Editor: PH | Beta: Ai đu chòm sao linh thú không?
Trần Kỵ tới sớm hơn nhiều so với dự kiến.
Sau khi đọc xong tin nhắn, Chu Phù mới giải hai câu trắc nghiệm thì cậu đã xuất hiện trước mặt cô.
Cô đại khái cũng đoán được cậu cả ngày hôm nay đều ngồi ngây ngốc ở căn nhà cũ đó nhưng kể cả có ngồi ở đó thì cũng không thể nào chỉ mất vài phút để di chuyển tới đây.
Chu Phù ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Nhanh vậy sao? Không phải anh đã ở ngoài đường từ lúc nãy đấy chứ.”
Trần Kỵ đem chiếc ô lớn màu đen đứng tựa vào tường, không nói một lời rồi thay cô thu dọn cặp sách, chẳng trả lời câu hỏi của cô.
Cũng coi như là dáng vẻ cam chịu.
Chu Phù khẽ cong môi dưới, ngoan ngoãn đứng chờ ở một bên mặc cậu thu dọn đồ đạc cho mình, không có ý định giúp đỡ.
Lúc thu dọn gần xong, Trần Kỵ bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ô đưa ai rồi?”
“Hả.” Chu Phù sửng sốt, đến khi hiểu ra vấn đề thì liền bắt đầu giả bộ không hiểu: “Đưa cho ai được chứ, rõ ràng là tôi không mang theo.”
“Nói dối.” Đến cả mí mắt chàng trai cũng lười nâng lên: “Sáng nay là tự tay tôi đã tự bỏ nó vào cặp cô.”
“Cô nghĩ là tôi không biết sao?”
Chu Phù: ”…”
Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, Trần Kỵ tiện tay cởi chiếc áo khoác màu đen đang mặc trên người mình ra rồi khoác lên người Chu Phù, đem khoá kéo kéo tận lên trên cùng một một cách vô cùng thuần thục.
Tự dưng vài tháng trời trở đông gần đây, cậu lại bất chợt lo lắng về thời tiết.
“Hả.” Chu Phù ngơ ngác ngước mắt lên.
“Không phải là cô kêu lạnh hay sao?”
Lúc này cô mới nhớ tới nội dung tin nhắn ban nãy.
Lời nhắn khi ấy là vì cô muốn để cậu để ý tới mình nên mới nhắn bừa như thế.
“Bây giờ tôi không lạnh.” Nói xong cô liền nhanh chóng cởi áo khoác đưa lại cho cậu.
Nhưng vẫn chưa kịp cởi khoá chàng trai đã lạnh lùng nói: “Yên lặng mà mặc áo vào, tới lúc sinh bệnh lại phải cần tới người hầu hạ, chăm sóc.”
Chu Phù: “…”
Hai người cùng nhau đi xuống tầng.
Lúc đến cậu chỉ mang theo một chiếc ô tới, cũng may là nó đủ che chắn cho hai người, chỉ có điều là phải đi sát gần chút.
Dọc theo đường đi, chàng trai không cầm ô thẳng mà nghiêng nghiêng hướng sang phía cô, thi thoảng còn đưa tay vòng qua che chắn giúp cô.
Chỉ có điều là bước chân của Chu Phù quá ngắn, đi được một lát Trần Kỵ khẽ thở dài rồi dừng bước đưa cán ô về phía cô: “Trước hết cứ cầm lấy đi.”
“Hả?”
Trần Kỵ không nói gì mặt vô cảm mà bước tới trước mặt cô rồi ngồi xuống: “Leo lên.”
Hành động này của cậu liền khiến Chu Phù phát ngốc: “Gì cơ?”
“Nhanh lên, lề mề quá.”
Trước lời thúc giục của Trần Kỵ, Chu Phù đến nghĩ cũng chưa kịp nghĩ liền theo bản năng leo lên tấm lưng dài rộng kia.
Đôi tay hết sức tự nhiên mà vòng qua cổ người thiếu niên, cậu lại cầm lấy cán ô từ trong tay cô gái, hờ hững nói: “Ôm cho chắc vào, đến lúc ngã xuống cũng không ai thèm quan tâm tới cô đâu.”
Nghe vậy Chu Phù liền ôm cậu chặt thêm một chút theo bản năng, đôi chân đặt bên hông thiếu niên cũng tăng thêm vài phần lực.
Hạt mưa cứ tí tách tuôn rơi, nó không ngừng va vào chiếc cô cách bọn họ trong gang tấc, Chu Phù được cậu cõng trên lưng yên ổn, lúc cô khẽ quay đầu lại, môi của cô đã không cẩn thận chạm vào vành tai mát lạnh của người thiếu niên.
Hai má của cô không khỏi nóng bừng lên.
Nhưng cũng không biết có phải do cô gặp ảo giác hay không mà vành tai ban nãy lúc cô vô tình chạm phải dường như nhìn bằng mắt thường cũng có thể trông thấy nó đang đỏ tới rực lửa.
Chu Phù ngẩn người trong giây lát, lúc cô lấy lại được tinh thần thì nhìn qua đã thấy Trần Kỵ đi về hướng ngọn núi nhỏ.
Cô thuận miệng hỏi: “Chúng ta đang về nhà hả?”
Trần Kỵ: “Đưa cô về nhà trước.”
Chu Phù nghe xong lập tức hiểu được ý của cậu, cô lắc đầu nói: “Vậy thì tôi cũng không về, tôi muốn chúng ta về nhà cùng nhau.”
Bước chân thiếu niên chợt khựng lại, nhưng rất nhanh chóng đã khôi phục lại như thường: “Cô là con gái, ngày ngày cứ bám lấy một người đàn ông là có ý gì?”
Chu Phù mặc kệ lời nói của cậu: “Tôi không nghĩ anh ngốc đến mức không hiểu gì.”
Trần Kỵ không để ý tới lời cô mà nói: “Làm sao cô chắc chắn là tôi chỉ đi một mình?”
Chu Phù lúc này mới sửng sốt nhận ra, một lát sau cô gái nhỏ liền theo bản năng ôm chặt lấy cổ của cậu hơn, nhỏ giọng thì thầm nói: “Vậy thì tôi lại càng phải đi cùng.”
Đuôi mày thiếu niên khẽ nhướng lên: “Cô cũng ngang ngược thật đấy.”
…
Đây là lần thứ hai Chu Phù theo chân Trần Kỵ tới ngôi nhà cổ này.
So với lần trước thì nơi đây cũng không có thay đổi gì nhiều, lúc cô vô tình ngước mắt lên thì liền phát hiện một vài chi tiết lúc trước bị cháy đen giờ đây đã được thay đổi bằng vài chi tiết điêu khắc mới.
Còn lại mọi thứ đều y hệt như trí nhớ của cô.
Phía trước là đại sảnh, bên trong có một vườn hoa cạnh hồ, xung quanh còn có vài chiếc xích đu nữa.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Chu Phù ngựa quen đường cũ mà ôm lấy quần áo đi tắm rửa.
Kể từ sau lần cô tới đây, Trần Kỵ dường như đã thêm vào nơi này khá nhiều đồ đạc của cô. Căn nhà cũ giờ đây rất đầy đủ, thoải mái như đang ở nhà bà Tô vậy.
Trận Kỵ rót đầy một bát thuốc bắc vừa mới đun xong rồi bước lên tầng, sau đó yên tĩnh ngồi chờ cô trong phòng.
Đợi tới khi cô gái nhỏ vừa tắm xong, thay đổi một váy ngủ sợi bông trắng tinh đẩy cửa bước vào, mọi thứ như đập thẳng vào mắt cậu.
Thiếu niên bất giác siết chặt bát thuốc, cổ họng cảm thấy hơi khô nóng.
Một lát sau mới chịu rời mắt, cậu đặt chén thuốc bổ lên bàn, thế nhưng cũng là lần đầu tiên không ở lại nhìn cô uống cạn, chỉ nói một câu: “Uống cho đàng hoàng đó.” Rồi vội vàng rời đi.
Khi tới vườn hoa cạnh hồ nước, Trần Kỵ lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc, động tác châm lửa vừa gọn gàng lại vừa quen thuộc.
Điếu thuốc cháy hết mà cái cảm giác khó chịu khác thường vẫn cuồn cuộn không cách nào áp chế.
Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân xuống tầng “Lộc cộc” của Chu Phù.
Không lâu sau cô gái nhỏ đã bước đến phía sau cậu, trên tay cầm lấy ly sữa bò mà cậu vừa mới hâm nóng tự nhiên ngồi xuống chiếc xích đu vừa mới được lắp đặt.
Lúc Trần Kỵ quay người lại liền thấy Chu Phù đang tự mình đu đưa.
Động tác phun khói thuốc của thiếu niên hơi khựng lại, yết hầu lần nữa lại căng thẳng, hàng lông mày khẽ nhíu lại, không tự nhiên mà nói: “Về phòng đi.”
Chu Phù: “?”
Trần Kỵ: “Ông đây cố ý ra đây hút thuốc, còn cô lại muốn ra đây mà ngửi?”
Chu Phù uống sữa bò, không muốn rời đi.
“Nghe lời nào.”
Cô vẫn giả bộ không nghe thấy như cũ, ở bên cạnh xích đu tự chơi vui vẻ.
Trần Kỵ lần đầu tiên không biết phải làm gì với một người, khẽ châm chọc cô: “Cái này làm ra là để cô chơi hay sao? Tự ý ngồi đấy vậy.”
Chu Phù nâng mí mắt, khẽ gọi cậu một tiếng: “Trần Kỵ.”
“Hả?”
“Có phải anh cảm thấy tôi rất xinh đẹp khi ngồi trên xích đu vào bữa tiệc tối ngày hôm đó không.”
Biểu cảm của người thiếu niên cứng đơ trong giây lát, còn cô gái nhỏ thì đắc ý mà cong cong mắt nhìn cậu.
Trần Kỵ không muốn để ý tới cô nữa, Chu Phù uống xong ly sữa bò liền suy nghĩ rồi kể toàn bộ những việc mà cô đã làm trong ngày sau khi cậu rời đi.
“Ba người kia sẽ bị phê bình và xử phạt, còn anh cũng sẽ không bị đình chỉ học nữa. Vậy thì ngày mai chúng ta hãy cùng nhau đi học nhé.”
Chu Phù chỉ lo kể lại toàn bộ câu chuyện, mãi sau mới chú ý tới biểu cảm u ám của người thiếu niên.
“Anh sao thế?”
Sắc mặt Trần Kỵ nặng nề: “Lá gan của cô cũng lớn thật đấy.”
“Cô có biết bọn nó là cái loại người như nào không? Cô như vậy mà còn dám khiêu khích bọn chúng?” Trần Kỵ đá đá đầu lưỡi của mình chạm vào má, tức giận không hề nhẹ: “Nếu hôm nay tôi không tới đón cô thì lúc này chính cô cũng sẽ không biết bản thân mình đang ở đâu đấy.”
Chu Phù há miệng thở dốc, lúc ấy xác định là cô cũng không nghĩ nhiều tới vậy. Nhưng hiện tại khi nghe cậu nói ra những lời này cô mới ý thức được, giờ mới ý thức mà sợ hãi, cúi thấp đầu nói: “Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy anh chịu oan ức, rõ ràng không phải lỗi của anh…”
Nghe vậy thiếu niên liền yên lặng nhìn cô chằm chằm, nghiến chặt răng lợi, một lát sau đột nhiên nâng khoé môi: “Từ lúc mẹ tôi qua đời, ông đây vẫn chưa từng được nghe những lời như vậy.”
Chu Phù không nghĩ đến việc cậu sẽ nhắc tới chuyện này, bàn tay đang nắm lấy dây xích đu bỗng tăng thêm vào chút lực, đến cả việc thở cũng cẩn thận hơn.
Thiếu niên đứng bên cạnh vườn hoa gần hồ nước lười biếng mà nhấc mí mắt lên nhìn về hướng ngôi nhà đã bị cháy đen một nửa: “Bà ấy chết ở nơi này, vì bị cháy mà chết.”
Nói xong cậu quay đầu nhìn Chu Phù, giả bộ thoải mái mà cười: “Sợ sao?”
Chu Phù vội lắc đầu: “Đó là người mà anh thương yêu nhất nên tôi không có gì phải sợ cả.”
Một đêm trời mưa, ngay cả ánh trăng cũng mờ ảo.
“Ba tôi là người Bắc Lâm.” Cậu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Phù: “Ông ta ở Bắc Lâm kinh doanh cũng rất lớn.”
Thiếu niên tự giễu mà nhếch nhếch khoé môi: “Chỉ là ông ta và mẹ tôi ly hôn trước cả khi tôi được sinh ra bởi vì ông ta không hề biết tới sự tồn tại của tôi. Tôi đều là được mẹ mình và cha dượng nuôi lớn từ nhỏ, bà nội cũng chính là mẹ ruột của bố dượng tôi.”
Đến giờ Chu Phù mới biết, thì ra cậu và bà nội Tô không phải là người thân ruột thịt.
“Cha dượng đối xử với tôi rất tốt, năm đó vào thời điểm mẹ tôi khó khăn nhất, ông ấy luôn bận rộn mà luôn chăm sóc tôi. Cả hai người đều không muốn sinh thêm con nên ông đã coi tôi như con ruột mà nuôi dưỡng thành người.” Trần Kỵ nhìn chằm chằm vào điếu thuốc: “Kết quả là kỳ nghỉ hè năm đó, bố ruột tôi có tới thăm tôi và nói rằng ông nội ở trong thành phố muốn gặp tôi, ông ta muốn tôi về Bắc Lâm chơi hai ngày. Chỉ là loại người vong ân bội nghĩa là tôi đây cũng không nhìn ra được vấn đề gì khác mà thấy gọi đi là đi.”
“Tôi ở Bắc Lâm non nửa tháng, buổi tối ngày trở về, cha dượng nói đường lúc bấy giờ không dễ đi nên muốn đích thân lái xe tới đón. Trên đường đi tới ngoài ý muốn xe đã bị ngã, trực tiếp rơi xuống chân núi.” Trần Kỵ ngước mắt nhìn Chu Phù: “Cũng chính tại cái chỗ nửa năm trước lúc cô lần đầu đến Kim Đường nhìn thấy tôi ngồi ở đó.”
“Cũng tại vị trí đó đã thiếu đi một cái cây, nếu như có thêm một vài cái cây ở chỗ đó thì cha dượng của tôi cũng không đến mức ngã xuống chân núi mà chết.” Cậu vừa nói vừa vô thức lấy một điếu thuốc lá ra, đang định châm lửa thì lại thoáng nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn còn đang ở phía sau mình, sau đó cậu liền thản nhiên nhét lại bật lửa vào túi: “Lúc đó hầu hết người dân trên đảo đều nói rằng tôi đã khắc chết ông ấy.”
“Mà tôi cũng nghĩ như vậy.” Lời nói của cậu mang theo phần bất lực.
Chu Phù không nhịn được mà hơi đỏ mắt.
“Chỉ có mẹ tôi, bà ấy là người duy nhất nói với tôi rằng đây không phải lỗi của tôi, những tin đồn nhảm nhí kia đều là giả, vậy nên tôi không cần phải vì nó mà chịu uất ức.” Trần Kỵ hít sâu: “Tình cảm của bà ấy và cha dượng tốt như vậy, nhưng đến một câu trách cứ tôi bà ấy cũng không nói.”
“Thậm chí vì không muốn để tôi tự trách cứ bản thân mình mà bà ấy còn không dám nhung nhớ cha dượng trước mặt tôi. Chỉ là mỗi khi đêm về, bà ấy lại lặng lẽ ôm di ảnh của cha dượng, đến chỗ hoa và cây mà cả hai cùng nhau thiết kế trong ngôi nhà mà cả hai tự tay xây dựng, đốt tiền giấy để trò chuyện với ông.”
“Rồi có một lần, bà ấy khóc tới tận đêm khuya, không biết thế nào lại chọn cách nhắm mắt xuôi tay, chờ tới khi mọi người phát hiện thì căn nhà đã cháy rụi phân nửa.”
“Sau này không chỉ là khắc chết cha mình mà còn là khắc chết cả cha lẫn mẹ mình. Lần này đến cả mẹ cũng không thể an ủi tôi được nữa.”
Không chỉ có miệng lưỡi thế gian đồn đại mà đến cả cậu cũng chấp nhận đem toàn bộ tội lỗi đổ trên người mình.
Những rõ ràng người sai không phải là cậu, cậu mới là người đau khổ nhất.
Chu Phù nghe xong chóp mũi liền ửng đỏ, vô thức nắm chặt lòng bàn tay phải.
Trần Kỵ xoay người, lười biếng đi tới, tựa như toàn bộ câu chuyện vừa nãy đều không liên quan gì tới mình, nhếch môi dưới rồi đưa tay nắm lấy cổ tay đang đặt trên miệng cô kéo xuống, nhẹ giọng nói: “Đừng cắn.”
“Cái biểu cảm gì thế này?” Thần sắc thiếu niên lại quay trở lại vẻ cà lơ phất phơ như mọi khi, khẽ vươn tay nhéo nhéo má cô: “Đừng nói với tôi là cô lại muốn khóc đấy chứ.”
“Sớm biết như vậy đã không đem những chuyện này kể cho cô.” Cậu bất lực mà cong khoé môi: “Cô gái nhỏ à, cô có biết mỗi khi cô khóc thì đều con mẹ nó rất khó dỗ không?”
Chu Phù mím môi, trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, nhưng sau đó hốc mắt lại ươn ướt.
Biết cậu lại chuẩn bị chuyển chủ đề khác, Chu Phù cũng không muốn nhiều lời.
Điện thoại của cô gái nhỏ nãy giờ vẫn đặt trên ghế xích đu đột nhiên vang lên, là một dãy số điện thoại không tên, Trần Kỵ theo bản năng mà nhướng mày.
Cô ở Kim Đường đã lâu như, ngoại trừ Hứa Tư Điềm thi thoảng gọi điện thoại tới trò chuyện với cô thì không còn có số điện thoại nào khác gọi tới.
Đầu lười thiếu niên đá đá vào xương hàm trong vô thức.
Chu Phù tiện tay nhận điện thoại, đầu dây bên kia lại còn vang lên một giọng nói của người đàn ông cũng trạc tuổi mình, phản ứng của Chu Phù lập tức trở nên thân mật, quen biết: “Hiểu rồi, giờ tớ lập tức đọc tin nhắn trong nhóm là được chứ gì? Không phải tý nữa đọc cũng được hay sao? Cậu cho rằng ai cũng như các cậu thích buôn chuyện suốt ngày à? Cuộc sống sinh hoạt của tớ rất bây giờ đa màu đa vẻ.”
Trần Kỵ nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm Chu Phù.
Liền thấy cô vừa cúp điện thoại đã mở Wechat ra đọc tin nhắn.
Trong Wechat, nhóm nhỏ của ba người họ đều là tin nhắn của Lăng Lộ Vũ và Thân Thành Dương gửi tới.
Chu Phù vừa cuộn tin nhắn lên liền nhìn thấy Thân Thành Dương hỏi mình: 【Gần đây cậu có hay liên lạc với mẹ cậu không?】
【Nếu không thì trước tết cậu có muốn trở về Bắc Lâm một chuyến không? Mẹ cậu ở bên này hình như đã xảy ra chút chuyện gì đó.】
Chu Phù bất giác nhíu mày, cô vẫn còn chưa kịp suy nghĩ để trả lời, liền nghe thấy Trần Kỵ hỏi mình: “Nói cho tôi biết, cô tìm ai để lấy đoạn video kia.”
“Hả?” Chu Phù ngẩng đầu lên: “À, là bạn hồi nhỏ, cậu ấy biết cách để tìm ra đoạn video đó.”
Trần Kỵ: “Đàn ông?”
“Ừ.” Chu Phù thản nhiên gật đầu, còn tự mình lên tiếng giải thích: “Chúng tôi đã cùng nhau từ nhỏ đến lớn, nếu như có điều gì phiền toái thì anh cũng có thể tìm đến cậu ấy, cậu ấy giống như anh trai ruột của tôi vậy.”
Sắc mặt thiếu niên lúc này không được tốt cho lắm, giọng nói đầy giễu cợt nhìn cô: “Anh trai khác cha khác mẹ à?”
“?”
Trần Kỵ: “Vậy sao cô không gọi tôi một tiếng anh trai đi.”
Chu Phù: “?”
“Vậy là anh muốn tôi gọi anh là anh trai sao?” Chu Phù nhẹ nhàng hỏi.
Thiếu niên cắn chặt hàm, lạnh giọng nói: “Ai là anh trai của cô?”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Ông đây muốn đăng ký kết hôn với cô, vậy nên đừng nói anh trai em gái gì với tôi.
Chu Phù: …