Sau khi giải tán, mọi người đi đến các tổ để đăng ký.
Trong một ngày bộ phận quản lý của căn cứ được thành lập.
Tổ an ninh chia ra bốn tổ nhỏ, một tổ vài chục người.
Trước Bạch Phi dẫn tổ của mình đi canh gác và tuần tra toàn bộ căn cứ
Ba tổ còn lại thì đi sang các hộ khác trong khu Ngự Uyển xem có người hay tang thi không.
Gặp tang thi thì đánh chết rồi chiếm nhà.
Gặp người sống sót tùy tình huống mà dùng bộ đàm báo về cho Tổng bộ ở căn cứ sẽ có cách giải quyết như trấn an kêu gọi hâm dọa...
Cứ như thế sau một tuần, cả khu Ngự Uyển không còn tang thi nữa.
Những ai muốn đi, trong phạm vi cho phép Bạch cha sẽ cho lương thực rồi hỗ trợ đưa đi, khi đi ai muốn bán căn hộ ông cũng mua luôn, ai muốn vào căn cứ thì cũng được nhận.
Thiên Tuấn lại cho dị năng hệ thổ di chuyển đất bao bọc toàn khu Ngự Uyển, giờ là căn cứ Tưởng Hạo.
Anh cho phá vỡ toàn bộ các vách ngăn giữa các căn hộ, tạo thành một thể thống nhất.
Tổ y tế thì sắp xếp lại các vật tư sau đó chia phần nhỏ gồm băng gạc thuốc sát trùng, kháng sinh, hạ sốt..
Để cho người ra ngoài căn cứ làm nhiệm vụ có mà dùng.
Ở tổ hậu cần..
Do căn cứ chưa ổn định, vì thế mọi người ăn tập trung.
Nên tổ này tương đối bận, ba người Bạch Cúc mang những thức ăn không thể để lâu ra cho mọi người nấu trước.
Cơm tập thể ngày ba bữa..Một bữa phụ là cháo hoặc bánh mì, bánh bao hay các loại bánh có hạn sử dụng ngắn, sữa hộp..Tùy theo ngày.
Hai bữa chính có cơm trắng, đồ xào canh và món mặn.
Mọi người tự chuẩn bị chén đũa cho mình.
Bạch cha, Thiên Tuấn, Thiên Ân cũng tự mang chén đĩa xuống nhà ăn để ăn cùng với mọi người.
Tổ nước sạch
Các dị năng hệ thủy luân phiên tạo ra nước đầy các bồn chứa trong căn cứ.
Mỗi ngày sẽ có quy định số nước cho một người.
Nếu ai muốn dùng nhiều thì lấy điểm tích lũy vật tư của mình ra đổi.
Căn cứ lấy đó chia đều cho tất cả dị năng hệ thủy.
Nhóm kế toán theo Bạch Diễn và Thiên Ân thì sẽ được luân phiên trong coi các kho.
Đến giờ làm sẽ bốc thăm xem hôm nay mình sẽ trong coi kho nào.
Trước khi vào làm sẽ kiểm kê số lượng thực tế và số lượng trên báo cáo cuối ngày hôm trước.
Nếu có sai sót phải báo cho Thiên Ân hoặc Bạch Diễn, phát hiện ra có gian lận lập tức đuổi ra ngoài căn cứ.
Làm như thế sẽ hạn chế tối đa ăn chặn của công.
Người ra ngoài làm nhiệm vụ khi về cũng sẽ nộp vật tư tại đây..
Người trong căn cứ đang nghĩ cuộc sống như thế cũng không tệ thì ngoài kia tang thi đang tấn công con người.
Một tháng đã qua, người dân ý thức được nguy hiểm cận kề.
Đến khi nhận ra mình đã bị Chính phủ và quân đội bỏ rơi thì đã muộn.
Lương thực dự trữ không còn.
Tang thi khắp nơi.
Ban đêm có người biến thành tang thi đã cắn hết cả nhà khi đang ngủ.
Một số Người có dị năng nay đã biết cách sử dụng, họ tổ chức đánh tang thi thu gom vật tư.
__________________
Thiên Hạo về tới thành phố A nhìn đâu đâu cũng có tang thi.
Qua hai tháng không biết Bạch gia giờ ra sau cậu không thể tự dưng mà vào ở được.
Trước hết, Thiên Hạo vừa đi vừa đánh tang thi, nhân lúc chưa ai biết giá trị của tinh thạch cậu phải tranh thủ.
Cậu cũng thu gom một số vật tư để lên xe ngụy trang.
Trên đường về Thiên Hạo nhớ đến Kỳ Anh.
Trên đời này Kỳ Anh được xem như là người bạn duy nhất thật lòng đối xử tốt với cậu.
Từ nhỏ cậu đã có rất nhiều người xoay quanh, nhưng họ chỉ muốn được Bạch gia chú ý và hưởng lợi.
Vì thế cậu muốn đến xem Kỳ Anh..
Chạy xe đến khu nhà cô.
Có xác tang thi chắc là đã có người xử lý.
Thiên Hạo tìm chỗ vắng rồi bỏ xe vào không gian.
Hiện tại đã mất điện toàn bộ nên cũng không sợ camera quan sát.
Tinh thần lực của Thiên Hạo nay đã cuối cấp hai chuẩn bị lên cấp ba, Cậu dùng ý niệm nhìn toàn bộ khu này xem có tang thi và người sống hay không.
Thế mà khu này có khá nhiều tang thi, truớc phải tìm được Kỳ Anh rồi tính tiếp.
Vừa bước ra khỏi chỗ nấp Thiên Hạo thấy phía trước có một nhóm năm người tay cầm vũ khí và thức ăn chắc mới ra người tìm vật tư về trong thấy cậu lạ mặt nên cảnh giác.
" Cậu là ai tôi chưa thấy cậu ở đây bao giờ..?" Người đi đầu hỏi
Thiên Hạo nói thân thế của Từ Anh cho họ.
" Tôi vốn định đến đây tìm việc nhưng trên đường gặp phải tang thi, mới đến đây hôm nay.."
" Đang đi tìm chỗ nghĩ.."
Thiên Hạo thành thật trả lời
Thấy cậu còn trẻ mà hoàn cảnh lại đáng thương nên ánh mắt mọi người cũng bớt cảnh giác đi.
" Thế cậu có chỗ ở chưa..? Có muốn ở cùng chúng tôi không..?" Người đó hỏi.
" Cảm ơn Anh.."
" Thế tốt quá.."
" Anh không cần lo tôi có thức ăn.
Anh cho tôi chỗ để ngủ là được rồi.."
Giờ đám người đó mới để ý phía sau cậu có một ba lô leo núi..
Cái này là Thiên Hạo đã chuẩn bị để tránh bị người khác để ý.
Thế là cậu theo họ đi lên tầng.
Mọi người chia nhau ra, Thiên Hạo theo người lúc nãy mời cậu vào nhà.
" Bà xã Anh về rồi.." Anh ta kêu vợ mình mở cửa.
" Tới đây.." Vừa mở cửa thấy có người lại nên hơi giật mình.
" Vào nhà rồi nói.." Anh nói với vợ mình
" Chào chị.
Đêm nay em ngủ nhờ một đêm.."
" Quên hỏi cậu tên gì..?"
" Tôi là Tào Quang gọi là Quang ca đi, trước đây tôi là nhân viên bảo an, đây là vợ tôi Ngô Bình cậu gọi là Bình tỷ đi, trước đây là giáo viên mầm non.
Tôi có một bé gái 6 tuổi chắc là đang chơi trong phòng rồi.." Tào Quang nói.
" Chào chị em là Từ Anh.
Mười sáu tuổi.
Đêm nay làm phiền anh chị vậy.."( Từ đây sẽ gọi Thiên Hạo là Từ Anh)
Từ Anh giới thiệu xong liền lấy một túi lạp xưởng, một túi gạo từ ba lô đưa cho Ngô Bình.
" Em thêm món mình cùng ăn cơm.."
Trước kia Ngô Bình chắc chắn sẽ từ chối nhưng bây giờ thì không.
Chưa ai biết tương lai sẽ ra sao đâu
" Ừ hai người tắm rửa rồi ra ăn cơm.." Cô lấy đồ Cậu đưa rồi đi kêu con gái.
Hai người rửa mặt xong ra đã thấy bé gái ngồi ngoan ngoãn trên bàn ăn
Thấy có người lạ bé hơi rụt rè nhưng vẫn lễ phép
" Chào anh ạ.."
"Ngoan quá...Chào em..Đêm nay cho Anh ngủ nhờ nhà em một đêm nhé..?" Từ Anh xoa đầu bé mỉm cười nói
" Vâng ạ.." Cô bé đáp
" Thấy em ngoan thế Anh tặng em cái kẹo nhé.." Từ Anh cho tay vào túi áo lấy ra cái kẹo trong không gian cho bé gái
Cô bé nhìn mẹ thấy mẹ gật đầu mới dám nhận.
"Cảm ơn anh.."
Lúc ăn cơm Từ Anh hỏi
"Hai người có dự định gì chưa..?"
" Lúc đầu cứ chờ Quân đội đến.."
" Nhưng đến nay vẫn không có tin tức.
Thức ăn dự trữ đã hết.."
" Hôm nay Tôi mới cùng mấy người trong khu này rủ nhau đi kiếm đồ ăn.."
" Bây giờ đâu đâu cũng có tang thi, mọi người thì cố tranh đoạt vật tư.
Các siêu thị xung quanh đây đã bị cướp hết.
Còn những chỗ khác thì có người của Chính phủ canh gác không vào được.."
Nói tới đó Tào Quang lại nóng giận.
" Ban đầu họ thông báo sẽ có quân đội đến hỗ trợ, giờ thì quân đội lại đi tranh đoạt vật tư với người dân.."
Từ Anh nói thầm trong bụng..
" Không tranh thì lấy gì sống.
Vật tư của họ đã bị cậu cướp hết rồi.."
" À mà trên đường đi cậu có thấy những thành phố khác thành lập căn cứ không..?"
" Ở thành phố A có hai căn cứ một cái của Chính phủ nhưng lại không nghe thông báo sẽ cho người dân vào hay hỗ trợ gì hết.."
" Còn một cái là căn cứ Tưởng Hạo.
Do Bạch gia chủ thành lập ở khu cao cấp Ngự Uyển."
" Nghe nói ở đó có thông báo sẽ thu nhận người dân nhưng phải nộp một phần vật tư theo quy định.."
"Tôi nghĩ sẽ đến đó xem như thế nào, nếu được sẽ đi thu gom vật tư rồi xin vào căn cứ.
Giờ không thể trông cậy vào Chính phủ được nữa.."
Nghe tên căn cứ Tưởng Hạo mà cậu không khỏi ngỡ ngàng.
Có lẽ Bạch cha và Thiên Ân sẽ rất khổ sở khi cậu chết đây.
Còn anh, không biết anh có....
Thấy cậu thất thần...
" Từ Anh sao thế..?"
Từ Anh hồi thần rồi nói.
" Trên đường đi người lãnh đạo ở các thành phố khác cũng có thành lập.
Nhưng chưa nghe sẽ thu nhận người dân như thế nào..
Nay nghe Quang ca nói, vậy em cũng sẽ đi căn cứ Tưởng Hạo.."
" Thế người nhà cậu đâu, sao lại một mình đến đây..?" Ngô Bình không nghe cậu nhắc đến người nhà nên hỏi.
Từ Anh một lần nữa kể lại thân thế.
Haizz....!"Họ hàng kiểu gì không biết.." Ngô Bình nghe xong không khỏi thở dài.
" Thế còn người nhà hai người.." Từ Anh hỏi.
" Người thân chúng Tôi ở thành phố khác quá xa nơi này.."
" Không biết họ như thế nào nữa.
Giờ không liên lạc được cũng không thể về, chỉ đành đến đâu hay đến đó.."
" Khu này rất đông dân, nhưng lại thấy được có một ít người sống và tang thi.
Vì vậy số còn lại có thể đã hoặc đang trở
thành tang thi cũng nên.."
" Ngày mai phải tập trung mọi người để nắm chính xác rồi tìm cách giải quyết tạm thời.."
Tào Quang nghĩ nghĩ rồi nói.
Nghe thế Từ Anh đồng ý.
Ăn cơm xong, cậu lên sô pha nằm nghĩ nghĩ rồi ngủ lúc nào không hay.