Hai người trở lại mọi người liền nhanh chóng lên đường
" Bạch Minh lái theo xe phía trước.." Sau khi lên xe Thiên Tuấn ra lệnh
" Rõ..
Lão đại.." Bạch Minh nhanh chóng lái theo.
Càng đi thì càng xa hướng trở về nhà, trên xe ai cũng im lặng chỉ có Chu Mộng là không.
" Ngươi có biết đường không hả..? Đây đâu phải đường về nhà.."
" ........."
Thiên Tuấn không lên tiếng nên không ai để ý đến cô ta cả
" Bạch thiếu..
Hắn lái sai đường rồi..
" Chu Mộng thừa cơ mà kéo vai Thiên Tuấn.
Á Á Á..
Thiên Tuấn né đi cái tay kia, thuận tiện tặng Chu Mộng một thanh băng đi nhẹ qua cánh tay.
" Từ nay cô nên gọi tôi là lão đại..
Cô cũng đừng đụng chạm vào người tôi.."
" Hai cô để ý cô ta, cứ một lần gọi sai thì nhịn đói một ngày.."
" Vâng..
Lão đại.." Mộng Nhiên và Kỳ Anh nhanh lẹ gật đầu
" Lão đại..
Có tin tức phải không..?" Bạch Khôi biết lão đại nhà mình sẽ không đơn giản là đi theo như thế.
" Ừm..
Bọn họ đã gặp qua cậu ấy.."
" Tốt quá..
Hay quá rồi.." Trên xe ai cũng vui mừng trừ Chu Mộng
Để đến được vị trí Đào Tính nói đi phải hơn một tuần mới đến.
Nhưng khi mọi người nghe có tin tức của Từ Anh nên đã cấp tốc mà đi, luân phiên ăn ngủ trên xe.
Vì thế năm ngày sau, cả đoàn đã đến được khu vực phía ngoài cánh rừng.
Đội của Đào Tính lại bất ngờ với phong cách làm việc của nhóm người này.
" Mọi người hạ trại nghĩ ngơi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu đi tìm.." Mấy ngày nay chưa ai được nghĩ ngơi, Thiên Tuấn cho mọi người nghĩ trước rồi sẽ đi tìm sau.
" Rõ..
Lão đại.."
Cả hai đoàn xe nhanh chóng xuống xe tìm chỗ kê bếp nấu ăn, dựng trại để nghĩ ngơi.
Muốn tìm được người cũng phải có sức khỏe trước mới được.
----------------
Nói về Từ Anh..
Sau gần hai tháng lang thang trên thành phố A cậu lại không biết tiếp theo là nên đi đâu.
Ban đầu định sẽ đi lang thang qua từng thành phố khác, nhưng cậu lại sợ đi quá xa thì sẽ không biết về tin tức của Thiên Tuấn, mà ở quá gần căn cứ lại sợ bị phát hiện.
Lúc đầu Từ Anh định tìm một nhà trong thành phố để ở, nhưng một hôm cậu lại phát hiện nơi này lại có khá nhiều người dân đang ở.
Sau khi Từ Anh lân la dò hỏi thì biết được đa phần là người dân thành phố A và M, họ đến đây là chờ ngày căn cứ của Chính phủ mở cửa cho người dân vào.
Từ Anh đang rất rảnh rỗi nên quyết định sẽ ở lại đây rồi đi tìm chút việc cho đám người Chu Tường Minh..
Ban đêm Từ Anh sẽ vẽ loạn lên mặt một chút rồi đốt một đống lửa to, bên trong lại nướng khoai lang, khoai tây..
Đôi mắt buồn man mác nhìn về hướng căn cứ.
Một ngày..
Hai ngày..
Ba ngày..
Rồi cả tuần..
Lúc đầu chỉ có vài đứa trẻ nhỏ nghe mùi thơm mà không cưỡng lại được chạy lại xin, sau lại có thêm nhiều người lớn cũng tiến đến.
Khi có người đến, Từ Anh đều vui vẻ mời mọi người ăn khoai nướng.
Mọi người lúc đầu chỉ nhận khoai mà không để ý lắm đến cậu, mấy ngày trôi qua có người chú ý đến bắt đầu hỏi thăm.
" Cậu thanh niên, sau đêm nào cũng đến đây ngồi thế..?"
" Tôi là đang chờ người nhà của mình ra đón.."
" Họ ở đâu mà chờ..?"
" Bên trong căn cứ đấy.."
" Thật sao..?" mọi người nghe thế nên tập trung lại ngày càng đông
" Thật..
"
" Trước đây người nhà có bảo tôi nếu có chuyện KỲ LẠ, NGUY HIỂM thì đến đây tìm họ rồi sẽ có chỗ để ở.."
" Vậy sao cậu lại không vào trong..?"
" Bên kia không cho vào.." Từ Anh lắc đầu buồn buồn
" Tại sao không cho..?"
" Tại Tôi không có dị năng, lại không có vật tư.."
" Không phải cậu nói người nhà làm việc bên trong sao..?"
" Tôi có nói, còn nói ra thân phận người nhà nhưng vẫn không được vào.."
" Tôi có nhờ họ nhắn lại với người nhà dùm, cũng đã lâu rồi mà chưa có tin gì hết.."
" Có thể người nhà cậu đã...!cũng nên.."
" Không họ vẫn còn, mấy hôm trước Tôi thấy họ trên xe đi từ bên ngoài về nên mới ngồi đây chờ đấy..
Với lại mấy người đó ai cũng có dị năng.."
" Nhưng đã gần một tháng rồi, sao vẫn chưa ra đón chứ..?" Một người nhớ lại lần xe từ bên ngoài về gần nhất cũng đã qua gần tháng rồi còn gì..
" Bởi vậy Tôi mới ngồi đây chờ.." Giọng Từ Anh lại buồn buồn
Mọi người lại thở dài..
Cứ như thế, ban ngày Từ Anh đi vào rừng tìm chỗ trốn vào không gian tắm rửa nghĩ ngơi.
Sau đó lại đi ra ngoài tìm tang thi để đánh, tìm vật tư thu gom.
Ban đêm lại một thân " dơ bẩn" đi ra đốt lửa, ngồi chờ.
Mọi người ai cũng là chờ căn cứ mở cửa như đã hứa nên cũng không biết khuyên cái gì bây giờ.
Nhưng không biết từ đâu lại có một vài thông tin không cánh mà bay lan cả khu mọi người đang ở.
" Chính phủ là đang kéo dài thời gian chứ không có ý định cho người không có dị năng vào căn cứ.."
" Những người đã vào căn cứ là sẽ không có khả năng mang người nhà vào như lúc đầu căn cứ đã nói.."
" Nếu muốn mang thức ăn ra bên ngoài thì bên trong sẽ phải nhịn đói.."
" Đồ mang ra bên ngoài cũng sẽ bị lấy trở về.."
" Ai vào bên trong đều bị vắt kiệt dị năng, liên tục đi đánh tang thi không có thời gian nghĩ ngơi.."
" Tang thi thật ra không phải là thiên tai như mọi người nghĩ, mà do Chu Tường Minh cấu kết với nước ngoài chế tạo ra để nâng cao thế lực nhằm mục đích bất chính.
Nhưng trong quá trình thử nghiệm đã có sự cố nên mới có tình hình hiện nay.."
" Những ai biết chuyện đều bị gϊếŧ chết hết để đảm bảo bí mật.."
" Chu Tường Minh muốn nhân cơ hội lần này thu thật nhiều dị năng, để cũng cố thế lực, hắn muốn ngược dòng lịch sử lần nữa làm người duy nhất nắm trong tay mọi quyền hạn của cả nước.."
Người dân lúc đầu không tin lắm...
Nhưng Từ Anh trong lúc nói chuyện đã vài lần VÔ TÌNH nhắc đến trong số người nhà của mình có một nhà khoa học.
Những người khác cậu đều nhìn thấy chỉ có nhà khoa học là chưa gặp lại lần nào..
Thức ăn bên trong đưa ra ngày càng ít..
Người theo xe đi từ trong căn cứ ra luôn luôn có mấy người mà thôi, nhìn riết cũng phát hiện là cùng một nhóm người, lâu lâu sẽ đổi một hai người..
Người dân đánh liều đi đến cổng đe xin vào liền bị lính gác xua đuổi ngày càng mạnh bạo.
Mọi người rảnh rổi tụm lại bàn tán..
" Hình như có cái gì đó không đúng thì phải..?"
" Đúng vậy.."
" Tại sao người nhà cậu thanh niên kia biết trước sẽ có chuyện lạ và nguy hiển chứ..?"
" Tại sao lại không thấy nhà khoa học kia chứ..?"
" Tại sao cứ không cho chúng ta vào mà phải chờ bên ngoài..?
" Tại sao thức ăn đưa ra ngày càng ít chứ..?"
" Có khả năng những tin tức kia là thật đi, nếu không có lửa thì sao có khói được.."
" Vậy chuyện kia có khả năng không..?"
" Cũng chưa biết được đâu, chúng ta chờ thêm xem sao.."
Gần hai tháng trôi qua, mọi người bắt đầu thấy nghi ngờ, cũng từ đó thức ăn của mấy dị năng đi làm việc bên trong căn cứ đưa ra ngày càng ít đi..
Từ Anh vẫn không thôi chờ đợi "Người nhà".
Hôm nay Từ Anh vẫn đến nhưng không đốt cũng chẳng có khoai, vẻ mặt luôn nôn nóng ngóng chờ hướng ngược lại với mọi hôm.
Đợi tới khi chặn chiếc xe cuối cùng về căn cứ nói chuyện một lúc, xe chạy đi cậu lại ngã xuống "Ngất xỉu".
Mọi người nhanh chóng đỡ dậy gọi một lúc Từ Anh mới "Tỉnh lại".
" Cậu sao thế..?"
Có người hỏi, mắt Từ Anh đỏ lên, sau đó nước mắt cứ thi nhau mà rơi xuống.
Mọi người nhìn vẻ mặt đau đớn đó cũng đau lòng thay..
Khóc đã đủ Từ Anh mới khịt mũi, nghẹn ngào nói..
" Vừa rồi đoàn xe đi ra khỏi căn cứ có người thân của tôi, định là đợi họ trở về Tôi sẽ chặn xe....!Ai ngờ..."
" Ai ngờ khi Tôi chặn lại thì không gặp, mấy người trên xe bảo có thể là đi xe sau..
Nhưng Tôi chờ đến xe cuối cùng cũng không có.."
" Bọn họ bảo lần này ra ngoài có nhiều người chết lắm..
Trong đó có thể có cả....!"
Từ Anh nói đến đây liền khóc ngất lên
Mọi người xung quanh nghe xong liền khẩn trương lên, trong đó không biết có người thân của họ không nữa.
Từ khi người thân vào trong làm việc, ngoài đúng hạn gửi thức ăn ra họ liền không còn tin tức nào khác cả..
Bây giờ nghe Từ Anh nói lại thêm những nghi ngờ trong lòng làm họ càng thêm bất an.
" Giờ phải làm sao đây..?"
" Con Tôi..?"
" Chồng Tôi.."
" Cha..
Mẹ.."
Mọi người gào khóc..
tất cả bắt đầu loạn lên.
Hôm sau, khi đến giờ đi nhận thức ăn, có người được nhận có người không..
Một ngày, hai ngày thì không sao.
Nhưng đã một tuần người dân nhận ra có vấn đề.
Tất cả người dân kéo nhau đến cổng căn cứ làm loạn lên
" Chúng tôi muốn gặp người nhà của mình.."
" Trả người thân lại cho chúng tôi.."
" Mở cửa ra cho chúng tôi.."
" Chính phủ mau chóng cứu trợ cho người dân.."
" Bảo Chu Tường Minh ra đây ngay cho chúng tôi.."
"..........."
".........."
".........."
Lục Chiêu nhanh chóng đi vào báo cáo cho Chu Tường Minh.
" Đuổi đi hết đi, có bao nhiêu đó cũng làm không được nữa sao..?" Chu Tường Minh quát vô mặt hắn.
" Rất đông..
Không thể đuổi hết.."
" Đông là bao nhiêu chứ..?"
" Toàn bộ đi.."
" Tại sao đám người đó đột nhiên lại làm vậy..?"
" Không biết..
Họ là muốn đòi lại người thân của mình.."
" Người thân gì chứ..
Hằng ngày đều phát thức ăn mà còn muốn gì nữa.
Đi nói cho chúng biết, nếu gặp thì sẽ không ai được trở vào căn cứ hết.."
" Đã nói nhưng họ nhất quyết muốn mang người thân của mình ra ngoài.."
" Có phải đã có chuyện gì không, nếu không tại sao cả đám lại kích động như thế..?"
" Không có diều gì bất thường cả.."
" Hay là bên Bạch Gia động tay động chân..?"
" Tôi luôn quan sát lại không hề thấy có ai lạ mặt đến khu vực này cả.."
" Cậu nhanh đi tìm hiểu xem như thế nào.."
" Vâng..."
Chu Tường Minh vò đầu bức tóc, ông ta suy nghĩ không thôi.
Kế hoạch của ông vô cùng hoàn hảo tại sao lại có sai sót được chứ.
Ông ta bắt đầu xâu chuỗi lại mọi việc bắt đầu từ việc mất đi vật tư, chuyện pin năng lượng mặt trời, những chuyện gần đây..
Thêm cả chuyện người mà con gái ông nhắc đến, tới bây giờ vẫn chưa thấy cậu ta đến căn cứ.
Ông cũng đã cho người tìm hiểu về người kia, lần đó người của ông thu gom ở bến cảng về cũng có nói qua.
Người đó ngoài dị năng mạnh hơn mọi người ra thì tất cả đều bình thường.
Ông đã chiêu mộ rất nhiều dị năng nhưng chưa hề thấy ai có khả năng lấy một lúc nhiều đồ nhu thế.
Gom chung lại tất cả mọi chuyện, ông khẳng định một trong hai nhà kia.
Cũng có thể là cả hai đã bắt tay mà nuốt trọn đồ của ông sau đó lên kế hoạch đổ tội cho Bạch Gia.
Bởi ông quá biết tính tình Bạch Thiên Quang.
Mà không chỉ một mình Chu Tường Minh nghĩ thế, Cao Hồng Sơn và Trần Hữu Vinh cũng chung suy nghĩ.
Nhưng hai lão qua sự việc Chu Phấn Đình trên đường về làm hại con mình, hai ông liền khẳng định Chu Tường Minh không hợp tác với người khác mà nghĩ Chu Tường Minh một mình chiếm trọn tất cả...