Editor: Saki
Chu Phù không nhớ rõ đêm nay trong lúc cô mê man và bị đánh thức, rốt cuộc đã lặp lại bao nhiêu lần.
Chỉ nhớ rõ lần cuối cùng mơ mơ màng màng mở to mắt là lúc ở khe hở của rèm cửa sổ, đã có ánh sáng yếu ớt chiếu vào trong phòng.
Chu Phù nhớ rõ cùng Trần Kỵ từ bên ngoài về đến nhà, lúc ăn cơm xong, hẳn là còn chưa tới mười giờ, lúc ấy bên ngoài phòng vẫn là một mảnh tối đen.
Nói cách khác.
Cô không còn sức để nói.
Cô chưa từng nghĩ tới, người con trai mà mình luôn luôn nghĩ đến trong tám năm qua.
Không ngờ! Không phải người!
Cô cầu xin anh suốt cả đêm, những lời th.ô tục, những lời dễ nghe đều bị anh nói không dưới một lần..
Nhưng anh vẫn không buông tha cho mình.
Không chỉ có như thế, còn trả đũa. Sau khi cô uất ức bị anh lừa gọi là anh trai, vốn tưởng rằng anh sẽ giữ lời hứa kết thúc chuyện này, không ngờ ngược lại nói một câu: “Lúc đầu anh cảm thấy gần đủ rồi, nhưng em cứ nũng nịu gọi anh là anh trai như vậy, làm sao anh dừng lại được chứ?”
“?”
“…”
Đến cuối cùng, Chu Phù đã không còn giãy dụa vô nghĩa nữa, tùy ý anh lật qua lật lại, trong miệng chỉ còn lại tiếng hừ hừ không khống chế được.
Sau khi tất cả kết thúc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, dùng hết sức lực cuối cùng, chạy trối chết chui vào trong chăn bên cạnh, trốn vào trong chăn rộng thùng thình, tự cho là đã vững vàng đem chính mình bao vây nghiêm nghiêm thật thật.
Nào ngờ một chút sức lực Trần Kỵ cũng chưa dùng tới, chỉ hơi dùng ngón tay móc một cái, nhẹ nhàng bắt được cô.
Chu Phù: “…!”
“Không thể nữa…” Giọng cô gái nhỏ yếu ớt, vừa nghe chính là ban đêm rầm rì hơn nhiều, lúc này không phát ra tiếng gì, ngay cả động từ nhạy cảm kia cũng không dám nhắc tới, sợ lọt vào tai Trần Kỵ, lại không hiểu sao trêu chọc người ta một hồi.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống đứng ở bên giường, thấy bộ dạng này của cô, nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng.
Tiếng cười trầm khàn kia Chu Phù trước kia rất thích nghe, giờ phút này trong lòng run sợ.
“Yên tâm đi, đã kết thúc rồi, hôm nay sẽ không làm em nữa.” Rốt cuộc anh vẫn nhớ cô là lần đầu, đêm hôm qua đã đủ bắt nạt cô rồi.
Đây đại khái là lần Trần Kỵ bắt nạt cô tàn nhẫn nhất trong tám năm qua.
Cô khóc cũng nhiều, so với lần đầu gặp ở Kim Đường tám năm trước, lúc cô liều mạng lên xe máy của anh, khóc còn đáng thương hơn.
Nhưng mà anh hầu hạ cô lâu như vậy, lại hết lòng hết dạ móc tim móc phổi như thế, tám năm mới bắt nạt một lần, hẳn là cũng… Không tính là quá đáng nhỉ.
Chỉ là nói dối như vậy, đêm nay Chu Phù đã không nhớ rõ đã nghe anh lừa gạt bao nhiêu lần.
Quay lại lần cuối cùng, quay lại tiếp theo.
Giờ phút này giá trị trung thực của Trần Kỵ ở chỗ cô đã gần bằng không, cô gái nhỏ xụ mặt trở mình, hiếm khi trẻ con đưa lưng về phía anh.
Trần Kỵ cảm thấy phản ứng này của cô thật đáng yêu, nhịn không được tiếp tục trêu chọc cô, ngữ điệu không nghiêm túc: “Em xác định muốn đưa lưng về phía anh sao?”
Chu Phù không lên tiếng, nhưng tâm tư lại đều ở lời anh định nói kế tiếp, bất giác nín thở.
Người đàn ông cười đến lưu manh, chọc đến mức khiến Chu Phù không nhịn được run rẩy: “Từ phía sau hẳn là sẽ sâu hơn một chút, đêm nay sợ lần đầu tiên anh chịu không nổi, còn chưa nỡ dùng tư thế này đâu.”
Chu Phù: “…!”
Một giây sau, Chu Phù ngoan ngoãn xoay người lại, ngước mắt nhìn anh với ánh mắt đáng thương.
Trần Kỵ cong môi cúi người xuống hôn cô.
Cô muốn trốn nhưng không dám trốn.
Sợ anh biến lời vừa nói thành hành động.
Trần Kỵ biết cô đã rất mệt mỏi, chỉ đùa một chút đã không đành lòng, sau đó vẻ mặt hơi khống chế vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc nói: “Không đùa nữa, ôm em đi tắm rồi ngủ, có thể thoải mái một chút.”
Chu Phù lắc đầu.
Lúc này bên trong cô cũng không mặc cái gì, nhìn một cái không bỏ sót, anh ôm đi tắm, chẳng phải là dê vào miệng hổ lần nữa sao.
Nhưng không tắm thì ngủ giống như thật sự không thoải mái lắm, đây cũng là lúc cô mệt mỏi thành bộ dạng này, lại chậm chạp và mê man chưa đi qua.
“Để em tự làm.” Rối rắm thật lâu, giọng nói khàn khàn của cô ngang ngược nói.
Trần Kỵ cũng không ngăn cản cô, thậm chí bàn tay to mở ra, khá cho cô tự do dân chủ.
Cô muốn tự mình đến thì tự mình đến.
Trần Kỵ lười biếng nói: “Được, em tự đi đi.”
Chu Phù nhìn anh, cảm thấy phản ứng này của anh có chút kì lạ, ngoài ý muốn và vô cùng dễ nói chuyện.
Đợi đến khi cô nằm đủ, quyết định tự mình từ trên giường đứng dậy, động tác hơi dừng lại.
Với sức lực hiện tại còn sót lại của cô, muốn hoàn toàn không dựa vào Trần Kỵ hỗ trợ, từ bên giường đi về phía phòng tắm cơ bản là không có khả năng.
Người đàn ông có chút hứng thú nhíu mày, cứ miễn cưỡng tựa vào đầu giường rũ mắt liếc nhìn cô.
Bình tĩnh đứng đó, một chút cũng không có ý chủ động tiến lên hỗ trợ.
Chu Phù nhướng mi nhìn anh rồi rũ xuống, sau đó lại nhìn về phía anh.
Đương nhiên ám chỉ ý tứ rất rõ ràng, nhưng anh hết lần này tới lần khác không chút nhúc nhích.
Giống như cố ý muốn cô tự mở miệng cầu xin anh.
Không khí yên tĩnh vài giây, Chu Phù liếm liếm môi, cuối cùng yếu ớt mở miệng với anh: “Ôm một cái…”
Đường môi thẳng tắp của Trần Kỵ cong lên không thể nhận ra, đuôi lông mày nhướng lên, giả bộ không quá đồng ý: “Không phải em muốn tự mình tới sao?”
Chu Phù: “…”
Chu Phù suy nghĩ một chút, cố gắng thò một bàn tay từ trong chăn ra, nhẹ nhàng nắm lấy ngón trỏ của anh, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo: “A Kỵ…”
Yết hầu người đàn ông bất giác trượt lên trượt xuống trong chớp mắt.
Vừa rồi trong lúc làm tình, nghe cô kêu như vậy, anh chỉ cảm thấy hứng thú, càng muốn làm cô.
Mà giờ phút này dưới bầu không khí như vậy, dù cho câu tiếp theo cô thốt ra muốn tính mạng của anh, anh sợ cũng có thể không chút do dự mà cho.
Đầu lưỡi người đàn ông đẩy đẩy gò má, cười có chút thoải mái: “Chu Phù.”
“Hả…”
“Em thật đáng yêu.”
“…”
Cuối cùng lần tắm này vẫn là Trần Kỵ từ đầu tới cuối một tay lo liệu.
Dường như không có gì anh không thể hoặc không thể làm trong việc chăm sóc cô.
Hai người cùng ngâm mình trong bồn tắm, Chu Phù vững vàng nằm trên người anh.
Một lát sau nghe thấy anh hỏi: “Có bị thương không? Nói thật đi.”
Hai má Chu Phù không nhịn được nóng lên, sợi tóc hơi ẩm dính vào ngực anh, lắc đầu, suy nghĩ một chút còn nói: “Chuyện này, bị thương một chút hẳn là cũng coi như bình thường chứ? Anh không cần để ý như vậy đâu.”
Giọng nói nặng nề của Trần Kỵ từ phía sau cô truyền đến, ngay cả lồng ngực cô dán cũng hơi run lên: “Vậy không được, bị thương một lần cũng không được.”
Nước ấm nhẹ nhàng vỗ vào cổ.
Trần Kỵ biết cô mệt mỏi, bàn tay to nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy cô.
Phương pháp của người đàn ông dường như rất tốt, Chu Phù thoải mái nhắm mắt lại, vừa hưởng thụ vừa nhỏ giọng chỉ huy: “Xuống một chút đi anh, nơi đó cũng ê ẩm.”
Trần Kỵ bất chợt nở nụ cười, trên tay nuông chiều làm theo chỉ thị của cô, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, hờ hững nói: “Em ngược lại rất biết hưởng thụ.”
Chu Phù hợp lý hợp tình “Ừ” một tiếng.
Trần Kỵ giật giật môi: “Rõ ràng tất cả đều là do ông đây ra sức, em chỉ cần nằm kêu hai tiếng, sao còn có thể mệt mỏi hơn anh chứ?”
Chu Phù: “…”
Người đàn ông khẽ thở dài, động tác xoa bóp trên tay không hề dừng lại, đành phải cảm thán: “Ông đây thật đúng là ông trời phái tới đặc biệt hầu hạ em.”
Chu Phù dứt khoát lập tức thừa nhận: “Dạ…”
Chu Phù ngủ một giấc thẳng đến đêm hôm sau mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Trong lúc đó Trần Kỵ làm vài bữa cơm gọi cô dậy ăn hai miếng, lót bụng rồi ngủ tiếp, nhưng không thể kêu được.
Cô gái nhỏ nhắm hai mắt, lẩm bẩm ôm lấy tay anh thò vào không muốn buông ra, cũng không muốn nhúc nhích nữa, cứ tư thế kì lạ này tiếp tục mê man. Trần Kỵ hết cách, đành phải kéo nửa bên chăn lên ngồi vào, im lặng nhẫn nại ở bên cô.
Đèn bàn đầu giường chiếu xuống vầng sáng vàng ấm, một cánh tay Chu Phù đặt ngang trên người anh, ống tay áo lỏng lẻo trượt xuống khuỷu tay, lộ ra vết sẹo trên cánh tay.
Trần Kỵ bất giác nhíu mày nhìn một lát, sau đó nhớ tới mấy phong thư trong tủ đầu giường cô gửi đến Kim Đường.
Tối hôm qua ở trên xe, anh chỉ liếc nhìn qua loa vài lần, giờ phút này cẩn thận lấy ra từ trong ngăn kéo, một lần nữa mở ra từng phong thư, từng câu từng chữ nghiêm túc nhìn lại một lần nữa.
Mấy phong thư ban đầu đại khái là Chu Phù vừa trở về Kim Đường không lâu sau đó viết tới, khi đó cho rằng anh có thể nhận được, trong thư chỉ dám gọi anh là Trần Kỵ, dường như sợ anh sẽ lo lắng, luôn nói mình sống rất tốt, muốn anh yên tâm.
Trần Kỵ, anh ở Kim Đường mọi chuyện ổn chứ? Tôi ở Bắc Lâm tạm được, chỉ là tạm thời không dùng được điện thoại, có thể không có cách nào gọi điện thoại cho các anh, cho nên viết thư cho anh, cũng không biết anh có thể nhận được hay không. Đúng rồi, tôi có thể không có cách nào quay về Kim Đường học tập với các anh nữa, vừa vặn không cần gây thêm phiền phức cho anh nữa, nhưng tôi khẳng định sẽ vẫn nhớ rõ anh.
Trần Kỵ, thư lần trước gửi cho anh, không biết anh có nhận được hay không, hôm nay tôi bỗng nhiên rất muốn ăn mì trứng gà anh làm, nếu như có thể, có thể hồi âm nói cho tôi biết cách làm không? Tôi muốn tự mình thử xem sao. Đương nhiên rồi, chủ yếu là muốn anh hồi âm cho tôi thôi.
Trần Kỵ, tôi có chút muốn về Kim Đường, tôi có thể về không? Nếu có thể, hãy viết thư trả lời tôi, nếu không thể thì chép lại Hồng Lâu Mộng một lần cho tôi nhé.
Trần Kỵ, thư lúc trước, anh không nhận được, hay là nhận được, nhưng không muốn trả lời tôi vậy? Tôi cũng không có phiền phức như vậy chứ? Trả lời có thể, không phải là chuyện rất đơn giản sao? Cũng không phải thật sự muốn anh chép Hồng Lâu Mộng…
Trần Kỵ, tôi rất muốn trở về, được không? Tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh nữa, tôi chỉ muốn trở về và ở bên cạnh anh thôi, thật sự không thể sao?
Sau năm phong thư không thấy tin tức gì, Chu Phù dường như ý thức được, thư tín mình gửi đi, có lẽ thật sự trở thành gánh nặng của anh, anh giống như một lần cũng chưa từng phản ứng với mình..
Nhưng nghĩ lại cũng bình thường, trước kia ở Kim Đường anh đã từng không chỉ một lần nói qua cô phiền phức, bây giờ có thể cách cô rất xa, đổi lại ai cũng không muốn tự tìm đến phiền phức chứ.
Nhưng mà lúc ấy Chu Phù thật sự không tìm thấy người nào để thổ lộ, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục viết lời muốn nói ở trong thư.
Lừa mình rằng anh sẽ nhìn thấy, cho mình một chút an ủi còn hơn không.
Chỉ là bắt đầu từ phong thư thứ sáu, trên phong thư không còn địa chỉ và người nhận chi tiết nữa, chỉ giữ lại Kim Đường và một miếng đậu hũ nhỏ ở góc dưới bên phải.
Cũng bắt đầu từ phong thư thứ sáu, trong thư cô bắt đầu gọi anh là A Kỵ.
Dường như cảm thấy như vậy giống như có thể gần gũi với anh hơn một chút.
A Kỵ, mặc dù biết anh không nhận được, nhưng tôi vẫn rất muốn trò chuyện với anh, làm sao bây giờ, tôi một chút cũng không muốn đi học, trường học thật đáng sợ, nhưng trong nhà cũng thật đáng sợ.
Bọn họ đều rất hung dữ, A Kỵ, tôi rất sợ hãi, rất muốn trở về Kim Đường, rất muốn có thể ở bên anh, nhưng tôi cũng biết, tôi không thể trở về, tôi không thể trở về.
A Kỵ, anh nói xem, nếu người ta chết, vết thương có phải sẽ không đau như vậy hay không?
A Kỵ, nói cho anh biết một tin tốt, vết thương cũ trên cánh tay tôi đã kết vảy rồi, mấy ngày nay cũng không còn đau nữa, chỉ là xung quanh có chút ngứa, bạn tôi nói đó là hiện tượng miệng vết thương đang khép lại bình thường, nhưng có thể sẽ để lại sẹo, để lại sẹo sẽ không đẹp như vậy đúng không?
A Kỵ, tôi vẫn nghỉ học, có thể qua vài năm nữa sẽ tốt thôi, sắp thi đại học rồi, không biết anh muốn thi vào đâu. Lúc đầu tôi muốn lén hỏi thăm Hứa Tư Điềm, sau đó lại lén báo danh cùng trường đại học với anh, nhưng tôi thật sự chống đỡ không nổi nữa, thi đại học cố gắng lên nhé.
A Kỵ, đại học như thế nào? Hôm nay tôi lặng lẽ đến trường đại học của anh, tôi rất hâm mộ, tôi cũng muốn đi học thật tốt.
A Kỵ, cuối cùng tên ác ma kia cũng đi nước ngoài rồi, cuối cùng cũng rời khỏi Bắc Lâm, tôi có thể đi học một lần nữa, tôi cũng muốn thi vào đại học Bắc Lâm, đến lúc đó sẽ thành đàn em của anh, kính xin đàn anh chỉ giáo nhiều hơn.
A Kỵ, tôi cũng thi đậu đại học Bắc Lâm rồi, có thể đi học thật tốt, nghĩ đến cùng anh ở trong một trường học, hít thở cùng một bầu không khí, liền không hiểu sao, tôi rất vui, cho dù không gặp được anh, tôi vẫn rất vui.
A Kỵ, hôm nay trong tiết chuyên ngành, thầy giáo nhắc tới anh, thầy ấy luôn miệng khen anh, người trong lớp đều nói nếu có thể gặp anh một lần thì tốt rồi. Nếu như… Tôi có thể gặp lại anh một lần thì tốt rồi.
A Kỵ, thật kỳ diệu, em vào công ty của anh, vậy mà còn sống với anh dưới một mái nhà.
A Kỵ, nói ra anh có thể cũng không tin, vậy mà chúng ta kết hôn rồi, em chưa từng nghĩ tới có một ngày, thế mà em thật sự có thể trở thành vợ của anh, em rất vui, rất vui, em cảm giác mình rất hạnh phúc, em thật sự rất may mắn.
A Kỵ, em gần đây hình như có chút vui đến choáng váng đầu, suýt chút nữa quên mất, trên người em có rất nhiều vết sẹo rất khó coi, em rất sợ anh nhìn thấy, rất sợ anh sẽ cảm thấy ghê tởm.
Khi Chu Phù mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền thấy Trần Kỵ đang nắm cánh tay của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve qua lại trên vết sẹo.
Cô muốn rút tay về theo bản năng, lại bị người đàn ông siết chặt hơn.
“Anh đừng nhìn…” Cho dù anh từng nói không ngại, nhưng thích một người, dường như luôn muốn ở trước mặt anh duy trì hình tượng hoàn mỹ nhất.
Lông mày Trần Kỵ khẽ nhíu, môi mỏng mím thành một đường, một lát sau lạnh nhạt hỏi cô: “Có phải rất đau không? Khi đó ấy.”
Lông mi Chu Phù khẽ run, không hiểu sao lại mạnh miệng: “Ừ, em rất đau rất đau, đau muốn chết.”
Trần Kỵ bất giác hít sâu một hơi: “Làm sao vậy?”
“Dây đàn violon, hắn ép em đến nhà hắn, lúc em phản kháng tiện tay lấy một cây đàn violon từ trên giá xuống che chắn, dây đàn không cẩn thận cắt vài đường trên tay hắn, lúc hắn nhìn thấy vết máu kia, liền bỗng nhiên giống như bị kíc.h thích gì đó.” Chu Phù cúi đầu, “Sau đó mỗi một lần, hắn đều dùng đàn violon để trả thù em.”
Trần Kỵ siết chặt hàm răng: “Thư của em anh đã xem hết rồi, sở dĩ Phó Kỳ Hữu đột nhiên ra nước ngoài, cũng bởi vì vừa vặn bị anh đánh.”
Chu Phù không thể tin ngẩng đầu lên.
“Ba hắn ở Bắc Lâm bị ba anh hung hăng đè ép, Phó Kỳ Hữu lại chỉ là con riêng, ba hắn không có khả năng vì đứa con riêng đắc tội với ba anh, cho nên chỉ có thể đóng gói suốt đêm để đưa hắn ra nước ngoài.”
Bàn tay to của anh xoa xoa trên đỉnh đầu cô: “Cho nên Chu Phù à, em phải nhớ kĩ, chỗ dựa của em có thể một tay che trời (*). Sau này bất kể gặp phải chuyện gì, xin em nhất định, nhất định phải nói cho anh biết trước tiên, anh đều có thể dễ dàng giải quyết, em phải tin tưởng anh.”
(*) Một tay che trời: ỷ quyền cậy thế để lừa dối che giấu quần chúng.
Cô gái nhỏ cắn môi, chóp mũi hơi cay gật đầu: “Được.”
Sau khi không khí yên tĩnh vài giây, Trần Kỵ bỗng nhiên lại mở miệng nói: “Lúc trước anh đã liên lạc với một vị chuyên gia về vết sẹo, đối phương rất có nghiên cứu về việc loại bỏ vết sẹo cũ kỹ này, dưới tay từng có vô số trường hợp kinh điển, anh ta đang ở thành phố Mạn, ngày đó anh đi thành phố Mạn, cũng là vì muốn gặp mặt anh ta.”
Chu Phù há miệng, nhìn về phía anh theo bản năng.
“Vết sẹo trên tay em, anh đã cho anh ta xem ảnh rồi, chuyên gia già dặn kinh nghiệm nói tỷ lệ loại trừ thành công rất cao, chỉ là có thể sẽ hơi đau.”
Chu Phù lập tức tỏ thái độ: “Em không sợ đau.”
Trần Kỵ không trả lời cô, tiếp tục nghiêm túc nói: “Nhưng đầu tiên anh muốn nói rõ ràng với em một chuyện.”
Chu Phù chớp chớp mắt: “Cái gì…?”
“Trên người em có vết sẹo nào, anh cũng không có một chút ghét bỏ, chỉ cần có liên quan đến em, anh không cảm thấy khó coi chút nào, có muốn xóa hay không, toàn bộ do em làm chủ.”
“Nếu như em sợ anh ghét bỏ, vậy cũng không cần phải chịu đau. Nếu như em không muốn lại nhìn thấy những thứ này, nhớ lại một ít chuyện không muốn nhớ, vậy hai ngày nữa chúng ta liền cùng nhau đi thành phố Mạn một chuyến.”
Chu Phù gật đầu, trong lòng vì thái độ của anh mà vô cùng xúc động: “Em muốn đi.”
“Được.” Trần Kỵ tùy ý cô quyết định, anh chỉ cần ủng hộ vô điều kiện, suy nghĩ một chút, lại có chút lo lắng, “Bác sĩ nói sẽ đau.”
Chu Phù nháy mắt mấy cái, nhìn về phía hắn: “Anh đừng lo lắng, em không sợ đau.”
Trần Kỵ nửa chữ cũng không tin: “Em không sợ đau cái rắm, tối hôm qua ông đây hơi mạnh một chút, em có thể rơi nước mắt rồi.”
Hai má Chu Phù đỏ bừng: “…!”
Sao mà cuộc đối thoại dịu dàng, bỗng nhiên lại chuyển ngoặt đến chuyện này thế!
Chu Phù kiên trì nói thật: “Em thật sự rất có thể chịu đựng, Trần Kỵ, thật ra em biết anh sẽ đau lòng vì em, ỷ vào anh sẽ đau lòng vì em, cho nên không tự giác liền thích làm nũng với anh.”
Yết hầu người đàn ông lăn lăn, một tay ôm cô vào lồng ngực mình, thật ra rõ ràng đã rất đau lòng, nhưng vẫn không muốn làm cho bầu không khí quá kíc.h thích, anh nhếch môi, cà lơ phất phơ nói: “Biết rồi, về sau em có rơi nhiều nước mắt hơn nữa, anh cũng sẽ không nhẹ một chút đâu.”
Chu Phù: “…!”
“Được rồi, dậy ăn cơm đi, anh làm vài bữa cơm, cuối cùng cũng đợi được em tỉnh lại một lần.” Anh từ trên giường đứng lên, tiện tay cầm một cái áo T-shirt nam sạch sẽ thay cho cô.
Chu Phù vừa ngoan ngoãn đưa tay mặc quần áo với anh, vừa châm chọc: “Vậy còn không phải trách anh sao?”
Trần Kỵ “Ừ” một tiếng: “Vậy không phải em cũng rất sảng khoái sao?”
Chu Phù: “…”
Sao người này không ngừng nói về chuyện t.hô tục chứ?
Suy nghĩ một chút, cô quyết định chuyển đề tài: “Em ngủ cả ngày, anh cũng cả ngày không ra ngoài sao?”
“Ra rồi.” Trần Kỵ cụp mắt, cẩn thận kéo áo T-shirt cho cô, bình tĩnh nói, “Còn đặc biệt đi một chuyến đến siêu thị xa hơn.”
Chu Phù thuận miệng hỏi: “Đi làm gì?”
“Mua bao cao su. Tối hôm qua không phải đã dùng hết rồi sao? Anh tìm trên mạng, thấy nhà kia có loại lớn hơn một chút.”
Chu Phù: “…”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Phù: … Không phải vì dùng hết rồi nên anh mới không tiếp tục chứ?
Trần Kỵ: Nếu không?
- -----oOo------