Buộc chính mình phải áp chế cảm xúc vui mừng khi Sasuke tới tìm tôi, vừa ở trong lòng mạnh mẽ đem chính mình mắng một câu không có chí khí gì hết… Tiếp theo, bày ra khuôn mặt lạnh nhạt nhìn Sasuke đang đứng ở cửa.
“Thiếu gia… Không phải nói có việc muốn nói với tôi sao? Thế nào? Ngài cứ tính đứng đó như vậy mãi à?” Tôi nhẹ giọng cười lạnh, lại một lần nữa đặt mông ngồi ở trên băng ghế, cầm lấy bình rượu ở trước mắt mình, mở nắp bình ra, ngửa đầu uống từng ngụm rượu…
Nhìn đến hành động cùng phản ứng này của cô, Sasuke nhăn mày lại, bộ dạng này của Remon hắn thật sự cảm thấy rất không quen, hắn chưa từng nhìn thấy Remon như vậy… Quả thật giống như đang cam chịu, nhưng người làm cho tình huống này phát sinh, không phải… chính là hắn sao?
Ngực truyền đến từng trận đau đớn, còn có sự lo lắng cùng sợ hãi…
Hắn đã nói những lời quá đáng với Remon, cô ấy còn có thể tha thứ cho hắn chứ?
Chân hơi chuyển động, nhưng dù làm thế nào cũng không cất bước lên được!
“Ngài rốt cuộc là muốn làm gì? Uchiha Sasuke thiếu gia, nếu như không có việc gì, mời ngài rời đi!” Tôi nghiêng đầu để chính mình không tiếp tục nhìn thấy dung nhan kia của hắn.
Một ngụm rồi lại một ngụm uống cạn bình rượu, lại tiếp tục cầm lấy một bình lên, tiếp tục uống…
Sasuke nhìn Remon ngồi ở trên bàn, số lượng vỏ chai rượu càng lúc càng nhiều, hắn không thể tiếp tục nhìn thêm nữa, nhanh chóng đi đến trước mặt cô, chặn ngang đoạt lấy bình rượu trong tay Remon. “Đủ rồi, Remon, em đã uống quá nhiều rồi, không thể tiếp tục uống nữa.”
Khấu khí mạnh mẽ mang tính cưỡng chế, kích động châm biếm đâm vào trong trái tim tôi, tôi cười lạnh. “Ngài đây là tính ở quản ta sao? Sasuke thiếu gia, thời gian của ngài cũng thật nhiều a, không tiếp tục đi luyện tập đi, tới đây tìm kẻ phản bội để làm gì? Giết ta sao…”
Remon ngẩng đầu lên, trong mắt không hề có một tia tình cảm nào nhìn Sasuke, lồng ngực bởi vì tâm tình kích động mà phập phồng dữ dội, đây là do không hoàn toàn bình tĩnh được!
Tôi nghĩ muốn phát tiết, muốn trút giận, ngực giống như đang bị tảng đá đè lên chặn lại, hết sực buồn bực… hết sức khó chịu!
Nồng nặc mùi rượu từ trên người Remon tỏa ra… Đến tột cùng cô ấy đã uống hết bao nhiêu rượu vậy? Sasuke vươn tay cầm trụ lấy cổ tay của Remon. “Remon, đó là do tôi không tốt… Trước theo tôi trở về đi, em phải tỉnh rượu cái đã, em đã uống quá nhiều!”
“Phách.” Tôi không chút do dự nào bỏ tay hắn đang cầm cổ tay tôi ra, đứng lên, đầu óc tôi ắt đầu choáng váng u mờ, làm cho hai bước đi của tôi cũng lảo đảo theo.
“Tỉnh rượu? Hừ! hoàn toàn không cần thiết, ta thật sự rất tỉnh! Uchiha Sasuke!” Tôi cậy mạnh nói.
“Còn nói là mình tỉnh táo?” Khẩu khí của Sasuke có chút cứng rắn lên, kích thích đầu óc của tôi, trong lúc nhất thời, cơn say rượu bắt đầu dâng lên, làm cho tôi biết, hiện tại tôi thật khó chịu, tôi nghĩ muốn phát tiết… Mà nguyên nhân làm cho tôi cảm thấy khó chịu như vậy, chính là do… người con trai ở trước mắt này!
Vì thế, cái gì tôi cũng đều không nhìn, phát tiết ra nội tâm bất mãn của mình, vẫy tay, đem toàn bộ những bình rượu rỗng trên bàn quơ xuống hết.
“Loảng xoảng…. loảng xoảng…” Theo sau đó là âm thanh liên tiếp của thủy tinh vỡ, trong hai hốc mắt sưng đỏ lên của tôi bắt đầu xuất hiện nước mắt, dùng sức nện vào trên bàn một chút, chỉ vào mặt Sasuke kêu to. “Uchiha Sasuke, để ta nói cho ngươi biết, nếu tại hôm nay không đem mọi chuyện ra nói rõ ràng, chị đây sẽ đáng ngươi nhừ tử! Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta là kẻ phản bội, ngươi vì sao không nghe ta nói xong… Ngươi dựa vào cái gì mà để ta thích ngươi… Ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi, chán ghét ngươi… Ngươi dựa vào cái gì chứ… Đồ khốn khiếp!” Giờ phút này tôi hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, tôi trực tiếp nhảy lên người của Sasuke, hai chân kẹp lấy phần eo của hắn, oán hận, há mồm ra cắn xuống trên cổ hắn!
Trên cổ Sasuke một trận đau đớn kịch liệt xuất hiện… Nhưng hắn không có phản ứng gì tùy ý để cho người con gái ấy cắn.
Nếu điều này có thể làm cho người con gái ấy nguôi giận, thì cơn đau này chẳng là gì cả!
Sasuke nâng tay lên ôm lấy Remon, một bàn tay giữ xoa xoa cái ót của cô. “Thực xin lỗi Remon… làm cho em cảm thấy khó chịu như vậy là do tôi không tốt, là do lỗi của tôi, là do tôi quá khốn khiếp! Là tôi đã làm cho trái tim em bị tổn thương, là do tôi đã hại em biến thành như thế này… Thực xin lỗi…Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”
Nghe được lời xin lỗi không hề phiền chán của Sasuke không ngừng truyền vào trong tai tôi.
Cảm giác say dần dần tiêu tán…
Tôi buông lỏng miệng đang cắn hắn ra, nhìn phần cổ đã bị tôi cắn đến mức đổ máu……
Phẫn nộ trong lòng biến thành ủy khuất.
Buông hai chân xuống, đứng vững trên mặt đất.
Chôn đầu vào trong ngực hắn, tay nắm chặt thành đấm đánh trước ngực hắn.
“Đồ Sasuke chết tiệt, Sasuke khốn khiếp… Ta chán ghét ngươi… Oa~~~~” Chậm rãi nức nở, dần dần chuyển thành gào khóc. “Ngươi, đồ chết tiệt, ngươi khốn khiếp, ngươi vì sao có thể nói ta phản bội ngươi, ngươi làm sao có thể biết trong thời gian ta ở cùng với anh Itachi luôn nghĩ về ngươi, vô cùng lo lắng cho ngươi… Ngươi có biết hay không, anh Itachi… anh Itachi thật sự rất đau khổ, ngươi có biết hay không anh ấy vì bị Sharingan phản phệ… thân thể đã hoàn toàn gần như bị hư hết rồi… Ngươi có biết hay không, anh Itachi thật sự luôn luôn yêu thương ngươi, anh ấy luôn yên lặng núp ở trong bóng tối bảo vệ ngươi… Đồ chết tiệt! Đồ khốn khiếp!”
Những lời của Remon hoàn toàn làm cho Sasuke có chút khiếp sợ…… Đối mặt với những chuyện có liên quan tới Itachi, hắn không thể nào bảo trì bình tĩnh được, bởi vì năm đó cùng với hai năm trước, hai lần dùng Tsukuyomi của kẻ đó làm cho hận ý của hắn càng ngày càng sâu…… Bởi vậy ngày đó, khi Remon nhắc tới chuyện có liên quan tới Itachi, hắn mới có phản ứng kịch liệt như vậy, mới có thể nói ra những lời vô lý đó, mới có thể làm cho Remon thương tâm…
Hắn nỗ lực làm cho nội tâm của chính mình bình tĩnh lại, chậm rãi mở miệng. “Remon, có thể đem những chuyện em biết nói với tôi không? Đem chuyện hai năm trước của em cùng với kẻ đó, trong thời gian đó đã xảy ra những gì nói cho tôi nghe không?”
Ngữ khí nhẹ nhàng của Sasuke làm cho tôi dần dần đình chỉ việc khóc lại, tôi dùng tay áo tùy ý lau chùi hai mắt sưng phù của mình!
Một bàn tay ngăn cản hành động đang tự ngược đãi hai mắt của tôi.
Bàn tay đó dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt tôi!
Sasuke ôn nhu như vậy… Làm cho tôi nhớ tới anh Itachi, lần trước khi tôi khóc, anh ấy cũng như vậy thay tôi lau đi nước mắt!
Tôi cầm lấy tay có chút lạnh lẽo của Sasuke, ngẩng đầu lên nhìn hắn!
“Anh Itachi… anh Itachi, thân thể của anh ấy đã không chịu đựng được nữa rồi, anh ấy luôn dựa vào thuốc cùng với sự kiên định của mình để duy trì sinh mệnh của anh ấy. Hai năm trước… nếu như không có anh ấy, chị căn bản không có khả năng sống tới tận bây giờ!!” Tôi khịt khịt mũi, dùng âm thanh tràn ngập giọng mũi nói!
Sasuke cũng lẳng lặng nghe!
Tôi nói cho hắn biết tất cả mọi chuyện mà tôi biết…
Chẳng hạn như:
Hai năm trước khi tôi đi điều tra chuyện có liên quan đến Orochimaru, bị Yakushi Kabuto ám toán, trúng độc bị thương… Là anh Itachi ca đã cứu tôi.
Tìm người thay tôi giải độc, thay tôi chữa thương…
Chẳng hạn như: Anh Itachi đều sẽ thường xuyên dùng thuật phân thân quạ đen quan sát Sasuke từng giây từng phút, vì để tránh cho tôi lo lắng, mỗi lần đều sẽ đưa những tin mới nhất về Sasuke cho tôi nghe.
Chẳng hạn như:
Anh Itachi đã dạy tôi phải làm sao mới không chế tốt được Sharingan, cũng đã giúp đỡ tôi nâng cao nhẫn thuật cùng thể thuật.
Lại chẳng hạn như:
Tôi phát hiện ta thân thể của anh Itachi đã nhanh chóng đạt đến tình trạng xơ xác……
Nghe những sự kiện vào trong hai năm trước đã xảy ra, biểu cảm trên khuôn mặt Sasuke từ khiếp khiếp sợ dần dần chuyển thành bình tĩnh.
Hắn cúi đầu, phần mái trên trán che khuất hai tròng mắt hắn, tôi không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.
Tôi biết, những điều này đó Sasuke nhất định khó có thể chấp nhận được, bởi vì anh Itachi đã để lại hắn một đoạn ký ức đau thương, khi nhớ lại không thể không oán hận! Mà hai anh em nhà này cũng thật là, không người nào làm cho tôi bớt lo được hết!
Tôi nâng tay túm trụ quần áo trước ngực hắn, lôi kéo.
Sasuke nhìn về phía tôi, từ giữa hai tròng mắt hắn, điều mà tôi nhìn thấy được chính là mê mang…
“Remon… Tôi… Tôi không biết… Tôi… Tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Bộ dạng hiện tại của Sasuke tựa như một đứa trẻ đang đi lạc, không tìm thấy đường về nhà!
Tôi về phía trước, ôm lấy Sasuke đang mê mang!
“Em có nguyện ý cùng chị đi tìm chân tướng của sự thật không? Nguyên nhân chân chính vì sao gia tộc Uchiha lại bị diệt môn!”
“Nguyên nhân… chân chính?”
“Ừ!” Tôi gật gật đầu “Kỳ thật ngày đó, chị đột nhiên cùng với em nói ra chuyện của anh Itachi cũng bởi vì chuyện này, chị nghĩ muốn trở về Konoha một chuyến… Nhưng… tuyệt đối không thể để cho Orochimaru biết được. Chị nghĩ muốn lén xông vào mật thất của Konoha, nhìn thử trong đó có ghi chép nào về gia tộc Uchiha không, hơn nữa… Chị nghĩ muốn chữa khỏi đôi mắt cho anh Itachi, thân thể của anh ấy hiện tại không thể kéo dài hơn nữa! Phải trị tận gốc mới được!”
Nắm chặt hai đấm, mơ hồ có thể thấy được gân xanh trên tay Sasuke, nội tâm bây giờ của hắn thật loạn. Hắn tin tưởng lời nói của Remon, bởi vì Remon không có khả năng sẽ lừa hắn… Hiểu lầm trước đó không thể xảy ra thêm lần thứ hai.
Sasuke nhắm mắt lại, sắp xếp một chút tin tức vừa mới biết được!
Vươn tay đè hai vai Remon lại, đem cô lôi vào trong lòng, cúi đầu nhìn cô. “Chúng ta cùng đi đến Konoha! Nếu thật sự có nỗi khổ như trong lời nói, tôi cũng nghĩ muốn biết đó là nỗi khổ gì mới có thể khiến anh ấy làm như thế này với chúng ta!”
Tôi vui sướng nhìn Sasuke…
“Bất quá, chúng ta làm thế nào để thoát khỏi sự theo dõi của Orochimaru đây? Đây là một vấn đề rất quan trọng! Hắn cũng không phải là một người dễ đối phó!” Sasuke một mặt nghiêm túc nhìn tôi nói!
Sasuke nói lời nói này để nhắc nhở tôi, bất quá tôi tự tin cười.
“Sasuke, có chị ở đây, em cho là chúng ta không thể thoát khỏi sao? Chị có một kế hoạch, chỉ có một vấn đề duy nhất cần chú ý là nội trong vòng năm ngày, chúng ta phải tìm được gì đó mà chúng ta muốn tìm!”
Nghĩ đến sở trường của Remon chính là ẩn úp cùng với thoát khỏi khống chế thuật, Sasuke gật đầu mở miệng nói.
“Được, như vậy tất cả mọi hành động sẽ do em an bày. Chẳng qua điều đầu tiên cần phải làm là… đem em trở về để tôi quản lý một chút mới được!” Ánh mắt của Sasuke nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá hết một lần,
Nhận được ánh mắt của hắn, tôi không chút nghĩ ngợi, khó chịu trực tiếp cho hắn một quyền “Làm ơn đi, đây rốt cuộc là do lỗi của ai chứ!”
Khóe miệng Sasuke gợi lên một chút độ cong, đôi môi có chút lạnh lẽo hôn nhẹ lên trán của tôi!
“Thực xin lỗi, Remon! Loại chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra thêm một nữa! Lần này tôi đã làm cho trái tim em phải đau đớn, thật sự xin lỗi! Tôi sẽ bồi thường cho em!”
“Bồi thường?” Tôi khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày nhìn hắn. “Bồi thường ra sao!”
Tươi cười tà mị hiện ra trên khuôn mặt của Sasuke, nhất thời trong lòng tôi có loại cảm giác như chíp bông (tiếng gọi thân thương đối với trẻ mới sinh)…
Liền nghe được âm thanh của hắn lại vang lên “Như vậy có biết không?”
Nói xong, gương mặt đẹp trai tuấn tú kia của hắn liền dần dần phóng đại, hướng tôi đè xuống!
Cánh môi mềm mại áp đè lên một cánh môi mềm mại khác, Sasuke gắt gao ôm lấy tôi, bàn tay đè đầu tôi lại, không cho tôi cơ hội chạy trốn, khiêu khích cạy mở hàm răng tôi ra, xâm nhập vào trong khoang miệng tôi!
Tên đần độn này, thế nhưng bồi thường như vậy… Cái này mà tính là bồi thường cái gì, là hắn tự thỏa mãn chính mình thì có!!
Tôi còn không có đồng ý đâu!
Nện đấm đánh vào ngực hắn, nhưng người nào nó chẳng mảy may di chuyển chút nào.
Bộ não thông báo “#code: red” dưỡng khí càng ngày càng ít đi, chị đây sắp không còn không khí để thở nữa rồi đồ đần độn kia… Trong lòng kháng nghị, nhưng Remon không có nào biểu đạt……
Cuối cùng, tôi tê liệt ngã xuống ở trên người Sasuke.
[Thiếu dưỡng khí, thiếu dưỡng a!!!]
Sasuke buông lỏng người ra, kiềm chế chính mình lại, nhìn trên mặt Remon nhiều đóa mây đỏ, hắn nở nụ cười. “Vì sao lần thứ hai hôn môi, em vẫn không chịu thở.”
“Em… Em dám…” Tôi thở hào hển trừng mắt người nào đó… “Ai nói chị sẽ không… chỉ là muốn thử xem mình có thể nín thở được bao lâu thôi mà… Chị đang thử nghiệm, chính là đang thử nghiệm!” Tôi ‘cưỡng từ đoạt lý’ cậy mạnh, tôi mới sẽ không để cho hắn có cơ hội cười nhạo tôi! Đáy lòng âm thầm nghĩ.
“Phải không?” Sasuke nhíu mày “Vậy thì lại để em thử nghiệm thêm một lần nữa là được rồi.” Nói xong liền lại đè tôi xuống!
“Ưm ưm…” A!!! Tôi khóc không ra nước mắt, rõ ràng buông tha cho kháng nghị, tùy ý để cho hắn ngầm chiếm đoạt hôn lấy tôi.
“Đồ ngốc… Dùng mũi hít vào.” Hơi thở tràn ngập ái muội cùng với lời nói của Sasuke vang lên bên tai tôi, cứ thế mà vang lên.
Mà tôi chỉ cảm thấy độ ấm trên mặt đất càng ngày càng cao…
Cảm thụ được được nụ hôn của Sasuke, nụ hôn lần này thật ôn nhu… Cùng với lần trước hoàn toàn bất đồng.
Chậm rãi nâng lên hai tay, ôm lấy cổ hắn, không lưu loát đáp trả lại hắn!
Sau đó tôi phát giác, bởi vì đây là cái kiss lần thứ hai của kiếp này, thế nhưng lại bị phong cảnh nơi đây phá hủy hết hoàn toàn… Mà buồn bực hồi lâu.