Chỉ Cần Em Biết Đó Là Anh

Chương 24




“Mà này… Có thể mời hai người không cần ở trong phòng của em phóng thích “sức mạnh” được không… Em hoàn toàn không thể chống đỡ nổi a ~~~”

Cuối cùng tôi lựa chọn mở miệng, suy yếu vô lực phản kháng.

Vừa mới tỉnh lại sau cuộc hôn mê trong phòng giải phẫu, cả người nằm trên giường, trên mắt thì bị quấn kín lớp băng gạc thật dày. Điều này khiến cho tôi biết, cuộc giải phẫu đổi mắt đã thành công.

Tôi tính toán, vốn định ngủ thêm một giấc ngon lành, để giảm bớt mệt mỏi của cơ thể…

Vừa vặn lại cảm nhận được khí thế rất áp bách người, nếu như bình thường, tôi ngược lại không hề quan tâm, nhưng hiện tại chị đây mới từ ‘quỷ môn quan’ (cửa âm phủ) đi dạo một vòng trở về… Đối mặt với khí thế áp bức như vậy, chị đây hoàn toàn không có năng lực để chống cự.

Mà bây giờ, ở bên cạnh tôi chỉ có thể là hai anh em Uchiha Sasuke cùng Uchiha Itachi khốn khiếp này thôi!

Sau khi tôi lên tiếng, lượng khí hô hấp nặng nề này trong nháy mắt được xua tan đi!

“Remon… Em tỉnh.” Âm thanh của Sasuke ở trên đỉnh đầu tôi vang lên.

“Ừm!” (╯﹏╰) Tôi cảm giác được đầu mình có chút nặng nề, thật sự không thoải mái, yếu ớt đáp lại hắn.

“Cảm thấy thế nào? Miệng vết thương còn đau không? Ánh mắt… Vì sao sẽ có độc tố còn sót lại không được loại trừ sạch sẽ?” Khẩu khí vội vàng biểu lộ nội tâm sốt ruột của Sasuke!

A!!! Remon nâng tay đỡ trán… Xoa xoa huyệt thái dương đang căng đau. Tên ngốc này, một hơi hỏi nhiều vấn đề như vậy, tôi cũng không có biện pháp trả lời hết a.

“Em không có chuyện gì, cảm giác cũng không tệ… Về phần ánh mắt, độc tố còn sót lại… Hẳn là chỉ đến lần trúng độc vào hai năm trước đó đi!” Tôi mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói dối trắng trợn, dù sao ánh mắt của tôi cũng không nhìn thấy, cho nên ngay cả cảm giác chột dạ đều cũng không có!

“Thật sự không có việc gì?” Khẩu khí Sasuke hoài nghi.

Tôi vô cùng nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ không có việc gì… “Em không có cảm thấy có gì không thoải mái cả, bất quá, em đã ngủ được bao lâu rồi…”

“Một tháng!” Âm thanh thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) của anh Itachi truyền vào trong tai tôi!

Tâm cả kinh… “Một tháng? Lâu như vậy!”

“Ừ!”

Tôi lập tức nghĩ đứng dậy, nhưng toàn thân cao thấp không có chút khí lực nào. Tôi run run rẩy rẩy cố gắng chống đỡ đứng dậy.

“Remon!” Một bàn tay vòng qua sau thắt lưng tôi, giúp đỡ đem tôi đứng dậy.

Tôi dựa vào trên người Sasuke, trên người hắn thoang thoảng mùi bạc hà, rất dễ chịu.

Sai rồi, bây giờ việc quan trọng nhất chính là giao ước của tôi và Orochimaru… Chết tiệt, làm sao có thể hôn mê choáng váng trong thời gian dài như vậy!

Nhưng mà… có vẻ như bây giờ đã quá muộn rồi đi!

Orochimaru không có khả năng không biết tôi và Sasuke bây giờ đang ở cùng với anh Itachi!

Nói như vậy, hắn sẽ cho rằng là tôi đã nuốt lời. Sau đó… có phải hắn sẽ phái sát thủ đến làm thịt tôi không…

Không cần nha, như vậy không phải là muốn tôi ngày đêm cảnh giác sao?

Đúng rồi, quan trọng nhất… Thuốc cho Itachi làm sao bây giờ? Cái kia nhưng là rất quan trọng, rất quan trọng, rất quan trọng a.

Trời ạ, trời ạ, trời ạ! Làm sao tôi có thể hôn mê lâu như vậy!!!

Tôi buồn bực gãi lấy đầu tóc bù xù.

Phát hiện mái tóc nguyên bản vốn dài tới hông bây giờ biến thành dài qua vai…

Đúng rồi, lúc đó vì cứu Sasuke, tôi đã đem tóc cắt đi! Tóc của tôi a… Đau lòng quá… Trái tim tôi vô cùng đau nhức a!

Sasuke nhìn biểu cảm của Remon ở trong lòng hắn vô cùng đặc sắc, hắn biết cô ấy lại đang suy nghĩ ‘dù có hay không đều được cả.’

“Cốc.” Sasuke gõ đầu cô một chút.

Tôi ăn đau, che cái trán lại, ngẩng đầu lên nghĩ muốn trừng hắn, nhưng cho dù có nghĩ đến việc đó thì tôi bây giờ cũng không nhìn thấy cái gì a.

Chỉ có thể thở phì phì nói “Làm chi mà gõ đầu em!”

Sasuke nhăn mày lại “Em có thể để cho đầu óc của mình nghỉ ngơi không, vừa tỉnh lại là em đã suy nghĩ linh tinh gì rồi!”

“Thích.” Remon khó chịu bĩu môi.

Ngược lại Remon nghĩ đến cái gì đó liền nói “Anh Itachi… Thân thể của anh thế nào rồi!?”

Uchiha Itachi ngồi ở trên ghế dựa cách đó không xa uống trà, nghe được câu hỏi của Remon, anh buông chén trà trong tay, nhìn về phía Remon đang ở trong lòng của Sasuke, mở miệng nói “Cơ thể của anh tốt lắm, đừng lo!”

Giây tiếp theo, tôi cảm giác được cái ôm của Sasuke hơi run rẩy một chút.

Theo sau tôi liền nghe được âm thanh đè nén phẫn nộ kia của Sasuke “Đúng vậy, quả thật tốt lắm, một tháng này, ngày ngày đều ho ra máu… Anh gọi cái này là tốt lắm!!!”

Cái gì!!! Trong một tháng, ngày ngày đều ho ra máu!!!

Tin tức này làm cho trái tim tôi chấn động, vì sao sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy…

Đúng rồi, ngày đó khi anh Itachi cứu chúng tôi, anh ấy đã dùng Amaterasu… Cho nên, thân thể đã chuyển biến xấu đi!

“Anh Itachi.”

“Anh thật sự không có việc gì!” Uchiha Itachi lạnh nhạt tự mình rót thêm một ly trà nữa, tiếp tục ngồi uống!

“Uchiha Itachi!” Tôi bùng nổ “TMD cho em biết tình hình thực tế ngay lập tức!” Chị đây bạo phát!

“…” Uchiha Itachi trầm mặc vài giây, rồi nói “Chỉ có ho ra máu!”

“Phách.” Chữ thập màu đỏ đập ngay vào trên ót của tôi, cái gì mà nói là chỉ có ho ra máu, anh ấy còn nghĩ muốn thế nào nữa?

Không được!!! Không được!!! Trước tiên cần phải tiến hành giải phẩu đổi mắt ngay lập tức.

Tôi áp chế phẫn nộ trong lòng nói “Sasori có ở đây hay không, em muốn tìm hắn!”

“Xoạch.” Âm thanh cửa được mở ra.

“Remon, ngươi tỉnh.” Khẩu khí bình thản của Sasori xa xa truyền đến!

Cất bước đi vào trong phòng, Sasori thật lạnh nhạt nhìn thoáng qua hai anh em nhà Uchiha “Ta muốn kiểm tra, các ngươi đi ra ngoài!”

Uchiha Itachi bưng chén trà đi ra ngoài.

Sasuke bĩu môi, cẩn thận đem Remon để nằm lại trên giường. Vuốt ve tóc của cô rồi xoay người đi ra khỏi phòng!

“Ken két” Tiếng cửa phòng được đóng lại!

Sasori đi đến trước giường, nhìn sắc mặt Remon đã có chút hồng hào “Xem ra đã khôi phục khỏe mạnh!”

Tôi cười cười “Ừm, khá tốt, ít nhất miệng vết thương đã không còn cảm giác đau nhức.”

Sasori vươn tay hơi vén áo trước ngực Remon lên, đem băng gạc từ đó mở ra, vết thương ngay ngực đã đóng vảy lại.

“Ừ, miệng vết thương đã đóng vảy, tốt lắm!” Khép áo Remon lại, Sasori kéo ghế dựa ở một bên qua ngồi xuống bên cạnh giường “Kế tiếp, ngươi tính toán muốn làm gì!”

Tôi nhíu mày, cơ thể của anh Itachi không thể tiếp tục kéo dài nữa, bây giờ tốt nhất phải lập tức mổ! Đổi mắt… Đem ánh mắt của tôi… Đổi cho anh ấy! “Sasori… Lấy thể chất hiện tại của Itachi mà nói, nếu như dùng thuốc mê… Thời gian anh ấy hôn mê đủ để cho ngươi làm phẫu thuật sao?”

Sasori nhíu mày “Ngươi muốn dùng thuốc mê?”

Tôi gật gật đầu “Ta tính một mình xưng bá cưỡng gian, trước hết đem con tin lên xe, sau đó biến đổi làm gạo nấu thành cơm!”

“……” Sasori hết chỗ nói rồi “Ngươi đây là hình dung câu nói gì đó!”

“Ai nha, ngôn ngữ của ta không được tốt, không được sao, không cần phải xoi mói ta như vậy chứ. Nếu như ta trực tiếp, sảng khoái nói với anh Itachi là ta muốn đem ánh mắt cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không đồng ý, có khả năng còn có thể cưỡng chế, ép tôi đem ánh mắt trả về chỗ cũ!”

Sasori nhìn tôi, nhường tôi tiếp tục nói! Tôi liếc trắng mắt.

“Quyết định vậy đi! Sasori, trong thời gian sắp tới, ta sẽ nghĩ biện pháp đem Sasuke giam cầm… Sau đó, kéo anh Itachi đi kê đơn! Rồi sau đó lại kéo anh ấy vào phòng phẫu thuật XXOO”

“Aizzz…” Sasori thở dài, có chút đau đầu đỡ trán, vì sao lúc trước hắn lại đồng ý đáp ứng thỉnh cầu của con nhóc này… “Lấy tình huống hiện tại của ngươi, ngươi có thể dụ dỗ được Itachi sao?”

Lời nói của Sasori làm tôi sửng sốt. Đúng vậy, tên kia (anh Itachi) rất khó đối phó được, anh ấy luôn cảnh giác như thế nhất định sẽ phát hiện ra bị hạ thuốc gì đó!

Remon rối rắm ở trong lòng lo lắng, thật lâu sau, ngẩng đầu lên nhìn về phía Sasori “Trách nhiệm là do con người tạo nên! Đây là lời răn dạy mới nhất của ta!”

“(–_–|||……” Sasori hoàn toàn bảo trì im lặng!

………………………………… Ta đây là đường ranh giới dụ dỗ anh Itachi …………………………………

Thời gian hai tuần, rất nhanh liền trôi qua……

Cơ thể của tôi cũng đã khôi phục được tám chín phần, Sasori nói ánh mắt của tôi còn nửa tháng nữa thì đã có thể gỡ băng gạc xuống.

Cho nên… Tôi còn nửa tháng nữa để làm người mù…

Hôm nay, nghìn dặm trời quang không mây, thái dương cao cao đọng lại ở trên bầu trời xanh thẳm, rất đẹp!

Đương nhiên, cảnh này là do tôi tưởng tượng.

Đối với tôi hiện tại mà nói, thế giới này là hắc ám!

Vì thế… Có một màn kế hoạch kinh thiên động địa mà tôi tính toán phải thực hiện ngay trong ngày hôm nay.

Thời gian: Sau giữa trưa một chút.

Địa điểm: Sân nhỏ trong nhà riêng của Sasori.

Nhân vật chính: Tôi, Sasuke.

Sự kiện:………… Thực hiện tội ác!!!

“Sasuke…” Remon lộ ra biểu cảm siêu đáng thương hề hề tiến tới trước mặt Sasuke đang ngồi ở một bên chà lau thanh kiếm!

Sasuke buông kiếm đã được lau tốt để ở bên cạnh, nhìn về phía Remon “Làm sao vậy!”

Tôi có chút ngượng ngùng chọt chọt ngón tay vào nhau [Trạng thái của Hinata] “Sasuke… Em đột nhiên rất muốn ăn Onigiri Konoha”

Sasuke sửng sốt “Onigiri?”

Tôi ra sức gật gật đầu “Ừ ừ! Sasuke giúp em đi mua được không, làm ơn đi mà.” Ngữ khí thưa dạ, biểu cảm bán manh (nửa lưu manh), hai tay tạo thành khẩn cầu hình chữa thập.

“Bình bịch…” Sasuke cảm giác được trái tim mình tại một giây kia đột nhiên tăng tốc… Rõ ràng không nhìn thấy được ánh mắt của Remon, thế nhưng lại có thể bị tác động đến, lực công kích của Remon tăng lên rất nhiều!

“Khụ.” Sasuke mặt đỏ lên, không nhìn tới dung mạo của Remon “Anh đã biết, hiện tại bắt đầu đi ngay!”

Kế hoạch thành công. Trong lòng điên cuồng tung bông!

Tôi nhảy lên ôm cổ Sasuke, ở trên mặt hắn hung hăng hôn “chụt chụt” hai cái. “Yêu anh chết đi được, Sasuke!”

Sasuke đứng lên, che đậy trái tim đang nhảy lên mãnh liệt không dứt, đi nhanh hướng ra ngoài phòng…

Tôi vụng trộm cười cười! Bước đầu tiên, đại thành công đâu.

Bước kế tiếp, chính là quan trọng, nơi này cách Konoha qua lại nhất thiết chỉ có sáu tiếng.

Tôi cần phải ở trong thời gian nhanh nhất khống chế được anh Itachi!

Vì thế, thay đổi vị trí địa điểm……

Đi đến trước cửa phòng khách anh Itachi, gõ gõ cửa!

“Mời vào.” Âm thanh từ tính ái muội của anh Itachi từ sau cánh cửa truyền đến.

Tôi đẩy cửa đi vào, nếu như tôi đoán không sai, lúc này anh Itachi hẳn là đang coi sách.

“Anh Itachi, anh đang coi sách sao?”

Itachi đem tầm mắt từ giữa cuốn sách di dời, nhìn Remon đi vào, hắn mở miệng nói “Ừ! Sasuke đâu rồi?”

Tôi bước đi đến gần ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh anh Itachi.

???

Các bạn hỏi vì sao tôi có thể nhìn thấy?

Không, tôi nhìn không thấy!!!

Trong thời gian hai tuần này, tôi đã lần mò sờ sờ được cấu trúc, kết cấu ngôi nhà này của Sasori.

Cho nên mới nói, chỉ cần không bị thay đổi gì hết… Tôi đều có thể biết được hết tất cả vị trí đồ đạc trong nhà!

“Em muốn ăn Onigiri Konoha nên đã nói Sasuke đi mua giúp em.”

“Là vậy sao, cho nên em liền đến chỗ của anh để giết thời gian à!” Itachi cười cười.

Tôi hướng hắn thè lưỡi ra “Không được sao! Anh Itachi.”

Itachi bất đắc dĩ lắc lắc đầu “Em đấy nhóc con.”

“Hì hì” Tôi cười “Anh Itachi, Em đến pha trà cho anh uống được không, em nhớ được có một loại trà có thể giảm bớt mệt nhọc. Vừa vặn em có mang theo lá trà này!”

“Ừ! Cẩn thận một chút! Không nhìn thấy thì không nên thể hiện!”

“Vị trí bố cục nơi này, tất cả em đều biết hết rồi, cho nên anh cứ yên tâm, em tuyệt đối sẽ không đâm đụng vào đâu đâu!” Tôi đứng dậy, dựa theo trong trí nhớ, bước đi đến bên cạnh bàn trà, theo trong túi lấy ra lá trà đã được chuẩn bị tốt… Để vào trong ấm trà, đổ nước sôi vào, vì để phòng ngừa anh Itachi sẽ nhận thấy được tôi có kê đơn thuốc, tôi đã lựa chọn một số lá trà chứa hương thơm, cùng với mê phấn không màu không vị!

Trong lòng tính thời gian, ba phút sau, tôi cầm lấy khăn, đem trà đổ đi vào trong chén. Ngay lập tức, một mùi thơm tràn ngập bao phủ trong không khí!

Thật tùy ý vươn tay vuốt tóc một tí, đem mê dược có hiệu quả cao dính vào trên ngón tay, nâng chung trà lên, bôi một vòng thật dài ngay cạnh miệng chén!

“Đây này anh Itachi, anh nếm thử xem.” Tôi cười đem trà đưa đến cho anh Itachi!

Itachi tiếp nhận lấy… Mùi hương lá trà thoang thoảng làm cho anh cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Đây là trà gì vậy, sao lại thơm đến như vậy?”

Tôi thần bí cười cười “Chờ sau khi anh uống xong, em sẽ nói cho anh biết!” Itachi đem cái cốc tiến đến bên miệng, hơi hơi uống một ngụm, mùi vị độc đáo tràn ngập vào trên đầu lưỡi anh. Tao nhã nghĩ cảm thấy trà uống rất được, Itachi lại uống thêm vào ngụm.

Dần dần, một cỗ buồn ngủ dày đặc đánh úp vào trong đầu của Itachi.

Phát hiện cơ thể không được thích hợp, Itachi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Remon…

“Bịch!”

Ngã xuống.

Nghe được âm thanh này, Remon nhẹ nhàng thở ra! Mặc dù anh Itachi đã phát hiện ra… Chẳng qua, đã quá muộn!

Remon dùng hết sức nâng anh Itachi dậy, phát hiện anh ấy không hề nặng tí nào. Tôi đau lòng một chút, hướng về phía phòng giải phẫu đi đến!

Tôi nghĩ Sasori đã chuẩn bị mọi thứ xong hết rồi!