Chỉ Cần Em Thôi

Chương 69: Ngoại truyện 02: Ý định ban đầu




Editor: Saki

Về chuyện kế thừa di sản, Chu Hàng Sơn bên kia đưa ra ý tứ là giải quyết riêng.

Không hề làm bất kì chống cự không có sức lực nào, mặc cho Trần Kỵ bên này xử lý thích hợp rồi tiến hành nói chuyện.

Bởi vì.

Trần Kỵ phái đoàn luật sư đi qua thương lượng với Chu Hàng Sơn bên kia, tùy ý chọn ra một người là luật sư đẳng cấp, từng là giáo viên trên con đường nghiên cứu thư pháp.

Người có tiếng tăm dẫn đầu trong nghề, cả đoàn đã phải đối mặt với vô số vụ kiện trong nhiều năm qua, không một lần thất bại.

Hơn nữa chuyện này từ đầu tới cuối Chu Phù đều thuộc về phe nắm giữ, ông bà ngoại và mẹ trước khi đi đều giữ lại một tay, phàm là có người chuyên nghiệp tiến hành trợ giúp tương ứng, cũng sẽ không để cho người ngoài có cơ hội lợi dụng.

Năm đó đám người nhà họ Chu kia có thể thực hiện được, đơn giản là bắt nạt Chu Phù tuổi còn nhỏ, một cô gái nhỏ lẻ loi không nơi nương tựa, xin giúp đỡ không có cửa mà thôi.

Hiện giờ quan hệ giữa Trần Kỵ và Chu Phù ai cũng biết, bối cảnh của Trần Kỵ và với thế lực của ba ruột Lục Thiên Sơn phía sau anh, không ai không khiến người ta sợ hãi, tranh giành mạnh mẽ cũng là lấy trứng chọi đá. Dù hao tổn tinh thần thế nào cũng không có khả năng đổi lấy kết quả mong muốn, còn không bằng nhận rõ hiện thực, sớm chấm dứt sai lầm kéo dài qua tám năm này, không cần đấu tranh vô nghĩa nữa.

Chuyện xử lý cuối cùng giao cho người của Trần Kỵ một tay lo liệu, Chu Phù không cần bận tâm suy nghĩ một chút nào.

Thật ra bây giờ nhớ lại, từ lúc cô mới bắt đầu gặp Trần Kỵ ở Kim Đường, cho dù lúc ấy giữa hai người còn chưa tính là quen biết, nhưng một khoảng thời gian rất dài sau đó, chỉ cần cô và Trần Kỵ ở bên nhau, trong cuộc sống hằng ngày bất kể gặp phải các loại chuyện lớn nhỏ, Trần Kỵ dường như chưa từng để cô lo lắng một lần.

Anh đã vì cô làm quá nhiều chuyện vốn sẽ không làm, cũng không cần phải làm.

Chu Phù ở bên cạnh Trần Kỵ dường như có thể luôn làm một công chúa nhỏ cái gì cũng không cần biết, cái gì cũng không cần hiểu, chỉ cần là công chúa nhỏ không buồn không lo vui vẻ sống tốt mỗi ngày.

Người nhà họ Chu sứt đầu mẻ trán ứng phó với đủ loại chuyện mà Trần Kỵ phái người gây ra, Chu Phù nằm thoải mái ở nhà hai ngày.

Cơm đến há miệng áo đưa đến tay, lười biếng nằm ở trên sô pha ôm điện thoại lướt xem chương trình giải trí, trong tay luôn có đồ ăn vặt và đồ uống Trần Kỵ thay cô chuẩn bị tốt, anh rửa sạch hoa quả cắt xong thậm chí không cần cô đưa tay lấy, có thể đút từng miếng từng miếng đến bên miệng.

Thỉnh thoảng khi lương tâm Chu Phù phát hiện ra, cô cũng sẽ hỏi anh rằng tại sao lại muốn đối xử tốt với mình như vậy.

Mà Trần Kỵ dường như cũng không nghĩ tới vấn đề này.

Giống như đối tốt với cô là chuyện đương nhiên, là tính trời sinh, là bản năng, là tình yêu sâu đậm khắc sâu trong xương tủy.

Chu Phù nghe được mù mà mù mờ, lại hỏi trắng ra: “Vậy tại sao… Tại sao phải thích em?”

Vì sao hết lần này tới lần khác là cô.

Trần Kỵ im lặng vài giây, hiếm khi che giấu, hỏi ngược lại cô: “Em đã xem qua Alice ở xứ sở thần tiên chưa?”

Chu Phù khẽ gật đầu, nhưng chỉ nhớ là xem qua rất nhiều năm trước, cho tới bây giờ ấn tượng đã rất mơ hồ.

“Bên trong có một câu nói là con quạ giống bàn làm việc.”

Chu Phù rất chăm chú nghe anh nói chuyện. Cô nghe vậy, không chút suy nghĩ liền hỏi tiếp: “Vì sao vậy anh?”

“Không có lý do, không có bất kì lý do gì.”

“Cũng giống như anh thích em, không có bất kì lý do gì, cũng không cần bất kì lý do gì cả.”

Nếu thích có lý do, thế giới rộng lớn như vậy, luôn luôn có những người khác phù hợp yêu cầu.

Mà anh thích em, không có lý do gì, không cho người khác ngoài em cơ hội đồng ý yêu cầu. Thích em, chỉ thích em, trên đời này không có bất kì người nào có thể thay thế em.

Con người Trần Kỵ từ nhỏ đến lớn đều sống cẩu thả, tính tình kém cỏi, không có một chút tỉ mỉ và chừng mực, với êm dịu cũng không dính dáng gì.

Nhưng chỉ cần đối với Chu Phù, tính tình anh liền tốt, kiên nhẫn cũng có, chăm sóc người cũng cẩn thận.

Cô thích ăn đồ ăn và đồ ngọt, mỗi thứ anh đều có thể học đều có thể làm.

Cô thích nghe đàn dương cầm, anh mò phím đàn cho dù tốn nhiều công sức hơn nữa, cũng có thể kiên trì đàn cho cô.

Ngay cả sự êm dịu này làm cho người ta nổi da gà, anh cũng có thể mặt không đổi sắc nói ra miệng.

Chu Phù nhịn không được muốn cười: “Anh học cái này ở đâu thế?”

Trần Kỵ nói: “Anh nghe nói yêu đương lúc mười sáu mười bảy tuổi thích nói những thứ như vậy, lúc ấy chúng ta chưa kịp nói, bây giờ bổ sung.”

Chu Phù cong mí mắt, cũng học theo động tác anh thường làm với mình, vươn hai tay bóp mặt anh: “Anh mấy tuổi rồi Trần Kỵ.”

Người đàn ông cũng cúi đầu cười khẽ hai tiếng: “Sao, chê không hợp thời à?”

Chu Phù mím môi, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Trần Kỵ không đợi cô trả lời, giọng nói có chút ngang ngược: “Không hợp thời cũng phải nghe.”

Nhưng Chu Phù bây giờ đã quen được anh chăm sóc, thói quen không hề có bất kì gánh nặng tâm lý nào.

Dù sao mỗi tối cô với anh tăng ca cũng vô cùng vất vả.

Chịu mệt nhọc, anh yêu cầu như thế nào, cô liền phối hợp như thế đó.

Mồ hôi trả giá không ít hơn anh, ngày hôm sau không còn sức lực nhúc nhích không được, coi như là tai nạn lao động, anh làm ông chủ chịu trách nhiệm, chẳng phải là đương nhiên à.

Ngày nghỉ thứ ba, Chu Phù bắt đầu phấn khích chuẩn bị về Kim Đường ăn Tết, dùng tiền thưởng cuối năm của mình đặt mua rất nhiều đồ Tết, những thứ như câu đối xuân, decal trang trí Tết và đèn lồng đỏ cũng mua không ít, cả nhà nhất thời vui sướng.

Lúc cơm trưa, Trần Kỵ vừa gắp thức ăn cho cô, vừa nói với cô hai chuyện: “Trước khi về Kim Đường ăn Tết, chúng ta đến chỗ mẹ em cúng một chuyến.”

Vẻ mặt Chu Phù trong nháy mắt trở nên nghiêm túc: “Sao bỗng nhiên anh nhớ tới chuyện này thế?”

“Đều phải đưa con gái cưng của bà về quê gặp phụ huynh. Anh là con rể, dù thế nào cũng phải đi cúng bà một chuyến.” Trần Kỵ dừng một chút, “Còn phải nói lời cảm ơn với bà ấy nữa.”

Chu Phù chớp mắt, nhướng mi bình tĩnh nhìn anh.

“Cảm ơn bà ấy đã đưa em đến thế giới này, cảm ơn bà ấy đã đưa em đến Kim Đường một cách an toàn vào cuối cuộc đời.”

Lúc trước bệnh của mẹ cô đã rất nặng, nặng đến mức không thể dùng ý chí của mình để kiểm soát, thời gian đầu óc tỉnh táo càng ngày càng ít, cũng may bà vẫn suy nghĩ thay Chu Phù.

Bây giờ nhớ lại, khi đó nếu bà không đưa Chu Phù đến Kim Đường, cô vẫn sẽ bất giác rời đi, mà Chu Phù chưa từng quen biết Trần Kỵ đó, nửa đời sau có lẽ đều không nơi nương tựa, một mình lẻ loi, vất vả đi hết cuộc đời khó khăn này.

Chu Phù nói một tiếng “Được”.

Trần Kỵ còn nói: “Nhưng trước khi đi gặp mẹ em, còn phải đi Anh một chuyến.”

Chu Phù nhất thời không kịp phản ứng: “Hả?”

Trần Kỵ hất cằm với cô: “Vết sẹo trên tay, không còn nhiều thời gian nữa, hôm qua bên Anh đã liên lạc với anh một chuyến rồi.”

“Làm điều đó một lần trước khi đi gặp mẹ em, đừng để bà ấy thấy phải lo lắng cho em.”

Chu Phù nặng nề gật đầu.

Việc này tuy là Trần Kỵ nói ra, kết quả trên máy bay đi đến Anh, rõ ràng người lo lắng cũng là anh.

Tình huống phẫu thuật này sẽ đau, bác sĩ đã sớm thông báo với anh.

Nhưng tâm lý này anh đã được chuẩn bị từ lâu, vẫn rất khó tiếp nhận.

Trái lại Chu Phù trên đường đi vui chơi giải trí không ngừng. Lúc thì nhìn chằm chằm vào phim hoạt hình trên màn hình trước chỗ ngồi, phổ cập cho anh biết tên Ultraman nào nên gọi là gì, lúc thì lại lặng lẽ tiến đến bên tai anh nói cho anh biết tiếp viên hàng không nam vừa mới lấy trà sữa cho mình có ngoại hình rất đẹp trai.

Toàn bộ quá trình, phản ứng của Trần Kỵ đều rất nhạt.

Một lát sau, Chu Phù mặc kệ, hai tay kéo lấy gương mặt anh, muốn anh nhìn về phía mình: “Có ý gì? Anh không để ý tới em à?”

Trần Kỵ nhếch môi cười nhạt, chỉ là nụ cười này không chạm tới đáy mắt: “Anh nào dám không để ý tới em chứ?”

Người đàn ông cuối cùng cũng nói được vài lời.

Chu Phù suy nghĩ một chút, chỉ vào màn hình kiểm tra mấy cái tên của Ultraman, thần sắc Trần Kỵ lười biếng, mặc dù không hăng say, nhưng vẫn vô cùng phối hợp đối đáp trôi chảy.

Mỗi một chữ cô nói với anh, mặc kệ nhàm chán hay không, quan trọng hay không, anh đều có thể nhớ rõ.

Thật ra Chu Phù thật biết tâm tình anh khác thường là bởi vì cái gì, cô vẫn nói chuyện với anh, chỉ là muốn khuấy động không khí một chút, để anh không cần để ý như vậy. Giờ phút này mềm giọng xuống, cô vừa bẻ ngón tay khớp xương rõ ràng của anh chơi, vừa nói: “Anh đừng lo lắng, em không sợ đau như vậy đâu.”

“Thật mà.” Sợ anh không tin, Chu Phù tiếp tục nghiêm túc bổ sung, “Hơn nữa Lăng Lộ Vũ đã nói với em, khi còn nhỏ cậu ấy và Thân Thành Dương cùng đi leo cây, từ trên cây trượt xuống, chân bị vỏ cây cọ một đường dài, để lại sẹo cũng rất sâu, sau đó lúc học đại học đi làm phẫu thuật xóa sẹo vài lần, thật sự không đau mà.”

“Giống như thế này.” Chu Phù vỗ vào lòng bàn tay Trần Kỵ hai cái, “Giống như là cảm giác đau đớn này, khi đó cậu ấy cũng vỗ qua em, để cho em cảm nhận một chút sức lực, em cảm thấy cũng được.”

Chu Phù tự cho là nói nhiều như vậy, anh luôn có thể yên lòng một chút, nào ngờ được sự chú ý của Trần Kỵ lại lệch lạc như vậy.

Cô vừa mới vỗ nhẹ anh hai cái xong, tay đã bị lòng bàn tay kia của anh hơi bọc lấy, sau đó ngước mắt nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Em để cho cô ấy vỗ em như vậy sao?”

Chu Phù sửng sốt một chút: “?”

“Em có ngốc không?” Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, “Cứ để người khác bắt nạt bừa bãi thế.”

Chu Phù mở to mắt: “Cái này cũng không đau.”

Ngữ khí Trần Kỵ hơi chảnh: “Không đau cũng không được, ông đây cũng không nỡ chạm vào em một tí.”

Chu Phù bị chặn đến mức không lên tiếng, không biết nên nói với anh như thế nào.

Trần Kỵ cũng biết cảm xúc của mình lúc này không đúng, có chút để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng dù vậy vẫn không nỡ nhìn cô lo lắng, bàn tay to thò ra phía sau cô, ôm người vào lòng mình, giọng nói nặng nề: “Được rồi, đừng nghĩ cách dỗ dành anh, chuyện dỗ dành người khác không thích hợp cho em làm, anh dỗ dành em là được rồi, em lo lắng cái gì.”

Cuối cùng dưới sự đồng ý của bác sĩ, Trần Kỵ cùng Chu Phù vào phòng phẫu thuật.

Trước khi làm, anh bảo bác sĩ lừa Chu Phù đi kiểm tra theo thông lệ.

Thừa dịp Chu Phù không có ở đây, anh thương lượng với đối phương, yêu cầu làm một phần nhỏ trên cánh tay mình.

Bác sĩ làm dự án này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe được yêu cầu thái quá như thế.

Nhưng không chịu nổi Trần Kỵ kiên trì, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Chu Phù cũng không biết tại sao bỗng nhiên có nhiều kiểm tra lớn nhỏ như vậy phải làm, dù sao sau khi làm xong toàn bộ, đã qua gần nửa tiếng.

Khi trở lại phòng phẫu thuật, vẻ mặt bác sĩ và y tá nhìn về phía cô đều mang theo chút hâm mộ.

Tâm tình Trần Kỵ dường như hơi xoa dịu, nhưng sau khi gặp mặt, vẫn có dặn dò nói không hết, cẩn thận đến mức giống như mình đã làm qua, nói nhiều hơn bác sĩ.

Toàn bộ ca phẫu thuật làm xong, mất gần ba tiếng.

Cũng may thật sự không tính là đau, hơn nữa có Trần Kỵ đi cùng, Chu Phù không có chút nào cảm thấy căng thẳng.

Mãi cho đến khi ra khỏi bệnh viện, Chu Phù mới thấy anh thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó Trần Kỵ đưa cô đi chơi ở Anh vài ngày.

Bởi vì trong khoảng thời gian trở về này, đụng phải giờ cao điểm người nước ngoài về nước ăn Tết, vé máy bay đã đặt hết sớm.

Vốn ở nước ngoài một thời gian cũng không sao cả, nhưng nghĩ đến năm nay phải đưa Chu Phù về Kim Đường ăn Tết, Trần Kỵ đơn giản bảo Lục Thiên Sơn sắp xếp máy bay cho anh.

Cho dù gia cảnh trước kia của Chu Phù có tốt hơn nữa, cũng chưa từng ngồi loại máy bay riêng này.

Lúc đi lên còn rất mới lạ, thuận miệng nói: “Vậy mà chỉ có chúng ta.”

Trần Kỵ lười biếng ngồi ở một bên, cười nhạo một tiếng: “Không có tiếp viên hàng không nam có ngoại hình đẹp trai, có phải rất đáng tiếc không?”

Khóe môi cô gái cong lên, áp vào người anh nắm lấy vành tai anh: “Hôm đó anh nghe được sao?”

Trần Kỵ liế/m môi dưới, giọng nói vừa chua xót vừa kiêu ngạo: “Không chỉ nghe thấy, còn chuẩn bị tính món nợ này.”

Ngày đó bởi vì anh lo lắng cho ca phẫu thuật của cô, không có tâm tình so đo với cô, nhưng cũng không có nghĩa là cứ như vậy quên đi.

“?”

Chu Phù sửng sốt, không đợi kịp phản ứng, xương cổ tay đã bị anh nắm chặt, lập tức ấn về phía cửa sổ máy bay.

Lòng bàn tay ấm áp của cô gái nhỏ dán vào mặt thủy tinh lạnh lẽo, bị người đàn ông trói buộc trong lòng, không thể động đậy chút nào.

Chỉ có thể mặc cho anh ở phía sau bắt đầu làm càn.

Trần Kỵ điên rồi, cô cũng điên rồi.

Chu Phù chỉ cảm thấy trước mắt không ngừng có tầng mây bay qua.

Mà bên tai, là lời thì thầm trầm khàn mang theo chút quyến rũ của Trần Kỵ: “Em yêu, nhìn ra ngoài đi, mỗi một đám mây đều chứng kiến anh yêu em.”

Cô gái nhỏ ngoại trừ phát ra chút âm thanh không khống chế được mới tràn ra khỏi miệng, cắn chặt môi không dám nói thêm nửa chữ nữa.

Thật lâu sau, người đàn ông cầm một cái chăn bọc cô lại.

Còn mình thì quần áo gọn gàng ngồi ở một bên, thờ ơ cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau vết nước.

Vừa lau, vừa cười như không cười nói với cô: “Còn nhớ lúc trước em vừa mới đến Kim Đường, trong bữa cơm đầu tiên chúng ta cùng ăn, bà nội đã nói gì không?”

Lúc này Chu Phù không có cách nào suy nghĩ, bĩu môi không lên tiếng.

“Bà nội nói, lúc anh hai tuổi anh ôm em, em ướt cả người anh.” Trần Kỵ dừng một chút, cụp mắt liếc nhìn vết nước trên người mình, “Không nghĩ tới hơn hai mươi năm sau, em lại… A.”

Người đàn ông hừ cười một tiếng, vừa ngáp vừa nói: “Em đúng là không quên ý định ban đầu.”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Phù: Đời này chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy!

Trần Kỵ: Còn có người càng không biết xấu hổ, có muốn thử một lần không?

Đâu Đâu: Hôm nay muộn như vậy chủ yếu là lấy cớ suy nghĩ một ngày, hai người bọn họ nên sinh con trai hay con gái.