Chỉ Cần Em Thôi

Chương 1: Gặp Lại




Editor: PH | Beta: Ranharu

Kỳ nghỉ dài hạn đang đến gần, việc thức khuya dường như đã trở thành một thói quen hàng ngày của ngành kiến trúc, ký túc xá của Chu Phù cũng không phải là ngoại lệ.

Mấy người bọn họ ôm lấy mấy tính, ở trong một không gian chật hẹp, tiếng nhấp chuột cùng tiếng đánh bàn phím vang lên không ngớt.

Mới trôi qua 7 giờ đầu tiên, một người bạn trong phòng đã ngả lưng ra đằng sau rồi tựa vào thành ghế, nhắm mắt khẽ xoay cổ mấy cái, sau đó bắt đầu lục tìm: “Không được rồi, phải nấu bát mì ăn trước đã.”

Chu Phù nghe vậy liền nghiêng người nhìn qua, vô thức mà ngáp một cái, mặt mày bất chợt thấm đẫm sự mệt mỏi.

Một lúc sau, người bạn cùng phòng kia mang theo một bát mì nghi ngút khói bước tới trước mặt cô, cánh tay choàng qua bờ vai, nhỏ giọng nói: “Đói bụng chưa? Cậu ăn mấy miếng đi?”

“Không cần đâu.” Cô nhấn lưu theo thói quen rồi mới tắt máy,sau đó ngẩng đầu lên cười yếu ớt với cô bạn: “Cậu mau ăn đi, tớ làm gần xong bài rồi, giờ tớ xuống căng tin tùy tiện mua một ít đồ cũng được, cậu sắp làm xong bài chưa? Tớ thấy cậu đã thức cả một đêm rồi đấy.”

“Đừng nói nữa, hôm qua trước khi tan làm, bên công ty mà tớ thực tập đã đưa cho tớ một đống bản vẽ sơ đồ mặt bằng, họ còn yêu cầu tớ phác thảo một mẫu cầu thang lớn, khoảng 20 tới 30 bước chân. Hơn nữa lại còn bắt sáng mai nộp, đúng là không phải con người.”

Năm thứ 5 đối với sinh viên ngành kiến trúc, trường sẽ không tổ chức giảng dạy nữa mà thay vào đó là một năm dành riêng để đi thực tập, đa số sinh viên bắt đầu thực tập vào kì nghỉ hè của năm cuối.

“Còn phải thiết kế cả cầu thang nữa hả?”

“Ừm, đi thực tập có khác nào đi làm culi sai vặt giá rẻ đâu?” Cô bạn cùng phòng cúi đầu ăn miếng mì rồi nói tiếp: “Công việc thiết kế đàng hoàng thì làm gì có chuyện giao cho bọn tớ chứ,trước tiên thì kiểu gì cũng bắt bọn tớ vẽ bản vẽ lớn của lõi cầu thang trong một năm rưỡi tới. ”

Cô gái uống nốt ngụm nước súp cuối cùng: “Mà quên đi, không nói nữa. À đúng rồi hình như cậu chưa phải đi thực tập cơ mà? Sao đã phải chịu đớn đau, khổ sở sớm như vậy rồi?”

“Tớ muốn chuẩn bị kỹ càng lại hồ sơ của bản thân, hôm nay tớ có một buổi phỏng vấn nên đâm ra có chút lo lắng, vì vậy mới không ngủ được.”

Cô bạn cùng phòng ngẫu nhiên liếc qua màn hình máy tính của cô: “Sao toàn dạng kiến trúc cổ điển vậy?”

Chu Phù nhẹ nhàng nói: “Công ty mà tớ muốn phỏng vấn chủ yếu tập trung quy hoạch, cải tạo cũng như đổi mới các tòa nhà cổ.”

Cô bạn cùng phòng lập tức hiểu ra: “Cậu định đến “Công ty xây dựng Phù Trầm” hả?”

Chu Phù gật đầu.

“Đầu vào bên Phù Trầm quá cao, trước đây tớ cũng đã từng nộp hồ sơ xin việc vào đấy nhưng bên phòng nhân sự căn bản không có trả lời chứ đừng nói tới cơ hội được phỏng vấn.” Cô ấy cảm thán một câu, sau đó khẽ vỗ vỗ vai Chu Phù: “Có thể bước vào vòng phỏng vấn là rất tốt, mà tớ từng nghe nói trưởng phòng bên Phù Trầm là đàn anh cách chúng ta hai khóa, cái người mà trưởng khoa suốt ngày khen ngợi trong mỗi tiết học ý. Nghe nói trình độ của đại thần không chỉ hơn người mà còn cực kì đẹp trai.”

Chu Phú hơi hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm vào khối gỗ có phần hơi cũ kĩ trong tay, tâm tư dường như đã phiêu bạt về nơi khác.

Công ty xây dựng Phù Trầm.

Nó được thành lập bởi Trần Kỵ từ khi anh ấy hãy còn đi học, và chỉ trong hai năm vừa qua đã được rất nhiều người chú ý tới.

Cô căn bản… Là không có dũng khí mà bước gần hơn tới thế giới của anh lần nữa.

Chỉ là trên thông báo tuyển dụng, ngoài ý muốn cô lại nhận được lời mời phỏng vấn đến từ phòng nhân sự của Phù Trầm.

Do dự hồi lâu cuối cùng cũng không thể kìm nén.

Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.

Tầm nhìn của cả hai người đều hướng về một chỗ.

Điện thoại hiển thị người gọi tới là – –

Thím.

Chu Phù hiếm khi biểu hiện sự khó chịu trên khuôn mặt, cô khẽ cau mày.

Một lúc sau, người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn nữa mà cúp máy.

Ngay sau đó màn hình điện thoại lại sáng lên một lần nữa lên, hai tin nhắn hiện lên.

Chẳng cần mở ra xem cũng biết nội dung tin nhắn là gì.

“Lại bắt cậu đi xem mắt sao?”

Chu Phù biểu tình lạnh nhạt, mở nội dung tin nhắn ra rồi đặt điện thoại lên mặt bàn.

“Lần này là một người có điều kiện tốt, con hãy cứ tin thím, đến lúc gặp mặt chắc chắn con sẽ phải ngạc nhiên.” Cô bạn cùng phòng đọc xong không khỏi cảm thán, “Đạo đức giả, nếu điều kiện tốt như vậy sao bà ta còn không giới thiệu cho con gái mình đi? Người lần trước cậu gặp bao nhiêu tuổi?”

“47 tuổi, đã ba lần kết hôn, có bốn đứa con, con trai lớn của ông ta tuổi tác thậm chí còn lớn hơn cả tớ.”

“…Bắt nạt người ta một cách quá đáng. Cầm của nhà cậu được từng đấy tiền rồi còn chưa đủ hay sao lại còn muốn rao bán cậu y như một món hàng nữa.”

“Hè này cậu đừng trở về nữa.” Cô bạn nhọc lòng lên tiếng.

Cô gật đầu: “Ừ, tớ cũng định như vậy, sau đó có khả năng là tớ sẽ thuê một căn nhà ở gần công ty.”

“Bảo sao hai ngày trước lại thấy cậu nói muốn đi thuê nhà, tìm được chỗ rồi à? Khu vực bên Phù Trầm ắt hẳn cũng không phải quá dễ tìm, đúng chứ?”

Chu Phù nhàn nhạt “Ừm” một tiếng: “Tiêu Kỳ nói ở bên kia vừa vặn còn trống một gian phòng, chưa tìm được người khác thuê.”

“Không được đâu, cậu ở chung với cô ta sẽ không hợp đâu, vì tính cách khó chiều của cô ta nên những người thuê nhà trước đây đều chỉ thuê trong một thời gian ngắn.”

Tiêu Kỳ trước đây ở cùng ký túc xá với bọn họ, học lực ở mức trung bình, trong suốt bốn năm đại học, ai cũng phải nhường nhịn cô ta nên quan hệ của họ không có mấy phần hòa hợp.

Chu Phù bất đắc dĩ mà mỉm cười: “Không còn cách nào khác, ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, thế nên nếu không thuê chung thì tớ thực sự không có đủ sức để gồng gánh. Dù sao thì cũng là người quen nên vẫn yên tâm hơn một chút.”

Từ trước đến nay, tính tình của cô vẫn luôn tốt nhưng bạn cùng phòng của cô thì lại không giống thế, cô bạn nhíu mày dặn dò: “Tiêu Kỳ thường ở bên ngoài cả đêm không về nhà, ngoài ra cô ta còn có rất nhiều bạn trai, rất có thể cô ta sẽ dẫn họ về nhà. Vậy nên cậu phải cẩn thận, lúc đi ngủ nhớ khóa chặt cả cửa phòng lẫn cửa sổ.”

Chu Phù theo thói quen mân mê khối gỗ trong tay, ngoan ngoãn đáp: “Đã rõ.”

**

Buổi phỏng vấn diễn ra vào lúc ba giờ chiều.

Lúc cô đến công ty xây dựng Phù Trầm đã thấy có rất nhiều người ngồi đợi ở đó.

Mọi người đều nhìn chăm chú vào hồ sơ phỏng vấn ở trên tay, trong miệng lẩm nhẩm nội dung, bầu không khí thậm chí còn căng thẳng hơn cả khi thi đại học.

Sự yên lặng liền bị phá vỡ trước sự xuất hiện của Trần Kỵ.

Mà khi đó Chu Phù vừa mới nhận tờ phiếu phỏng vấn đến từ nhân viên, đang cúi đầu điền vào. Cô lơ đãng chống tay trái lên vầng trán nhẵn bóng, ống tay áo sơ mi màu trắng làm từ vải lụa Chiffon buông xuống chỗ khuỷu tay mảnh khảnh.

Khu vực chờ ban nãy còn yên tĩnh đột nhiên xôn xao, náo nhiệt.

“Nếu như tôi không lầm thì người kia chính là Trần Kỵ – Bậc thầy của kiến trúc Bắc Lâm?”

“Mới ngày đầu tham gia phỏng vấn đã có thể trông thấy đại thần rồi sao?”

“Không phải là anh ấy muốn đích thân gặp mặt chúng ta đấy chứ?”

Vừa nghe tới hai chữ Trần Kỵ, Chu Phù theo bản năng mà nắm chặt chiếc bút trong tay, một lát sau như là chợt nhớ ra điều gì đó cô liền vội vàng kéo cổ tay chiếc áo lụa Chiffon xuống, nhanh chóng che đi cánh tay nhỏ bé, yếu ớt.

Một lần nữa khi cô ngẩng đầu nhìn lên liền trông thấy người đàn ông thản nhiên lướt qua mặt mình.

Chưa từng dừng lại dù chỉ một giây.

Thứ còn đọng lại chỉ còn là mùi hương gỗ trong kí ức, nhưng mùi hương này không phải từ nước hoa mà là từ khúc gỗ cổ thụ trong tự nhiên.

Ánh mắt Chu Phù đột nhiên cảm thấy hơi chua xót.

Cô không dám nhớ lại, lần cuối cùng hai người gặp nhau đã là bao nhiêu năm về trước.

Mấy năm không gặp, so với dáng vẻ chàng thiếu niên trong ký ức thì người đàn ông lúc này đây dường như đã cao hơn không ít, vai rộng eo thon, tây trang kết hợp với giày da, ý hận và sự ngây ngô năm đó cũng đã vơi đi nhiều, còn lại là sự lạnh nhạt và trầm ổn.

Cô không dám nghĩ xem, lần cuối cùng mình và anh ấy gặp nhau đã là bao nhiêu năm về trước rồi.

Trái tim Chu Phù không kìm nén được mà đập liên hồi.

Lúc nãy anh ấy… Không nhìn thấy mình sao?

Những người xung quanh vẫn đang hết sức kích động mà nhỏ giọng bàn luận về các vấn đề khác nhau liên quan tới Trần Kỵ khi anh còn đi học.

Rốt cuộc Chu Phù cũng đã bình tĩnh trở lại, cô lấy điện thoại ra và gửi cho Lăng Lộ Vũ một dòng tin nhắn:

—【Hình như tớ… Vừa gặp lại Trần Kỵ.】

Tin nhắn kia vừa được gửi đi, đầu bên kia còn chưa kịp trả lời lại thì một cô gái bước ra từ phòng phỏng vấn.

Cô ấy vừa đi vừa khóc.

Tiếp đến, một số người bước ra với khuôn mặt hết sức buồn bã.

Không ít người quan tâm bước tới an ủi nhưng suy cho cùng thì họ vẫn là đối thủ cạnh tranh xa lạ, vài người không khóc cũng không trả lời các câu hỏi, có trả lời thì cũng chỉ nói “Quá khó”, “Đại thần quả nhiên không phải người”, “Tôi bị hỏi đến mức một chữ cũng không trả lời được.”

Trái tim Chu Phù dường như bị nghẹn lại nơi cổ họng.

Lúc tới lượt phỏng vấn của mình, ngay cả bước chân cô cũng hết sức thận trọng.

Trong phòng phỏng vấn, các nhà lãnh đạo ngồi thành một hàng dài ở trước mặt cô.

Chỉ có mình Trần Kỵ yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, anh hơi dựa vào bàn, chiếc áo vest màu đen cũng đã được cởi ra khoác lên lưng ghế, những đốt ngón tay tay dài mảnh khảnh nới lỏng cà vạt, tư thế bất cần đời.

Lần này Chu Phù quả thực đã gặp lại được anh sau nhiều năm xa cách.

Mái tóc ngắn được cắt gọn gàng, đuôi mắt lười biếng mà rũ xuống, mấy sợi tóc màu đen rũ xuống tạo bóng trên chóp mũi đem đôi mắt đen nhánh kia giấu kĩ, xương quai hàm sắc bén, cứng rắn. So với trước đây đã thêm nhiều phần khí chất trưởng thành. Nhưng nét lưu manh lơ đãng toát ra từ khuôn mặt kia mới chính là thứ khắc sâu trong tâm Chu Phù nhất.

Suốt cả một buổi phỏng vấn, Trần Kỵ không nói một lời nào cả, thậm chí anh còn lười không buồn nâng mí mắt cũng không hỏi cô một câu nào, ngay cả nhìn cô một cái cũng không có.

Chỉ có mấy HR đặt câu hỏi cho cô.

Câu hỏi cũng không quá khó, hầu hết đều liên quan tới quy tắc phòng cháy chữa cháy, mà Chu Phù thì lại đặc biệt quan tâm tới vấn đề này nên trả lời rất trôi chảy.

HR (*) cuối cùng cũng hài lòng mà mỉm cười: “Hiếm thấy có thực tập sinh nào lại chú ý tới các quy tắc phòng cháy chữa cháy như vậy, mấy người bước vào ban nãy căn bản đều không trả lời được.”

(*) HR: HR được viết tắt từ Human Resources hay Human Resource, là những người hay bộ phận chịu trách nhiệm liên quan đến nhân lực trong doanh nghiệp. Các nhiệm vụ này gồm có: tuyển dụng nhân sự, đào tạo và phát triển nguồn nhân lực, trả lương đồng thời đảm bảo các chế độ, lợi ích cho nhân viên, thực hiện những hình thức kỷ luật, sa thải hay chấm dứt hợp đồng lao động.

Thấy được thái độ có phần hài lòng của đối phương, Chu Phù cảm thấy yên lòng hơn chút.

Giọng điệu của HR thoải mái hơn nhiều: “Ngành kiến trúc thời điểm hiện tại vẫn đang còn nhiều khó khăn, tuy rằng cô không phải đến tận công trường để vẽ bản vẽ nhưng việc thức đêm và tăng ca là điều không thể tránh khỏi.”

Chu Phù ngước mắt lên, thái độ nghiêm túc, bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn: “Tôi có thể chịu khổ.”

Người đàn ông bên cạnh nãy giờ đều không lên tiếng đột nhiên cười nhẹ một tiếng.



Có lẽ là bởi vì tiếng cười nhạt không thể lí giải của Trần Kỵ mà lồng ngực của Chu Phù cứ từng cơn thắt lại.

Kết thúc cuộc phỏng vấn, cô bước vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh liên tục vỗ lên mặt, lúc mơ màng bước ra lại loáng thoáng trông thấy một người đàn ông đứng gần cửa sổ sát đất cách đó không xa.

Người đàn ông không để ý tới cô trong phòng phỏng vấn vài phút trước đang đứng nửa người dựa vào khung cửa sổ, cà vạt không biết từ lúc nào đã bị anh kéo xuống, cổ áo sơ mi nới lỏng ra hoàn toàn khác biệt so với lúc nãy, lưng anh hơi khom xuống, đầu cúi nhẹ, hàng lông mày khẽ chau lại, bàn tay lớn cầm chiếc bật lửa châm điếu thuốc. Một lát sau sương khói lượn lờ trong bầu không khí, che khuất đi phần nào khuôn mặt sắc bén của anh.

Tuy Chu Phù không nhìn rõ đó là ai nhưng trực giác lại bảo đó là anh.

Trái tim đang thổn thức không ngừng thì hồi chuông điện thoại đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô gái.

Nhìn màn hình hiển thị người gọi tới là thím, cô vốn định ấn cúp máy ngay lập tức nhưng tay lại run lên rồi ấn nhầm sang nút loa ngoài.

Giọng nói ồm ồm của dì nhanh chóng vang lên trong hành lang: “Chu Phù, con có ý gì vậy? Chú và thím đã nhắn tin cho con không biết là bao nhiêu lần, vốn đã hẹn cho con đi xem mắt, con không bắt máy là có ý gì? Nghe thím nói, người đàn ông lần này, ông ta….”

Chu Phù hoàn toàn không để ý tới người đàn ông ban nãy còn đang đứng hút thuốc ở cạnh cửa sổ sát đất đã dập tắt điếu thuốc từ lúc nào, rồi đi thẳng về phía cô.

Vài giây sau, một thân hình cao lớn lướt qua người cô, không cẩn thận mà quẹt vào cánh tay mảnh khảnh kia.

Chiếc điện thoại còn đọng lại chút bọt nước từ má cô, mọi âm thanh ầm ĩ trong điện thoại dường như cũng ngưng lại.

Cô vô thức nín thở rồi ngước lên nhìn anh.

Ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát, người kia chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt cũng không dừng lại trên người cô, giọng điệu lãnh đạm: “Xin lỗi.”

Tiếp đến cũng không hề quay lại mà vòng ra sau lưng cô đi tới nhà vệ sinh.

Lịch sự, xa cách, lạnh lùng.

Tựa như là người xa lạ.

Cảm giác xót xa đột ngột tràn ra trên đôi mắt cô.

Chàng trai năm đó vì cô mà đau lòng dường như đã bị cô bỏ lại mãi mãi vào một mùa đông ở hòn đảo Kim Đường.

Điện thoại cứ rung lên liên tục.

Tin nhắn từ Lăng Lộ Vũ liên tục chuyển tới.

【Hửm? Ai cơ?】

【Trần Kỵ?】

【Trần Kỵ nào cơ?】

【Trần Kỵ – cái người mà hết lòng thương cậu đấy à?】

【Người đâu rồi?】

Chu Phù cầm điện thoại lên và gõ chữ một cách trống rỗng, tầm nhìn của cô dần mờ đi và ươn ướt.

【Có lẽ anh ấy… đã không còn nhận ra tớ nữa rồi.】

Mà cô thì vẫn như cũ, không thể nào quên mùa hè năm đó khi cô gặp được Trần Kỵ, khi đó mặt trời trên cao tựa như thiêu đốt, hết sức nóng nực.



Tác giả có lời muốn nói:

Trần Kỵ: Đi xem mắt à? Muốn nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, trừ khi với tôi.

Chu Phù: Đây là lý do mà anh cố tình làm vỡ điện thoại của tôi hả?