Editor: PH | Beta-er: Saki
Giữa những tiếng thở dài, Chu Phù im lặng mím môi, cô liên tục lặp đi lặp lại để xác nhận từng câu từng chữ một trong thông báo tuyển dụng kia.
Đầu vào của công ty xây dựng Phù Trầm đúng như bạn cùng phòng đã nói, có phần cao không thể bước qua được, tỷ lệ tuyển dụng cực kỳ thấp, trong sáu bảy cô gái cùng bàn, cô là người duy nhất may mắn vượt qua được vòng phỏng vấn và được nhận vào thực tập.
Rõ ràng là một chuyện tốt nên vui mừng nhưng cô lại không thể nhịn được mà trở nên lo lắng hơn.
Chu Phù im lặng tắt điện thoại, không thể hiện một chút cử chỉ vui mừng nào của người chiến thắng có thể có, cô cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Cũng may hiệu quả không tồi, mấy cô gái đều cam chịu cho rằng cả bàn đều bị diệt hết, bầu không khí nhanh chóng hòa thuận trở lại.
Chu Phù thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi suy nghĩ, cô lại lấy điện thoại ra, bật máy ảnh và lặng lẽ chụp một bức ảnh về một bàn đồ ăn vặt đặc sắc của Kim Đường chưa được động vào nhiều.
Đây dường như là việc cô làm thường xuyên nhất sau khi rời Kim Đường.
Chỉ cần là bắt gặp thứ gì đó liên quan đến Kim Đường, cô sẽ cảm thấy nó vô cùng quý giá và vô cùng quý trọng nó.
Cô nhịn không được mà muốn ghi lại mọi thứ từng chút một.
Chu Phù gửi ảnh vào một nhóm nhỏ.
【 Các cậu khi dễ ông đây gặm vỏ cây ở nước Anh, không ăn được đồ ngon, nửa đêm bỏ thuốc độc.】
Thân Thành Dương ngoi lên trước tiên, cực kì mạnh mẽ khiển trách hành động vô nhân đạo này của Chu Phù.
Chu Phù mỉm cười: 【 Xin lỗi, tớ quên mất rằng ở Anh đang là sáng sớm.】
Lăng Lộ Vũ đã gửi một biểu tượng cảm xúc chảy nước miếng: 【 Oa, phong phú quá, đây là món gì?】
Chu Phù: 【 Đồ ăn vặt đặc sắc của Kim Đường.】
Họ ít nhiều cũng hiểu được tình cảm đặc biệt mà Chu Phù dành cho Kim Đường là thế nào, hai người trong nhóm đồng thời im lặng vài giây rồi trở lại bình thường như cũ.
Lăng Lộ Vũ: 【 Trông ngon quá!】
Thân Thành Dương: 【 Quán ăn ở đâu vậy? Tớ sẽ ghi trước vào cuốn sổ nhỏ của mình, chờ khi ông đây về nước, tớ sẽ khoe hàng trăm bữa!】
Chu Phù cười: 【Ở ngay dưới lầu công ty tớ phỏng vấn hôm nay, hương vị cũng không tệ lắm, chủ quán cũng khá tốt, ừm đúng rồi, hôm nay tớ vượt qua phỏng vấn thực tập rồi. Sau này tớ có thể dùng tiền lương để đãi khách, lần sau cậu về nước, ba người chúng ta cùng nhau đi ăn.】
Lăng Lộ Vũ lập tức giơ tay: 【 Tớ cảm thấy buổi tối hai chúng ta có thể bỏ Thân Thành Dương, ăn trước một bữa, coi như chúc mừng cậu đã vượt qua vòng phỏng vấn!】
Chu Phù: 【 Được thôi.】
Thân Thành Dương: 【 Không phải người… Tớ rời nhóm, ai cũng đừng nghĩ đến việc níu kéo tớ.】
Lăng Lộ Vũ: 【 Cậu thích rời thì rời đi, ai quan tâm cậu, @đậu hũ nhỏ Chúc Chúc, tớ lén đăng ảnh lên vòng bạn bè đây.】
Chu Phù gửi một tin “ừm”, tiện tay nhấp mở vòng bạn bè mới nhất của Lăng Lộ Vũ.
Bức ảnh mà cô vừa chụp được Lăng Lộ Vũ đăng lên, kèm theo dòng chữ là “Chúc Chúc nhà tôi nói muốn kiếm thật nhiều tiền mời tôi ăn ngon!”
Chu Phù mỉm cười, thuận tay thả cho cô ấy một lượt thích.
Ăn cơm trưa xong, Chu Phù gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của cô là Tiêu Kỳ.
Lúc trước cô nói muốn thuê nhà, Tiêu Kỳ nói rằng cô ấy thuê căn nhà kia, tình cờ còn dư một phòng đơn, cô ấy vẫn chưa tìm được bạn cùng phòng mới. Cô ấy nói nếu như cô không ngại thì có thể thuê trực tiếp với cô ấy, tiết kiệm tiền cho cả hai bên và đỡ rắc rối khi tìm người môi giới.
Ban đầu Chu Phù vẫn còn hơi do dự, dù sao trong cuộc sống ký túc xá của trường đại học trong mấy năm qua, mối quan hệ của mọi người với Tiêu Kỳ đều tương đối bình thường, bình thường khi ở chung, có thể được coi là khoan dung với cô ấy ở mọi nơi.
Buộc phải sống chung với nhau, cuối cùng người đau đầu vẫn là mình.
Nhưng nhiều lúc lại quả thật không thể không cúi đầu trước hiện thực.
Mười năm trở lại đây, giá nhà đất ở Bắc Lâm tăng cao quá nhanh, muốn thuê một phòng đơn vô cùng đơn giản ở trong khu vực đường vành đai 4, cô phải trả tới 4000 tệ mỗi tháng.
Cuộc sống hơn mười năm trước của Chu Phù chưa bao giờ phải lo lắng về việc kiếm sống, không dính tới khói lửa nhân gian, cuộc sống khó tự lo liệu, công việc có thể làm cũng rất ít. Mấy năm nay vừa học vừa làm, sau khi trả học phí bằng tiền lương kiếm được từ công việc bán thời gian, phần còn lại cô cũng chỉ có thể trang trải chi phí hằng ngày nên tiết kiệm tiền vô cùng khó khăn.
Ngay cả tiền thuê nhà tháng đầu tiên này cũng là tiền thưởng mà cô nhận được sau khi giành vị trí hạng nhất trong cuộc thi lập kế hoạch nhóm vào năm ngoái.
Tiền thưởng đã bị trì hoãn hơn một năm qua nhưng may mắn thay, cuối cùng nó đã được trả hết vào cuối tháng trước.
Cũng không nhiều lắm, chỉ 3000 tệ.
Tiêu Kỳ dường như biết rằng cô có tiền thưởng là 3000 tệ trong tay, vì vậy căn phòng trống kia vừa vặn 3000 tệ mỗi tháng.
Nhưng so với cái giá cắt cổ bốn hay năm nghìn tệ mà cô tìm thấy trên các phần mềm cho thuê nhà thì 3000 tệ mỗi tháng đã là rẻ lắm rồi.
Chu Phù cũng không có tư cách bắt bẻ, dù sao tìm nhà khác, cô thường phải trả một phần ba tiền đặt cọc, cộng thêm ít nhất một tháng tiền thuê nhà làm phí trung gian, cô thực sự không thể đủ khả năng.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Tiêu Kỳ, họ hẹn nhau xem nhà vào lúc hai giờ trưa, nhân tiện sau đó sẽ giao chìa khóa, Chu Phù dựa vào địa chỉ định vị mà cô ấy gửi tới điện thoại mình để tìm kiếm tuyến đường trên mạng từ công ty xây dựng Phù Trầm.
Dù sao thì buổi phỏng vấn hôm nay cũng trôi qua, không có gì ngoài ý muốn, sau đó ít nhất mấy tháng, ngày nào cô cũng phải đi tới đi lui hai nơi này.
Nói gần cũng không tính là gần, công ty xây dựng Phù Trầm nằm ở con phố thương mại sầm uất nhất Bắc Lâm, ở phía trong đường vành đai 5 một chút mà vị trí mà Tiêu Kỳ gửi đến lại nằm bên ngoài đường vành đai 4. Tàu điện ngầm cần đổi hai chuyến, một chuyến xuống, nếu thuận lợi cũng mất khoảng 40 phút.
So sánh với giá vé tàu điện ngầm, Chu Phù quyết định chọn xe buýt, tuy rằng xe buýt cần đổi xe ba lần và một chuyến mất nửa tiếng so với tàu điện ngầm nhưng ít nhất mỗi ngày có thể tiết kiệm được hai mươi.
Hiện giờ trong mắt cô, tiết kiệm được tiền thì cứ tiết kiệm, chẳng qua là dậy sớm hơn và về nhà muộn hơn thôi.
Thời gian là thứ không đáng giá nhất đối với một người nghèo như cô.
Cô đã thức trắng đêm hôm qua, buổi sáng lại tham gia phỏng vấn với thần kinh căng thẳng, sau khi khóc một hồi lâu vì mì cay vào buổi trưa, đầu óc cô đã có chút choáng váng. Giờ phút này cô liên tiếp đổi ba chuyến xe buýt, cô mệt mỏi đến mức suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi trên xe.
Mất gần hai tiếng đi đường, cuối cùng cô cũng đến dưới lầu của khu nhà mà Tiêu Kỳ đã đề cập trước thời gian đã định.
Ngôi nhà là một ngôi nhà nhỏ cũ nát trong một khu chung cư cũ của những năm 60.
Nếu không có hoàn cảnh chung cư khép kín, chốt an ninh trở nên vô dụng. Mọi người có thể dễ dàng đi cùng nhau mà không cần bất kì xác minh danh tính nào.
Khoảng cách giữa các ngôi nhà rất gần, lối đi nhỏ hẹp giữa các tòa nhà chật kín các phương tiện như xe điện, xe đạp.
Diện tích hai bên đường trước đây dùng để trồng cây xanh cũng đều bị người dân địa phương tận dụng mọi thứ mà cải tạo thành đất trồng rau.
Từ góc nhìn của phố thương mại và con đường cái bên ngoài thì không thể nhìn thấy sự đổ nát bên trong, không cần phải làm những mặt ngoài công trình, nó đã hư hỏng từ lâu và không ai giữ gìn cho nên càng đi sâu vào bên trong, tòa nhà càng cũ nát.
Ngôi nhà mà Tiêu Kỳ đề cập nằm ở vị trí trong cùng.
Tòa nhà đã bị phong hóa từ lâu, cửa ra vào hẹp và tối tăm, trên tường dán đầy những quảng cáo nhỏ của thành phố dù cố gắng thế nào cũng không thể gỡ bỏ sạch sẽ được, nhiều chỗ còn bị những người thiếu ý thức dùng sơn vẽ mặt quỷ lên, thoạt nhìn trông cực kỳ rợn người.
Chu Phù nhất thời không đề phòng, bị khuôn mặt quỷ dọa người kia làm cho hoảng sợ.
Phải mất một lúc lâu nhịp tim hỗn loạn của cô mới bình phục lại.
Cô hít một hơi thật sâu và cẩn thận bước lên lầu.
Các lỗi thiết kế của các tòa nhà cách đây hàng chục năm vô cùng rõ ràng. Không có hệ thống thông gió lấy ánh sáng trong cầu thang, mùi khó chịu thì không nói, đèn cảm ứng chỉ còn lại ánh sáng nhấp nháy yếu ớt, muốn xem rõ số nhà của từng nhà cũng rất khó khăn.
Thật vất vả mới đến cửa nhà Tiêu Kỳ, Chu Phù gõ cửa, nhưng sau một lúc lâu không ai trả lời.
Cô lấy điện thoại ra và gọi WeChat cho đối phương.
Ước chừng đợi ở cửa gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng điện thoại cũng được trả lời.
Kết quả là một người đàn ông trả lời cuộc gọi, giọng nói vẫn còn mang theo sự ngái ngủ, anh ta mơ màng hỏi vài lần là ai, sau khi nghe rõ là đang tìm Tiêu Kỳ, anh ta đặt điện thoại lên lỗ tai của người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh.
“Ờ, cậu đến rồi à, tớ quên mất sáng nay cậu nói sẽ đến đây.” Giọng Tiêu Kỳ như vừa mới ngủ dậy: “Cậu đến cửa rồi sao? Được rồi, tớ đi mở cửa cho cậu.”
Nói xong, đầu dây bên kia có tiếng sột soạt.
Một lúc sau, cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Tuy nhiên, người ra mở cửa lại là một người đàn ông cởi trần cao lớn thô kệch, có hình xăm kín hai cánh tay.
Chu Phù không nhịn được nhíu mày.
Cô cho rằng mình tìm nhầm chỗ, đang định quay đầu bỏ đi thì nghe thấy giọng nói của Tiêu Kỳ từ bên trong: “Cậu vào đi, tớ còn đang mặc quần áo, đợi một chút, hoặc là để bạn trai tớ dẫn cậu đi xem phòng.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của bạn cùng phòng, Tiêu Kỳ đưa bạn trai về sống trong căn nhà thuê như một lẽ đương nhiên.
Rõ ràng họ đã thống nhất trước khi đến đây là sẽ không dẫn bạn khác giới về nhà.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên xem nhà, đương nhiên họ cũng không muốn giả vờ một chút nào.
Tầm mắt của người đàn ông không chút che giấu đánh giá Chu Phù từ trên xuống dưới.
Chu Phù siết chặt lòng bàn tay, cố nén cảm giác ghê tởm không thể giải thích được, bước vào nhà dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông.
Chỉ đến khi Chu Phù mở cửa căn phòng riêng của mình, cô mới hiểu tại sao Tiêu Kỳ lại vội vàng cho cô thuê căn nhà này.
Bên trong đặt một cái giường tầng.
Khe hở giữa giường và tường chỉ đủ chỗ cho cô đi nghiêng người qua.
Đừng nói bàn học và tủ quần áo, ngay cả cửa sổ cũng không có.
Những đồ linh tinh lớn nhỏ chất đống ở dưới giường, giống như một không gian nhỏ ngăn cách với nhà bếp bên cạnh.
“Mấy món đồ ở dưới giường, sau khi cậu dọn vào thì chuyển chúng ra phòng khách là được.” Tiêu Kỳ đeo đai đi tới, ngáp một cái, nhìn thấy biểu cảm của Chu Phù, “Đừng ngại nhỏ, cậu không biết đâu, giá nhà ở Bắc Lâm cứ như vậy, tìm nhà khó biết bao, nếu không phải vì quen biết bạn cùng phòng của cậu, sao có thể không cần cậu đóng tiền thế chấp người môi giới hàng tháng chứ.”
“Ừm đúng rồi, chìa khóa.” Tiêu Kỳ vỗ nhẹ bạn trai bên cạnh, “Đưa chìa khoá của anh cho cô ấy trước.”
Bạn trai nhíu mày: “Đưa của anh cho cô ấy thì anh vào bằng cách nào?”
“Em lại cho anh một cái nữa không phải là xong rồi à?” Đoạn đối thoại tự nhiên giữa hai người họ thậm chí không giấu Chu Phù.
Là chắc chắn rằng cô đã chuyển 3000 tệ cho cô ta, vì vậy cô không thể không sống ở đây.
Sau khi đưa chìa khóa cho cô, Tiêu Kỳ nói: “Vậy cậu từ từ thu dọn đi, chúng tớ đi ngủ tiếp, buồn ngủ muốn chết.”
Dù cô có tốt tính đến đâu cũng khó có thể bình tĩnh khi cần dọn dẹp đống lộn xộn cho người khác.
Nhưng cô thực sự không còn cách nào khác.
Thấy còn sớm, Chu Phù bắt đầu nhanh chóng dọn đồ ra ngoài.
Trong lúc đó, Lăng Lộ Vũ đã gọi điện tới và hỏi gặp nhau ở đâu vào buổi tối.
Khi biết Chu Phù đang dọn dẹp nơi ở mới của mình, cô ấy liền la hét muốn đến giúp.
Chu Phù nhìn tình cảnh hiện tại của cô, không dám để cô ấy qua nên tìm đủ cớ thuyết phục cô ấy.
Thời gian đã định sắp đến, Chu Phù vội vàng rửa mặt, đeo balo trên lưng rồi chạy xuống lầu.
Lăng Lộ Vũ biết rằng ngôi nhà mới thuê của cô không quá gần công ty, vì vậy cô ấy đã hẹn gặp nhau tại trung tâm thương mại gần đường vành đai 4.
Lăng Lộ Vũ cũng đã tìm quán ăn từ trước.
Cô ấy biết rằng từ sau khi mẹ Chu Phù gặp chuyện không may mấy năm nay, cuộc sống của cô hẳn là cũng không thoải mái nên chọn địa điểm cũng vô cùng thông cảm cho cô.
Đó là một quán ăn nhỏ có chất lượng tốt và giá rẻ.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Lăng Lộ Vũ nhìn thực đơn rồi nói: “Vừa rồi trên đường tớ không nhịn được, ăn hai cây kem ốc quế, hiện tại đã no 80% nên gọi bát mì được rồi, cậu đừng ép tớ ăn nhiều, tháng này tớ tăng ba cân rồi.”
Trong khi Chu Phù đang xem thực đơn, cầm một cây bút nghiêm túc bôi bôi vẽ vẽ ở trên đó, Lăng Lộ Vũ lấy điện thoại ra và chụp một bức ảnh cô đang tập trung gọi món, chỉ cần điều chỉnh bộ lọc rồi đăng lên vòng bạn bè.
Trong ảnh, cô gái nhỏ đang cầm bút với những ngón tay mảnh khảnh xanh xao, mái tóc công chúa mềm mại xõa ra sau lưng, đôi mắt cụp xuống, hàng mi cong vút, điềm tĩnh mà tao nhã, ngoan ngoãn muốn chết, bộ dạng giống với dáng vẻ vùi đầu vào làm bài thi mấy năm trước.
Kèm dòng chữ là “Đến giờ ăn rồi!”
Tương ứng với vòng bạn bè mà cô ấy đã đăng vào buổi sáng.
—— Chúc Chúc nhà tôi nói muốn kiếm thật nhiều tiền mời tôi ăn ngon!
—— Đến giờ ăn rồi!
Sau khi cô ấy đăng bài xong, Chu Phù gần như đã gọi món xong, Lăng Lộ Vũ nhận lấy thực đơn từ tay cô rồi kiểm tra, gạch bỏ cho cô một vài món ăn đắt tiền rồi lập tức đưa lại cho nhân viên quán ăn.
Trong khi đợi đồ ăn, hai người câu được câu không mà trò chuyện.
Lăng Lộ Vũ thuận miệng hỏi: “Cậu và Trần Kỵ, sau đó thực sự chưa từng gọi điện thoại lại sao?”
Ánh mắt Chu Phù nhìn chằm chằm vào trên bàn, nhìn cái đồng hồ cát đếm ngược thời gian nhận thức ăn, hơi sững sờ: “Lúc trước khi trở về Bắc Lâm, không phải mẹ tớ đã xảy ra chuyện sao? Chú và thím tớ hình như đã tìm tớ rất lâu, ngày đó vừa mới về đến nhà, họ giữ hết toàn bộ đồ đạc của tớ. Tớ không biết họ muốn làm gì, suốt nửa tháng họ chỉ cho tớ ở trong phòng, không cho tớ gây thêm phiền phức, liên lạc với ai cũng không được.”
“Cuối cùng tớ cũng không thể lấy lại điện thoại của mình. Thật vất vả tớ mới tìm được một cơ hội để gọi, nhưng mỗi lần tớ gọi, điện thoại đều tắt máy.” Chu Phù cụp mắt, tự giễu mà cười gượng, nụ cười cũng không chạm đến đáy mắt, “Có lẽ khó khăn lắm mới tiễn được tớ đi, cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống thanh tịnh trong những ngày sau. Khi tớ ở Kim Đường, tớ luôn gây ra rất nhiều rắc rối cho anh ấy.”
“Sau này tớ có liên lạc với chị em của tớ lúc ấy, tình cờ cũng nghe thấy cậu ấy nhắc đến tình hình gần đây của nhóm người Trần Kỵ. Nhưng mỗi lần cậu ấy hỏi tớ rằng có muốn cậu ấy đi tìm Trần Kỵ và đưa điện thoại cho anh ấy không, tớ đột nhiên không dám.” Chu Phù cắn môi dưới, “Tớ không biết liệu anh ấy có muốn trả lời cuộc gọi của tớ hay không. Tớ không biết, nếu tớ gọi cho anh ấy mà không có lý do, đó có phải là một sự quấy rầy không? Anh ấy có cảm thấy rằng tớ có vấn đề gì không, không có việc gì thì tìm anh ấy làm gì.”
“Thời gian càng lâu, tớ càng không dám.”
“Anh ấy cũng bảo tớ đừng tìm anh ấy.”
Lăng Lộ Vũ vội vàng xoa má cô: “Trời ơi, đừng nói về bản thân như vậy, quên đi, đừng nhắc đến chuyện này, trách tớ.”
Cô ấy rút tay về, khóe mắt cô ấy thoáng nhìn hai thông báo nhắc nhở mới trên vòng bạn bè, tiện tay bấm mở vào, cô ấy kinh ngạc kêu lên: “Đm.”
Chu Phù ngước mắt: “Sao vậy?”
“Anh đẹp trai lại cho tớ hai lượt thích!” Vẻ mặt Lăng Lộ Vũ không thể tin được.
Chu Phù không hiểu: “Cái gì?”
Lăng Lộ Vũ sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn: “Chính là, khoảng mấy năm trước? Hình như là sau khi cậu từ Kim Đường trở về không bao lâu, trong một lần khi tớ đang đợi Thân Thành Dương bên ngoài trường tư thục, tớ tình cờ gặp một anh chàng đẹp trai, cực kỳ đẹp trai. Các cô gái bên cạnh đều lén chụp ảnh anh ấy, kết quả anh ấy đi đến hỏi tớ có thể thêm WeChat không!”
Lăng Lộ Vũ khoa trương nói: “Tớ có tài cán gì chứ Chúc Chúc! Anh chàng đẹp trai! Chủ động! Muốn thêm WeChat của tớ!”
Chu Phù không nhịn được mà nở nụ cười.
“Lúc ấy tớ còn tưởng rằng số đào hoa tới rồi, nhưng cuối cùng…anh ấy thêm xong thì nằm liệt (*), một cái rắm cũng không bỏ qua. Tớ bấm vào vòng bạn bè của anh ấy, cũng trống, không có một động thái gì.” Lăng Lộ Vũ siết chặt gối dựa mạnh hơn một chút, “Đã vài năm rồi! Tớ gần như quên mất rằng có một anh chàng đẹp trai trong danh sách của tớ, kết quả anh ấy vừa mới xuất hiện! Cho tớ hai lượt thích! Anh chàng đẹp trai thực sự thích nó, WeChat của anh ấy cũng có chức năng thích!”
(*) Nằm liệt (躺列): ngôn ngữ thịnh hành trên mạng, tức là chỉ nằm trong danh sách bạn bè và không có bất kỳ ý nghĩa giao tiếp nào.
“Mặc dù, hai lượt thích dường như là liên quan đến cậu. Quả nhiên muốn thu hút trai đẹp thì phải cần gái xinh. Cậu cho tớ biết liệu tớ có nên thỉnh thoảng đăng ảnh của cậu lên vòng bạn bè hay không, để anh chàng đẹp trai có thể thường xuyên tương tác với tớ.” Lăng Lộ Vũ nói xong liền cho Chu Phù xem giao diện điện thoại: “Đây này, ảnh đại diện là một con mèo vàng.”
Chu Phù biết cô ấy đang nói đùa: “Cậu không sợ Thân Thành Dương ở nước Anh sẽ trở về đánh nhau với anh chàng đẹp trai của cậu sao, cậu cứ thu hút đi.”
Nói xong, ánh mắt cô tùy ý quét qua điện thoại của Lăng Lộ Vũ.
Khi Chu Phù nhìn thấy ảnh đại diện của người nọ, Chu Phù nhịn không được giật mình.
Cô thuận tay nhận lấy điện thoại.
Như lời Lăng Lộ Vũ đã nói, ảnh đại diện là một con mèo màu vàng nhưng xem chủng loại, thực chất nó là một con mèo Anh lông ngắn màu trắng sữa lai với mèo nhà Trung Quốc. Trừ cái này ra, trong ảnh chỉ còn nửa cánh tay ôm con mèo lộ ra của người đàn ông, cánh tay được bao bọc bởi một chiếc áo len màu đen nhưng khó có thể che giấu những đường nét rắn chắc, khớp xương những ngón tay thon dài rõ ràng, trông thực sự giống như bàn tay của một anh chàng đẹp trai và sạch sẽ.
Chu Phù bất giác nhìn con mèo trắng sữa đến ngơ ngẩn.
Trước đây khi ở Kim Đường, cô cũng đã nhặt được một con trông giống con này.
Cô nhớ rõ đó là ngày mà lần đầu tiên Trần Kỵ đưa cô đến ngôi nhà cổ đó.
Cô nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai trẻ bị thương, muốn tìm thuốc cho anh ta nhưng Trần Kỵ coi ra gì.
Chu Phù không phục mà hừ hừ hai tiếng, mặc kệ anh muốn hay không, cô vẫn đi ra ngoài tìm.
Chỉ là còn chưa tìm được thuốc, cô đã bị tiếng mèo kêu không biết từ đâu thu hút.
Hơi thở của nó rất yếu, âm lượng cực nhỏ.
Chu Phù cẩn thận tìm kiếm cả buổi, cuối cùng tìm thấy một con mèo con màu trắng sữa đang hấp hối trên con đường lát đá ở góc bồn hoa trong sân.
Nó trông như chưa đầy hai tháng tuổi, gầy đến mức cô có thể ôm nó lên trong lòng bàn tay.
Khi Trần Kỵ ra ngoài kêu người ăn cơm, anh thấy Chu Phù ngồi xổm bên bồn hoa một mình, nho nhỏ một góc.
“Cô làm gì vậy?” Anh bước tới.
Chu Phù ôm con mèo nhỏ, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh xem này.”
Chàng trai nhướng mày, không nói gì.
“Thật đáng thương, nó còn nhỏ như vậy.” Chu Phù thậm chí không muốn rời mắt khỏi con mèo.
Trần Kỵ thản nhiên nói: “Tôi thấy cô cũng không lớn đâu.”
Chu Phù: “…”
“Trần Kỵ, tôi có thể nuôi nó không?”
Người thiếu niên lạnh lùng chế giễu cô: “Chính cô cũng không nuôi mình được, còn nuôi nó sao?”
Chu Phù bĩu môi: “Anh không có lòng yêu thương.”
Trần Kỵ suýt nữa bị cô chọc cười: “Chu Phù, cô có chút lương tâm không, ai cho cô ăn no?”
“…?”
Cô gái nhỏ đột nhiên im lặng, Trần Kỵ nói xong cũng phát hiện trong lời nói có ý khác, anh hắng giọng một cái, giọng nói lạnh lùng cứng rắn lại không được tự nhiên: “Làm sao nuôi nổi thứ này?”
Chu Phù lập tức nghe ra sự nhượng bộ của anh.
Nghĩ đến sữa bò không đường anh vừa mua ở trong nhà, cô chợt nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Sống lưng chàng trai cứng đờ, chỉ thấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô gái nhỏ lật lòng bàn tay anh rồi sau đó cẩn thận đặt thứ lông nhung kia lên trên: “Anh ôm nó trước đi.”
Cô chạy chậm đến phòng khách mang sữa bò đến: “Có thể uống cái này, anh đút xem.”
Lúc này, Trần Kỵ vẫn còn vương vấn hơi ấm còn sót lại mà cô vừa nắm trên mu bàn tay, còn chưa có hoàn hồn, cô nói cái gì thì là cái đấy. Anh tiện tay nhận lấy sữa bò và bắt đầu cho nó uống.
Anh sống luôn luôn thô lỗ, cả đời chưa từng làm qua chuyện này.
Con mèo dốc sức uống sữa, trong chốc lát bắt đầu “ừng ực”.
Giây phút ấm áp bỗng bị phá vỡ bởi giọng nói lạnh lùng của người thiếu niên: “Sao lại thế này? Phế quản có vấn đề sao?”
Chu Phù suýt chút nữa bị câu hỏi nghiêm túc của anh chọc cười: “Là thích anh.”
Mèo con sẽ “ừng ực” khi nó thể hiện tình yêu của mình.
Trần Kỵ đột nhiên im lặng, sau một lúc lâu, giọng điệu lười biếng của anh trở nên có chút lưu manh, âm cuối kéo thật dài: “Ồ — thích ông đây?”
“Ừm.” Chu Phù nhẹ nhàng trả lời.
Giây tiếp theo cô mới phát hiện ra có gì đó không đúng, hai gò má hơi nóng, cô ngước mắt lên: “…?!”
Khóe môi của thiếu niên khẽ nhếch lên.
Chu Phù ngơ ngẩn hồi lâu, năm đó con mèo chỉ bằng lòng bàn tay, lúc cô rời khỏi Kim Đường nó mới biết đi, tính đến hôm nay, nó hẳn là cũng tương tự như con mèo trong ảnh đại diện này.
Chu Phù hít một hơi thật sâu để kìm nén sự chua xót trong đáy mắt.
Văn phòng công ty xây dựng Phù Trầm.
Trần Kỵ cau mày, lười biếng nằm xuống ghế giám đốc.
Màn hình điện thoại trên bàn đang bật, giao diện vòng bạn bè vẫn chưa thoát.
Trong văn phòng rộng lớn, một số đoạn ghi âm liên tục tự động phát lại.
“Xin chào, Hứa Tư Điềm có ở đó không? Tớ là Chu Phù, Kim Đường bên đó…mọi việc ổn chứ?”
“Cậu thế nào rồi? Lục Minh Bạc có còn theo đuổi Chu Chi Tình không?”
“Các cậu lại đổi chỗ ngồi à? Vậy…Lục Minh Bạc đang ngồi với ai, ừm.”
“Còn Trần Kỵ? Anh ấy lại không đến để làm bài thi nữa sao?”
“Tớ bên này…đều khá tốt, cậu không cần lo lắng.”
“Tớ cũng không biết khi nào có thể trở về một chuyến, rất nhớ các cậu.”
“Hả? Trần Kỵ sao? Không, không cần, tớ trò chuyện với cậu thôi được rồi…”
Qua ánh sáng yếu ớt từ màn hình, người đàn ông nhìn chằm chằm vào tấm ảnh hộ chiếu dài hai inch ở sơ yếu lý lịch trên tay.
Một lúc lâu, anh im lặng xé bức ảnh xuống và kẹp vào trong ví tiền.
Sau đó, anh tìm được tài khoản WeChat của trưởng phòng nhân sự công ty và hỏi: 【Khi nào thì đợt thực tập sinh mới nhất của bộ phận thiết kế bắt đầu làm việc?】
Trưởng nhóm nhân sự nhanh chóng trả lời: 【Thời gian thông báo là thứ hai tuần sau sẽ báo danh ạ.】
Trần Kỵ: 【 Cô thông báo lại một chút, thêm nửa tháng lương, ngày mai lập tức báo danh.】
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Chiếc giường lớn trong căn biệt thự của tôi chờ cô mấy năm rồi, sao cô lại sống trong một căn nhà nhỏ?
Chu Phù: Huhu
- -----oOo------