Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 8: Trò chuyện 2




Đóa Lệ nhìn anh với ánh mắt đầy sự khó hiểu và thắc mắc là tại sao cái thằng cha Kỳ đó đã dặn điều gì mà sao người bạn này lại ấp úng đánh lãng sang chuyện khác. Cô mỉm cười đáp:

- Dạ, em cũng khoẻ rồi nhưng mà vẫn chưa khoẻ hẳn lắm vì đang đợi có người hiến máu cho nữa... Vậy anh và thằng cha đó... À đâu anh bạn đó của anh còn đi học hay đi làm rồi?

- Ừ.. Chắc nay mai sẽ có liền à, em đừng lo quá nha cố ăn nhiều vào cho khoẻ, hì... Bọn anh ấy hả? Tụi anh còn đi học hiện đang là sinh viên năm cuối ngành Kinh Tế. Còn em thì sao nè?

Cô vốn có tí khó chịu khi nghe ai nhắc đến ĐH Kinh Tế là bởi vì người yêu cũ của cô học trường đó. Nhưng dù sao anh chàng này cũng trông đẹp trai nên cô cười mỉm cho qua chuyện đó.

- Hihi.. Em thì mới vừa thi đại học xong luôn ấy.. Tự nhiên cái gặp thằng cha nội.. À không bạn của anh mà em phải nghỉ hè trong cái bệnh viện này đây.. (Khuôn mặt vô cùng đau khổ). Ủa nay anh không đi học sao mà lại vào đây thăm em?

Khắc Lạc nổi tiếng với sự đảm đang nên khi mới ngồi xuống trò chuyện thì anh đã kiếm dao để gọt táo cho Đóa Lệ rồi. Anh vừa gọt táo vừa luyên thuyên trò chuyện đáp:

- Em muốn gọi nó là thằng cha gì hay ra sao cũng được cả, miễn là em thấy vui là được rồi. Anh cũng thấy vui khi thằng đó bị ai khác chửi nó lắm cô bé à. Không nay bọn anh được nghỉ nên mới lên thăm em. Ờ ha quên, em đã ăn sáng chưa? Khi nào bố mẹ em vào?

- Em đã ăn với mẹ hồi sáng rồi anh, bố mẹ em vào hồi sáng sớm rồi sau đó thì vừa mới về được tí thì 2 anhmới đến á. Chắc cỡ trưa trưa bố mẹ em mới lên lại. Còn 2 anh đã ăn chưa?

- À thì ra là như vậy, bọn anh ăn no nê xong rồi mới lên đây. À, em đậu mấy trường đại học? Bác sĩ có nói khi nào em xuất viện không?

- Em đậu 1 trường đại học y dược và cao đẳng marketing. Em nghe mẹ nói là cỡ 1 2 tuần gì đó em được xuất viện à hì. Sao em vẫn chưa thấy bạn anh đến nữa? Chắc ông đó sợ vô bị em chửi nên trốn đi đâu bỏ anh 1 mình rồi hì hì.

- Wow, giỏi vậy ta. Thôi, thằng đó em khỏi lo nó mà bỏ anh thì nó cũng chả có yên đâu, lát nữa nó về giờ. Anh ra ngoài nghe đt tí nha

- Dạ..

Kỳ Tường bước vào phòng bác sĩ, anh hít thật sâu rồi thở từ từ để lấy bình tĩnh và can đảm hơn vì đây lần đầu tiên anh đi ghép tủy. Bác sĩ mời anh nằm xuống giường rồi làm từng tự mọi thao tác rất cẩn thận và rất nhanh chóng chỉ trong vài tích tắc đã xong. Anh ngồi dậy và chờ đợi kết quả từ bác sĩ, do quá nôn nóng hay do quá vui mừng anh vội hỏi liên tục:

- Thưa bác sĩ liệu mẩu máu của tôi được không vậy? Nếu thiếu thì cứ lấy tiếp ạ miễn sao bệnh nhân đó khoẻ là được rồi bác sĩ.

- Từ từ nào đợi tí đã... Có kết quả rồi đó là mẩu máu của anh hợp với bệnh nhân.. Xong rồi anh có thể về vào phòng thăm cô ấy được rồi.. Chút nữa tôi sẽ bắt đầu ghép tuỷ cho bệnh nhân.

- Mừng quá vậy là được rồi. Cảm ơn bác sĩ nhiều ạ.

- Không có gì cả.

Anh đứng dậy và đẩy cửa ra thở phào nhẹ nhõm, anh cố bước thật nhanh về phòng của Đoá Lệ. Tới trước phòng thì thấy cánh cửa phòng khẽ mở và nghe tiếng cười đùa nói:

- Hihihi... Cái này hay nè, anh làm lại đi.. Làm lại em xem đi.. Hihi

- Hehe.. Okê.. Anh làm lại lần nữa thôi đó nha.. Em xem cho kĩ nha..

Nghe giọng nói, cười đầy sản khoái của Đoá Lệ cùng với giọng nói của Khắc Lạc làm cho anh có cái gì đó cảm thấy rất lạ, cảm thấy hơi khó chịu tí nhưng lại vui. Không tiếng gõ cửa gì cả anh liền đẩy cửa bước vào nói:

- 2 người chơi gì vui quá dợ? Cho Kỳ Tường tui chơi chung với được hông nè?

Đóa Lệ không thèm liếc mắt lên để nhìn tổng quát về cái tên đã cho mình đo đường trông như thế nào cả, cô vẫn chăm chú vào trò mà Khắc Lạc mới bày ra cho cô coi. Cô lạnh lùng nói:

- Không cho anh biết là tụi tui đang chơi gì đâu, anh là người đi xe vô duyên nhất nhất mà tui từng gặp. Anh chỉ được đứng im đó mà nhìn tui với bạn anh chơi thôi biết chưa.

Khắc Lạc cảm thấy có 1 luồng không khí lạnh toát ra phía sau lưng, anh nhanh nhẩu đáp lời như thể đang cố giải vây cho bản thân mình với giọng điệu của kẻ ngây ngơ vô tội vừa sợ sệt vừa dịu dàng:

- Ấy ấy.. Em làm vậy là chết anh đấy Lệ à. Hồi nữa nó cho anh đi xe căng hải đó em ơi... Cứ cho nó chơi đi... Lại đây.. Cho mày chơi chung nè Kỳ Tường..

Kỳ Tường cười khẩy, tiến tới gần với điệu bộ vui sướng đồng thời hồi đáp bằng một giọng điệu vô cùng gian xảo đắc ý của một tên chuyên gia chọc ghẹo người khác:

- Dù em có cho hay không cho thì anh vẫn có quyền được chơi đấy thôi, em có nói với thằng kia cỡ nào thì nó cũng sẽ phải nghe và làm theo lời anh thôi hehe, em thua rồi cô bé à.

Cô ấm ức bặm môi ngước mắt lên liếc anh rồi lên giọng nói:

- Đúng là ngược, người thì trông đẹp mà không ngờ lại vô duyên, phát ghét. Chả bù cho người bạn đi cùng tí nào, người ta vừa đẹp trai, vừa dịu dàng trìu mến lại còn biết cách làm trò cho người khác yêu quý mình nữa. Anh tới chơi thì tui chả thèm chơi nữa, cho anh chơi hết một mình luôn nè... Lêu lêu.. (Khuôn mặt đầy thái độ không quan tâm và ghét bấy giờ của cô mà đang dành anh chàng họ Kỳ kia). Ủa sao em nghe bạn anh bảo anh đi mua đồ gì mà sao lại thấy anh vô đây với tay không vậy?