Editor: KK + Saki | Beta-er: Saki
Chu Phù hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén không cho những giọt nước mắt sắp trào ra.
Tuy nhiên, vẫn có một xu hướng mơ hồ không thể kiểm soát được.
Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thản tự nhiên hơn, chỉ là lúc mở miệng vẫn hơi khàn khàn: “Trần Kỵ”
“Ừ.”
“Có thể mở cửa sổ một chút không? Điều hòa cảm giác có chút ngột ngạt, em muốn hóng gió…” Cô nói lung tung tìm một cái cớ.
Chỉ là giọng nói mang theo chút nghẹn ngào khó phát hiện, vẫn khó tránh được đôi tai của Trần Kỵ.
Người đàn ông nghiêng đầu thản nhiên liếc nhìn cô một cái, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Anh không hỏi nhiều, lập tức nhấn mở mui trần ra.
Xe chạy đến ngã tư thì rẽ vào một khúc cua, lệch khỏi đường về nhà trong trí nhớ của Chu Phù, lái xe đến tận con đường vòng quanh núi bên ngoài đường vành đai hai.
Gió đêm cuốn theo sự tươi mát của cỏ cây và đất đai trong rừng xanh, từng đợt phả vào mặt.
Chu Phù nhíu mày cố gắng mở mắt đón gió, mạnh mẽ mang sự ướt át trong tròng mắt đi.
Xe chạy vòng quanh núi rồi đi thẳng lên đỉnh núi, cuối cùng dừng ở đài quan sát nhô ra vài mét.
Nhìn xuống là ngàn dặm vực sâu, giương mắt lại là những vì sao.
Hai thái cực trái ngược nhau bất ngờ va chạm, ngoài ý muốn đem lại vẻ đẹp lộng lẫy nhất.
Bốn phía xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng ve kêu du dương.
Hai người cùng ăn ý dựa lưng vào ghế ngồi, hơi ngẩng đầu lên.
Vực sâu dường như không còn liên quan một chút gì với bọn họ.
Giọng nói trầm khàn của Trần Kỵ trong bóng tối càng có vẻ khó nghe, ngữ khí thản nhiên, nghe qua chỉ là đang giới thiệu kiến thức bình thường: “Hôm nay là ngày làm việc, hơn nữa vào giờ này cũng không có người thường hay lui tới. Bình thường nếu là cuối tuần sẽ có rất nhiều người, ban đêm có thể ngắm sao, lại thao thức mấy tiếng nữa có thể nhìn thấy được mặt trời mọc.”
Trần Kỵ không phải là người lãng mạn gì, thậm chí anh dị ứng với sự lãng mạn.
Hết thảy chuyện văn nghệ phong nhã hình như đều không có liên quan gì đến anh.
Ở dưới lễ bắn pháo hoa rực rỡ ở Kim Đường, anh cũng chẳng để ý đến mà nói một cách thờ ơ: “Ước cái rắm, cũng sẽ không thực hiện được.”
Chu Phù không cách nào tưởng tượng được dáng vẻ của anh khi ngắm sao và ngắm mặt trời mọc.
Cô bình tĩnh hỏi: “Anh… Thường xuyên đến đây sao?”
Mặt Trần Kỵ không chút thay đổi liế/m môi dưới, yết hầu trượt lên trượt xuống, ánh mắt vẫn liếc nhìn sao trời, thản nhiên trả lời cô: “Chưa từng tới.”
“Lục Minh Bạc thường xuyên đến, nghe cậu ta nói.”
Nghe cậu ta nói nhiều năm, nhưng anh chưa từng tới một lần.
Anh đã ở một mình trong thời gian quá lâu, cũng không hi vọng biết thêm nhiều nơi mà ở đó lưu lại ký ức chỉ có một mình anh.
Cho nên mấy năm nay trong phần lớn thời gian, Trần Kỵ đều trải qua một chút sinh hoạt.
Dù sao thời gian còn dài, cũng không phải sống không lâu, ở những nơi mới mẻ luôn có cơ hội để hai người cùng đến với nhau.
Đỉnh núi ban đêm ẩm ướt nặng nề, nhiệt độ cũng thấp, hai người im lặng ngây người một lát, cũng không ai mở miệng nói chuyện nữa.
Cuối cùng là Chu Phù đột nhiên hắt xì mấy cái, mới phá vỡ bầu không khí yên tĩnh hơn nửa tiếng này.
Sức khỏe cô không tốt cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, sau khi hắt hơi vài cái, hốc mắt cô đã đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ ửng.
Cho dù hai người đã xa cách tám năm, nhưng Trần Kỵ đối với bộ dạng này của cô vẫn còn nhớ như in, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Chu Phù lấy tay che gần nửa khuôn mặt theo bản năng, khụt khịt mũi.
Trần Kỵ lập tức rút mấy tờ khăn giấy, nghiêng đầu cúi người đến trước mặt cô, đưa tay gỡ bàn tay đang che mặt của cô ra: “Đừng che lại.”
“Anh đừng tới gần như vậy, em vừa mới hắt xì xong, nhất định sẽ bẩn…” Chu Phù nhỏ giọng lẩm bẩm, vành tai mềm mại đỏ ửng lên theo.
“Bẩn cái rắm.” Trần Kỵ lạnh lùng mỉa mai cô một câu, động tác trên tay lại nhẹ nhàng chậm rãi. sau khi nắm cổ tay cô gỡ tay cô ra, tay bên kia cầm khăn giấy phủ lên, thay cô khẽ nhéo mũi hai cái rồi lạnh nhạt nói: “Thổi đi.”
Chu Phù: “…”
Không biết tại sao, cô không hiểu sao lại có chút muốn cười.
Trần Kỵ lười biếng nâng mí mắt, sau khi liếc nhìn đôi mắt hạnh cong cong của cô, tầm mắt lại một lần nữa trở về phía dưới: “Nhanh lên nào.”
“Ồ.” Chu Phù nghe lời làm theo.
Cô không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa từng được chăm sóc chu đáo như vậy.
Lau xong vài tờ khăn giấy, anh tiện tay rút thêm mấy tờ nữa, tiếp tục động tác như vừa rồi.
Rõ ràng chỉ có chút việc nhỏ này, cô hoàn toàn có thể tự mình làm, nhưng Trần Kỵ lại theo thói quen chăm sóc cô như vậy.
Không có ý ghét bỏ một chút nào.
Chu Phù ngoan ngoãn hơi ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh hưởng thụ sự chăm sóc tự nhiên của anh, trái tim lại đập rất nhanh.
Sau khi làm xong toàn bộ, Trần Kỵ cụp mắt bình tĩnh xử lý mấy cuộn khăn giấy trên tay, thuận miệng hỏi cô: “Thuốc của em, những thứ trước đây mỗi ngày uống, bao lâu rồi em không uống vậy?”
“Hả?” Chu Phù mím môi dưới, dường như nhớ lại, “À, có một khoảng thời gian…”
Cô trả lời mơ hồ.
“Một khoảng thời gian là bao lâu?” Ánh mắt nghiêm túc của Trần Kỵ liếc qua.
Chu Phù cảm thấy căng thẳng như bị anh sửa bản vẽ trong phòng làm việc: “Ừ, có lẽ là vài năm.”
Nói chính xác, cô đã không uống thuốc từ khi ở Kim Đường quay lại Bắc Lâm.
Cơ bản là cô cũng không biết trước đây mình uống loại thuốc gì, không ai thay cô nhớ, cũng không ai lại quan tâm cô những chuyện này, không có điều kiện này.
Trần Kỵ không hỏi nhiều nữa, chỉ tiện tay đóng mui xe lại, sau đó khởi động xe: “Trên núi lạnh quá, lúc lên cũng không chuẩn bị gì, về nhà trước, khi có cơ hội sẽ ngắm mặt trời mọc.”
“Được.” Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu, bình tĩnh mà đồng ý, cô không giống như trước, sẽ biểu hiện ra mất mát rõ ràng, sẽ kiên trì, sẽ van xin anh, dùng chút ý tứ làm nũng trêu chọc người khác để đạt được mục đích nhỏ của mình.
Dường như đối với bất cứ thay đổi đột ngột nào cũng vô cùng thản nhiên, không còn nhiều cảm xúc cá nhân rõ ràng nữa.
Cẩn thận từng li từng tí, không mất bình tĩnh.
Nhưng xem ra ở trong lòng Trần Kỵ lại không thấm thía gì, suy nghĩ một chút, anh lại bổ sung một câu: “Chạng vạng thứ sáu tuần sau sau khi tan làm cơm nước xong, mang theo áo khoác, mua chút đồ ăn vặt, lại dẫn em đến xem, vừa lúc ngày hôm sau cũng không đi làm, xem xong rồi về nhà có thể ngủ bù, như vậy sẽ không quá mệt mỏi.”
Anh đã đưa ra thời gian và kế hoạch một cách rõ ràng, chứ không phải là một cơ hội mơ hồ vào một ngày khác.
Chu Phù quay đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, vẻ vui sướng che giấu hết sức kém cỏi: “Được.”
Cô bỗng nhiên ý thức được rằng, bọn họ dường như cũng không phải chỉ có trước mắt, không nhất thiết phải vội vã làm tất cả mọi thứ cùng một lúc.
Ít nhất là tuần tới.
Buổi tối về đến nhà, Chu Phù ngồi trên thảm ôm Cô Lỗ chơi một lúc đã bị Trần Kỵ thúc giục đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Chờ tắm rửa và sấy tóc xong, thoải mái nằm ở trên giường lớn. Lúc cô lấy điện thoại ra lần nữa, mới phát hiện Lăng Lộ Vũ và Thân Thành Dương để lại hơn 99 tin nhắn trong lúc cô biến mất.
Chu Phù chột dạ nổi bong bóng, sau khi bị Lăng Lộ Vũ lên án mãnh liệt, đề tài lại một lần nữa xoay quanh cô và Trần Kỵ.
Lăng Lộ Vũ kiên trì cho rằng, ý tứ của Trần Kỵ đối với Chu Phù đã tương đối rõ ràng:【Anh ấy đã như vậy rồi, nếu còn không phải thích cậu, tớ sẽ vặn đầu Thân Thành Dương xuống cho hai người làm bóng đá.】
Chu Phù:【…】
Thân Thành Dương:【Cũng không cần như thế đâu.】
Đại khái là bởi vì trải qua những năm này, Chu Phù bây giờ cũng không có tự tin như trước.
Lúc mười mấy tuổi, cô sẽ đương nhiên cho rằng Trần Kỵ làm xích đu trong sân là đặc biệt làm cho cô. Chu Phù sẽ lập tức hỏi anh, có phải lúc mình mặc váy trắng ngồi trên xích đu, thoạt nhìn còn rất xinh đẹp hay không.
Lúc ấy cô có sự tự tin và sức mạnh đó.
Hoàn toàn khác với hiện tại.
Cũng chính bởi vì khác biệt to lớn như vậy, cho dù có thể xác nhận rằng trước kia có lẽ anh thật sự thích mình, cô cũng không cảm thấy hiện tại anh sẽ tiếp tục thích mình nữa.
Dù sao cô bây giờ so với quá khứ, không thể so sánh được.
Tính tình Lăng Lộ Vũ thẳng thắn, dứt khoát đề nghị:【Nếu không cậu trực tiếp hỏi anh ấy là được, khi hai người im lìm ở bên nhau thì không làm ra tiếng vang lớn gì đâu.】
Chu Phù:【…】
Chu Phù do dự:【Tớ không dám… Tớ cảm thấy cuộc sống và mối quan hệ giữa tớ và anh ấy như bây giờ thật ra đã rất tốt rồi, tớ sợ lỡ may nếu anh ấy không có tâm tư gì khác với tớ, chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy tớ kết hôn với một người như vậy nên làm chuyện tốt giúp tớ một phen, kết quả tớ còn tham lam, đối với anh ấy thậm chí còn muốn có nhu cầu tình cảm, khiến anh ấy chán ghét, đây chẳng phải là ngay cả bạn bè bình thường cũng không làm được sao.】
Cô đã trải qua tám năm không hề xuất hiện. Thật khó chịu đựng, thay vì một lần nữa trở lại mối quan hệ cũ không qua lại này, vậy còn không bằng làm một người bạn bình thường có thể gặp mặt mỗi ngày.
Lăng Lộ Vũ chỉ nói:【Vậy chẳng lẽ cậu còn muốn bỏ lỡ tám năm nữa sao? Đời người có thể có mấy lần tám năm chứ. Nếu anh ấy thật sự không có ý với cậu, sau này anh ấy sẽ gặp được người mình thích, với tính cách của cậu có lẽ kết thúc bằng cách ly hôn, trốn tránh anh ấy và không muốn quấy rầy nữa, không có khả năng làm bạn bè bình thường cả đời. Dù sao đến cuối cùng cũng sẽ có kết quả như vậy, không bằng thử xem.】
Một đêm này, Chu Phù lại trằn trọc không thể ngủ được.
Trong đầu không ngừng quanh quẩn câu nói kia của Lăng Lộ Vũ “Cậu còn muốn bỏ lỡ tám năm nữa sao, đời người có thể có mấy lần tám năm chứ.”
Ban đêm, Cô Lỗ ngủ một giấc xong lại có tinh thần chạy đến trước cửa phòng Chu Phù, cố gắng nhảy lên mở cửa.
Từ lúc Chu Phù dọn vào, cô cũng không khóa trái cửa phòng.
Cho dù Trần Kỵ nhắc nhở nhiều lần nhưng cô cũng không quan tâm.
Từ tận đáy lòng cô vô cùng tin tưởng anh.
Cô Lỗ thử một vài lần, thật sự đã mở được cửa.
Thằng nhóc này ngựa quen đường cũ chạy đến bên giường của Chu Phù nhảy lên và chui vào lòng cô làm nũng.
Vừa lúc Chu Phù không ngủ được, dứt khoát bế nó lên rồi xuống giường mang dép lê ra khỏi phòng ngủ.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Trần Kỵ vẫn như trong dự đoán, lười biếng nằm trên sô pha nghỉ ngơi.
Chu Phù cảm thấy rất kì lạ, anh giống như có một tình yêu mãnh liệt với ghế sô pha vậy.
Trong ấn tượng của Chu Phù, trong thời gian cô dọn đến đây chưa từng thấy anh về phòng ngủ.
Những năm gần đây chất lượng giấc ngủ của cô rất kém. Tuy rằng sau khi ở với anh, tâm tình cô thả lỏng rất nhiều, đi vào giấc ngủ cũng không khó khăn như thế, nhưng bởi vì cô mới bắt đầu cai thuốc không bao lâu, còn chưa thích ứng nhanh như vậy, ban đêm liền dễ dàng thức.
Tỉnh lại liền theo thói quen đi ra ngoài rót nước uống, kết quả mỗi lần đi ra ngoài, bất kể là mấy giờ, cô đều có thể nhìn thấy Trần Kỵ ở trên sô pha.
Thỉnh thoảng là thức nhưng đại đa số thời gian anh đều ngủ.
Chỉ là mỗi lần chờ cô rót nước từ nhà bếp xong rồi đi ra, anh lại có thể lười biếng ngồi dậy, mở hé mắt mà chào cô hoặc cùng cô tùy ý nói hai câu, chơi game gì đó.
Và đêm nay dường như cũng không có gì khác biệt.
Chu Phù ôm Cô Lỗ đi vào nhà bếp, lúc đi ra, Trần Kỵ lại giống như thường ngày, đã mở hé mắt từ trên sô pha ngồi dậy.
Hai bàn tay đan lại, ánh mắt liếc về phía nhà bếp, giống như đang chờ cô đi ra.
Chu Phù cũng đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống theo bản năng.
Sau đó liền nghe anh hỏi: “Lại ngủ không được à?”
“Có ngủ một chút.” Cô thuận miệng đáp: “Sau đó tỉnh lại.”
Trần Kỵ sờ qua điện thoại: “Muốn chơi game không?”
“Không, em ngồi một lát rồi về phòng.” Chu Phù cảm thấy anh thật sự vẫn còn buồn ngủ, cũng không phải thật sự muốn chơi game, giống như chỉ muốn giết thời gian khi cô không ngủ được.
Trần Kỵ: “Không nhàm chán à?”
“Không sao.”
Người đàn ông đặt điện thoại xuống, một tay gối lên gáy, nằm trở lại, nhưng mắt vẫn không nhắm, tùy ý nhìn cô cách đó không xa.
Chu Phù cho rằng anh đã ngủ lại, cô vô cùng chán mà lấy điện thoại ra lướt không mục đích.
Không lâu sau, trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện một tin nhắn nóng hổi.
Là tin nhắn lúc trước cô tiện tay tải phần mềm diễn đàn xuống để tra tư liệu.
Chu Phù hiếm khi dùng, lúc này vô tình nhấn vào, phát hiện trong diễn đàn này còn chia nhỏ vài khu vực.
Không chỉ có khu vực học thuật, khu vực âm nhạc điện ảnh, còn có an sinh xã hội, tương tác tình cảm,…
Cô vô thức nhấn vào khu vực tương tác tình cảm.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trang lập tức tràn ngập các loại vấn đề tình cảm.
Chu Phù tùy ý liếc nhìn, có người hỏi mọi người làm sao tìm được đối tượng, còn có người hỏi làm sao để bắt chuyện với nam khách quý mà mình đã rung động ở thư viện.
Lượng truy cập vào diễn đàn không nhỏ, vấn đề một khi gửi đi, phía dưới lập tức có không ít người trả lời.
Chu Phù trước đó vì tải tư liệu nên đã tạo tài khoản, lúc này không cần đăng nhập cũng có thể bình luận và trả lời.
Suy nghĩ một chút, cô cắn môi, như bị ma xui quỷ khiến đi đến giao diện đăng bài, chậm rãi gõ từng câu từng chữ về vấn đề của mình.
#Tôi có một người bạn bỗng nhiên vừa gặp lại đối tượng mình rung động nhiều năm về trước một lần nữa, vốn cho rằng đối phương đã sớm không nhớ rõ chuyện trước kia, kết quả không những nhớ rõ mà còn rất quan tâm và chủ động chăm sóc chu đáo trong cuộc sống. Xin hỏi mọi người, thái độ của đối phương rốt cuộc là như thế nào vậy?#
Cư dân mạng:【Trước đây hai người đã từng nói chuyện chưa?】
Chu Phù:【Không có…】
Cư dân mạng:【Nhiều năm không gặp, vừa gặp lại thì liền chủ động chăm sóc? Cẩn thận là tiếp thị đa cấp đấy, có lẽ muốn lôi kéo bạn vào. Chị họ của tôi ở xa cũng đã bị lừa bắt cóc như thế, đến bây giờ vẫn chưa tìm được người. Thật ghét những người này, đều bắt đầu từ những người quen biết.】
Chu Phù:【…】
Chu Phù:【Có lẽ không phải đâu… Đối phương có công việc đàng hoàng.】
Cư dân mạng:【Chắc là muốn vay tiền rồi? Có nhiều người tám trăm năm không nói một lời, nhưng mở miệng tìm tới là vay tiền.】
Chu Phù:【Cũng không phải, điều kiện đối phương rất tốt, dù sao cũng không thiếu tiền.】
Cư dân mạng:【Bạn của bạn là nữ, còn đối phương là nam đúng không?】
Chu Phù: 【Phải.】
Cư dân mạng:【Vậy chắc chán là lừa đảo rồi, loại đàn ông này nhiều lắm. Nhiều năm không gặp được người mới nào khác, tình cờ gặp lại một cô gái lúc trước thích mình, cảm thấy dễ câu. Nói với bạn của bạn chú ý một chút nhé, đàn ông có tiền thường thích chơi đùa với những cô gái nhỏ. Sau khi chơi đùa lại đá rồi tìm người mới, muốn anh ta chịu trách nhiệm cũng không có cửa.】
Chu Phù:【… Chủ yếu người bạn này của tôi là nữ, cô ấy bị gia đình ép đi xem mắt, điều kiện đối tượng xem mắt bình thường. Sau đó người đàn ông này liền lập tức kéo cô ấy đi đăng ký kết hôn, nhưng đến bây giờ cũng không có gì cả…】
Cư dân mạng:【??? Tôi cảm thấy thế giới của tôi bị điên rồi. Ý bạn là, một người đàn ông giàu có với những điều kiện tốt, lại chủ động quan tâm và chăm sóc, không nói nhiều lời mà đăng ký kết hôn, xong việc còn không ép buộc bạn gái kia lên giường?】
Cư dân mạng:【Tôi chỉ thấy có một vài khả năng như thế này: 1. Anh ta là gay lừa kết hôn. 2. Người này về phương diện kia không được. 3. Vậy cũng chỉ có thể là vì rất thích. Thích như một bảo bối, yêu thương che chở và không thể chạm vào, bạn của bạn chắc hẳn không thể thông suốt được. Shhh, kiểu người này thậm chí còn khó tìm hơn một chiếc đèn lồng. Tôi nghiêng về khả năng thứ 4. Cơ bản là người này không tồn tại, nhất định là bạn bịa chuyện! Ghen tị làm cho hai mắt tôi chảy máu!】
Chu Phù trong nháy mắt trở nên căng thẳng đến mức quên mất nên thở như thế nào.
Vậy chỉ có thể là rất thích…
Rất thích…
Thứ hai tuần sau là ngày nhóm thực tập sinh Chu Phù vào công ty tròn một tháng.
Tới gần giờ tan làm giữa trưa, trên điện thoại của mấy người xôn xao nhận được tin nhắn trả tiền lương.
Dựa theo việc Trần Kỵ trước đó tạm thời thêm vào, mỗi người có một tháng rưỡi lương, hơn nữa lại thêm các khoản trợ cấp lớn nhỏ trong một tháng qua, tổng cộng cũng không nhỏ khiến vẻ mặt ai cũng rạng rỡ vui mừng.
Chu Phù đang nhìn con số trên tin nhắn, giây tiếp theo, Wechat của Trần Kỵ nhảy vào.
Cô mở ra xem, là một tin nhắn chuyển khoản.
Số tiền là hai mươi nghìn.
Buổi sáng cô vừa mới lên cân, từ lúc mới chuyển đến chỗ Trần Kỵ, cô đã mập lên bốn cân.
Đây có lẽ là cái gọi là tiền thưởng.
Cô lấy máy tính ra tính toán, cuối cùng chuyển lại cho Trần Kỵ hai mươi lăm nghìn.
Đối phương rất nhanh trả lời tin nhắn:【?】
Chu Phù:【Một nửa tài sản chung, cộng thêm tiền ăn uống và phí sinh hoạt.】
Cô cũng không muốn ăn không, uống không và chiếm hết hời của anh.
Cho dù bất kể tính như thế nào, cô cũng là người chiếm hời.
Trần Kỵ:【… Được.】
Buổi trưa lúc về nhà ăn cơm, Trần Kỵ bỗng nhiên từ trên bàn ăn đứng dậy trở về phòng ngủ.
Một lát sau, anh kéo một cái vali nhỏ đi ra.
Chu Phù chớp mắt: “Anh muốn đi công tác sao?”
Trần Kỵ không lên tiếng, anh lập tức mở vali ra và đặt xuống đất, sau đó lấy giấy chứng nhận trong vali ra, không nhanh không chậm lấy ra từng tờ đặt trước mặt Chu Phù.
Chu Phù: “?”
Giọng Trần Kỵ thản nhiên, không thèm để ý mà đếm cho cô: “Giấy chứng nhận bất động sản của căn hộ này, cái này là của căn biệt thự ngày đó tôi đưa em đến, còn cái này là của tòa nhà bên cạnh đường vành đai ba, chờ kỳ nghỉ dài hạn tôi đưa em qua ở hai ngày, còn những thứ này, tôi không nhớ rõ lắm là ở đâu, dù sao cũng là Bắc Lâm, còn có mấy thành phố kế bên nữa, tôi hẹn một thời gian rồi đưa em đi công chứng.”
Chu Phù bị anh làm cho bối rối đến ngốc: “?”
Trần Kỵ vẫn còn đang nói: “Những thứ khác, là sổ tiết kiệm, quỹ tín thác, thẻ tín dụng, mật khẩu đều giống nhau, lát nữa tôi gửi Wechat cho em, còn lại là những thứ ở Phù Trầm, thời gian tôi cũng hẹn rồi, đến lúc đó đi làm thủ tục. Còn có những thứ linh tinh này không biết là gì, có khi là của Lục Thiên Sơn, đó là cha ruột của tôi ở Bắc Lâm đưa, dù sao gần như tôi cũng lười quản, sau này đều do em quản.”
Chu Phù nhíu mày, khó hiểu hỏi: “… Anh có ý gì?”
Trần Kỵ thẳng thắn trả lời: “Tài sản, là tài sản chung, không phải em đã chia cho tôi rồi sao? Vậy tôi chắc chắn cũng không thể chiếm hời của em.”
“…” Chu Phù há to miệng, chút đồ kia của cô so với những thứ này của anh, cơ bản là không thể đánh đồng được, Chu Phù xua xua tay: “Em, em không phải có ý đó, em chỉ muốn đưa đồ của em cho anh.”
Cũng không phải muốn anh cũng lấy của mình ra phân chia.
Đuôi lông mày của Trần Kỵ nhướng lên, không để ý nói: “Tôi cũng vậy, tôi với em đều có cùng một ý, không được à? Chỉ cho phép em tính toán rõ ràng như vậy sao?”
Chu Phù: “…”
Chạng vạng thứ sáu tan ca, dựa theo lời Trần Kỵ đã nói lúc trước, tối nay muốn cùng cô đi ngắm sao ở đài quan sát và chờ mặt trời mọc.
Hai người về nhà trước một chuyến, Trần Kỵ lấy hai chiếc áo khoác cùng chăn mỏng lên xe, sau đó lại đưa Chu Phù đến siêu thị để mua chút đồ ăn vặt để tối nay lên núi cùng ăn.
Chu Phù vẫn như trước, ngoan ngoãn đi theo, không dám lấy cũng không dám mua cái gì.
Trần Kỵ cụp mắt liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Chọn nhiều một chút, tôi không đủ ăn.”
Chu Phù thuận miệng nói tiếp: “Không phải lúc trước anh không thích ăn đồ ăn vặt sao?”
Trần Kỵ đưa tay véo má cô: “Sao em keo kiệt thế?”
Chu Phù: “?”
Trần Kỵ: “Không phải ăn nhiều một chút để còn cộng tài sản chung sao, không nỡ như vậy hả?”
Chu Phù: “…?”
Cuối cùng dưới sự nhồi nhét không ngừng của Trần Kỵ, xe mua sắm lại chất đầy thành một ngọn núi nhỏ.
Trước khi lên núi, Lục Minh Bạc gọi điện thoại tới, Trần Kỵ đang lái xe nên lập tức ấn nút loa ngoài.
Lục Minh Bạc: “Anh Kỵ, tối nay anh em ở trong nhóm ra ngoài tụ tập, đã bao lâu rồi chúng ta không ăn tối với nhau nào?”
Trần Kỵ không nói nhiều lời đã mở miệng từ chối: “Không đi được, buổi tối có việc rồi.”
Lục Minh Bạc rất hiểu, giọng nói vô cùng ái muội: “Buổi tối anh có chuyện gì mà em có thể không biết vậy? Bên ngoài bên trong Phù Trầm đều là em phụ trách, anh lại không thích xã giao, hay là đi phục vụ bà xã thế?”
Chu Phù không được tự nhiên liế/m môi dưới, nắm chặt lòng bàn tay, bên tai đỏ đến mức có thể chảy máu.
“Hả, không được sao?” Trần Kỵ mặt không đổi sắc, lại trực tiếp đáp ngay trước mặt Chu Phù.
Lục Minh Bạc ở đầu bên kia dường như đưa điện thoại cho Hứa Tư Điềm ở bên cạnh, giọng nói quen thuộc của cô gái rất nhanh từ chỗ âm thanh truyền đến: “Chúc Chúc ở bên cạnh anh sao? Tôi là Hứa Tư Điềm! Buổi tối tới ăn cơm được không? Một mình tôi là nữ quá nhàm chán, đưa cô ấy đến chơi với tôi nhé?”
Chu Phù đã rất lâu không có cơ hội liên lạc với Hứa Tư Điềm, lúc này bất chợt nghe thấy giọng nói của cô ấy, cô suýt chút nữa rơi nước mắt, vội quay đầu nhìn về phía Trần Kỵ, giống như đang cầu xin sự đồng ý của anh.
Người đàn ông đang lái xe, nhìn về phía trước, thoáng thấy động tĩnh của cô, theo thói quen mà dung túng: “Theo ý em, tôi sao cũng được.”
Chu Phù cong môi dưới, vội nói với Hứa Tư Điềm: “Được, lát nữa chúng tớ qua đó.”
Trần Kỵ nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Không ngắm mặt trời mọc sao?”
“Thứ sáu tuần sau đi nhé? Được không anh, mặt trời cũng sẽ không mất.”
Cô hiếm khi chủ động đưa ra đề nghị với anh.
Trần Kỵ không để ý mà nhếch khóe môi: “Được.”
Dù sao bọn họ còn có vô số tuần sau.
Buổi tối cùng ăn cơm, phần lớn là bạn bè trước đây Trần Kỵ chơi khá tốt ở Kim Đường.
Tính tình của Trần Kỵ tuy rằng kém, nhưng lại đối xử với bạn bè rất có tình nghĩa, phát triển bản thân cũng không quên giúp bạn bè, một đám người đi theo anh đều phát huy sở trường đặc biệt, mấy năm nay đều thuận buồm xuôi gió.
Bây giờ là những người có nhiều tiền trong túi nên địa điểm hẹn đương nhiên cũng không kém.
Mấy người họ trực tiếp bao trọn một tầng, ngoại trừ ăn cơm ra, đủ loại thiết bị giải trí nhiều vô kể.
Hai người vừa vào trong đại sảnh, liền thấy Hứa Tư Điềm lập tức buông gậy bida trong tay xuống, bỏ lại Lục Minh Bạc đang hao hết tâm tư dạy cô ấy chơi bida, giống như gió vọt tới trước mặt Chu Phù.
Hai cô gái nhỏ bảy tám năm không gặp, ôm nhau khóc sướt mướt không có một chút cảm giác xa lạ nào.
Thay vì nói đến ăn cơm, càng không bằng nói đến ôn chuyện.
Hai người ngồi cạnh nhau, đồ ăn không ăn được mấy miếng, ngược lại đã nói rất nhiều.
Các chàng trai cũng lười quan tâm hai cô, vài người vây quanh bàn bida chơi bóng.
Hứa Tư Điềm ôm Chu Phù một lát, thuận miệng nói: “Cậu gầy quá, xương cốt đều cấn vào tớ, nếu tớ có thể gầy giống cậu một chút thôi cũng tốt rồi, cũng đỡ cho tớ cả ngày nhìn cơm tối không thể ăn, đói để giảm cân.”
Chu Phù nở nụ cười: “Cậu như vậy là vừa vặn rồi, như tớ mới dễ mắc bệnh, cho nên tớ cũng đang cố gắng tăng cân đây, cũng có chút hiệu quả, tớ đã tăng bốn cân đấy!”
Hứa Tư Điềm ái muội liếc mắt nhìn cô một cái: “Tớ nghe Lục Minh Bạc nói qua, Trần Kỵ cũng thật giỏi, nuôi cậu thật không tồi, một tháng có thể tăng bốn cân.”
Hai má Chu Phù nóng lên: “…”
Hứa Tư Điềm tiếp tục nói: “Tớ như vậy không được, nhìn cũng tạm được, thật ra thì vẫn thiên về cân nặng hơn, tên ngốc Lục Minh Bạc kia thích người gầy.”
Chu Phù mím môi, bất giác nhìn Hứa Tư Điềm bây giờ.
Thật ra so với trước kia không có khác biệt quá lớn, nhưng có nhiều chỗ, dường như có một sự thay đổi không thể nói nên lời.
Ví dụ như cô ấy đã từng có mái tóc đuôi ngựa sạch sẽ và thoải mái, không quen với kiểu tóc xoăn lông cừu của Chu Chi Tình.
Nhưng tóc bây giờ lại có chút giống Chu Chi Tình trước kia.
Không chỉ là tóc, ngoài ra còn có nhiều chỗ nhỏ khác có vẻ giống nhau ở một mức độ nào đó.
Nhưng những cảm giác này cũng chỉ thoáng qua một cái chớp mắt, rất nhanh liền bị lãng quên.
Bên kia bàn bida, Lục Minh Bạc vẫy tay với Hứa Tư Điềm, Hứa Tư Điềm lập tức liền hiểu ý của anh, cầm bao thuốc lá và rót chén rượu đưa qua cho anh, sau khi đưa đồ xong, hai người còn xem như bên cạnh không có người mà hôn một cái.
Ký ức ngắn ngủi của Chu Phù đối với bọn họ còn dừng lại ở tám năm trước, lúc mọi người còn đang học lớp 10 ở trường trung học Kim Đường, nhất thời có chút không thể chấp nhận thời gian trưởng thành lớn như vậy.
Hành động nhỏ trong nháy mắt khiến mặt cô đỏ tới mang tai.
Đợi Hứa Tư Điềm trở lại bên cạnh, thấy bộ dạng này của Chu Phù, nhịn không được nở nụ cười: “Cậu sao thế? Tớ với anh ấy ở bên nhau nhiều năm rồi, hôn một cái là rất bình thường, cậu còn cho rằng tớ chưa đủ tuổi hả.”
“Cậu và Trần Kỵ không phải ngay cả hôn cũng chưa từng hôn chứ…?” Hứa Tư Điềm thấy phản ứng này của cô, mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi.
Đừng nói đến hôn, hai người bọn cô ngay cả tay cũng chưa từng nắm qua, nói cho cùng ngay cả yêu đương cũng chưa từng nói đến, cơ bản cũng không phải là người yêu… Chu Phù xấu hổ c.ắn môi dưới, vội vàng chuyển đề tài: “Chuyện đó, cậu và Lục Minh Bạc sau đó làm sao đến được với nhau vậy?”
Lông mi Hứa Tư Điềm chớp chớp, xua tay: “Ôi chao, cũng không có gì, chỉ là lúc trước anh ấy với Chu Chi Tình ở bên nhau, kết quả bị người ta đá nhiều lần. Sau đó có một lần lại bị đá, nhiều tháng liền người ta đều không muốn quay lại với anh ấy, hình như có bạn trai mới, bảo anh ấy đừng dây dưa nữa, anh ấy giống như bị tổn thương nặng nề, mỗi ngày đều uống đến say mèm. Đúng lúc tớ vừa học vừa làm ở khách sạn, tớ nhớ rõ khi đó, anh ấy mỗi ngày đến uống rượu, uống ít nhất nửa tháng, dù sao cũng thường xuyên qua lại nên mới ở bên nhau.”
Nói đến phần sau, vẻ mặt Hứa Tư Điềm không được tự nhiên lắm, dường như nhớ lại cũng không vui vẻ gì.
Chu Phù không hỏi kỹ nữa, cô uống một hớp nước trái cây.
Chợt nghe thấy Hứa Tư Điềm bỗng nhiên cảm thán nói: “Chúc Chúc, tớ thật hâm mộ cậu.”
“Hả?”
“Hai người đã xa nhau tám năm rồi, Trần Kỵ đối với cậu cũng chưa từng thay đổi, vẫn coi trọng cậu như trước. Vừa tìm được cậu, không chờ nổi liền đưa cậu đi đăng ký kết hôn.” Hứa Tư Điềm cúi đầu, uống một hớp rượu “Tớ và Lục Minh Bạc ở bên nhau lâu như vậy, có một thời gian ba mẹ tớ giục kết hôn, tớ cũng nói qua với anh ấy vài lần, anh ấy đều đánh trống lảng qua loa cho xong, thật đúng là trai đểu mà.”
Chu Phù há miệng, không biết nên nói với cô ấy như thế nào, cuộc hôn nhân giữa cô và Trần Kỵ thật ra cũng không đơn giản như cô ấy nghĩ.
Ít nhất cũng không phải bởi vì tình cảm lúc trước cứ như vậy mà tu thành chính quả.
Cô thậm chí cũng không biết Trần Kỵ rốt cuộc có cảm giác gì với mình.
Nếu nhất định phải nói hâm mộ, cô càng hâm mộ Hứa Tư Điềm hơn, dù sao cô ấy và người mình thích đã sớm ở bên nhau, không bỏ lỡ tám năm.
“Có thể được một người một lòng một dạ liều mạng thích mình, thật là may mắn biết bao.” Hứa Tư Điềm bỗng nhiên thốt ra một câu.
Chu Phù giật mình, vẫn định nói thật: “Thật ra, giữa tớ và Trần Kỵ không phải giống như cậu nghĩ đâu, chúng tớ không yêu nhau, anh ấy cũng không phải vì thích tớ nên mới kết hôn với tớ…”
“Cậu cũng không biết Trần Kỵ thích cậu bao nhiêu đâu.”Hứa Tư Điềm nhấp một hớp rượu rồi uống cạn, bắt đầu có tác động của hơi men, cảm xúc bắt đầu bùng cháy lên, “Cậu không biết lúc cậu mới đi, anh ấy suy sụp đến mức nào đâu, từ sau khi cậu đi anh ấy đã không đến trường học nữa.”
“Sau đó Lục Minh Bạc sốt ruột nên tìm đến nhà anh ấy, chợt nghe bà Tô nói Trần Kỵ ngày đêm ngồi trong phòng ngủ trước kia của cậu, hút hết gói thuốc lá này đến gói thuốc lá khác, uống hết thùng rượu này đến thùng rượu khác, giống như không muốn sống nữa, ai khuyên cũng không được.”
“Sau đó, không biết cậu còn nhớ không, đó là lúc hơn nửa tháng sau, cậu đột nhiên gọi điện thoại cho tớ, lúc ấy tớ hỏi cậu có muốn tớ thay cậu tìm Trần Kỵ một chút hay không, cậu lại nói không cần. Nhưng sau đó tớ suy nghĩ một chút, vẫn để Lục Minh Bạc đi nói chuyện với Trần Kỵ.” Hứa Tư Điềm nhìn Chu Phù, “Đó là sau khi cậu rời đi, lần đầu tiên tớ nhìn thấy Trần Kỵ ở trường. Anh ấy tới tìm tớ, hỏi tớ có thể cho anh ấy mượn điện thoại được không, anh ấy muốn lấy đoạn ghi âm cuộc gọi của cậu ra, tớ liền đưa điện thoại cho anh ấy.”
“Sau đó không biết tại sao mà anh ấy bỗng nhiên trở lại trường học, mỗi ngày người tới sớm nhất vĩnh viễn là anh ấy, một mình ngồi ở bàn thứ nhất, đeo tai nghe liều mạng vùi đầu viết bài thi.”
“Có lần Lục Minh Bạc bị coi thường, thừa dịp Trần Kỵ nghỉ trưa, lén tháo tai nghe của anh ấy nghe nội dung bên trong, bị Trần Kỵ hung hăng đánh một trận.” Hứa Tư Điềm cười hả hê, hỏi Chu Phù, “Cậu có biết trong tai nghe của Trần Kỵ phát cái gì không?”
Chu Phù lắc đầu: “Là gì vậy”
“Ngay từ đầu chúng tớ cũng tưởng là bài hát gì.” Hứa Tư Điềm dừng một chút, “Sau đó Lục Minh Bạc nói với tớ là ghi âm cuộc điện thoại cậu gọi tới, bên trong toàn là giọng nói của cậu.”
“Lúc còn ở Kim Đường, hầu như cuối tuần nào anh ấy cũng đi Bắc Lâm một chuyến, sau đó lại đột nhiên chạy sang Anh, cậu biết vì sao không?”
Chu Phù lắc đầu, lúc này đã không có cách nào suy nghĩ gì nữa.
“Tớ nghe Lục Minh Bạc nói có hai năm, Trần Kỵ làm thế nào cũng không tìm thấy cậu, sau đó không biết từ đâu nghe được cậu có bạn nối khố đi học ở Anh, đoán chừng cho rằng cậu cũng đi theo, cho nên anh ấy luôn chạy sang Anh.”
Hứa Tư Điềm nói xong, lại không muốn làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng như vậy, cô nàng nói đùa một câu: “Ai mà ngờ rằng Trần Kỵ với khuôn mặt cặn bã đấy, vậy mà còn có bộ não yêu đương chứ, hành vi này chẳng lẽ không phải là đồ xấu xí như Lục Minh Bạc mới nên làm sao?”
Chu Phù cố gắng kéo khóe môi, nhưng thật sự là cười không nổi nữa.
Buổi tối khi Trần Kỵ lái xe về nhà, Chu Phù ngồi ở ghế phụ lái cúi mặt xuống, không nói một lời.
Người đàn ông bất chợt nói một câu: “Thấy Hứa Tư Điềm liền cảm động thành như vậy, còn ôm nhau khóc, lúc trước em mới gặp tôi, sao không khóc như thế?”
“Có khóc.” Chu Phù bình tĩnh mở miệng, “Cũng không cho anh nhìn thấy.”
Trần Kỵ đột nhiên im lặng, một lát sau, còn nói: “Vậy chẳng lẽ không phải bị cay đến khóc sao? Em thật giỏi đấy.”
Chu Phù đột nhiên quay đầu đi: “Vậy tất cả những món ăn đó là do anh mang tới đúng không?”
Trần Kỵ: “…”
Nửa sau, dọc theo đường đi, hai người cũng không nói thêm một câu nào.
Bên trong xe nhỏ hẹp, không khí bỗng nhiên yên tĩnh.
Sau khi về đến nhà, Chu Phù vẫn trở về phòng ngủ.
Trong lòng Trần Kỵ chẳng biết tại sao lại nổi lên chút khó chịu.
Anh lấy bao thuốc lá đã lâu không hút ở trong nhà này từ trong ngăn kéo ra, suy nghĩ một chút, lại thuận tay mang theo chai rượu rồi ra cửa.
Đến cuối khu chung cư, anh nhắn tin cho Chu Phù:【Tôi ra ngoài một chuyến, em ngủ trước đi, lát nữa tôi về.】
Dường như lo rằng cô ở nhà một mình sẽ có tình huống gì, Trần Kỵ cũng không dám đi xa, anh cũng chỉ trở lại bãi đỗ xe rồi ngồi lên xe, mở nửa cửa xe, vừa hút thuốc vừa uống rượu.
Thật ra sau khi tìm được Chu Phù, anh đã rất lâu không suy sụp như vậy, cũng không biết vì sao, đêm nay khi nhìn thấy hai người Lục Minh Bạc với Hứa Tư Điềm tương thân tương ái và tiến đến bên nhau, sự khó chịu không thể giải thích được càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nếu không có tám năm này, anh và Chu Phù cũng sẽ nhanh chóng đến với nhau như bọn họ đúng không? Vậy anh cũng không đến mức hâm mộ người khác.
Chu Phù tắm rửa xong mới nhìn thấy tin nhắn của Trần Kỵ.
Từ lúc anh ra ngoài cũng đã trôi qua khoảng nửa tiếng.
Cô ở trên sô pha do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho anh.
【Anh đi đâu rồi? Không phải anh nói lát nữa sẽ về sao?】
Trần Kỵ ở bên kia đã uống hai phần ba rượu, hút nửa gói thuốc lá, lúc này sắc mặt anh hơi trầm xuống, có thể thấy được tin nhắn của Chu Phù, vẫn rất nhanh trả lời cô:【Em đã là người lớn rồi, sẽ không phải còn không dám ở nhà một mình chứ?】
Chu Phù:【…】
Cô không biết nên nói như thế nào, suy nghĩ một chút, dứt khoát trực tiếp nói theo lời của anh:【Ừm… Vậy anh có thể về sớm một chút không?】
Trần Kỵ khẽ thở dài một hơi:【Chờ tôi.】
Anh tùy ý để lại toàn bộ rượu và thuốc lá còn lại trong xe, lẻ loi một mình đi thang máy về nhà.
Tay mới vừa đặt lên tay nắm cửa, còn chưa kịp mở.
Chu Phù liền mở cửa từ bên trong ra.
Trần Kỵ nhướng đuôi lông mày: “Chờ tôi sao?”
Chu Phù không phủ nhận: “Phải, em chờ anh.”
Người đàn ông không vào mà chỉ đứng yên ngoài cửa.
Chu Phù liếc mắt nhìn: “Sao anh không vào?”
“Tôi có hút thuốc, mùi vẫn chưa bay đi.”
“Ồ…” Chu Phù liế.m môi dưới, ngửa đầu nhìn về phía anh, như là lấy hết dũng khí, mới lắp bắp nói một câu, “Có một chuyện em muốn thảo luận với anh một chút.”
Trần Kỵ nhíu mày theo bản năng, sợ rằng cô sẽ nói điều gì đó về việc chuyển đi hoặc từ chức, một loạt những từ mà anh không muốn nghe: “Có chuyện gì?”
“Là như thế này…” Chu Phù cắn môi dưới, nắm thật chặt lòng bàn tay, “Đó là em nói, nếu chúng ta đều đã kết hôn rồi… Nếu không, thì, đi theo quá trình, hẹn hò yêu đương gì gì đó đi? Anh thấy sao?”
Trần Kỵ ngẩn ra trong chớp mắt, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, lại nhanh chóng khôi phục như thường: “Vậy em nói như thế, nếu muốn yêu đương thì dù sao cũng phải có người theo đuổi đúng không? Phải trải qua tất cả các quá trình cần thiết chứ nhỉ?”
Chu Phù gật đầu: “Cũng đúng.”
Cô suy nghĩ: “Nếu không thì, em theo đuổi anh một chút nhé?”
Cô cẩn thận nhướng mi liếc nhìn anh: “Lúc trước anh nói em có thể theo đuổi anh…”
“Ừ, tôi chưa nói gì mà, em sợ cái gì thế?” Trần Kỵ lười biếng nghiêng đầu đáp.
Chu Phù căng thẳng mím môi dưới: “Dù sao em cũng chỉ nói với anh một chút thôi.”
Trần Kỵ hết sức rộng lượng gật đầu: “Được thôi, em theo đuổi tôi đi, dù sao tôi cũng không quản được em.”
Chu Phù: “…”
“Tôi chỉ nhắc nhở em một câu.” Trần Kỵ cố làm ra vẻ bí ẩn dừng một chút, “Con người của tôi, rất khó theo đuổi.”
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Được, vậy em sẽ cố gắng hết sức để anh hài lòng.”
Trần Kỵ hơi không thể tra hỏi mà nhếch môi dưới: “Vậy em định theo đuổi tôi như thế nào?”
Chu Phù cố gắng suy nghĩ: “Em cũng không rõ lắm, nhưng ngày hôm qua có lên mạng tra một chút hướng dẫn, ừm… Hay là anh có đề nghị gì không? Bình thường theo đuổi người khác thì phải theo đuổi như thế nào vậy?”
Trần Kỵ chậc một tiếng: “Em đang yêu cầu tôi giải thích vấn đề à?”
Chu Phù phồng má: “Làm sao vậy?”
Trần Kỵ ngạo mạn vươn cổ: “Vậy thì tôi cũng không biết, tôi chưa từng theo đuổi ai cả.”
Anh suy nghĩ một chút, đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy gò má: “Nhưng tôi thấy bọn Lục Minh Bạc bình thường đều hôn môi gì gì đó.”
Chu Phù há to miệng, căng thẳng đến mức nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Mới vừa, mới theo đuổi đã hôn môi…?”
Trần Kỵ nghiêm túc nói: “Đúng vậy, cái này có gì kì lạ đâu, có cả đống người vừa gặp mặt đã lên giường rồi.”
Chu Phù: “…”
Lúc này tim Chu Phù như muốn nhảy ra ngoài: “Vậy em…”
Trần Kỵ nhíu mày: “Không phải em nói muốn theo đuổi tôi sao?”
Chu Phù gật đầu.
Trần Kỵ: “Không muốn giữ chút thể diện sao?”
Chu Phù hít sâu một hơi, đột nhiên tiến tới trước mặt anh, nhón mũi chân, hai tay ôm chặt cánh tay anh: “Vậy anh cúi đầu chuẩn bị một chút đi.”
Trần Kỵ: “?”
Chu Phù giả vờ bình tĩnh: “Em định hôn anh, anh phối hợp một chút đi chứ?”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Sao lại không nghe thấy một đề nghị khác chứ? Không phải tôi đã nói rằng có cả đống người vừa gặp mặt đã lên giường rồi sao?
Chu Phù: …
- -----oOo------