Chỉ Cần Em Thôi

Chương 61: Đòi Lại




Editor: Saki

Trần Kỵ cứ như vậy cõng Chu Phù, chậm rãi thong thả đi dạo trong trường học, trước đây anh thường đến mấy nơi.

Trong lúc đó Chu Phù nhìn thấy mấy cảnh đẹp, ầm ĩ muốn từ trên người anh đi xuống, lấy điện thoại ra chụp liên tiếp vài tấm ảnh, đang muốn cầm ảnh nhờ Trần Kỵ hỗ trợ xem góc nhìn và cấu trúc có được hay không, vừa quay người lại, cô đã thấy người đàn ông đi theo phía sau mình, cũng đang giơ điện thoại lên chụp ảnh.

Chỉ là cô đang chụp phong cảnh, còn anh thì chụp cô.

Biểu cảm của Chu Phù hơi mang theo chút mất tự nhiên, hai má hơi nóng lên, dường như chỉ cần dưới ánh mắt chăm chú của anh làm bất cứ chuyện gì, loại cảm giác tim đập nhanh này chưa bao giờ tiêu giảm.

Liếc nhìn ống kính điện thoại của anh hai giây, cô gái nhỏ dứt khoát phối hợp nghiêng đầu, bày tư thế cho anh.

Trần Kỵ khẽ nhếch môi, cười nhạt ra tiếng.

Chu Phù đợi một lát, sau đó chạy chậm đến trước mặt anh, khoác lên cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông, khẽ nhón mũi chân, đưa đầu đến trước màn hình điện thoại của anh, miệng nói thầm: “Em xem xem anh chụp thế nào, có đẹp không? Em còn chưa trang điểm, giúp em xử lý một chút.”

Con gái rốt cuộc vẫn thích chưng diện.

Trần Kỵ ỷ vào ưu thế chiều cao, giơ điện thoại không cho cô xem: “Ai chụp em đâu?”

“Chắc chắn là anh chụp em.” Lúc này cô lại chắc chắn.

Trần Kỵ lười biếng nâng cằm, mặc cho cô không ngừng trèo lên người mình, khóe môi hơi nhếch lên, biểu cảm thoạt nhìn giống như còn mang theo chút hưởng thụ.

Một lát sau, lo lắng cô nhón mũi chân lâu nên không còn sức lực, một bên tay Trần Kỵ tùy ý ôm đến bên hông cô, cũng không trêu chọc cô nữa, màn hình điện thoại cũng không tắt, cứ như vậy trực tiếp nhét vào trong tay cô, ngữ khí bất đắc dĩ lại nuông chiều: “Đưa cho em đây.”

Chu Phù toại nguyện cướp được điện thoại, ngón tay lướt màn hình, phóng to mặt mình, sau đó phồng má lên án anh: “Anh không chụp em đẹp gì cả.”

Trần Kỵ suýt chút nữa bị cô chọc cười: “Điện thoại của anh chỉ có camera gốc, đi đâu để làm đẹp cho em đây?”

“Xấu quá.” Bản thân cô ghét bỏ.

Trần Kỵ nhướng mày, véo má cô, không đồng ý: “Xấu chỗ nào chứ?”

Chu Phù đang muốn nghiêm túc phân tích cho anh, chợt nghe anh không nhanh không chậm nói: “Cô gái nhỏ nhà anh, chụp thế nào cũng đẹp.”

Chu Phù không được tự nhiên cắn môi dưới: “…”

Chiêu này của Trần Kỵ tới bất ngờ không kịp đề phòng, người ta khen mình, nếu cô phản bác, dường như cũng có chút không biết tốt xấu.

Suy nghĩ một chút, cô bàn bạc với anh: “Anh đừng đăng lên nha.”

Trần Kỵ Shhh lên một tiếng, đầu lưỡi đẩy đẩy gò má, không hiểu sao có chút chua xót: “Vấn đề này của em hơi lớn rồi đấy?”

“Hả?” Chu Phù mở to mắt, bị một câu nói vô cớ của anh làm cho bối rối.

“Sao lại không thể đăng? Sợ anh trai khác cha khác mẹ nhìn thấy chê xấu à?”

Chu Phù nhịn cười, cũng học theo cách của anh, vươn hai tay véo gò má anh, sau đó thuận miệng hỏi: “Sao ngay cả Wechat của Thân Thành Dương anh cũng thêm vào thế?”

Trần Kỵ mặc cho cô làm càn trên mặt mình, cũng không ngăn cản, ngữ điệu đáp lại vẫn ngạo mạn như cũ: “Cái này có thể không xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng luôn luôn nhắc nhở anh ta rằng cô gái này có đối tượng rồi.”

Hai người trở lại trên xe, Chu Phù vừa thắt dây an toàn, liền cụp mắt ôm điện thoại xem ảnh chụp vừa rồi.

Khi nhìn thấy thư viện kia, không nhịn được cảm thán: “Thư viện này đẹp quá, trước đây anh có đến đây học không?”

“Có.”

Thật ra Trần Kỵ không thích ở nơi đông người làm chuyện của mình, chuyện đến thư viện tự học, trước đây anh cũng không thích làm.

Nhưng lúc ấy cho rằng Chu Phù ở chỗ này, luôn cảm thấy có thể ở nơi đông người chờ một chút, không chừng vận khí tốt, có thể gặp được cô.

Trong giọng nói Chu Phù mang theo chút hâm mộ: “Thật tốt.

Trần Kỵ đánh tay lái, nhìn như hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước, thật ra không bỏ sót một giọng điệu và thần thái nào của Chu Phù, người đàn ông thản nhiên mở miệng: “Với thành tích mấy năm nay của em ở đại học Bắc Lâm, chỉ cần làm đẹp hồ sơ một chút, muốn đến đây học cũng không khó.”

Chu Phù mở to mắt, trong mắt vừa mừng vừa sợ: “Thật sao?”

“Chỉ cần em muốn.”Trần Kỵ cũng không tùy ý hứa hẹn, một khi anh nói ra miệng, tất nhiên có thể làm được, “Hồ sơ có anh kiểm tra thay em, những quy trình xin phép khác cũng không cần em quan tâm nữa.”

Không thể phủ nhận, Chu Phù trong nháy mắt rung động, nhưng nghĩ đến hai người thật vất vả mới đến được với nhau, ra nước ngoài du học lại phải mất vài năm, tuy rằng hiện tại giao thông coi như tiện lợi, muốn gặp mặt cũng không khó, nhưng ở bên anh đã quen, lại đột nhiên xa nhau, chắc chắn là cô không nỡ.

Suy nghĩ một chút, Chu Phù nói thầm: “Hay là thôi đi, em không muốn xa anh lâu như vậy…”

Nghe vậy, vẻ mặt Trần Kỵ khựng lại, thừa dịp đèn đỏ, anh nghiêng mặt qua, bàn tay to thò lên đỉnh đầu cô xoa hai cái, đương nhiên nói: “Em nghĩ gì vậy? Xa nhau? Em muốn tới đây học, ông đây chắc chắn phải ở bên này với em, làm sao có thể yên tâm để cho em sống một mình ở nước ngoài chứ?”

Chu Phù mím môi nhìn anh: “Vậy sao được, anh đến rồi thì Phù Trầm làm sao bây giờ?”

“Lúc trước anh ở nước ngoài hai năm, Phù Trầm không phải cũng rất tốt sao?”

“Nếu anh tiêu tiền nuôi người của một công ty, anh không ở đây thì không được, đây chẳng phải là tiêu quá nhiều tiền sao?” Trần Kỵ véo má cô, bàn tay to lại một lần nữa đặt lên tay lái, “Đương nhiên, nuôi em mấy đời cũng dư dả.”

Chu Phù nhịn không được nói một câu: “Em không cần anh nuôi, tự em cũng có thể nuôi sống chính mình…”

Trần Kỵ miễn cưỡng nở nụ cười: “Nuôi em là sở thích ít có của cá nhân anh, em cũng đừng tước đoạt, được không?”

Chu Phù: “…”

“Ở chỗ anh, em mới là người quan trọng nhất.”

Sự nghiệp tính là cái rắm, nếu không phải sự nghiệp sẽ giúp cô có cuộc sống tốt nhất, có thể làm cho mình trở thành người đàn ông xứng đôi với cô, bảo vệ được cô chu toàn, anh mới lười làm mấy thứ này.

“Được rồi, em cũng chưa tốt nghiệp, không cần nghĩ sớm như vậy, sau này muốn đi cùng em bất cứ lúc nào cũng được.” Đôi mắt sâu thẳm của Trần Kỵ ẩn giấu trong bóng tối, lạnh lùng nhớ tới tám năm trước khi gia đình cô còn chưa xảy ra biến cố, đã lên kế hoạch cho tương lai, sau đó thản nhiên mở miệng, “Hoặc là, nếu em còn thích đánh đàn dương cầm, muốn tiếp tục đi theo con đường này, anh cũng có thể giúp em sắp xếp trường học.”

“Xem em thích.”

Chu Phù không ngờ vậy mà anh còn nhớ rõ cái này, cô gái nhỏ bất giác cúi đầu, thật lâu không lên tiếng.

Dường như bản thân cũng đang cẩn thận suy nghĩ vấn đề này.

Nói không tiếc nuối là giả, nhưng nhớ lại, dường như cũng không có tiếc nuối như vậy.

Từ khi cô vừa sinh ra, tất cả kế hoạch cuộc sống đều do mẹ cô sắp xếp, từ nhỏ đến lớn cô không biết mình thích cái gì, chỉ biết mình nên làm gì theo sự sắp xếp của mẹ.

Chấp niệm đối với chuyện đánh đàn dương cầm này, thật ra còn lâu mới sâu sắc như trong tưởng tượng của mình.

Chỉ là bởi vì im bặt mà dừng lại, trong lòng có nhiều suy nghĩ hơn, hôm nay nghĩ lại, tính cách của mình có lẽ cũng không thích hợp làm nghề này.

Cô dịu dàng mở miệng nói: “Thật ra em rất sợ biểu diễn trước mặt nhiều người, em không thích bị nhiều người nhìn chằm chằm.”

“Lúc trước lúc mới chuyển đến Kim Đường, chủ nhiệm lớp muốn em tự giới thiệu trước mặt cả lớp, em căng thẳng vô cùng, lòng bàn tay còn chảy rất nhiều mồ hôi.” Chu Phù nở nụ cười nhớ lại, nghĩ đến ngày đầu tiên nhập học, Trần Kỵ cũng không vào trường với cô, còn nói, “À đúng rồi, ngày đó anh không ở trong lớp, cho nên anh không nhìn thấy.”

“Sau đó tự giới thiệu xong, chủ nhiệm lớp sắp xếp cho em ngồi ở vị trí góc bàn cuối cùng, lúc ấy cả người em đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vui vẻ, em  cảm thấy vị trí này chắc chắn sẽ không có gì chú ý tới nữa.” Chu Phù cong môi.

Trần Kỵ lười biếng quay đầu lại, hờ hững nói: “Chẳng lẽ không phải bởi vì ngồi cùng bàn với anh nên mới vui vẻ sao?”

Chu Phù nhịn không được cười ra tiếng, thuận miệng ứng phó anh một câu: “Cũng vui.”

“Nhưng ngày đó em lại không biết anh ngồi cùng bàn với em.” Nói đến đây, Chu Phù dừng một chút, nhướng mi nhìn về phía Trần Kỵ, “À đúng rồi, em nhớ rõ ngày đó nghe Hứa Tư Điềm nói bình thường anh cũng không tới trường học, sao ngày hôm sau lại tới thế?”

Biểu cảm Trần Kỵ hiếm khi mang theo chút không được tự nhiên, giọng điệu thẳng thắn, không nhanh không chậm nói: “Một số người trong thành phố trêu hoa ghẹo nguyệt, bỗng chốc trêu chọc một đống anh em trai khác cha khác mẹ đến ngồi bên cạnh, con người anh có ưu điểm lớn nhất là vui vẻ giúp người, nên có lòng từ bi thấy việc nghĩa hăng hái làm.”

Chu Phù ngẩn người, sau đó giọng điệu hơi cao lên: “Anh sẽ không phải là, ngày hôm sau liền…”

Nhìn trúng em chứ…

“Không phải ngày hôm sau.” Trần Kỵ không đợi cô nói tiếp, liền lập tức đáp tiếp, “Ngày đầu tiên em đến Kim Đường, lúc tìm anh xin giúp đỡ.”

Hai má Chu Phù không khống chế được nóng lên, trong lòng tràn đầy chờ mong, hỏi anh: “Khi đó ấn tượng đầu tiên của anh đối với em là gì vậy?”

“Anh liền cảm thấy, cô gái này còn rất phản nghịch.”

Chu Phù: “?”

“Nhiều người nói muốn chở cô ấy vào đảo như vậy, cô ấy lại cố tình muốn tìm người không muốn để ý đến cô ấy.” Trần Kỵ nở nụ cười, tiếp tục nói, “Chứng tỏ, ánh mắt cũng không tệ lắm, sau này nếu sinh con gái, không đến mức bị người đàn ông xấu xí lừa gạt.”

Chu Phù: “…”

Chu Phù nhịn cười trừng mắt nhìn hắn, hờn dỗi: “Ai muốn sinh con gái với anh chứ.”

Trần Kỵ nói tới nói lui, đối với chuyện này thật ra không sao cả, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Thích sinh thì sinh, không sinh thì thôi, dù sao anh đã có một người còn rất khó hầu hạ rồi.”

Chu Phù: “…”

Một ngày trước khi Trần Kỵ về nước, Trần Kỵ đưa Chu Phù đi thành phố Mạn một chuyến, gặp bác sĩ đã hẹn trước.

Sau khi xem qua tình huống vết sẹo trên tay Chu Phù, cứ ba tháng để cô đến, sau sáu lần có thể đạt đến mức gần như không thể nhìn thấy.

Trưa hôm sau, hai người ngồi lên máy bay bay thẳng đến Bắc Lâm.

Lúc về nước, vừa vặn là đêm Giáng sinh cũng là sinh nhật Chu Phù.

Trần Kỵ vốn định ở nước ngoài thay cô, vừa lúc cũng muốn dẫn cô cảm nhận không khí Giáng Sinh bên ngoài, nhưng Chu Phù cảm thấy rời khỏi vị trí quá lâu thật không tốt, hơn nữa trong lòng nhớ thương Cô Lỗ, ra nước ngoài nhiều ngày như vậy, cô đã sớm bắt đầu nhớ nó, dù sao sau này có rất nhiều cơ hội không kém lần này.

Trần Kỵ đối với những chuyện này ngược lại đều không thèm để ý, mọi chuyện đều tùy thuộc vào cô, dựa vào sở thích của cô mà quyết định.

Lúc từ sân bay về đến nhà, Trần Kỵ từ trong cốp xe lấy ra một vali lớn chuẩn bị tặng quà sinh nhật cho cô, nhìn cảm thấy rất thú vị.

Vốn định ở nhà tặng cô, ai ngờ cô bỗng nhiên chạy tới Luân Đôn tìm anh, lo lắng không kịp về nước, liền để Lục Minh Bạc nhờ quan hệ gửi cái vali này đến địa chỉ của anh, nào ngờ cuối cùng vẫn mang về nguyên vẹn.

Chu Phù hai tay trống trơn vào thang máy, Trần Kỵ ở phía sau đẩy một xe hành lý.

Về nước hôm nay là thứ bảy,sau khi về đến nhà không cần gấp gáp đến công ty, còn có hai ngày nghỉ ngơi.

Cô Lỗ còn ở Thân Thành Dương gia chưa mang về, lúc vào cửa, không có thằng nhóc nghênh đón, trong lúc nhất thời còn có chút không quen.

Chu Phù ngồi trên sô pha nhỏ bên cửa ra vào thay giày, ngẩng đầu nói với Trần Kỵ: “Lát nữa anh đi đón Gollum về nhé? Em nhớ nó quá.”

Mặt Trần Kỵ không chút thay đổi suy nghĩ hai giây: “Đến chỗ Thân Thành Dương đón à?”

Chu Phù gật đầu.

Trần Kỵ không chút suy nghĩ lập tức mở miệng: “Anh đi đón, em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Chu Phù không nhịn được cười: “… Được.”

Thừa dịp cô tắm rửa, tay chân Trần Kỵ đã nhanh nhẹn làm một bàn cơm trưa, Chu Phù mặc váy ngủ từ phòng tắm bên kia đi ra, lập tức chạy đến trước bàn ăn, đầu gối một bên tùy ý quỳ trên ghế ăn, không hình tượng nhận lấy chiếc đũa Trần Kỵ đưa tới, vội vã nếm thử hai miếng.

Trần Kỵ nhếch môi nở nụ cười: “Không ai cướp với em.”

Nói xong, đang định ngồi xuống, điện thoại trên bàn bất chợt rung lên.

Chu Phù không để ý, Trần Kỵ liếc nhìn màn hình điện thoại, hơi nhíu mày, phản ứng rất nhanh cầm lấy điện thoại, sau đó cúp máy.

Người đàn ông liếc nhìn cô gái nhỏ đang nuốt từng ngụm từng ngụm nhỏ và nhét đồ ăn vào miệng, do dự một lúc lâu, giống như không để ý nói một câu: “Tên họ Phó kia đã đánh em mấy lần?”

Động tác gắp thức ăn của Chu Phù dừng lại, trái tim Trần Kỵ vì biến hóa rất nhỏ này mà mạnh mẽ thắt lại.

Không khí yên tĩnh thật lâu, cô gái nhỏ bày ra tư thế thoải mái, thuận miệng đáp: “Cũng chỉ ba, năm lần? Em không nhớ rõ lắm.”

“Được, không nghĩ nữa.” Trần Kỵ lúc này vô cùng hối hận khi nhắc tới việc này, hiếm thấy chủ động nói sang chuyện khác, “Bát canh trứng gà kia là đặc biệt hầm kĩ cho một mình em ăn một bữa, bên trong có thịt sò biển em thích ăn nhất, ăn hết đi, không cho chừa lại.”

Chu Phù liếc nhìn cái bát còn lớn hơn mặt cô, sự chú ý rất nhanh bị Trần Kỵ dời đi, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại: “Nhiều lắm.”

“Nhiều à? Lát nữa lên cân xem còn lại bao nhiêu lượng thịt?”

Chu Phù: “… Không nhiều lắm.”

Ăn cơm xong, Chu Phù cố ý tránh không đề cập tới chuyện này, lặng lẽ muốn vượt qua cửa ải, cũng may Trần Kỵ cũng không so đo với cô, chỉ dẫn người về phòng ngủ ngủ trưa.

Chu Phù nằm vào trong chăn, Trần Kỵ giữ nguyên quần áo vừa nằm nghiêng trên giường ngoài chăn, bàn tay to ôm lấy cô, dường như đang dỗ cô ngủ.

Chu Phù chớp mắt mấy cái: “Anh không ngủ sao?”

“Có bên A tìm anh có chút việc, chờ em ngủ anh sẽ đi gặp mặt một chút, vừa lúc có thể tiện đường đón Cô Lỗ về.”

Chu Phù gật đầu: “Anh vất vả rồi.”

Người đàn ông nhướng mày: “Thật sự cảm thấy ông đây vất vả, đêm nay không bằng cho thêm mấy lần nhỉ?”

“Hả?”

Chu Phù phản ứng vài giây, mới kịp phản ứng ý tứ của anh.

Hai má bất giác nóng lên, hơi trốn vào trong chăn, đầu cũng không lộ ra bên ngoài.

Tiếng nói rầu rĩ từ bên trong truyền ra: “Em ngủ một mình, anh đi đi.”

Trần Kỵ thấp giọng cười ra tiếng, đến cuối cùng vẫn chờ cô ngủ rồi mới đi.

Bên ngoài biệt thự Lộc Thích, ba của Phó Kỳ Hữu là Phó Vương Thành, sắc mặt bên ngoài hơi ngưng lại canh giữ bên cửa cao bằng sắt ngoài vườn hoa biệt thự, im lặng không lên tiếng chờ đợi Trần Kỵ đến.

Mercedes-Benz G-Class màu đen đi đường tắt leo lên đường núi dốc đứng, tốc độ xe trên đường dường như không muốn sống nữa, khi xe dừng lại trước cửa biệt thự Lộc Thích, trên mặt đất xẹt qua hai vết lốp xe màu đen nhìn thấy mà giật mình.

Cả người Trần Kỵ mặc một cái áo khoác màu đen vô cùng đơn giản, lười biếng mở cửa xe từ trên xe xuống.

Phó Vương Thành thấy thế, vội vàng cúi đầu khom lưng tiến lên chào hỏi.

Trần Kỵ cũng không để ý tới trước tiên.

Mà thờ ơ quay đầu lại, tầm mắt nhìn qua làn xe tương đối bằng phẳng bên kia.

Người đàn ông nheo mắt lại, mặt không chút thay đổi.

Không khác tám năm trước lắm, ở bên cạnh làn xe kia, Chu Phù chỉ vào biệt thự Lộc Thích phía sau anh lúc này, nói mình vẫn muốn sống cuộc sống như vậy, bảo anh đừng đến tìm cô nữa.

Lúc ấy anh tin là thật, trong lòng nghẹn thở, cũng không nghĩ tới chỗ kì lạ trong đó, càng không biết mấy phút trước, ở trong biệt thự tráng lệ này, cô gái nhỏ anh muốn cả đời nâng niu trong lòng bàn tay lại bị người khác bắt nạt, bị sẹo khắp người.

Việc này anh không nỡ để Chu Phù nhắc đến trước mặt cô, nhưng món nợ này, anh không thể bỏ qua như vậy được.

Người đàn ông quay người lại, ánh mắt tùy ý nhìn từ trên xuống dưới biệt thự, sau đó nhếch môi khinh thường cười nhạo.

Chỉ một nụ cười lạnh như băng này đã khiến Phó Vương Thành bên cạnh không nhịn được run rẩy.

“Trần, tổng giám đốc Trần ngồi bên trong một chút đi?” Phó Vương Thành nở nụ cười, ngoài cười nhưng trong không cười, vô cùng cứng ngắc khó coi, giống như sợ anh tức giận, “Nghe nói tổng giám đốc Trần muốn tới nên tôi đặc biệt chuẩn bị trà ngon nhất.”

Trần Kỵ không trả lời, thậm chí lười mở mắt nhìn ông ta một cái, đi theo sau ông ta vào phòng khách.

Bên trong quả nhiên đúng như lời Phó Vương Thành nói, vì nghênh đón anh đến mà bố trí vô cùng long trọng.

Trên ngón trỏ khớp xương rõ ràng của Trần Kỵ đeo vòng chìa khóa xe, lưu manh xoay tròn, bộ dạng thoạt nhìn vô cùng ngang tàng.

Phó Vương Thành dẫn anh đến sô pha ngồi xuống, anh cũng không khách khí, không nói nhiều lời lười biếng ngồi xuống ghế, bắt chéo chân theo đó nhấc lên, bày ra một tư thế như anh mới thật sự là chủ nhân.

Trên trán Phó Vương Thành chảy ra mồ hôi dày đặc, nói lời vô ích cũng mang theo chút run rẩy.

Ông ta còn nhớ năm đó sau khi đứa con phá sản của mình trêu chọc Trần Kỵ xong, trên mặt Trần Kỵ thoạt nhìn ông đây hiền lành đồng ý giải quyết riêng, bí mật quay đầu ở trên thương trường, suýt chút nữa không lấy nửa mạng nhà họ Phó bọn họ.

Năm ấy ông ngoại nhà họ Phó còn sống đều lưu lạc đến tình trạng đó.

Hôm nay ông ngoại đã đi năm sáu năm, còn lại đều là những công tử bột vô dụng, Lục Thiên Sơn và đứa con trai Trần Kỵ của ông hiện giờ ở Bắc Lâm có thể nói là một tay che trời (*), bảo ông ta làm sao không sợ hãi được.

(*) Một tay che trời: ỷ quyền cậy thế để lừa dối che giấu quần chúng.

“Ngồi.” Trần Kỵ khẽ nhướng mày, hờ hững thốt ra một chữ.

Phó Vương Thành căng thẳng nắm chặt tay, rõ ràng là ở nhà mình, ngược lại khách khí với Trần Kỵ: “Không cần không cần, tôi đứng là được rồi, vừa vặn có thể lấy hoa quả rót trà cho cậu…”

Trần Kỵ thờ ơ dang tay ra, cười như không cười lắc đầu: “Vậy thì không cần, đồ đạc quá kém, chướng mắt.”

Phó Vương Thành: “… Đúng đúng đúng, là chúng tôi chiều khách không chu đáo.”

“Cậu hút, hút thuốc không? Thuốc này cũng không tệ lắm, mấy ngày trước người ta đặc biệt tặng…”

Trần Kỵ nhíu mày xua tay: “Vợ trong nhà ngửi không quen.”

Người đàn ông liếm môi dưới, lười tiếp tục lãng phí thời gian với ông ta, nghĩ đến còn phải về nhà ngủ thêm với Chu Phù một lát, dứt khoát trực tiếp đi vào chủ đề: “Con trai của ông đâu?”

Phó Vương Thành không muốn nhưng lại không thể không gật đầu: “Là…”

Ông ta không hề biết đứa con riêng vô dụng của mình, rốt cuộc lại bởi vì chuyện gì mà trêu chọc đến vị này, chỉ biết hôm nay Trần Kỵ có tư thế này, hẳn là tới vì Phó Kỳ Hữu, cho nên sớm nhốt Phó Kỳ Hữu ở trong nhà, không cho ra ngoài lêu lổng.

“Người đâu?” Trần Kỵ truy hỏi.

Phó Vương Thành suy nghĩ một chút, tự mình chửi trước: “Thằng nhóc đó không học giỏi, không thể so sánh với sự nghiệp của cậu được, cả ngày chỉ biết nhốt trong phòng chơi game uống rượu…”

Trần Kỵ lười nghe những lời này, kiên nhẫn đã dần dần cạn kiệt, ngữ khí cũng trầm xuống rất nhiều?: “Mẹ nó, ông đây hỏi ông đứa con riêng kia ở đâu?”

“Ở, ở phòng thứ nhất trên tầng hai…”

Trần Kỵ lập tức từ trên sô pha đứng dậy, một tay đút túi quần, tay kia vẫn xoay vòng chìa khóa, thoạt nhìn vẫn lười biếng như cũ: “Dẫn đường, tìm hắn ôn chuyện.”

Phó Vương Thành chủ nhà bên kia nhi còn có hai cái danh chính ngôn thuận nhi tử, giờ phút này cũng không để ý Phó Kỳ Hữu sẽ như thế nào, kiên trì dẫn đường.

Đến cửa phòng ngủ, ông ta thay Trần Kỵ vặn mở cửa, sau khi tươi cười nói một tiếng “Mời”, lại dặn dò Phó Kỳ Hữu ở bên trong một câu: “Thằng nhóc thúi, tổng giám đốc Trần nói muốn tới ôn chuyện với mày, mày tiếp đãi người ta cho tốt, mày mà thất lễ thì xem tao trừng trị mày như thế nào.”

Nói xong, ông ta nghiêng người, cho Trần Kỵ không gian vào cửa.

Sau đó khép hờ cánh cửa.

Bên trong Phó Kỳ Hữu vốn đang chán muốn chết ngồi phịch trên giường chơi game.

Hắn đã bị phụ thân liên tiếp nhốt vài ngày, từ nhỏ hắn đã là một người không chịu ngồi yên, liên tục nhốt vài ngày, suýt nữa làm người ta phát điên.

Lúc này lại không hiểu sao bảo hắn tiếp đãi cái gì tổng giám đốc Trần tổng giám đốc Lý.

Hắn tiếp đãi cái rắm.

Phó Kỳ Hữu không kiên nhẫn ngẩng đầu, đang muốn nhăn mặt, trong nháy mắt tầm mắt va vào đôi mắt đen kịt của Trần Kỵ, sợ tới mức suýt chút nữa lăn xuống giường.

Hắn có chết cũng sẽ không quên năm đó người này ở trong ngõ nhỏ đánh hắn thảm như thế nào.

Thế cho nên sau đó ba muốn đưa hắn ra nước ngoài trốn vài năm, hắn cũng không có bất kì dị nghị gì.

Giờ phút này một lần nữa nhìn thấy nhân vật này trong bóng tối, sợ tới mức miệng lưỡi run rẩy.

“Đã lâu không gặp?” Trần Kỵ nhếch môi cười lạnh như băng.

Phó Kỳ Hữu lúc này sợ tới mức không nghĩ ra nên nhúc nhích như thế nào, cứ như vậy ngồi phịch ở bên giường, trơ mắt nhìn thân hình người đàn ông so với mấy năm trước cao to không ít, thờ ơ tùy ý lấy hai cái bao tay da màu đen từ trong túi quần ra.

Trong nháy mắt đeo lên tay, Phó Kỳ Hữu nhìn thấy từng cái đinh hình nón trên găng tay đang lắc lư ánh sáng lạnh chói mắt.

Lúc này hồn hắn sắp bị dọa không còn, hắng giọng rống ra ngoài phòng: “Ba! Ba! Ba cứu con! Người này muốn đánh chết con! Ba! Ba có nghe thấy không?! Ba, con là con trai của ba mà!”

Nhưng mà một giây sau, chỉ nghe thấy Phó Vương Thành xuyên qua khe cửa truyền đến một tiếng “Kêu cái gì! Mày mà thất lễ với tổng giám đốc Trần, mày xem ông đây trừng trị mày như thế nào”. Sau đó, cửa phòng ngủ ầm một tiếng không chút nể tình mà đóng lại hoàn toàn.

- -----oOo------