Chỉ Cần Em Thôi

Chương 6: Bênh Vực




Translator: Mai Mai | Beta: Mian

Làm sao bây giờ?

Vấn đề này lại hỏi khó Trần Kỵ.

Cuộc đời này là lần đầu tiên bị con gái hỏi loại câu hỏi này.

Trần Kỵ mím môi mỏng thành một đường thẳng, trầm mặc nửa buổi, dường như đang suy nghĩ đối sách, một lúc sau đầu lưỡi chống xuống hàm: “Cô cảm thấy tôi có kinh nghiệm à?”

Chu Phù: “…”

Cũng phải.

Dường như khoảng thời gian này, đã quen ỷ lại cậu, bất luận là ở trường học hay là ở nhà, hầu như việc gì đều có cậu bao bọc.

Tuy rằng tính tình kém, miệng toàn nói lời khó nghe, nhưng thật sự rất đáng tin cậy, có lúc Chu Phù cảm thấy, không có chuyện gì mà Trần Kỵ không làm được.

Cậu có thói quen của những người lớn hay thích quản cô trong suốt nhiều năm, dù đa phần là hung dữ, nhưng tính cách Chu Phù có phần mềm mại, không có chính kiến, cũng thật sự vui vẻ bằng lòng để cậu quản.

Vì vậy mà lúc gặp chuyện khó giải quyết, trong đầu cô xuất hiện ý nghĩ đầu tiên là cầu cứu cậu.

Hoàn toàn không nghĩ đến, điều này có lẽ là năng lực tiềm ẩn hiếm có của cậu.

Cô gái nhỏ mơ hồ đứng ngây tại chỗ, ỉu xìu liếc nhìn một vòng quanh lớp học.

Sau tiết thứ hai là nghỉ giữa giờ khoảng 25 phút, đa số bạn học chưa ăn sáng thì trong giờ nghỉ này sẽ xuống căng tin.

Hứa Tư Điềm cũng bị lớp phó thể dục gọi đi hỗ trợ đăng ký dụng cụ thể thao buổi chiều cần dùng đến, lúc này trong lớp đi hết chỉ còn lại mấy nam sinh đang bận chép bài tập.

Chu Phù tuyệt vọng động đậy cái chân cứng ngắc của mình, mới di chuyển một bước, loại cảm giác nào đó đột nhiên xuất hiện lại lần nữa bảo cô dừng chân.

Cô trầm ngâm rất lâu, đấu tranh nội tâm mãnh liệt cuối cùng qua đi, vẫn là bất chấp, ngập ngừng ấp úng nói với Trần Kỵ: “Anh có thể…giúp tôi tìm nữ sinh lớp bên mượn cái đó…”

Lần cầu cứu này thật sự là làm khó người, Trần Kỵ chút nữa bị cô chọc cười, lạnh lẽo hỏi lại: “Cô cảm thấy có khả năng không?”

Bản thân Chu Phù nhịn không được phủ định: “Có thể nhưng không lớn.”

“…”

Cuối cùng chút ảo tưởng cũng bị dập tắt, Chu Phù rũ bả vai, cụp mắt xuống, nhất thời cũng không biết phải làm sao.

Một lúc lâu sau, thiếu niên bên cạnh thở ra, trong tay như cũ cầm lấy bình giữ nhiệt của cô, lạnh nhạt nói: “Trước tiên cô đứng đây chờ tôi.”

Nói xong liền xụ mặt đi ra khỏi phòng học.

Một lúc sau, trong bình giữ nhiệt có nước nóng nhiệt độ vừa vặn, cậu tiện tay đặt lên bàn Chu Phù, giọng điệu không hiểu sao mang chút ngượng ngùng hiếm có, âm lượng hạ xuống rất nhỏ: “Căng tin ở trường chắc có bán, tôi đi một chuyến, cô ở yên đây.”

Sau đó, bỏ lại ánh mắt không thể tin được của Chu Phù ở đằng sau, bước mấy bước đi ra ngoài.

Giờ nghỉ trưa, trong căng tin không ít học sinh, bất quá đa số chen chúc ở khu đồ ăn, khu nhu cầu đồ dùng hàng ngày, thuận lợi rất ít.

Nhưng trong này cũng là nơi thu hút người chú ý.

Thêm vào đó con người của Trần Kỵ, là người có tiếng ở trường trung học Kim Đường, với dáng người cùng gương mặt thu hút mọi người, muốn không chú ý cũng khó.

Thiếu niên một tay lười biếng đút vào túi quần, khuôn mặt lạnh lẽo đứng trước kệ để hàng chất đầy băng vệ sinh, xung quanh mấy nữ sinh đã vô ý đi đi lại lại sau lưng cậu như “luớt qua” mấy lần.

Cuộc đời này Trần Kỵ chưa mua món đồ này bao giờ, nghĩ rằng nó y như mua giấy vệ sinh, tùy tiện lấy, không nghĩ tới toàn bộ kệ bán hàng có đầy đủ mẫu mã đa dạng.

Nghiên cứu một lúc, cái rắm gì đều không thể nghĩ ra.

Chốc lát, lại có mấy nữ sinh cùng lớp đi qua tới tấp cuối cùng nhịn không được đi đến bên cạnh cậu: “Cần chúng tôi giúp cậu chọn không?”

Ngữ khí cẩn thận nghiêm túc che giấu không được hưng phấn.

Cho dù biết rõ chàng trai mua thứ này, nhất định mua giúp bạn nữ khác, nhưng có thể nói với cậu nhiều hơn hai câu, đều cảm thấy vô cùng may mắn.

Đuôi mắt thiếu niên hơi cụp xuống, đây thật sự là cách nhanh nhất, đều không cần phí tâm tư của cậu, nhưng không biết tại sao, cậu không chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Không cần.”

Ngắn gọn dứt khoát, lười nói nhiều hơn một chữ.

Mấy nữ sinh ngượng ngùng đi khỏi, Trần Kỵ đầy lười biếng từ trong túi quần lấy điện thoại ra, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại chợt dừng, mà sau đó nghĩ hai tháng, hai người ở cùng một mái nhà, lại ngồi cùng bàn, có việc gì đều luôn nói trước mặt, căn bản không có phương thức liên lạc đối phương.

Cuối cùng gọi điện thoại cho Lục Minh Bạc.

Sau khi thông không nói thừa thãi, mở miệng tùy tiện nói: “Đưa điện thoại cho bạn cùng bàn tôi.”

Mấy giây sau, bên này Chu Phù giọng nói yếu ớt: “Sao vậy?”

Ánh mắt thiếu niên quét qua quét lại trên kệ hàng, thái độ nghiêm túc, như đang tiến hành nghiên cứu sâu về mặt học thuật nào đó: “Cần mua nhãn hiệu nào?”

Chu Phù: “…A?”

“Ờ.” Cô phản ứng lại, hai má có chút nóng, vội vàng tùy tiện nói ra một loại thường dùng.

Đơn giản nghĩ cứ vậy mà kết thúc rồi.

Một giây sau, bên kia lại tiếp tục hỏi: “Dài bao nhiêu? Ban ngày hay ban đêm?”

“…” Chu Phù cắn môi dưới, “Ban ngày…”

“Sao mà còn phân loại dạng lưới…” Trần Kỵ chậc một tiếng.

Chu Phù vội đáp tùy tiện.

Cuối cùng cậu vậy mà nói câu: “Cần vị gì?”

“Vị?” Sao cô không biết thứ này còn có thể phân loại các vị.

“Này, cô nhanh một chút đi.” Trần Kỵ lạnh lùng thúc giục, mười phần khó chịu, “Mẹ nó, rất nhiều người nhìn chằm chằm ông.”

Giọng điệu này làm cho Chu Phù có chút muốn cười: “Có, có vị gì…”

Thiếu niên dường như nhìn trên bao bên ngoài chữ: “Cái gì mà bạc hà…”

“…”

Vài phút sau, Chu Phù thấy Trần Kỵ mua băng vệ sinh về, tiện tay lấy quyển sách luyện tập ngăn chặn phía sau, nhón bước nhỏ đi đến nhà vệ sinh.

Trần Kỵ nhìn chằm chằm cô đến khi ra khỏi lớp học, vẫn là không yên tâm, dứt khoát lười biếng cũng đi theo cô về phía nhà vệ sinh.

Sau đó cô gái nhỏ chậm rãi xử lý, cởi áo khoác đồng phục trường xuống, thấy vạt áo nhiễm màu đỏ đậm, nhăn mày chạy đến vòi nước giặt.

Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ làm qua cái này, căn bản chỉ là một vết đỏ nhỏ, giặt tới giặt lui nhiễm ra một mảng lớn.

Không chỉ đỏ, mà còn bị ướt nhẹp, hoàn toàn không mặc được nữa.

Vừa lúc Chu Chi Tình nhìn thấy, ghét bỏ liếc cô một cái, rồi sau đó không hiểu ý gì mà bĩu môi, vội vàng đi ra.

Đợi đến khi Chu Phù cúi bả vai, ôm đồng phục ướt đẫm, ảo não từ nhà vệ sinh đi ra, Trần Kỵ đang dựa bên ngoài hành lang đã đợi lúc lâu.

“Cuối cùng cũng đi ra rồi?” Cậu trước sau như một châm chọc, “Còn tưởng cô chuẩn bị ở bên trong sang năm sau.”

Chu Phù: “…”

Cậu cụp mắt xuống liếc đồ trên tay cô, trong nháy mắt hiểu rõ.

“Cô như vậy, vẫn còn có thể đụng vào nước lạnh?” Trần Kỵ vô cùng tức giận, nhịn không được đưa tay véo má cô: “Cảm thấy cơ thể của mình rất khỏe?”

“…” Chu Phù tự nhiên đuối lý, không dám nói gì.

Một giây sau, thiếu niên khó chịu cởi áo khoác ngoài của mình xuống, trực tiếp ném thẳng lên đầu cô, sau đó lấy áo trên tay cô qua, lạnh lùng nói: “Tự mình mặc đi.”

Lại trong lúc đó, thân trên cậu chỉ có một áo tay lỡ to màu đen, Chu Phù nhịn không được nhăn mày: “Anh như vậy sẽ sinh bệnh đó,”

Ngữ khí của cậu như cũ, kiêu ngạo nói: “Cô cho rằng tôi là vì cô?”

“…”

Nói xong, cậu xoay người về phòng học.

Chu Phù đi theo phía sau, chậm rãi mặc áo khoác.

Mặc xong, cô lại càng cảm nhận rõ ràng chênh lệch cơ thể giữa hai người.

Căn bản chỉ cảm thấy cậu so với bạn học cao và lớn hơn chứ không nhỏ, nhưng không nghĩ tới đồng phục trường lại có thể to đến như vậy, chính kém chút không rủ đến đầu gối, có thể trực tiếp mặc thành váy.

Hai người một trước một sau đi về lớp học.

Thời gian vào lớp chỉ cách còn có vài mấy phút.

Đứng trên bục giảng là những đàn anh đàn chị đang kiểm tra kỷ luật, Chu Chi Tình đi theo bên cạnh cầm quyển sổ, không biết ghi gì trên đó: “Mọi người ngồi xuống, kiểm tra như thường lệ, điểm lần này và tuần sau có kết nối với cờ đỏ luân lưu, không có thẻ không mặc đồng phục đều đứng lên.”

Lúc này Chu Phù mới hiểu ra, vừa rồi Chu Chi Tình từ lúc rời đi, tại sao lại lộ ra biểu cảm kiêu ngạo đắc ý như vậy.

Cô vội nhìn sang Trần Kỵ bên cạnh, hai tay đặt khóa kéo ở cổ áo, vội vàng nói: “Tôi trả đồng phục cho anh.”

Nhưng mà thiếu niên làm như không có việc gì, lười biếng xoay đầu qua, thò tay qua kéo khóa áo của Chu Phù lại, một phát kéo lên, cô thoáng cúi đầu, có thể nhẹ nhàng cảm thấy ảo giác được bao bọc trong hương gỗ thoang thoảng đặc biệt.

Gò má thiếu nữ hơi nóng, tim cũng nhẫn không được nhảy loạn nhịp.

“Ăn mặc đàng hoàng vào.”

“Nhưng ——”

“Buổi tối muốn uống thêm một chén thuốc bắc không?” Trần Kỵ không nhanh không chậm hỏi.

“…”

Rất nhanh, Chu Chi Tinh cầm sổ đến trước mặt hai người.

Thấy Trần Kỵ một thân áo T-shirt đen đang hờ hững mà dựa vào ghế, còn Chu Phù bên cạnh lúc này trên người mặc áo đồng phục sạch sẽ rộng rãi, cô ta nhịn không được nhăn mày nói: “Không mặc đồng phục của mình thì đứng lên.”

Trần Kỵ căn bản lười mắng cô ta.

Nhưng mà cô gái nhỏ bên cạnh dường như quen làm nữ sinh ngoan ngoãn, có tật giật mình, nghe thấy câu nói cũng cảm thấy căng thẳng mà muốn đứng lên.

Thấy tình huống như vậy, cậu lười biếng đứng lên trước cô một bước, mà sau đó đặt tay lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ, ấn người trở lại chỗ ngồi: “Cậu có chuyện gì không?”

Hành động này để lộ ra sự thân mật không hề che giấu, Chu Chi Tình bỗng nhiên bị cậu nổi nóng, một lúc đều quên bình thường giả trang mình là người con gái dịu dàng, nháy mắt đối với Chu Phù: “Cậu trả lại đồng phục cho Trần Kỵ đi!”

Chu Phù cụp mắt xuống, vẫn không nói chuyện, thiếu niên bên cạnh đã mất kiên nhẫn hỏi lại cô ta: “Đồng phục viết tên tôi à?”

Bị người mình thích oán trách, Chu Chi Tình tâm trạng đã có chút sụp đổ: “To nhiều như thế!”

Trần Kỵ giễu cợt đáp: “Người lùn có tội sao?”

“…” Chu Phù mím môi, vẫn muốn tự mình giải thích một chút, “Tôi cũng một mét sáu.”

“Câm miệng.” Giọng điệu thiếu niên rõ ràng dịu dàng hơn so với khi nói chuyện với Chu Chi Tinh: “Cô thành thật chút đi.”

Chu Phù: “…”

Đổi lại lúc trước, bất kể là kiểm tra kỷ luật, Trần Kỵ vốn lười để tâm, đến ông trời cũng không biết làm thế nào với cậu.

Mà lần này, cậu ngoan ngoãn giúp cô đứng phạt cả tiết.

Lúc buổi chiều tan học, Chu Phù không cùng Hứa Tư Điềm ra ngoài ăn, mấy ngày cô đến kỳ, khẩu vị không tốt lắm.

Ỉu xìu nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi.

Giữa chừng, Trần Kỵ gói một phần cháo cải muối thịt nạc về, uy hiếp cô ăn xong nửa bát nhỏ, sau mới bị Lục Minh Bạc kéo đi chơi bóng rổ.

Chơi đến buổi chiều tiết đầu tiên là tiết thể dục, mới thấy Chu Phù chậm rãi từ lớp học đi ra.

Cô gái nhỏ mặc áo đồng phục rộng thùng thình của cậu đi tới sân thể dục.

Vì đến có chút muộn, bỏ lỡ thời gian thầy thể dục nói về nội dung của chương trình học, lúc này vừa hay thấy Lục Minh Bạc gần mình, thuận miệng hỏi: “Tiết này luyện cái gì vậy?”

Thái độ Lục Minh Bạc rất tốt: “Cầu lông, vợt cầu lông ở chỗ Hứa Tư Điềm.”

Chu Phù gật đầu.

Đang định đi lại chỗ Hứa Tư Điềm, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trần Kỵ, từ sân bóng rổ cách đó không xa lập tức đi về phía cô. ngôn tình tổng tài

Nghĩ rằng có việc gì, cô dừng bước chân, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ cậu.

Chân thiếu niên dài bước chân cũng lớn, lười biếng tùy ý chậm rãi đi đến, rất nhanh đến trước mặt cô.

Biểu cảm có chút không quá thích hợp.

“Mới vừa rồi tìm Lục Minh Bạc làm gì?” cậu làm như không ý gì hỏi.

“Hả?” Chu Phù cụp mắt, dường như là nhớ lại, “Ờ, hỏi cậu ấy tiết thể dục này luyện tập cái gì.”

Trần Kỵ nhíu mày, không thể hiểu có chút khó chịu nói: “Không thấy tôi đang ở đây à?”

Chu Phù nhất thời không hiểu: “A?”

Không đợi cô phản ứng lại, thiếu niên tự cảm thấy mình hình như có bệnh nặng.

Tiện tay ném bóng về phía sau, khó chịu trực tiếp quay về phòng học.

Tiết thể dục vẫn còn chưa kết thúc, trong phòng học im lặng, Trần Kỵ không biết vì lí do gì mà buồn bực, không ngủ được, bản vẽ phác thảo cũng vẽ không thuận, vò nát giấy can một cục lại một cục.

Hơn hai mươi phút sau, chuông hết tiết reo lên.

Bạn học lần lượt từ sân thể dục trở về, tụm ba tụm năm ồn ào nhốn nháo.

Cậu thản nhiên nâng mí mắt, đầy năm phút, mới thấy trong đám người, thấy mặt Chu Phù.

Cô vẫn như cũ cảm thấy không thoải mái, đi rất chậm.

Tiết thể dục nam sinh rất thích chơi bóng rổ, lúc này một quả bóng đang được chuyền qua chuyền lại.

Chu Phù cúi đầu đi vào cửa sau, cũng không ngẩng đầu, cứ như vậy chậm rãi đi về phía bàn cuối cùng tổ thứ tư.

Lúc sắp đến vị trí của mình, các nam sinh chuyền bóng dường như chơi rất hăng, cũng không chú ý, liên tục lùi về sau mấy bước, không cẩn thận đụng phải Chu Phù.

Cô vốn là cô gái nhỏ, lại thêm thân thể không thoải mái, lúc phản ứng lại, thân thể đã khống chế không được lao về phía góc bàn.

Cô theo bản năng nhắm mắt cam chịu số phận.

Chỉ là, cảm giác đau như trong tưởng tượng không xuất hiện.

Lúc mở mắt, thấy trước mặt tay phải Trần Kỵ cầm bút kim, giống như thường không biết đang vẽ cái gì trên giấy, đầu cũng không ngẩng lên, dường như lười quan tâm xung quanh.

Nhưng mà tay trái của thiếu niên lặng lẽ che lại góc bàn bén nhọn, giúp cô chặn lại.

Cô ngước mắt, đối diện đôi mắt sâu thẳm của cậu, chỉ một ánh mắt, cô gái nhỏ không hiểu sao căng thẳng mà rời mắt, vành tai bất giác đỏ đến nóng lên.

Cuối cùng vội vàng từ góc bàn lấy miếng băng vệ sinh từ trong, trực tiếp xoay người đi vào toilet.

Chốc lát, Lục Minh Bạc bàn trước chậm rãi xoay người lại: “A Kỵ, gần đây hình như anh…có chút không giống.”

“…”

Trần Kỵ lười để ý đến cậu.

“Thật.” Lục Minh Bạc bắt đầu phân tích, “Anh không cảm thấy gần đây anh thay đổi rất nhiều sao? Lúc đối diện với bạn cùng bàn mới.”

Trần Kỵ nói qua loa: “Tôi cảm thấy cậu nói hơi nhiều.”

Lục Minh Bạc không hề nhụt chí: “Anh Kỵ, già rồi mà còn ngại gì nữa.”

“…”

“Thích thì phải nhích, chỉ cần với gương mặt này của anh, chuyện theo đuổi chẳng phải dễ như trở bàn tay à?” Cậu hơi hưng phấn một chút, “Cô gái nhỏ đó nếu là Chu Phù, thì kẻ họ Lục này cũng không phải là không thể dâng một kế sách cho anh.”

“…”

“Thật đó anh, thử nghiệm một trăm lần đều dính hết một trăm lần, cô gái nhỏ đều dính cái này.” Cậu tự nhiên tăng vọt hứng thú, bắt đầu say sưa, “Anh viết cho em gái Tiểu Chu một bức thư tình, chính là viết như thế này, em yêu, tôi đang làm bài tập, em đoán tôi làm bài tập gì? Mỗi đêm mỗi đêm mỗi đêm đều nhớ em.”

“…”

Đời này Trần Kỵ chưa bao giờ cạn lời như vậy, đầu lưỡi đẩy đẩy hàm dưới, đưa tay xoay đầu Lục Minh Bạc về phía trước, không thể chịu đựng nổi nói: “…Cậu cút về làm bài tập cho ông.”

“…”

Lục Minh Bạc cũng thành thật làm bài tập được một chút nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Anh, em lại bất chợt nảy ra một kế hoạch.”

“Văn chương không được, thì chúng ta dùng võ lực.”

Lúc này ngay cả mí mắt của Trần Kỵ cũng lười nâng, căn bản không muốn để ý đến con người ngu dốt này.

Lục Minh Bạc cũng không quan tâm cậu nghe hay không, tự mình nói: “Qua mấy ngày trường trung học của chúng ta và trường tư bên kia có cuộc thi đấu bóng rổ, nếu anh nguyện ý đến, chúng ta chắc chắn có thể khiến cho họ khóc, lần này có thể làm chị dâu dễ dàng tự nguyện đến đưa nước cho anh, anh có phải thích chết đi được đúng không? Sao nào, chơi hay không?”



Tác giả có lời muốn nói:

Lưu ý: “Em yêu, tôi đang làm bài tập, em đoán tôi làm bài tập gì? Mỗi đêm mỗi đêm mỗi đêm đều nhớ em.” Được viết dựa trên ấn tượng của những truyện ngôn tình trong cuộc sống mình đọc được trên mạng, không phải bản gốc. (Một số yêu cầu ngoài dự đoán.

Trần Kỵ: Chu Phù…làm bài tập về nhà chưa?

Chu Phù: Hả? Làm bài tập gì?

Trần Kỵ: …Quên đi, đừng làm nữa.