Trời làm việc tốt, trải qua một đêm tuyết đổ, hôm nay khí trời trong trẻo, vừa đúng ngày sinh của Hiên Viên Tiêu.
Lúc Thượng Quan Sở Sở bước vào Đông Noãn Các của Trường Lạc Cung, thì thấy Thượng Quan Lăng đang nhàn nhã ngồi cạnh lò sưởi sát tường, ánh mắt thản nhiên điềm tĩnh.
“Hành lý chuẩn bị xong chưa?”
“Ở đây không có đồ gì của ta cả.” Ta đứng dậy quay lại cười với Sở Sở, “Huống hồ cầm theo đồ đạc lộ liễu lắm.”
Thượng Quan Sở Sở khẽ thở dài, bước đến trước mặt ta, nhét vào tay ta một tờ ngân phiếu, “Chuẩn bị phòng thân.”
Ta mỉm cười, không từ chối, bỏ vào ngực áo cất kỹ.
“Đi thôi.” Ta nói.
Sở Sở gật đầu, “Yến tiệc đã bắt đầu, bây giờ đúng là thời điểm.”
Vừa mới nhấc chân, thì thấy Tiểu Tuyết rảo bước vào phòng, “Chủ tử!” Nàng nhìn thấy Sở Sở, liền cúi đầu nói, “Nô tỳ bái kiến Sở Sở Quận Chúa, Quận Chúa vạn phúc.”
“Có chuyện gì chờ ta trở lại nói sau.” Ta mỉm cười với Tiểu Tuyết, kéo Sở Sở đi ra ngoài.
“Chủ tử!” Tiểu Tuyết gọi ta lại, “Chủ tử, ngài không thể ra ngoài!”
Ta nhìn Tiểu Tuyết nghi hoặc, “Tại sao?”
“Lục tổng quản vừa nãy dặn dò nô tỳ, nói là bệ hạ có khẩu dụ, ngày hôm nay cho đến khi yến tiệc kết thúc chủ tử không thể rời khỏi Trường Lạc Cung.”
Ta giật mình sửng sốt, cảm giác bực bội trào lên trong lòng, không vui nói: “Tại sao? Ta còn chuẩn bị lễ vật tặng y, vì sao lại không cho ta ra ngoài?!”
Tiểu Tuyết thở dài: “Lục tổng quản nói ý bệ hạ là đêm nay sứ giả các quốc gia đều tiến cung chầu mừng. Người đông sợ là sẽ có kẻ xấu trà trộn mà vào, vì an toàn của chủ tử, nên không cho chủ tử ra khỏi Trường Lạc Cung, bệ hạ còn hạ chỉ tăng thêm thủ vệ Trường Lạc Cung.”
Sở Sở cau mày, ánh mắt nhìn ta lo ngại.
Ta cảm thấy Hiên Viên Tiêu thật buồn cười, cái gì là sợ kẻ xấu trà trộn, căn bản là sợ có người nhận ra ta mà thôi. Ha ha, còn tưởng rằng vị Hiên Viên bệ hạ này thật sự là không ngại miệng đời chứ, không ngờ vẫn còn sợ thế nhân nói hắn giam lỏng công chúa Ngọc quốc.
Suy nghĩ một chút, ta tiến tới mấy bước kéo lấy cánh tay Tiểu Tuyết, giả vờ tủi thân cầu xin nàng: “Tiểu Tuyết ~~ nhưng còn lễ vật ta chuẩn bị bấy lâu nay giờ làm sao đây? Tiểu Tuyết ~~~ “
Không ngờ Tiểu Tuyết lại mỉm cười, xua tay: “Hihi, biết ngay chủ tử lo lắng chuyện này, Lộc tổng quản nói, bệ hạ sẽ cố gắng kết thúc yến tiệc sớm, buổi tối sẽ tới Trường Lạc Cung thu lễ vật!”
Ngất… Nàng có thể vui cười hớn hở, nhưng ta thì cười không nổi!
Ta không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được, kế hoạch chuẩn bị lâu như vậy, làm sao lại có thể từ bỏ chứ!
“Tiểu Tuyết! Ta… aisssh… thôi thì đành nói cho muội biết vậy!” Ta làm ra vẻ như phải lấy hết dũng khí để nói, “Thực ra, mấy bữa nay ngày nào ta cũng tới Dực Khôn Cung chính là để chuẩn bị thọ lễ cho Hiên Viên Tiêu, mà thọ lễ chính là một bài ca vũ. Vốn định tạo bất ngờ cho y, nhưng hôm nay… Tiểu Tuyết, muội nói xem phải làm sao đây! Sớm biết y không cho ta ra ngoài như vậy, ta đã tìm đại một món đồ gì đó tặng y cho rồi, hiếm khi ta bỏ ra biết bao tâm huyết giờ coi như uổng công…”
Tiểu Tuyết nghe xong, lông mày nhíu chặt, suy nghĩ một lát, nàng khó xử nhìn ta, nói: “Chủ tử… vậy… vậy ngài nên mang khăn che mặt vào, Lộc tổng quản dặn dò nô tì nhiều lần, nhất quyết không thể để cho người ngoài nhìn thấy diện mạo của ngài!”
Ta lập tức hớn hở, hỏi: “Tiểu Tuyết, muội đồng ý giúp ta?!”
Tiểu Tuyết mỉm cười dịu dàng: “Nô tì không giúp ngài thì giúp ai! Huống hồ nô tì cũng không muốn thọ lễ chủ tử mất công chuẩn bị rất lâu lại bị lãng phí một cách vô ích.”
Ta quay sang nhìn Sở Sở, thâm ý trong mắt chỉ hai bọn ta mới có thể hiểu.
…
“Chủ tử, ngài định hát tuồng sao?!” Tiểu Tuyết nhỏ giọng thì thầm bên tai ta.
Ta đặt son phấn trên tay xuống, nhưng tay Sở Sở vẫn tiếp tục làm việc không ngừng, tiếp tục vẽ mày cho ta. Ta bên cạnh cười mỉm nhìn Tiểu Tuyết, cao ra vẻ bí hiểm nói: “Đã nói là ca vũ rồi mà, ha ha.”
Tiểu Tuyết nhìn ta ngờ vực, “Nhưng rõ ràng chỉ có diễn viễn hát tuồng mới hóa trang thế này!”
Ta cúi đầu cười cười: “Tiểu Tuyết muội về Trường Lạc Cung trước đi, muội là cung nữ quản sự của Trường Lạc Cung nếu xuất hiện ở đây khó tránh khỏi khiến người khác sinh nghi.”
Tiểu Tuyết sửng sốt, rồi gật gật đầu.
“Vậy một lát nữa nô tì đến đón chủ tử trở về.”
“Không cần không cần, muội để lại lệnh bài cho ta, xong việc tự ta trở về là được, muội cứ ra ra vào vào cũng không tốt.”
Tiểu Tuyết dạ, lấy lệnh bài trong ngực áo ra đưa cho ta, lại dặn dò thêm một câu: “Chủ tử, ngài đừng có đi lâu quá, hiến vũ xong thì mau trở về, nô tì đốt sẵn lò sưởi đợi ngài về.”
“Biết rồi.” Ta cười với Tiểu Tuyết, trông cực kỳ tự nhiên.
Nửa nén hương sau, ta đã thay một bộ y phục cung nữ bình thường màu xanh lam, mà Sở Sở thì hóa trang thành cô đào hát giống ta lúc nãy.
“… Cẩn thận.” Nàng nói.
“Bảo trọng.” Ta nói.
Tuy giọng nói rất nhẹ, nhưng Thượng Quan Sở Sở vẫn nhìn ra vào khoảnh khắc Thượng Quan Lăng xoay đi, trong mắt như muốn che giấu nỗi lo lắng và khổ sở.
Thượng Quan Sở Sở yên lặng dõi theo bóng người nọ cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt mình.
…
Yến tiệc thết đãi tại chánh điện của Hiên Thanh Cung – Hiên Dương Điện.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, ăn uống linh đình; ngoài điện đàn ca múa hát, trống nhạc réo rắt.
Bỗng dưng, tiếng nhạc thình lình im bặt.
Toàn thân cung trang đỏ thắm, đầu đội mũ phượng, tay cầm một chiếc quạt mạ vàng, Thượng Quan Sở Sở vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc sửng sốt.
“Bông tuyết năm nào đáp xuống đóa hoa mai nở rộ đầu cành, nụ hoa bên bờ Thanh Trì năm nào còn vương vấn bao nỗi u sầu…” (bài hát Tân Quý Phi Say Rượu)
Đột nhiên, ánh mắt Hiên Viên Tiêu tối lại, thầm nhủ trong lòng: rốt cuộc lại lừa gạt trẫm! Lại dám lừa gạt trẫm! Cái gì tự mình hiến vũ! Đáng lẽ trẫm không nên tin nàng! Không nên!
“Chủ tử, ” Thập Tứ lặng lẽ tới bên cạnh Hiên Viên Tiêu, nói nhỏ bên tai, “Lăng chủ tử đã ra khỏi đông tây lục cung rồi, không lâu sẽ đi tới cửa cung phía tây bắc.”
Chén rượu vàng trong tay Hiên Viên Tiêu trong chớp mắt bị hắn bóp méo nhăn nhúm, sắc mặt âm trầm khiến người ta khiếp sợ, trong mắt dường như có bão tố quay cuồng, hắn không ngẩng đầu lên chỉ trầm giọng hạ lệnh: “Trói lại đưa đến Dật Thanh Cung.”
Thập Tứ thoáng lưỡng lự, cúi đầu nói: “Dạ.”
Dù cho khúc nhạc có hay, điệu múa có đẹp mấy đi nữa Hiên Viên Tiêu cũng nghe không lọt tai nhìn không vừa mắt, lửa giận trong lòng hắn theo điệu nhạc của Thượng Quan Sở Sở càng lúc càng bốc lên cao.
Thượng Quan Sở Sở phất ống tay áo, “Yêu hận chỉ trong nháy mắt, nâng chén đối nguyệt tình tựa trời cao. Yêu hận mịt mờ, hỏi quân vương bao giờ lưu luyến. Bóng hoa cúc trải dưới ánh trăng, ai biết được lạnh giá trong lòng thiếp. Say trong chén quân vương, mơ về tình yêu Đại Đường.”
Âu Dương Vân ngồi ở khu vực thượng khách cách Hiên Viên Tiêu không xa bình thản uống rượu, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng hướng về sân khấu.
Còn ánh mắt của sứ giả Ngọc Quốc ngồi đối diện với Âu Dương Vân, Vĩnh An Vương Thượng Quan Mạc Ly, chưa từng rời khỏi vị trí của Hiên Viên Tiêu, quan sát mỗi nhất cử nhất động của hắn.
…
Ta nhìn Thập Tứ bất thình lình xuất hiện trước mắt, cả người như bị điện giật.
Ta không muốn nhận lấy kết quả như vầy, trong lúc đang sững sờ nhìn hắn trân trối, ta mở miệng cầu xin hắn như một con ngốc: “Thả ta đi, làm ơn!”
Thập Tứ nhìn ta mặt vô cảm, tiến tới vài bước, từ trong ngực áo rút ra một sợi dây thừng, ta bất giác thụt lui về phía sau, “Thập Tứ ngươi muốn trói ta?!” Ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.
Thập Tứ cúi người, “Lăng chủ tử, đắc tội.” Rồi ngẩng đầu nhìn ra phía sau ta, “Tiểu Tuyết, động thủ.”
Ta quay phắt đầu lại, bắt gặp ánh mắt thấp thoáng sợ hãi của Tiểu Tuyết.
Trong tích tắc, ta đã hiểu rõ tất cả.
Ha ha, cái gì gọi là ám vệ cũng có nữ, bên cạnh ta sắp xếp một người đắc lực như vậy còn cần tới ám vệ sao? Ha ha.
Tiểu Tuyết bước tới nhận lấy dây thừng trong tay Thập Tứ, quay người quỳ xuống đất, ngẩng đầu nhìn ta: “Lăng chủ tử, nô tì… nô tì có lỗi với ngài!” Rồi đứng dậy nhanh chóng trói ta lại.
Còn may, trói cũng không quá chặt, không đến mức để lâu máu không lưu thông được.
…
Hiên Thanh Cung, Hiên Dương Điện.
Hoa Phi mỉm cười e lệ với Hiên Viên Tiêu, gót sen uyển chuyển, chậm rãi bước tới bên cạnh Hiên Viên Tiêu, thân thể kia như cành liễu đong đưa trong gió, nét mặt như hoa đào thẹn thùng e ấp. Thật đúng là thân thể duyên dáng thướt tha, dung nhan yêu kiều xinh xắn.
Nàng ôn nhu gọi: “Bệ hạ.” Thân thể cố ý dựa vào người Hiên Viên Tiêu.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần, mà vẻ đẹp lộng lẫy của Hoa Phi được che giấu bên dưới bộ xiêm y mỏng manh lại như ẩn như hiện, quyến rũ khôn cùng, khiến người mơ mộng.
Nhưng Hiên Viên Tiêu chỉ híp đôi kim mâu, ném cho Hoa Phi một ánh mắt không hài lòng, lạnh lùng nhả ra một chữ: “Nói.”
Khuôn mặt xinh như hoa của Hoa phi cứng đờ, rồi đột ngột hiện ra một nụ cười tươi tắn, đôi tay thon thả nhẹ nhàng cầm lấy bầu rượu làm bằng vàng chuyên dùng cho Hiên Viên Tiêu, rót một ly rượu đầy, hai tay nâng cho Hiên Viên Tiêu nói: “Bệ hạ, thần thiếp chúc Đại Kim ta, quốc vận hưng thịnh, quốc thái dân an! Chúc bệ hạ thiên thu vạn đại, trường lạc vô cương!” Ngón út tay phải khẽ run, một chút bột phấn trắng mịn từ móng tay nhẹ nhàng rơi vào trong chén vàng.
Hiên Viên Tiêu hờ hững nhìn Hoa Phi, cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Đây là bài Tân Quý Phi say rượu do Lý Ngọc Cương hát (chỉ 1 mình ổng thôi).