông coi, bệnh viện nhà mình, không mất đứa nhỏ được đâu.”

Chu Phù: “…”

Chu Phù suy nghĩ, lại hỏi anh: “Là con trai hay con gái vây anh?”

Vấn đề này vừa ra, lại hỏi Trần Kỵ, cả đời này anh còn chưa gặp phải vấn đề khó trả lời như vậy.

Vừa rồi anh một lòng một dạ đều ở bên cạnh Chu Phù, làm sao còn để ý là nam hay nữ. Người đàn ông nhớ lại một lát, thật sự không có ấn tượng gì, chỉ có thể tiếp tục xấu hổ trả lời cô: “Lát nữa anh đi hỏi một chút.”

Chu Phù: “…?”

Lúc này Chu Phù thật sự bị anh chọc cười: “Sao anh lại thế này?”

Bàn tay to của Trần Kỵ nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, cũng không dám véo theo thói quen như bình thường: “Em nằm ở đây, làm sao anh để ý đến những cái đó chứ.”

“Những cái đó?” Chu Phù cười trừng mắt liếc anh một cái, “Đó là con ruột của anh mà.”

“Anh biết.” Trần Kỵ gật đầu, “Em đã rất vất vả mới sinh ra, anh nhất định sẽ đối tốt với thằng bé.”

Chu Phù cong khóe môi, một bên tay còn bị anh nắm trong lòng bàn tay, mí mắt rũ xuống, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới: “Em hơi mệt.”

“Ừm, em cứ ngủ đi, còn lại cứ yên tâm giao cho anh.”

“Dạ…”

Chu Phù ngủ một giấc khá yên ổn, cho dù là ở một nơi tương đối công cộng như bệnh viện, cũng không có chút lo lắng hay mất tự nhiên nào, bởi vì cô biết Trần Kỵ nhất định sẽ luôn canh giữ bên người.

Lúc cô gái nhỏ mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong dự đoán thấy được Trần Kỵ canh giữ ở đầu giường mình.

“Em dậy rồi à?” Trần Kỵ gần như là người đầu tiên phát hiện động tĩnh nhỏ của cô, động tác hết sức lưu loát từ phía sau Tô Tú Thanh, anh nhận lấy canh gà mà mình nấu xong, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi hơi nóng, lại dùng môi thử nhiệt độ một chút, thấy nhiệt độ vừa vặn, anh mới cẩn thận đưa đến bên miệng cô, “Em đói bụng chưa? Uống chút canh trước được không? Anh lọc qua rất nhiều lần, một chút cũng không có dầu mỡ.”

Chu Phù môi còn mang theo chút tái nhợt, ngoan ngoãn uống vài ngụm canh anh đút tới, cảm thấy cổ họng vốn khô khốc khó chịu đều được giải phóng.

“Có hợp khẩu vị không? Không hợp thì đổi cái khác.” Cách làm canh này, trước đó Trần Kỵ đã đặc biệt hỏi qua chuyên gia về phương diện ẩm thực, vì bận tâm đến tình huống thực tế của Chu Phù, thực đơn đã tiến hành điều chỉnh, khẩu vị có chút không giống với bình thường, anh sợ cô không muốn uống, liên tiếp làm vài loại và giữ ấm ở một bên.

Chu Phù liếm liếm môi: “Uống ngon lắm, anh làm đúng không?”

Trần Kỵ “Ừm” một tiếng.

Tuy rằng thay đổi thực đơn, nhưng cô đã ăn quen tay nghề của anh, vẫn ăn một cái là có thể ăn ra.

Sau khi đút gần nửa bát canh xong, cuối cùng Chu Phù cũng rảnh rỗi hỏi anh một câu: “Cục cưng đâu? Em muốn nhìn một chút, con trai hay con gái vậy anh?”

Trần Kỵ không trả lời ngay.

Chu Phù không thể tưởng tượng nổi nói: “Không phải anh còn chưa thấy đấy chứ…”

“Nghĩ cái gì vậy.” Bàn tay Trần Kỵ xoa xoa mái tóc hơi rối của cô, “Là một thằng nhóc thối, bà nội đi ôm cho em rồi.”

Đợi đến khi Tô Tú Thanh ôm đứa nhỏ trở về, Trần Kỵ đưa tay tiếp nhận, ôm đến trước mặt Chu Phù cho cô xem qua, cô gái nhỏ chỉ nhìn thoáng qua, nụ cười chờ mong liền lập tức cứng đờ trên mặt.

Chu Phù không thể tin được nhỏ giọng nói: “Anh ôm đi đi.”

Trần Kỵ nhướng mày: “?”

Chu Phù ôm một tia may mắn cuối cùng hỏi: “Có phải ôm nhầm không?

Trần Kỵ: “?”

“Bộ dạng này cũng quá xấu đi…” Cô gái nhỏ khóc không ra nước mắt, uất ức nhìn về phía Trần Kỵ, “Anh xác định ôm không sai sao?”

Trần Kỵ nhịn không được buồn cười an ủi: “Không ôm nhầm, xem tạm đi, chồng em đẹp là được.”

Chu Phù không lên tiếng, Trần Kỵ giống như bởi vì bộ dạng ghét bỏ này của cô, còn rất vui vẻ, khóe môi cong lên, tâm tình rất tốt an ủi cô: “Là anh không tốt, nuôi dưỡng giá trị thẩm mỹ của em quá cao.”

Chu Phù: “…”

Chu Phù suy nghĩ một chút, chưa từ bỏ ý định hỏi anh: “Lúc nhỏ có phải anh rất xấu không?”

Không chừng đứa nhỏ này vừa vặn theo gen của ba nó, khi còn bé ngoại hình xấu xí, sau này từ từ trở nên đẹp trai cũng không chừng.

Trần Kỵ buồn cười nói: “Sao lại bắt đầu nghi ngờ gen của anh rồi?”

Chu Phù nói có sách mách có chứng mà phân tích: “Bởi vì bà nội nói, lúc em mấy tháng tuổi, anh đã tranh nhau ôm em, thẩm mỹ của anh chắc là tạm được, thế thì lẽ ra em phải đẹp từ nhỏ rồi, cho nên vấn đề chắc chắn không phải ở chỗ em.”

Trần Kỵ nhịn không được vươn tay véo má cô: “Cho em đẹp, không xấu hổ chút nào.”

Nhưng đúng là rất có lý, hình như anh cũng không có cách nào phản bác.

Hứa Tư Điềm đang yên lặng gọt hoa quả cho cô, nghe hai người nói chuyện, vội vàng mở miệng thay Trần Kỵ đáp: “Tớ nhớ khi còn bé, Trần Kỵ hẳn không xấu. Lúc ấy tất cả cô gái nhỏ trong nhà trẻ đều thích chạy theo anh ấy, tớ nhớ một cô bé hàng xóm, lúc ấy mới ba tuổi thôi? Tiết kiệm chocolate ba mẹ mang về từ thành phố tặng cho anh ấy, kết quả anh ấy không thèm liếc mắt một cái, khiến cho cô bé kia tuyệt thực vài bữa.”

Trần Kỵ: “…”

Chu Phù ôm bụng cười: “Còn có chuyện này sao?”

Hứa Tư Điềm cười gật đầu: “Sau đó cô bé kia biết chocolate đều bị người này ăn hết, tức giận suýt chút nữa muốn viết di thư.”

“Người này” trong miệng Hứa Tư Điềm chính là chỉ Lục Minh Bạc thành thật đứng ở một bên.

Chu Phù suýt chút nữa không cười, vội vàng truy hỏi cô ấy: “Vậy cuối cùng chắc là không viết xong nhỉ?”

“Chưa viết xong.” Hứa Tư Điềm gật đầu, “Lúc đó cô ấy còn chưa biết chữ, ghép vần cũng chưa học, dừng lại ở trình độ văn hóa.”

Chu Phù mừng rỡ quên mất chuyện con trai mình quá xấu xí.

Trần Kỵ vừa ôm con trai, vừa nói: “Đừng cười quá mạnh, lát nữa đau lại muốn khóc.”

Chu Phù “A” một tiếng, cuối cùng vẫn vươn tay về phía Trần Kỵ: “Em ôm một cái.”

“Không chê xấu à?” Khóe môi người đàn ông mỉm cười.

“Em thật vất vả mới sinh, tạm thời ôm một cái đi.” Chu Phù tiếp nhận Trần Thương Lục, cẩn thận nhìn lại vài lần, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới giấc mơ lúc trước của mình, “Thật ra em cảm thấy giấc mơ kia hình như rất chuẩn.”

“Cái gì?”

“Mơ thấy thằng bé nói nhiều, bị giáo viên mầm non đuổi ra.” Chu Phù vừa trêu chọc con trai, vừa nói, “Có thể là vì bộ dạng quá xấu không, giáo viên nhìn không được nên mới đuổi ra đây?”

Hứa Tư Điềm nghe không nổi nữa, cười nói: “May mà cậu sinh ra, ngay cả mẹ kế cũng không nói ra lời này.”

Cô ấy cắt trái cây xong, đi tới bên cạnh Chu Phù cẩn thận đút cho cô một miếng, sau đó lại nhìn cục cưng trong lòng cô một cái, nghiêm túc nói: “Thằng nhóc này không phải rất đẹp sao? Chính là mỗi ngày cậu nhìn Trần Kỵ, nhìn mình trong gương, nuôi dưỡng thẩm mỹ điêu ngoa, nếu cậu… nếu cậu nhìn Lục Minh Bạc nhiều hơn lại nhìn con trai cậu, cậu sẽ cảm thán rốt cuộc mình sinh ra như thế nào mà có thể sinh ra một thằng nhóc đẹp trai như vậy.”

Trần Kỵ nghe vậy lập tức mở miệng nói với Hứa Tư Điềm: “Lục Minh Bạc để lại cho cậu nhìn đi.”

Người đàn ông nói xong nhìn về phía Chu Phù: “Con trai xấu thì xấu đi, lấy lại đây, anh nói với nó vài câu.”

“Cái gì?” Chu Phù nhất thời không hiểu.

“Con trai xấu xí, anh nói chuyện với nó một chút, làm công tác tư tưởng cho nó.” Trần Kỵ nói xong, liền đưa tay ôm Trần Thương Lục trở về trong lòng mình, ngón trỏ thon dài chấm lên chóp mũi đứa bé, nghiêm túc nói, “Thằng nhóc này, ba thương lượng với con một chuyện.”

“…” Đôi mắt tròn xoe của Trần Thương Lục phản chiếu khuôn mặt của cha ruột cậu khiến người ngoài nhìn thấy sẽ phải sợ hãi, ngược lại là cậu bé không thèm để ý chút nào, còn thuận tiện há miệng thổi bong bóng.

“Cố gắng một chút, phát triển theo hướng đẹp mắt một chút.” Trần Kỵ không chịu ảnh hưởng mà tiếp tục nói, “Đừng để mẹ con có cơ hội nghi ngờ gen của ba con.”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Thương Lục: Thừa dịp con còn không biết nói chuyện, bịa đặt con sao? Mọi người vẫn chưa hài lòng với vẻ ngoài của con như thế này à?