Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở

Chương 23: Rời xa 2




Diễm Quỳnh cũng chả thèm nhìn anh, môi thì chề ra nhưng tay vẫn nhận lấy cục kẹo anh đưa rồi gỡ ra và đưa vào miệng ăn. Anh vẫn hay thường làm như thế với cô khi cả hai còn nhỏ chỉ cần anh thấy cô buồn hay khóc thì anh chạy tới nhìn cô mỉm cười, trong tay thì cầm nguyên nhúm kẹo đủ màu chìa ra trước mặt cô và bảo cô ăn đi cho hết buồn. Cũng vì những lúc như thế ấy mà cô lại thương anh mất rồi, dù ngay khoảnh khắc này anh không nhìn cô và mỉm cười nhưng mà anh vẫn đưa kẹo cho cô. Thử hỏi làm sao cô có thể giận anh lâu được chứ. Khoảng một tiếng sau, tiếp viên hàng không thông báo sắp đáp cánh xuống sân bay quốc tế London. Cả hai nhanh chóng xem xét lại hành lí của mình.

London International Airport.

Kỳ Tường vừa kéo vali đi vừa lấy điện thoại ra nhanh chóng lắp sim khác vào thì gọi liền cho Đóa Lệ.

Lúc này ở thành phố Y đang là buổi tối, Đóa Lệ đang bù đầu trong đống bài tập dành cho sinh viên năm nhất bỗng nghe thấy điện thoại reo chỉ cầm lên nghe máy, quên nhìn số điện thoại của ai đang gọi, cô than thở nói:

- Alô, help me... Huhu... Tao vẫn chưa mò ra nữa mày ơi... Huhu, có mỗi bài toán mà vẫn không làm xong. Chắc ngày mai cũng sẽ bị giáo viên mắng nữa đây. Huhu khổ quá mà, ai biểu lúc đầu giỏi quá nên giờ ôm nguyên đống bài tập nâng cao đã vậy còn được tặng kèm theo câu nói của cô giáo đó là “tôi luôn hy vọng em sẽ giải tốt nó, Tô Đóa Lệ à”... Haiss... Mệt thiệt đó.

Kỳ Tường nghe xong nhưng lại không tài nào nhịn cười nỗi, anh đứng khựng lại một tay vẫn cầm điện thoại đặt bên tai, một tay còn lại ôm bụng cười khoái chí. Anh thật không ngờ, mình chỉ đi xa thành phố 3 ngày thôi mà cô ấy lại học hành có dấu hiệu sa sút nhanh như vậy, nhưng dù rối rấm trong đống bài tập đấy mà giọng cô nói thật dễ thương làm sao, nó khiến anh muốn được hôn cô biết bao. Anh cố giả giọng con gái rồi đáp:

- Không ngờ bà giỏi vậy mà không giải được thế mà tui giải được rồi đấy. Đợi 3 năm sau tui về tui chỉ cho hướng giải nhé, không muộn đâu, hihi.

Tiểu Lệ nghe giọng ai lại có vẻ trông giống với giọng nói của anh yêu mình nên đã vội đưa điện thoại ra xem lại số thì mới biết đây là số gọi về từ nước ngoài. Cô cũng không thể nào nhịn cười nỗi, ôm bụng cười và đáp lại:

- Anh này còn dám chọc em nữa chứ. Anh mới đáp tới sân bay hở?? Anh đi có mệt không?

Lúc này Kỳ Tường giờ mới chỉnh lại giọng của mình rồi nói:

- Chà, em nhận ra được giọng anh sao. Uhm, anh mới đáp xuống sân bay thì gọi liền cho em nè. Anh mệt lắm, ước gì có em ngay lúc này để anh ôm cho đỡ mệt thì tốt biết mấy. Em có nhớ anh hông nè?

- Honey của em lại mè nheo nữa òi, em nhớ anh lắm, hihi. Thôi, anh nhanh chóng kiếm người thân sau đó rồi về nhà họ nghỉ ngơi đi. Khi nào khỏe người thì gọi cho em nè. Yêu anh.

- Ấy... Ấy.. Chưa gì em muốn đuổi anh đi rồi sao.. Huhu.. Anh nhớ em và muốn được nghe giọng em lắm... Thôi em nói vậy rồi thì xin tuân lệnh em yêu của anh. Bye em nhé. Khi nào tới nhà anh sẽ gọi nói chuyện với em sau nhé. Yêu em.

- Vậy mới ngoan chứ, mốt về em thưởng cho nè. Em tắt máy trước nhé, để còn tranh thủ làm bài để mai nộp cho cô nữa. Yêu anh nhiều.

- Uhm, em nhớ nghỉ sớm đó. Bye em.

Anh tắt điện thoại rồi tiến tới chỗ Diễm Quỳnh đang đứng đợi mình nãy giờ cùng với người thân của cô. Diễm Quỳnh thấy anh đi tới chỗ mình rồi thì cô khoác tay vào tay anh vừa đi vừa mỉm cười. Anh thì dù không thích cho mấy nhưng vẫn cố mỉm cười khi người nhà của cô quay lại nhìn hai người đang đi ở đằng sau.