Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 2 - Chương 188: Không phải công chúa, người thân ở đâu?




“Ngươi thân là tể tướng hiển nhiên đặt nhiều tâm tư trong triều đình, vì gia chia sẻ ưu phiền, đừng nghĩ không liên quan chút nào.”

Tương Sở cắn răng oán hận, xoay người đi trước, như một cơn gió đi sát qua người Y Y mà cũng không thèm chào hỏi một câu.

“Ngươi với hắn lại tranh cãi gì?”

Bạch U liếc mắt nhìn Y Y một cái, nói: “Gia có phân phó, ta đi chuẩn bị.”Xoay người liền đi.

Y Y nhìn bóng lưng hắn mà thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy, sau đó bước nhanh đến trước Ngự thư phòng, hai gã thị vệ vội vàng mở cửa ra.

***

Mấy ngày trước, Ngọc quốc, Lăng đô.

Hoàng cung, Dưỡng Tâm điện.

Người ngồi trên cao trong đôi mắt xanh biếc lóe ra lửa giận rét người (*), ánh nhìn tối tăm làm cho người ta sợ hãi.

(*)Nguyên văn là嗜人 nghĩa là “muỗi gây sốt rét (muỗi Anophel).

Trên mặt đất đều là xác ngọc vỡ đầy đất.

Một tờ giấy mỏng đã bị nắm chặt đến nhăn nhúm bị căm hận quăng xuống, rơi bên chân Thượng Quan Mạc Ly.

Thượng Quan Mạc Ly nhìn người ngồi trên cao, sắc mặt Thượng Quan Thiên tái nhợt, nhưng ánh mắt lại thật thê lương, hắn thật khó hiểu phản ứng của Thượng Quan Thiên, vì thế mở miệng hỏi: “Là Kim quốc khiêu khích bệ hạ?”

Tô Tử Chiêm tùy ý ngồi một bên nhàn nhã uống ngụm trà, thản nhiên nhìn trong mắt Thượng Quan Thiên lộ ra vẻ ngoan tuyệt, hờ hững nói: “Bệ hạ sao lại tức giận như thế, Kim quốc không làm gì được Ngọc quốc ta đâu.”

Dựa theo biểu hiện ít ỏi của Thượng Quan Thiên, Tô Tử Chiêm liền có thể đoán ra nội dung của mật hàm chắc chắn là có liên quan đến Lăng nha đầu cố chấp lại không nghe lời của nhà hắn. Lần trước một mình hắn từ Bắc U trở về, Thượng Quan Thiên chính là bộ dạng như thế, chẳng qua khi đó người Thượng Quan Thiên hận là chính bản thân thôi. Nhưng, dường như, ánh mắt ngày ấy thật không phải như vậy... Khủng bố! Suy nghĩ mãi Tô Tử Chiêm mới tìm được cái từ này để hình dung sự cuồng bạo của Ngọc đế bệ hạ bên cạnh.

Tô Tử Chiêm cười thầm trong lòng: Không biết còn tưởng Lăng nha đầu nhà hắn lại chết lần nữa chứ!

Lúc này suy đoán của Tô Tử Chiêm cũng không tính là sai.

Thượng Quan Mạc Ly nhặt viên giấy trên mặt đất, nhẹ nhàng mở ra, liếc mắt một cái liền đơ mặt ra, lại kinh hãi, cuối cùng trên mặt cũng là cái vẻ làm cho người ta sợ hãi.

Tô Tử Chiêm từ ghế đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Thượng Quan Mạc Ly, đoạt lấy thư tín đã không còn hình dạng trên tay hắn, trái tim trong lồng ngực đột ngột nảy lên thình thịch.

Sau một lúc lâu, Tô Tử Chiêm nở nụ cười, trong tay đâu còn hình dạng của tín hàm, rõ ràng chính là giấy vụn.

Điều này so với việc Lăng nha đầu nhà hắn lại chết lần nữa càng làm cho người ta khiếp sợ, càng làm cho người ta không thể chấp nhận.

Lăng nha đầu nhà hắn đã sớm không còn...

Không còn...

Cái người luôn mồm gọi hắn Tử Chiêm biểu ca, gọi hắn quốc sĩ đại nhân, đùa giỡn gọi hắn là trạng nguyên lang tuấn tú không phải là nha đầu nhà hắn...

Không phải.....

Ba người trong điện đều trầm mặc, nhưng tâm tư mỗi người cũng không hoàn toàn giống nhau.

Không biết qua bao lâu, Thượng Quan Mạc Ly chậm rãi mở miệng, thanh âm trong sáng như cũ, không có gợn sóng: “Bệ hạ, chỉ dựa vào một phong thư của Hiên Viên Tiêu căn bản không thể chứng minh được gì. Nếu công chúa không phải công chúa, vậy Ngọc quốc bây giờ liền không phải cái dạng này.” Nếu công chúa là giả, sao lại dễ dàng giao ra quyền giám quốc, sao lại lưu lại binh thư, sao lại hao hết tâm tư giúp đỡ Thượng Quan Thiên ngồi vững vàng đế vị?

Thượng Quan Mạc Ly cảm thấy rằng, cái người tươi cười xán lạn như sao kia, cái người ôn nhu gọi hắn Ất, cái người nói với hắn Mạc Ly Mạc Ly Mạc Tương Ly, người nọ chính là thần của hắn! Công chúa gì? Một cái phong hào không quan trọng mà thôi! Một cái phong hào xưng hô sao lại có thể đánh đồng với vị thần trong lòng hắn?

Người nọ có phải công chúa thật hay không đối với Thượng Quan Mạc Ly mà nói chỉ là điều nhỏ nhặt không đáng kể, hắn vĩnh viễn nhớ rõ ngày ấy một đôi con ngươi trong trẻo, cưới yếu ớt nói với hắn cùng Đinh: Nhớ kỹ, các ngươi đều là tâm phúc của bổn cung, là thuộc hạ, không phải nô tài, bổn cung tín nhiệm các ngươi!

Bởi vì nàng là công chúa, nàng muốn hắn vì nàng bảo vệ Ngọc quốc này vĩnh viễn được hưởng an bình, vì vậy hắn là Vĩnh An vương không có gì đáng kể!

Nếu như nàng không phải, vậy thì nàng ở đâu, hắn liền theo đến đó.

Như thế thật tốt!

Ít nhất là tốt so với hiện tại.

Nghĩ đến đây, Thượng Quan Mạc Ly nở nụ cười, hắn luôn luôn bất cẩu ngôn tiếu (*), nhưng lại cười nhu hòa đến lạ thường, giống mặt trời đầu hè ấm áp mà không nóng cháy.

(*) Ăn nói có ý tứ, nói năng thận trọng.

Mà lòng Tô Tử Chiêm lập tức cũng nguội lạnh thông suốt.

Không ai so với hắn rõ ràng hơn phong thư này của Hiên Viên Tiêu là thật hay giả.

Một quyển ‘Ngọc quốc dụng binh phương lược’ chính là chứng cớ, vô cùng xác thực, là căn cứ chính xác không thể bỏ qua.

Cái người kia vui cười tức giận trách móc đều chói mắt kia không phải Lăng nha đầu nhà hắn, xác xác thật thật— không phải!

Không đúng, cái người chói mắt, giảo hoạt, đa mưu, lương thiện, cố chấp, lại ngốc nghếch vô cùng kia là Lăng nha đầu, chỉ là không phải công chúa biểu muội của mình thôi.

Nhưng công chúa biểu muội của hắn khi nào lại gọi hắn là Tử chiêm ca ca? Khi nào thì nhìn vào mắt hắn tràn ngập ôn nhu? Khi nào thì không để ý an nguy của bản thân kiên quyết phải bảo đảm an toàn của hắn?!

Tô Tử Chiêm muốn cười, không phải cười khổ, mà là cười nhạo. Không phải cười nhạo mình, mà là cười nhạo ông trời!

Hắn muốn cười ông trời ban cho cái gì huyết thống, cười cái gì thân nhân tay chân chó má này!

Hắn sớm có cơ hội phát hiện ông trời bày ra trò chơi này, nhưng Tô Tử Chiêm lại không muốn.

Hai hàng thanh lệ khi đó vì ai mà rơi xuống, tự hắn hiểu rõ ràng minh bạch.

Vì Lăng nha đầu nhà hắn.

Chỉ vì một người kia.

Công chúa? Khi đó trong đầu hắn căn bản không có cái từ này.

Thượng Quan Thiên hồi phục tinh thần, nhìn Thượng Quan Mạc Ly nói chuyện, lại dời mắt hướng Tô Tử Chiêm, trầm ngâm một lát, hỏi: “Biểu ca thấy thế nào?”

Tô Tử Chiêm cười, lành lạnh trả lời một câu: “Bệ hạ tin thì chính là thật, không tin chính là giả.”

Thượng Quan Thiên sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Ý biểu ca là sao?!”

“Ý tại mặt chữ.” Tô Tử Chiêm vẫn cười.

Thượng Quan Thiên trầm mặt nhìn Tô Tử Chiêm, trong mắt tâm tình bất định, sau một lúc lâu, hắn nói: “Các ngươi đi ra ngoài, trẫm muốn yên tĩnh một mình.”

“Dạ.”

“Dạ, bệ hạ.”

Hai người cùng lui ra.

Một bước vừa ra khỏi cửa lớn Dưỡng Tâm điện Tô Tử Chiêm phát hiện bước chân của Thượng Quan Mạc Ly so với vừa rồi nhanh hơn không ít, chỉ trong nháy mắt đã vượt lên cách hắn mấy thước. Đáy lòng cười khẽ một tiếng, Tô Tử Chiêm mở miệng gọi lại cái người sắp lập tức biến mất: “Vĩnh An vương.”

Thượng Quan Mạc Ly dừng chân một chút, xoay người nhìn lại, đợi Tô Tử Chiêm bước lên, hắn mới hỏi: “Chuyện gì?”

“Ngươi thấy thế nào?” Tô Tử Chiêm lành lạnh hỏi, tinh quang trong con ngươi xanh biếc chợt lóe qua.

Thượng Quan Mạc Ly sau khi sửng sốt, thản nhiên nói: “Ngươi tin chính là thật, không tin chính là giả.”

Tô Tử chiêm cười to ra tiếng, cũng không giận Thượng Quan Mạc Ly lấy lời của hắn đểchế nhạo hắn, không che giấu sự tò mò trong lòng chút nào, hắn lại hỏi tới: “Vậy Vĩnh An vương là tin hay không tin?”

Thượng Quan Mạc Ly cườiảm đạm, không lý do gìlại làm lòng Tô Tử chiêm run lên, người này rõ ràng chính là...

“Tin hay không tin, phải hay không phải, đối với người khác mà nói có lẽ rất quan trọng, nhưng, đối với Thượng Quan Mạc Ly ta, đều là bé nhỏ không đáng kể.” Vạt áo xanh lướt qua mu bàn chân Tô Tử Chiêm, nhìn người nào đó vội vàng rời đi không một tia lưu luyến, Tô TửChiêm hơi cong môi, một nụ cười yếu ớt đọng lại nơi khóe mắt.

Vậy ư, bé nhỏ không đáng kể ư.

***

Đêm.

Kim quốc, Cẩm Hâm.

Hoàng cung, Dật Thanh cung.

“Hoàng thượng —” Thập Tứ yên lặng đến quỳ trước mặt Hiên Viên Tiêu, cung kính bẩm báo: “Sở quý phi tỉnh rồi.”

Hiên Viên Tiêu đột nhiên ngẩn ra, thở sâu một hơi, nói: “Đi Dực Khôn cung!”

“Dạ!”

***

Hoàng cung Kim quốc, Dực Khôn cung.

Thái y vừa mới chẩn mạch xong cho vị chủ tử mới của Dực Khôn cung, còn chưa kê xong đơn thuốc bồi bổ thân thể, không nghĩ tới hoàng đế bệ hạ lại hấp tấp chạy tới đây, hắn nhanh chóng rút lui qua một bên, không làm trở ngại vợ chồng người ta tình thâm.

Lão thái y thầm nghĩ: Cũng may là cứu được Sở quý phi, nếu không dựa theo dáng vẻ quan tâm của hoàng thượng đối với nàng, cái thân xương cốt già nua nàycủa hắn chỉsợ là phải nộp ở chỗ này.

Đáng tiếc, lão thái y chỉ nhìn hiểu được dáng vẻ quan tâm của Hiên Viên bệ hạ, nhưng lại không thấy được ngọn nguồn chính xác.

“Bệ hạ...” Một đôi con ngươi vốn là giống như thu thủy, bởi vì đau yếu làm cho mệt mỏi càng phát ra vẻ suy nhược động lòng người. Thân thể quá mức suy yếu khiến lời của cô nghe càng giống như tiếng thở dốc.

Hiên Viên Tiêu đứng trước giường nhỏ, chăm chú nhìn người tái nhợt suy yếu, bày ra một nụ cười ôn nhu, nhưng trong mắt chỉ có thương tiếc lạikhông có một tia tiếc nuối. Thượng Quan Sở Sởđau lòng rũ xuống hai tròng mắt, cố nén nỗiđau đang khoan vào tim kéo tay Hiên Viên Tiêu, nàng nói: “Bệ hạ, nô tì thật xin lỗi người, nô tì không bảo trụ được của người....”

“Sở Sở!” Hiên Viên Tiêu không hiểu sao lại cất cao thanh âm, Sở Sở cả kinh trừng lớn ánh mắt, Hiên Viên Tiêu ho nhẹ, ánh mắt lại trở lại bình thường, nói:“Nghỉ ngơi cho tốt, thân thể rất nhanh sẽ khỏe lại.” Một câu nói khách khí, lại hơi có vẻ xa lạ.

Khóe mắt Sở Sở chậm rãi chảy xuống một hàng nước mắt, cô không nức nở, cũng không lên tiếng, thậm chí cũng không giương mắt nhìn người kia đứng trước giường cô.

Trong nhất thời, phòng trong thật sự yên lặng.

Sở Sở cười khổ trong lòng, cô tưởng rằng chỉ có cô cảm thấy đứa bé kia là kết quả không nên có, không nghĩ tới ngay cả hắn cũng vậy, ngay cả hắn cũng vậy...

Cô không muốn trở thành một đồvật thay thế, cô không thể quên cái tên ngày ấy trong viện Hiên Viên Tiêu vong tình ôm mình lại gọi lên.

Cái loại đau đớn này làm cho cô hoàn toàn mất phương hướng, linh hồn đều lạc mất...

Đứa nhỏ của cô không nên vì nguyên nhân này mà giáng xuống trần gian này, cho nên, cô đã làm, làm một phương thức mà thế hệ nữ hoàng Võ Tắc Thiên trong truyền thuyết đã lựa chọn.

Cô vì hắn mà tàn nhẫn, vì hắn mà hoàn toàn vứt bỏ sựlương thiện thậm chí đánh cuộc cả nhân tính, muốn có được hắn! Diệt trừ tất cảphụ nữ sóng vai cùng cô, diệt trừ hết thảy phụ nữ của hắn cùng cô chia sẻ, cô phải từng bước một, từng bước một loại bỏ triệt để.

Từ quý phi, cô ta chính là tế phẩm thứ nhất.

Thượng Quan Sở Sở hốt hoảng dường như nghe được lời nói gì không thể tin, đột nhiên ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hiên Viên Tiêu, cô nghe được Hiên Viên Tiêu cấp bách chất vấn: “Không phải Thượng Quan Lăng đẩy nàng, đúng hay không!”

Mờ mịt, một mảnh hoang vu trong mắt, Thượng Quan Sở Sở chợt thấy mình đang ở trong mộng chứ không phải sự thật.

Cái kia căn bản không phải chất vấn, lại rõ ràng đúng là chất vấn, rõ ràng muốn cô lại mang trái tim ra tự tay nghiền nát...

Tính toán cẩn mật quá thông minh sao?

Phải, Thượng Quan Lăng trở thành nhân chứng cô đã dự liệu trước!

Phải, Thượng Quan Lăng cho dù biết rõ cũng không bỏ rơi cô không lo!

Chỉ là...

Chỉ là...

Như thế này, muốn Thượng Quan Sở Sởcô phải làm sao chịu nổi?!

Ông trời, nếu như ngài vẫn như cũ muốn đối với tôi như thế, sao lại phải hao phí sức lực mà để tôi đến thế giới này?

Ông trời, vì saođãbán đứng linh hồn cũng không có được hồi báo?!

Ông trời, vì sao?...

Thượng Quan Sở Sở trầm mặc, ánh mắt dại ra không còn sáng rọi, nước mắt chậm rãi chảy, không ngừng...

Hiên Viên Tiêu nhìn thấy bộ dạng này của Thượng Quan Sở Sở cũng không dám lại ép buộc cô, chỉ nói câu: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt.”Liền rời đi.

Rời khỏi Dực Khôn cung, Hiên Viên Tiêu cũng không quay về tẩm cung của mình, hắn cứ đi không mục đích, ở ngoài lãnh cung bồi hồi một lúc lâu, cuối cùng không có rảo bước tiến vào cánh cửa kia.

***

Ngự thư phòng.

“Rầm!” Một tá tấu chương bị Hiên Viên Tiêu vung tay rơi trên mặt đất.

Những tấu chương này đều là nêu ý kiến muốn hắn ban chết cho Thượng Quan Lăng, mà tất cả nguyên nhân đề được viết rõ trên mặt tấu chương.

Hắn đau đớn xoa huyệt thái dương.

Thật lâu sau, hắn kêu: “Thập Tứ.”

“Phái người đi.”Hắn dừng lại, “Đưa thêm một chậu than cho chỗ nàng.”

“Dạ.” Thập Tứ lên tiếng trả lời rồi lui ra.

Thở dài một hơi, Hiên Viên Tiêu đứng dậy nhặt lên từng quyển tấu chương mà hắn vung tay rớt trên mặt đất, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng phủ trên người của hắn, vừa lúc kéo ra trên mặt đất một bóng dáng rất dài rất dài, một hình ảnh dài thật cô tịch.

Cầm lấy bút son chậm rãi viết xuống một hàng lời phê: Trước mắt là đại thọ thái hậu, tất cả sẽ bàn sau.

Hiên Viên Tiêu, hắn chỉ có thể dùng loại phương thức bi ai này, từng chút từng chút một bảo hộ người hắn muốn bảo hộ.