Editor: Saki
Trần Kỵ rốt cuộc không nỡ làm chuyện gì khác người với cô trong thời kỳ đặc biệt này.
Anh biết rõ sức khỏe cô không tốt, cho dù lúc này thời gian mang thai phản ứng không lớn, đại đa số thời gian đều có thể ăn có thể ngủ yên ổn, không có quá nhiều phản ứng xấu, Trần Kỵ cũng không muốn vì thỏa mãn d/ục vọng cá nhất mà để cho Chu Phù mạo hiểm.
Cho nên ngoài miệng sau khi đỡ ghiền, anh liền không có làm càn tiến thêm một bước.
Người đàn ông này từ sau khi ăn mặn, từ trước đến nay thích được voi đòi tiên, chưa bao giờ hứng thú còn dễ dàng buông tha cô. Giờ phút này động tác không có trật tự trên tay bỗng nhiên tém lại, Chu Phù còn có chút kinh ngạc, mở mắt nhìn về phía anh.
Trần Kỵ nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm này của cô, nụ cười mang theo chút xấu xa: “Làm gì? Cảm thấy không đủ, còn muốn quyến rũ anh sao?”
“…”
Chu Phù siết chặt nắm đấm đập thẳng vào ngực anh, nhưng ánh mắt khó tin vẫn không thay đổi.
Trần Kỵ biết cô đang suy nghĩ gì, khẽ cười một tiếng tự giễu nói: “Yên tâm đi, em mang thai cục cưng, làm sao anh còn có gan làm chuyện này chứ? Anh cũng không phải là cầm thú.”
Lúc trước Chu Phù bị anh bắt nạt thê thảm, không ít lần âm thầm dùng cái từ này mắng qua anh, giờ phút này nghe anh nói như vậy, nhất thời nhanh mồm, bật miệng thốt ra nói: “Anh không phải sao?”
“?”
Đuôi lông mày Trần Kỵ lập tức nhướng lên, đầu lưỡi lưu manh chống lên má, lại suýt chút nữa bị cô làm tức chết: “Nếu anh thật sự là cầm thú, tám chín tháng nay em còn có thể yên tâm sinh con à? Đã sớm không biết bị anh đ/è xuống làm bao nhiêu lần rồi.”
Chu Phù: “…”
Con người Trần Kỵ này từ trước đến nay như vậy, nói chuyện mặn chay không kiêng dè, bao nhiêu từ ngữ mang màu sắc đều có thể bị anh nói nghiêm túc, mặt không đỏ tim không đập.
Chu Phù nhớ lại bộ dạng vừa rồi của anh, cuối cùng vẫn nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh… không khó chịu sao? Lâu như vậy…”
Bàn tay to của Trần Kỵ đặt ở trên đỉnh đầu cô không quá dịu dàng xoa hai cái: “Tám năm đều nhịn qua, mấy tháng này tính là cái gì?”
Chu Phù không thể không thừa nhận, những lời này khiến cô cảm động trong nháy mắt, chẳng qua cái miệng này của Trần Kỵ cũng không làm cô thất vọng, hốc mắt cô thậm chí còn chưa kịp cay cay, đã nghe thấy anh nói tiếp: “Thế này không đánh trả sao? Tay trái chán rồi đổi tay phải, hai tay đều chán rồi, còn có tay của em.”
Chu Phù: “…”
Cô không nên cảm động mù quáng.
Sau khi hai người ở trong phòng làm việc hơi chán một hồi, Chu Phù từ trên người anh đứng lên, Trần Kỵ thuận tay kéo vạt váy nhăn lại chỉnh tề cho cô.
Chu Phù đưa tay chỉ vào đống bản vẽ trên bàn: “Các thực tập sinh vẽ bản vẽ thi công, em để ở đây, anh nhớ xem nhé, em đi đây.”
Ánh mắt Trần Kỵ không rời khỏi người cô: “Phải đi rồi sao? Chưa tới một lúc mà.”
Trần Kỵ: “Thật muốn dời vị trí làm việc của em sang đối diện anh.”
Người đàn ông chỉ vào ngực mình: “Nếu không trực tiếp ngồi đây đi làm cũng được.”
Chu Phù không nói gì trừng mắt nhìn anh, cười nói: “Làm việc cho tốt, thời gian làm việc đừng nghĩ lung tung.”
Trần Kỵ nghe vậy cũng kéo khóe môi, thái độ trong nháy mắt đoan chính: “Đã nhận, lãnh đạo đi thong thả.”
Chu Phù: “…”
Cuối tuần hôm nay, Chu Phù ngủ thẳng đến hơn mười giờ mới rời giường, ăn xong bữa sáng sau đó vào phòng thay đồ, kết quả ở bên trong đợi gần nửa tiếng cũng không thấy người đi ra.
Trần Kỵ vốn đang ở trong bếp làm bánh ngọt ít đường vừa mới học được cho cô, kết quả hồi lâu không nghe thấy tiếng bước chân cô đi tới, cũng không nghe thấy cô đùa với Cô Lỗ, anh không chút suy nghĩ liền lập tức buông đồ trong tay xuống, bước nhanh về phía phòng thay đồ.
Sau khi đến phòng thay đồ, anh phát hiện Chu Phù cau mày, cúi đầu ngồi trên sô pha nhỏ bên cạnh tủ thủy tinh, trong tay nắm chặt mấy chiếc váy phụ nữ có thai mà cô đã mặc mấy lần trước, mặt ủ mày chau sững sờ.
Thấy cô đang yên đang lành ngồi ở đó, Trần Kỵ thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh đi vài bước về hướng đó, lười biếng ngồi xổm xuống trước mặt cô, khẽ nâng cằm hỏi cô: “Ngẩn người cái gì vậy bà cô nhỏ.”
Chu Phù bĩu môi trừng anh một cái, sau đó giơ mấy cái váy trong tay lên, không lên tiếng.
Trần Kỵ thuận tay nhận lấy, lật qua nhìn, cẩn thận kiểm tra mấy lần, hỏi cô: “Váy làm sao vậy em?”
“Nhỏ quá…” Chu Phù cười không nổi, “Em vừa mới thử vài cái, tất cả cái này đều chật.”
Cô nói xong, hai tay ở trên bụng khoa tay múa chân một chút.
“Này không phải rất bình thường sao?” Trần Kỵ cười trấn an cô, “Thằng nhóc kia đang ăn no và ngủ say, chắc chắn sẽ lớn nhanh.”
Đạo lý này Chu Phù cũng biết: “Nhưng mấy cái này mới mua mấy hôm trước mà.”
Cái này lớn lên cũng quá nhanh…
Cô bất chợt nhìn vào trong gương, suýt chút nữa không kịp phản ứng là mình, Chu Phù thuận miệng nói một câu: “Khó trách anh có thể nhịn được.”
Cái dạng này, sợ là không cần nhịn, cô muốn chui rúc vào sừng trâu rất nhỏ bé.
Trần Kỵ nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng kịp ý tứ trong lời nói của cô, bàn tay to vốn đang ôm eo cô véo má cô một cái, để cho cô nhìn về phía mình, sau đó ra vẻ hung dữ nói: “Lời này có ý gì vậy?”
Chu Phù mím môi không lên tiếng.
Trần Kỵ tiếp tục nói: “Ghét bỏ vợ của tôi đúng không?”
Chu Phù: “…”
“Cô từ đâu ra vậy? Cũng có gan ghét bỏ vợ tôi, một cô gái xinh đẹp như vậy, cũng tới phiên cô nói này nói nọ à?” Thủ đoạn dỗ dành người của Trần Kỵ từ trước đến nay đều có phong cách riêng.
Chu Phù trước đây chưa từng vì không mặc được quần áo mà rầu rĩ, nhất thời không thích ứng được, vốn dĩ còn hơi buồn bực, kết quả bị một câu nói nhẹ nhàng của anh chọc cười, nắm đấm nhỏ đánh ở trên vai anh, cau mặt cười mắng: “Anh có bệnh à…”
Trần Kỵ nắm chặt nắm đấm cô đập tới, dùng lòng bàn tay của mình bao bọc lấy, cũng cười nhẹ một tiếng: “Em thật sự cho rằng anh dễ nhịn như vậy sao?”
Chu Phù nhướng mi nhìn anh.
“Mỗi tối em đều ôm anh ngủ với gối, hơn nửa đêm anh kiên trì đi WC vài lần, em biết cái rắm.” Trần Kỵ đối với việc này cực kỳ thẳng thắn, nói tương đối trắng trợn.
Chu Phù: “…”
Anh tiếp tục nói: “Còn nữa, mỗi sáng em thức dậy, liền không cảm thấy tay mỏi sao?”
Chu Phù sửng sốt, sau đó bỗng nhiên mở to mắt.
“Đúng, chính là em nghĩ như vậy, thế nào.” Thái độ của Trần Kỵ hợp tình hợp lý, không biết xấu hổ quả thật không người nào có thể địch.
Chu Phù: “…”
“Chỉ có vậy, em còn có thể nghi ngờ sức hấp dẫn của mình sao?” Trần Kỵ véo cằm cô, “Vậy chi bằng trực tiếp nghi ngờ anh không được à.”
“…”
Chu Phù vẫn không nhịn được cười: “Anh cũng không cần hy sinh nhiều như vậy đâu.”
“Không phải là váy chật sao? Cùng em ra ngoài mua một tủ mới về.” Vẻ mặt Trần Kỵ vô cùng chảnh, “Nhà chúng ta không có gì khác, tiền quản đủ.”
Chu Phù: “…”
Bản thân cô cũng không quá để ý chuyện này, chỉ là ở giai đoạn cuối của thai kỳ, tâm trạng của cô có chút bất ổn. Trần Kỵ tới tới lui lui dỗ dành vài phút, tâm tình cô gái nhỏ liền tốt lên rất nhanh: “Quên mất, không cần anh đi cùng đâu.”
Trần Kỵ: “?”
Chu Phù: “Vừa lúc em hẹn Hứa Tư Điềm, lát nữa bảo cậu ấy đi chọn với em.”
Trần Kỵ đối với việc vị trí làm bạn riêng của mình bị người ta cướp, ít nhiều vẫn có chút khó chịu: “Lục Minh Bạc không phải nói rằng cô ấy phải ra nước ngoài sao? Sao còn rảnh tìm em đi dạo phố chứ.”
Chu Phù: “Dạ, là bởi vì sắp ra nước ngoài nên phải mua chút đồ nên mang theo, cậu ấy thường uống thuốc các loại, bên ngoài có thể mua không tiện như vậy, thuận tiện đặt mua chút quần áo, một mình cô ấy ra nước ngoài, không quen cuộc sống nơi đây, chắc chắn phải chuẩn bị trước những thứ có thể, ôi.”
“Được, hẹn gặp ở đâu, lát nữa anh đưa em qua.” Trần Kỵ như có điều suy nghĩ, sau đó thuận miệng nói một câu, “Đừng lo lắng, Lục Minh Bạc tuy ngu ngốc, nhưng không thể để cô ấy một mình ra nước ngoài, cậu ta đã xin anh nghỉ phép.”
Hứa Tư Điềm biết Chu Phù hiện giờ bụng lớn đi lại không thuận tiện như trước, hơn nữa Trần Kỵ chắc chắn không yên tâm bà cô nhỏ của anh với cô ấy chạy đến nơi quá xa, cho nên chu đáo chọn địa điểm ở khu thương mại cách nhà Chu Phù không xa.
Khi Trần Kỵ đưa Chu Phù vững vàng đến trước mặt Hứa Tư Điềm, Hứa Tư Điềm còn đặc biệt nói: “Anh yên tâm đi, mượn bà cô nhỏ nhà anh mấy tiếng, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt.”
Trần Kỵ gật đầu, nhìn về phía Chu Phù: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, kết thúc thì nói cho anh biết, anh tới đón em.”
Chờ xe của người đàn ông rời khỏi cửa trung tâm thương mại, Hứa Tư Điềm mới lắc đầu tấm tắc cảm thán: “Tớ áp lực rất lớn nha, hay là trước tiên đếm xem cậu có mấy sợi tóc đi?”
Chu Phù: “?”
Hứa Tư Điềm cười nói: “Tớ sợ lỡ như thiếu một sợi, Trần Kỵ có thể giết tớ mất.”
Chu Phù: “…”
Hai người chậm rãi đi dạo trung tâm thương mại một lúc, Hứa Tư Điềm vừa thử quần áo, vừa thuận miệng nói: “Này, cậu nói xem, chờ ngày cậu sinh con, Trần Kỵ có thể cũng giống như trong tiểu thuyết chủ tịch ngang ngược mà tớ xem không, sốt ruột muốn liều mạng với bác sĩ, há mồm muốn phá hủy bệnh viện, nói cái gì mà không đỡ đẻ cho tốt thì sẽ để cho các bác sĩ chôn cùng.”
Chu Phù suýt chút nữa bị cô chọc cười chết: “Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Thật đấy, khi còn bé tớ ở Kim Đường, nhưng nhìn anh ấy đánh nhau từ nhỏ đến lớn, với tính tình của Trần Kỵ thì phá bệnh viện gì gì đó, tớ cảm thấy hoàn toàn có thể làm được.” Hứa Tư Điềm nghiêm túc.
Chu Phù cũng nói chuyện với cô: “Chắc là không đâu, bệnh viện chúng tớ đặt vẫn là nhà anh ấy.”
“Vậy không đúng lúc sao?”
Chu Phù: “?”
Hứa Tư Điềm: “Phá thì cũng không cần bồi thường.”
Chu Phù bật cười: “…”
Liên tiếp đi dạo đến hơn ba giờ chiều, Hứa Tư Điềm mua đồ không kém nhiều lắm, Chu Phù cũng chọn vài bộ váy phụ nữ có thai có kích thước thích hợp.
Hai người tùy ý tìm một quán ăn nhẹ ngồi xuống nghỉ chân, lúc Chu Phù muốn gọi đồ uống, còn bị Hứa Tư Điềm ngăn lại: “Không được, cậu cũng đừng hại tớ, chỉ có thể uống chút nước dưa leo thôi, muốn cho Trần Kỵ biết tớ dẫn cậu đi uống mấy thứ này, mạng nhỏ của tớ sẽ khó bảo toàn.”
“…”
Chu Phù: “Cậu quản còn nghiêm hơn cả Trần Kỵ!”
Hơn nửa tiếng sau, Trần Kỵ tới cửa hàng đón người, Hứa Tư Điềm chủ động biết điều rút lui, trước khi đi còn thuận miệng nói một câu: “Bàn giao tốt đẹp, hoàn thành nhiệm vụ viên mãn.”
Trần Kỵ thấy Chu Phù còn chưa ăn xong, lười biếng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, kiên nhẫn tiếp tục ăn với cô.
Chu Phù bắt đầu ăn, quai hàm phồng lên, giống như một con chuột hamster nhỏ. Người đàn ông nghiêng người, một tay đặt lên má, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, khóe môi còn hơi mỉm cười, như là nhìn thế nào cũng không đủ.
Chỉ là không lâu sau, động tác nhai thức ăn của Chu Phù bỗng nhiên dừng lại, tay cầm muỗng nhịn không được siết chặt, động tác ngước mắt nhìn về phía Trần Kỵ đều chậm chạp lại gượng gạo.
Tầm mắt Trần Kỵ chưa từng rời khỏi người cô, rất nhanh liền nhận ra có gì đó không đúng, đầu óc anh hoạt động rất nhanh, anh lo lắng Chu Phù sợ hãi, cố gắng làm chậm giọng nói, cố gắng thong dong bình tĩnh hỏi: “Có phải cảm giác bắt đầu đau không?”
Vẻ mặt Chu Phù cứng đờ, nhẹ nhàng gật đầu.
“Đừng sợ, anh ôm em về xe, bệnh viện ở gần đây.”
“Dạ…”
Đại khái là bởi vì lần trước trải qua một lần sợ hãi, thằng nhóc kia so với ngày sinh dự tính hơi sớm hơn một tuần.
Khi Trần Kỵ ôm Chu Phù vào bệnh viện, cô có thể cảm giác được anh cũng đang lo lắng.
Chỉ là không muốn để cho cô nhận ra, muốn cô an tâm.
Thậm chí, Trần Kỵ so với cô còn càng thêm sợ hãi.
Chỉ là điều khiến Chu Phù không ngờ là ngoại trừ Hứa Tư Điềm nói “Phá bệnh viện” “Muốn bác sĩ chôn cùng”, Trần Kỵ cũng không nói ra một câu nào, người đàn ông luôn ngạo mạn lạnh lùng hiếm khi hạ thấp tư thế nói chuyện với các bác sĩ.
Yêu cầu các bác sĩ chăm sóc cô, tất cả nhờ mọi người.
Giống như lo lắng ảnh hưởng đến thao tác của bác sĩ, toàn bộ quá trình, tâm tình Trần Kỵ vững vàng bình tĩnh đến mức không có một tia gợn sóng.
Chu Phù nằm trên bàn mổ, Trần Kỵ liền thay quần áo bảo hộ y tế, ở bên cạnh cô từ đầu đến cuối.
Chu Phù đánh không đau, ngoại trừ ban đầu hơi đau, càng về sau thật ra cũng không có cảm giác gì quá lớn.
Nhưng mà cô gái nhỏ nằm ngửa vừa dùng sức vừa nhìn về phía Trần Kỵ, chỉ thấy hốc mắt người đàn ông mắt thường có thể thấy được, chậm rãi đỏ hoe.
Khi tiếng trẻ con khóc nỉ non vang vọng cả phòng phẫu thuật, Chu Phù thở phào nhẹ nhõm.
Trần Kỵ nắm tay cô, cơ bản là không có tâm tư để ý đứa bé bên kia, một lòng một dạ chỉ nhớ thương Chu Phù, anh tiến đến trước mặt cô, nhịn không được cúi người hôn lên khóe môi cô.
Chu Phù vừa mới dùng không ít sức lực, lúc này tiếng nói cũng không rõ ràng lắm, hơi yếu ớt: “A Kỵ…”
“Ừm, anh ở đây.”
Tay cô gái nhỏ đưa lên má anh, bị anh nắm chặt.
Chu Phù thản nhiên cười: “Có phải anh khóc rồi không?”
Trần Kỵ không phủ nhận: “Ừm.”
Nụ cười của Chu Phù càng sâu hơn: “Anh thật yếu ớt, mất mặt quá.”
“Ừm.”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Thương Lục: Có người quản ông đây sao?